Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật

Chương 75: Tiểu thiếu gia lại được ôm vào lòng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời đã tối mịt, Đặng Dĩnh Giai hoàn thành nhiệm vụ mà Giang Dĩ Trạch giao cho, đã sớm đốt một đống lửa lớn. Hiện giờ hai chị em ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm, thấy ba người kia trở về thì vội vàng đứng lên đón.
Đặng Dĩnh Giai nhìn thành quả thu hoạch hôm nay, vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ: "Trời ơi, các cậu bắt được hẳn một con ngỗng cơ á, đêm nay được ăn thịt ngỗng hầm rồi."
Đào Thanh Nguyệt chạy tới nhìn con ngỗng đang bị trói, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con ngỗng còn sống, trong mắt tràn đầy sự hiếu kỳ.
Giang Dĩ Trạch cười cười hỏi: "Đúng vậy, nhưng mà hôm nay không có khoai tây, váng đậu linh tinh để hầm chung đâu chị Giang, hai người có tìm được nấm hay rau dại gì không?"
"Có, bọn chị tìm được rất nhiều nấm và rau nhé, là nấm hương hẳn hoi, ăn ngon hơn nấm dại nhiều, tối nay nấu chung với thịt ngỗng quá ổn."
Đặng Dĩnh Giai nói xong liền lấy ra một gói lá chuối, bên trong là mấy cây nấm hương.
Giang Dĩ Trạch nhìn thoáng qua, đây là nấm hương rừng, mùi thơm và vị ngon hơn cả nấm hương công nghiệp, nấu cùng thịt ngỗng khẳng định sẽ rất thích hợp.
Ba người thả dụng cụ đang cầm trên tay xuống, trước tiên lấy hết táo dại trong túi quần áo ra, đợi chút nữa ăn cơm xong mang ra bờ suối rửa sạch là có thể nhâm nhi làm hoa quả tráng miệng.
Giang Dĩ Trạch nhờ Đặng Dĩnh Giai đun một nồi nước sôi, cậu lại đi tới bờ suối để xử lý ngỗng và thỏ.
Giờ này muốn ra bờ suối phải cầm theo đèn pin, mà một người không thể vừa soi đèn vừa làm thịt ngỗng được. Vì thế Giang Dĩ Trạch "rất tự nhiên" quay sang hỏi Đường Cảnh Đồng: "Tiền bối, tôi phải ra bờ suối làm ngỗng, anh có thể đi theo soi đèn pin cho tôi được không?"
Thấy Giang Dĩ Trạch vậy mà chọn mình, Đường Cảnh Đồng sửng sốt đến mức đờ ra. Đương nhiên không phải anh không muốn đi mà bởi vì quá mức vui sướng, người mà Giang Dĩ Trạch nghĩ đến trước tiên chính là anh.
Đường Cảnh Đồng cười đến phấn khởi, khóe miệng sắp kéo tới mang tai: "Được chứ, đi thôi."
"Trời tối đen rồi, hai người cẩn thận chút."
Đặng Dĩnh Giai quay sang dặn dò hai người, vô tình trông thấy biểu cảm của Đường Cảnh Đồng thì không khỏi ngạc nhiên, cậu em mình đột nhiên lại vui như trúng số vậy. Ánh mắt cô lại lướt qua Giang Dĩ Trạch, trong lòng đột nhiên lờ mờ nhận ra gì đó...
Giang Dĩ Trạch gật đầu: "Em biết rồi chị Giai, chị đừng lo."
Hai người vội vàng rời đi, bởi vì sắc trời tối om cho nên không thể livestream được, hơn nữa Giang Dĩ Trạch ra suối là để làm thịt ngỗng, những cảnh quay như vậy không phù hợp để phát sóng vì vậy nhân viên công tác và camera-man quyết định không đi cùng.
edit bihyuner. beta jinhua259
Giang Dĩ Trạch định vươn tay xách con ngỗng nhưng đương nhiên Đường Cảnh Đồng đã tranh việc trước, ngay cả con thỏ cũng bị anh đoạt mất. Tiểu thiếu gia chỉ đành đi sau soi đèn pin, hai người nối đuôi ra đến bờ suối.
Đường Cảnh Đồng lúc này mới cầm đèn pin thay cậu, còn Giang Dĩ Trạch bắt tay vào xử lý con thỏ. Phương pháp cũng giống như lúc trưa, bởi vì đã làm qua một lần cho nên thành thạo hẳn, hơn nữa hiện giờ chỉ có 1 con, chỉ vài phút sau cậu đã xử lý gọn gàng.
Tiếp theo là con ngỗng, cách làm ngỗng cũng tương tự như làm gà, trước tiên phải cắt tiết sau đó nhúng nước sôi vặt lông.
Bởi vì con ngỗng này rất béo, công đoạn cắt tiết sẽ mất thời gian khá lâu, hơn nữa ngỗng khỏe hơn gà cho nên mất nhiều công sức hơn. Giang Dĩ Trạch đạp chắc hai cánh của nó trên mặt đất, chỉ nâng phần đầu lên khỏi mặt đất là có thể dễ dàng cắt tiết. Lần này cậu không dùng bát con hứng tiết nữa bởi vì ngỗng giãy dụa rất mạnh, khó mà hứng được toàn bộ.
