*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Động tác uống trà mật ong của Giang Dĩ Trạch hơi khựng lại, cậu đặt cốc xuống quay đầu nhìn Đường Cảnh Đồng, không rõ vì sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này.
Đường Cảnh Đồng trộm nhìn mình và Bạch Triết lúc ở phòng tiệc sao?
Tiểu thiếu gia chợt nảy sinh một dự cảm, cậu hơi nhướng mày dùng ngữ khí thản nhiên mà lạnh nhạt: "Ừm, sao tiền bối lại tò mò chuyện này?"
Đường Cảnh Đồng tránh né câu hỏi của cậu, tiếp tục uống mấy ngụm trà.
"Không có gì, thuận miệng hỏi mà thôi."
Ảnh đế hơi mất tự nhiên, cúi đầu chuyên tâm uống trà. Cốc trà mật ong trong tay lúc này đã vơi đi phân nửa.
Giang Dĩ Trạch chăm chú quan sát Đường Cảnh Đồng nhưng không tìm ra bất kỳ manh mối nào. Cậu hít sâu một hơi,nhoẻn miệng cười vô tư nhưng ý tứ lại đang cố thăm dò: "Thật ra cũng không có gì quan trọng, chỉ là cậu ấy muốn đi du lịch nước ngoài nên rủ tôi đi cùng thôi."
Đường Cảnh Đồng khẽ chớp mắt, lại uống thêm một ngụm trà. Cho đến khi nước trong cốc sắp hết, anh làm động tác ngửa đầu dốc cạn như uống rượu sau đó đặt cái cốc lên bàn.
"Cậu muốn đi cùng à?"
"Không đi, tầm này tôi không có hứng thú đi du lịch." Giang Dĩ Trạch lắc lắc đầu.
"Ừm."
Ảnh đế cố che giấu cảm xúc, dùng ngữ khí thản nhiên đáp lại một từ sau đó không nói thêm gì.
Thấy đối phương lại trầm mặc như cũ, Giang Dĩ Trạch thở dài một hơi. Cốc trà trong tay cậu cũng đã gần cạn, Giang Dĩ Trạch quyết định đứng lên cầm theo cái cốc rỗng của Đường Cảnh Đồng, dự định xuống bếp nấu chút gì đó.
Bước được hai bước, tiểu thiếu gia có chút không đành lòng, cậu muốn thử thêm một lần nữa cho nên quay đầu nhìn Đường Cảnh Đồng nói: "Đúng rồi còn có một chuyện nữa, lúc nãy cái cậu Bạch Triết kia tỏ tình với tôi, nhưng mà tôi từ chối rồi."
Giang Dĩ Trạch tràn đầy mong chờ nhìn vẻ mặt ảnh đế, hy vọng sẽ bắt được một tia cảm xúc khác thường nào đó, thế nhưng rõ ràng vẫn chẳng có gì!
Đường Cảnh Đồng vẫn chỉ đáp một từ ngắn gọn.
"Ừm."
Giang Dĩ Trạch lần này quay đầu đi thẳng vào bếp, cười bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Quả nhiên anh ấy không hề để ý đến chuyện này.
edit bihyuner. beta jinhua259
Nhưng mà cậu vừa đi khỏi, Đường Cảnh Đồng bỗng nhiên thở phào như trút được gánh nặng trong lòng. Anh ôm Lục Lục lên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve đùa nghịch với nó, tựa hồ có chút vui vẻ.
Tâm trạng Đường Cảnh Đồng nhẹ nhõm hơn nhiều, cũng thoải mái hơn lúc ở phòng tiệc. Sau khi bình tĩnh lại anh mới nhíu mày kiểm điểm bản thân, sao mình lại để tâm đến chuyện của Giang Dĩ Trạch và Bạch Triết vậy chứ.
Giang Dĩ Trạch tuy thất vọng và có chút bực bội nhưng cũng không xấu tính đến mức bỏ thuốc vào thức ăn của Đường Cảnh Đồng. Cậu quyết định làm một phần cơm hấp lạp xưởng nhanh gọn, hương vị không được chính tông như ngoài nhà hàng nhưng cũng rất ngon.
Tiểu thiếu gia mở livestream, chào hỏi mọi người trong phòng sau đó bắt tay nấu nướng.
Vo sạch gạo, cho thêm chút dầu ăn trộn đều sau đó thêm nước vừa đủ, đặt vào nồi cơm điện ấn nút nấu.
Rất nhiều fan biết tin đoàn phim đã đóng máy cho nên liên tục gửi lời chúc mừng đến cậu.
- Chúc mừng Giang Giang, cuối cùng cũng đã quay xong bộ phim này rồi... Khi nào công chiếu vậy, tôi nhất định sẽ đi xem ủng hộ.
- Chúc mừng chúc mừng, công việc bên đoàn phim đã hoàn tất, cầu chủ phòng livestream mỹ thực nhiều hơn.
- Hấp cơm với lạp xưởng sao, tôi phải ghi lại công thức mới được, từ giờ không cần phải suy nghĩ một mình thì nấu món gì nữa.