Giữ ngỗng đến lúc hai tay sắp tê rần thì tiết mới ngừng chảy, cậu đặt nó sang một bên nghỉ tay một lát, chờ Đặng Dĩnh Giai mang nước sôi tới.
Một lát sau ảnh hậu đích thân bê nồi nước ra, Đào Thanh Nguyệt đi sau soi đèn.
Đặng Dĩnh Giai đặt nồi nước xuống đất, nhìn thỏ và ngỗng đã được Giang Dĩ Trạch làm sạch sẽ gọn gàng thì hết lời khen ngợi, cảm thấy cậu quả là toàn năng, làm gì cũng khéo léo nhanh nhẹn.
"Thủ lĩnh Tiểu Giang, xin hỏi còn nhiệm vụ gì nữa không?" Đặng Dĩnh Giai cười hỏi.
Giang Dĩ Trạch vừa nhúng con ngỗng vào nồi nước sôi, nghe vậy liền sửng sốt, sau đó hỏi Đặng Dĩnh Giai: "Vậy... mọi người có thích ăn thịt thỏ nướng không?"
Hai chị em nghe vậy này thì nuốt nước miếng ừng ực.
Ai lại không thích ăn đồ nướng cơ chứ, trước kia bọn họ đều đã nếm qua món thỏ nướng, nhất là Đào Thanh Nguyệt. Ở quê hương cô, thịt thỏ nướng là món ăn vô cùng quen thuộc, thỏ nướng chín nguyên con sau đó trét ớt bột và hương liệu lên phần da vàng ruộm bên ngoài, nghĩ thôi đã thấy thèm rồi.

Đào Thanh Nguyệt gật đầu điên cuồng.
Đặng Dĩnh Giai tuy rằng rất thích nhưng cô nhớ tới một vấn đề: "Thích chứ, nhưng mà chúng ta không có than hoa, cũng không có xiên tre hay dụng cụ gì, nướng thế nào bây giờ?"
"Hai người tìm mấy khúc củi khô ném vào đống lửa, ủ một lúc cho nó bén lửa thì rút ra làm than củi, tuy rằng mấy khúc than củi không nướng được lâu nhưng mà chịu khó nhặt nhiều một chút thì hẳn có thể nướng được con thỏ nhỏ này đấy."
Giang Dĩ Trạch trước kia tham gia dã ngoại sinh tồn nhiều lần, đương nhiên biết cách đốt than củi, hơn nữa cậu còn nướng đồ ăn bằng than củi rất nhiều lần.
Đặng Dĩnh Giai nghe xong vội gật đầu: "Ừ chị hiểu rồi, bây giờ đi tìm củi luôn, hai cậu ở đây xử lý nốt nhé."
Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, Giang Dĩ Trạch đột nhiên nhớ ra một việc liền gọi theo: "Đúng rồi, em nhớ gần đây có mấy bụi trúc, chị bảo Bạch Triết chặt một đoạn trúc rồi vót nhọn để làm xiên nướng thỏ nhé."
"OK babe." Đặng Dĩnh Giai quay đầu ra hiệu, sau đó cùng Đào Thanh Nguyệt trở về lều.
Ngỗng đã ngâm nước sôi một lúc, Giang Dĩ Trạch cẩn thận rút thử vài sợi lông, cảm thấy lông đã tuột hẳn khỏi da ngỗng thì bắt đầu vặt.
Cậu chậm rãi vặt lông bên ngoài sau đó lại nhúng nước sôi một lần nữa để làm sạch lớp lông măng bên trong, tiếp theo đặt ngỗng lên phiến đá bằng phẳng, xử lý lòng mề sạch sẽ, chặt khúc vừa ăn bỏ vào nồi.

Giang Dĩ Trạch bận rộn chặt chặt thái thái còn Đường Cảnh Đồng rất nghiêm túc đóng vai một cột đèn điện mẫn cán. Cậu đi tới đâu anh liền bám sát theo, đèn pin trong tay di chuyển theo từng cử động của tiểu thiếu gia, nhờ vậy mà quá trình làm thịt ngỗng của cậu không hề bị bóng tối cản trở.
"Đã ổn chưa?"
Thấy Giang Dĩ Trạch đã chặt xong con ngỗng bắt đầu rửa tay dưới suối, Đường Cảnh Đồng hỏi một câu.
Giang Dĩ Trạch rửa tay xong thì đứng lên nhìn sang "cột đèn điện" của mình. Bỗng nhiên cậu phát hiện cành cây nhỏ phía trên đỉnh đầu của Đường Cảnh Đồng có một vật gì đó đang uốn lượn quanh co, chậm rãi di chuyển về phía phát ra ánh sáng.
Bóng tối bao phủ khắp nơi cho nên Giang Dĩ Trạch không thể nhìn rõ đó là cái gì, chỉ có thể dựa vào ánh sáng mờ mờ hắt ra từ đèn pin để nhận diện, đó là một con vật khá lớn.
Trong lòng cậu dâng lên cảnh giác, cảm thấy có thể là một con rắn, mà nó bị hấp dẫn bởi ánh đèn pin trên tay Đường Cảnh Đồng cho nên đang chậm rãi tiếp cận anh.
"Tiền bối, trước tiên anh tắt đèn pin đi!"
Đèn pin trên tay đang rọi chính diện vào gương mặt tiểu thiếu gia, Đường Cảnh Đồng nhận ra sắc mặt của cậu không ổn, ngữ điệu có chút run rẩy, ánh mắt thì gắt gao khóa chặt trên đỉnh đầu anh, rõ ràng đối phương đang lo lắng gì đó.
Đường Cảnh Đồng tuy rằng cảm thấy hoang mang nhưng rất tin tưởng lời nói của Giang Dĩ Trạch, khẩn trương bấm nút tắt đèn.
Lúc này cả mảnh rừng chìm vào bóng tối đen kịt, vầng trăng khuyết lạnh lẽo trên cao không đủ soi sáng, chỉ lặng lẽ in một cái bóng nhạt nhòa trên mặt nước. Bọn họ dựa vào nguồn sáng yếu ớt ấy mà mơ hồ nhận ra bóng dáng đối phương.
Giang Dĩ Trạch vẫn không dám thả lỏng cảnh giác, cậu biết rắn rừng là loài vật nguy hiểm cỡ nào, cho dù có hòm thuốc sơ cứu của tổ sản xuất nhưng giữa núi rừng hoang vắng này, nếu bị rắn cắn có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
"Tiền bối, anh có nhìn thấy tôi không?" Giang Dĩ Trạch mở miệng hỏi.
Đường Cảnh Đồng tuy rằng vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không rõ vì sao Giang Dĩ Trạch lại hỏi như vậy. Nhưng anh nhận ra trong giọng nói cậu có sự căng thẳng, thời điểm như thế này anh lựa chọn hoàn toàn nghe theo đối phương.
"Có nhìn thấy lờ mờ."
Đường Cảnh Đồng lên tiếng trả lời.
"Vậy anh bước về phía này đi, chậm rãi và nhẹ nhàng thôi, cẩn thận vấp đá."
Giang Dĩ Trạch hít sâu một hơi tiếp tục ra lệnh. Giữa không khí hoang vu tĩnh mịch của núi rừng, cậu cơ hồ có thể nghe được cả tiếng trái tim bình bịch đập trong lồng ngực mình.
Cậu không muốn nói cho Đường Cảnh Đồng biết trên đầu anh có một con rắn, lo rằng anh sẽ hoảng sợ mà phản ứng kịch liệt, như vậy sẽ càng thu hút sự chú ý của con vật kia hơn.
"Được."
Đường Cảnh Đồng dựa theo lời nói của Giang Dĩ Trạch, vô cùng từ tốn bước lại gần.
Tuy rằng anh chỉ nhìn thấy một cái bóng đen mơ hồ, ngay cả mặt đất dưới chân cũng nhìn không rõ, nhưng lại cảm nhận được sự lo lắng của đối phương dành cho mình, vì vậy ảnh đế rất vững lòng, từng bước từng bước hướng về phía Giang Dĩ Trạch.
Cuối cùng, trong lúc Giang Dĩ Trạch còn đang khẩn trương đến tột độ, căng tai căng mắt lắng nghe thì bóng dáng Đường Cảnh Đồng đã xuất hiện trong tầm mắt.
Lúc này cậu mới dám thở phào nhẹ nhõm, cả người như nhũn ra, vừa định mở miệng giải thích một chút thì bỗng nhiên bị người ôm chặt vào lòng.
edit bihyuner. beta jinhua259
Hai người cứ lặng lẽ đứng ôm nhau một lúc, cẩn thận nghe từng nhịp tim đập của đối phương, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau, còn có hơi thở ấm nóng phảng phất bên tai.
"Có chuyện gì vậy?"
Trong bóng đêm Đường Cảnh Đồng ghé sát vào tai Giang Dĩ Trạch hỏi, hơi thở anh có chút ẩm ướt.
Giang Dĩ Trạch vẫn chưa hoàn hồn, may là được Đường Cảnh Đồng ôm vào lòng cho nên cậu không ngã khuỵu xuống.
"Vừa rồi trên cây có một con rắn, chắc là bị ánh đèn pin hấp dẫn tìm tới, bây giờ không biết đã trườn đi đâu rồi." Giang Dĩ Trạch nhẹ giọng giải thích.
"Ừm, vậy chúng ta đứng đây chờ một lát rồi hẵng di chuyển." Đường Cảnh Đồng vẫn chưa buông tay.
Giang Dĩ Trạch bỗng nhiên cảm thấy mình lo lắng thừa rồi, người kia hình như chẳng hề sợ sệt, tình huống ngàn cân treo sợi tóc như vậy mà vẫn còn tâm tư đứng đây ôm ấp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.