- Hôm nay ăn cơm hấp lạp xưởng à, nhưng Giang Giang nấu ít thế, ăn một mình sao?
- Huhuhu, ăn mỗi cơm lạp xưởng thì khô chết, cầu chủ phòng nấu thêm bát canh.
$$$ Kẹo Gừng Không Ngọt tặng Giang Dĩ Trạch một mỹ nữ váy xanh $$$
$$$ Thượng Thiện Nhược Thủy tặng Giang Dĩ Trạch một quả pháo hoa rực rỡ $$$
...
Tâm tình Giang Dĩ Trạch không tốt lắm, cậu chỉ đọc lướt bình luận mà không nói thêm gì, tiếp tục cúi đầu làm cơm.
Lạp xưởng ngâm nước nóng 5 phút sau đó cắt miếng dày vừa ăn, rau cải nhặt xong rửa sạch, để ráo. Đổ nước vào nồi, thêm muối và chút dầu, luộc rau cải chín tới thì vớt ra.
Giang Dĩ Trạch chỉ nấu một lượng vừa đủ cho 1 người ăn, ở bữa tiệc cậu đã ăn khá no vậy nên bây giờ chỉ cần phục vụ cái anh đầu gỗ nào đó mà thôi!!!
Nghĩ đến đây cậu lại thấy hơi bực, tâm trạng kém đi.
Cơm trong nồi chín rất nhanh, Giang Dĩ Trạch đợi nút vừa nhảy lên lập tức mở nắp rải lạp xưởng lên mặt cơm, đập thêm hai quả trứng gà tươi vào sau đó đậy nắp nhấn nút nấu thêm một lần nữa. Món này chủ yếu chín bằng hơi vì vậy không nên mở nắp quá lâu.
Sau đó cậu bắt tay vào chế biến nước sốt ăn kèm, dùng dầu ớt làm nền, thêm xì dầu, dầu hào, đường trắng, vài giọt dầu vừng, cuối cùng thêm nửa bát nước sôi quấy đều, vậy là bát nước sốt ăn cùng cơm đã hoàn thiện.
Giang Dĩ Trạch nghe theo đề nghị của một vị khán giả, tranh thủ nấu thêm một bát canh trứng cà chua.
Nấu xong canh thì cơm cũng đã chín, cậu đổ bát nước sốt vào đảo đều, xới cơm ra đĩa sau đó dùng đũa gắp lạp xưởng, trứng hấp và rau cải bày lên trên.
Đĩa cơm hấp lạp xưởng ra lò, mùi thơm của lạp xưởng và trứng gà len lỏi khắp căn bếp.
- Woah, hóa ra làm món này đơn giản vậy sao, thành quả cũng hấp dẫn phết.
- Đã học xong món mới, ngày mai tôi sẽ thực hành luôn!
- Nhìn miếng trứng hấp mềm mềm bông bông kia, còn có mỡ do lạp xưởng chảy ra nữa, thèm quá!
- Đã học xong + 1, mỗi ngày học thêm một món mới từ chủ phòng, gần đây khả năng nấu nướng của tôi lên level rồi.
...
Giang Dĩ Trạch nấu phần cơm này không phải dành cho mình nên cậu sẽ không quay mukbang, đặt đĩa cơm lên bàn xong cậu bèn tạm biệt khán giả rồi tắt máy quay.
Trên bàn bày một đĩa cơm hấp, một bát canh trứng cà chua, đũa thìa đầy đủ, tiểu thiếu gia gọi cái vị ảnh đế nào đó vào ăn cơm còn cậu thì quay lại phòng khách chơi với Lục Lục.
Dĩ nhiên là cậu không muốn ngồi chung với Đường Cảnh Đồng rồi!
Ảnh đế cuối cùng cũng nhận ra được tâm tình tiểu thiếu gia không cao hứng cho lắm, hơn nữa cậu ấy có chút lạnh nhạt với mình.
Anh khẽ nghiêng đầu nhìn trộm chủ nhà đang ngồi trên sofa chơi với cún, cảm thấy hơi kỳ quái... Cậu ấy làm sao vậy, đang tức giận ai sao?
Đường Cảnh Đồng nhíu mày, suy tư một lúc mới cầm thìa lên. Đĩa cơm trước mặt vô cùng hấp dẫn làm cho dạ dày anh réo ùng ục, lập tức xúc một thìa cơm đưa lên miệng.
Cơm được trộn đều với nước sốt, còn có lạp xưởng ngọt ngọt béo ngậy, mùi vị đậm đà, ngon xoắn cả lưỡi!
Thế mà ảnh đế chỉ ăn được mấy miếng, bỗng cảm thấy khó chịu.
Bởi vì trước kia mỗi lần 2 người ăn tối, Giang Dĩ Trạch luôn ngồi bên cạnh anh vui vẻ trò chuyện với khán giả trong phòng livestream, hơn nữa nhìn cậu ăn rất có cảm giác ngon miệng. Bây giờ chỉ có một mình anh ngồi trong nhà bếp yên lặng, thật sự có chút buồn tẻ.
Món cơm vốn dĩ được nấu rất khéo nhưng vào miệng ảnh đế lại trở nên nhạt nhẽo.
Đường Cảnh Đồng chậm rãi ăn hết đĩa cơm hấp, uống hết bát canh, bữa tối nay tuy rằng vẫn là mỹ vị như mọi ngày nhưng ăn xong lại thấy trong lòng nặng nề.
Tiểu thiếu gia thấy ngài ảnh đế ăn xong thì ôm chó đứng dậy, ngăn lại động tác thu dọn của Đường Cảnh Đồng.
"Cứ để đấy đi tiền bối, tôi đã gọi taxi cho anh rồi. Xe sắp đến rồi đó!" Giang Dĩ Trạch cười lấy lệ.
Trước kia ảnh đế ăn xong đều ở lại chơi thêm cả tiếng đồng hồ, thế mà hôm nay cơm còn chưa tiêu đã bị chủ nhà đuổi về.
Đường Đường tủi thân nhưng Đường Đường không nói, anh cúi đầu yên lặng nghĩ lại những gì mình đã làm hôm nay, rốt cuộc vì sao lại chọc giận Giang Dĩ Trạch rồi? Nhưng mà tất nhiên là thẳng nam sắt thép với chỉ số EQ của một cái đầu gỗ thì có thể nghĩ ra được gì chứ!
Giang Dĩ Trạch tiễn người xong thì thở dài một hơi, cúi đầu nhìn Lục Lục trong lòng, ánh mắt cậu hơi trầm xuống, tâm tình bức bối khó tả.
Có thể là do cảm thấy Đường Cảnh Đồng đối xử với mình không như mình mong muốn, cho nên cậu hơi thất vọng.
Trước kia cậu còn cho rằng EQ đối phương hơi thấp, thế nhưng thử đi thử lại vài lần mới phát hiện hóa ra không phải vậy, Đường Cảnh Đồng quả thực không rung động với mình.
Giang Dĩ Trạch rất buồn nhưng cũng dần dần chấp nhận hiện thực, sau đó cố gắng trở thành bạn bè bình thường với anh.
Nhưng quả thực có chút mệt mỏi.
Giang Dĩ Trạch ôm Lục Lục nằm trên sofa nghĩ một hồi, quyết định gọi điện cho mẹ.
"Tiểu Trạch à, hôm nay làm mẹ bất ngờ quá, con trai cưng chủ động gọi điện về nhà cơ đấy."
"Mẹ à, lúc trước mẹ bảo muốn đi du lịch Vân Nam đúng không? Đoàn phim của con hôm nay đóng máy rồi, được nghỉ một thời gian con đi cùng mẹ nhé?"
"Quá tốt rồi, ngày mai con về đây rồi mẹ con mình lên kế hoạch nhé."
"Vâng."
Hà Thi Văn đầu bên kia vô cùng phấn khởi, trò chuyện thêm một lát mới cúp điện thoại.
Giang Dĩ Trạch đi ngủ sớm, sáng hôm sau thu xếp đồ đạc xách vali chuẩn bị đi du lịch.
*đoạn trên thì còn tứk thay tiểu Giang nhưng đến đoạn này thì chợt nhớ ra nhà ẻm đầy tiền cho nên lại quay sang thương thân!
edit bihyuner. beta jinhua259
Cậu giao Lục Lục cho Lâm Tiểu Lộ, để tiểu trợ lý đón cún về nhà chăm hộ mấy hôm. Cuối cùng mới nhắn tin cho Đường Cảnh Đồng báo rằng mình sẽ đi vắng vài ngày. Xong xuôi đâu vào đấy mới mở cửa chuẩn bị về nhà chính.
Vừa kéo vali ra cửa, tiểu thiếu gia bắt gặp quản lý Hoắc nhà mình đầu tóc rối bù tinh thần bất ổn thất thểu đi tới.
"Sáng sớm anh đến đây làm gì?"
"Cậu đi đâu vậy?"
Hai người đồng thời mở miệng.
"Tôi về nhà chuẩn bị đi du lịch với mẹ vài hôm." Giang Dĩ Trạch giải thích.
Hơi thở Hoắc Dương có chút gấp gáp, sau đó đột nhiên anh ta chạy tới ôm lấy tiểu thiếu gia, bắt đầu gào khóc:
"Huhuhu..."
"Huhuhuhuhu..."
Họ Hoắc khóc đến là thương tâm.
Giang Dĩ Trạch chưa từng thấy đối phương khóc lóc thảm thiết như vậy, cậu hơi cứng người sau đó nâng tay vỗ vỗ bả vai, nhẹ giọng an ủi: "Sao vậy sao vậy? Hoắc Dương? Ai bắt nạt anh?"
"Huhuhu, Dĩ Trạch à..."
"Cái tên chó má họ Cao kia, tối hôm qua... hắn ngủ với tôi!"
- --
Lời tác giả: Ngây ngô công cũng biết khóc nhè
Lời editor: Ủa lật thuyền???
Lời bê tha: Ơ kìa?????