Thiếu Hiệp, Lấy Ta Được Không?

Chương 24:




Editor: Serena Nguyen
Đêm hôm đó, Kim Nguyên Bảo thuận lợi thoát khỏi người áo tím, trở lại bên cạnh ta. Nhưng Công Tôn Liệt bởi vì thương thế quá nặng, té xỉu ở trong sân. Thương thế của hắn kinh động trên dưới Ngự Phong sơn trang, ngay cả Lạc Vân Thu cũng nghe tin chạy tới, còn mang đến toàn bộ đại phu tốt nhất Kinh Thành, cả đêm hội chẩn cho Công Tôn Liệt.
Bên trong phòng, đại phu vẫn còn chẩn bệnh, bên ngoài, ta sớm đã lòng như lửa đốt.
"Sao đi vào lâu như vậy mà còn không ra ngoài, thương thế của hắn nặng như vậy, sẽ không có chuyện gì chứ?" Ta càng không ngừng hỏi tới Lạc Vân Thu, lo lắng trùng trùng, nếu sớm phát hiện Công Tôn Liệt trên người bị thương, đánh chết ta cũng sẽ không đẩy hắn, nếu không phải là ta đẩy hắn, nói không chừng hắn cũng sẽ không ngất. . . . . . Ta càng nghĩ càng thấy mình là một đại tội nhân, hại Công Tôn Liệt thành như vậy.
Lạc Vân Thu như nhìn thấu lo lắng của ta, an ủi: "Ngươi hãy yên tâm đi, bị thương ngoài da cũng chỉ là chuyện nhỏ, ta tương đối lo lắng. . . . . ."
"Lo lắng cái gì?" Ta hỏi tới.
"Đao kiếp." Nói lời này, chính là Kim Nguyên Bảo vẫn một mực trầm mặc không nói ở bên cạnh.
"Đao kiếp là cái gì?" Ta hỏi.
"Phàm là tu tập đao pháp thượng thừa, sẽ gặp đao kiếp, lấy Thí Hồn đao pháp mà nói, toàn bộ đao pháp gồm chín tầng, mỗi lần tu luyện lên một tầng, sẽ gặp đao kiếp một lần, càng tu luyện lên cao, đao kiếp cũng sẽ càng ngày càng hung hiểm. Nhìn tình huống của Công Tôn Liệt, hắn cũng đã tu luyện đến tầng tám, chỉ cần phá đao kiếp, công lực liền có thể gấp mấy lần quá khứ. Chỉ tiếc, đao kiếp tầng này hung hiểm cực kỳ, hơi có sai lầm sẽ tẩu hỏa nhập ma, Công Tôn Liệt độ kiếp sốt ruột, sợ là đã đả thương gân mạch."
"Không ngờ Kim huynh lại rất có nghiên cứu đối với Thí Hồn đao pháp." Ánh mắt Lạc Vân Thu không rõ thâm ý.
"Chưa nói tới nghiên cứu, có nghe thấy thôi." Kim Nguyên Bảo quét mắt nhìn hắn ta một cái, không nói thêm gì nữa.
Hai người bọn họ nói gì, ta căn bản kiến thức nửa vời, giờ phút này đao kiếp cái gì, ta không quan tâm, ta chỉ muốn biết, rốt cuộc Công Tôn Liệt có thể gặp chuyện không may hay không.
"Tình huống đến tột cùng như thế nào, còn phải chờ đại phu nói, chỉ là nhìn tình huống trước mắt, cho dù có chuyện, Liệt vẫn sẽ cố ý tham gia luận võ." Lạc Vân Thu nói.
"Hắn đều như vậy, vẫn còn luận võ?" Ta quả thật không thể tưởng tượng nổi.
"Kể từ khi Công Tôn Trang chủ qua đời, địa vị của Ngự Phong sơn trang ở trên giang hồ liền không lớn bằng lúc trước, Liệt vẫn muốn mượn đại hội võ lâm lần này, củng cố uy danh của Ngự Phong sơn trang, đối với hắn đại hội võ lâm lần này quan trọng hơn bất cứ điều gì, nếu muốn hắn buông tha, hắn tình nguyện chết trận trên đài thi đấu." Lạc Vân Thu nói xong lời này, ánh mắt bình tĩnh nhìn về bên trong phòng.
Hắn ta nói không sai, ngày đó sau khi Công Tôn Liệt tỉnh lại, quả nhiên cố ý muốn tiếp tục tranh tài.
Một khắc kia, trong lòng ta rất là không có tư vị. Võ Lâm Minh Chủ, địa vị giang hồ. . . . . . Những thứ này từng là điều ta luôn mong đợi, lại trải qua mấy tháng "xông xáo giang hồ", bây giờ đã trở nên hư vô mờ mịt như thế, ở trong mắt Công Tôn Liệt, chúng lại vẫn quan trọng hơn tính mạng, đáng giá không?
Ta không cách nào dao động Công Tôn Liệt, nhưng ta có thể thuyết phục Kim Nguyên Bảo.
Ngày đó trên đường trở về, ta nói với Kim Nguyên Bảo: "Công Tôn Liệt bị thương thành như vậy, kết quả tỷ võ khẳng định đánh không lại ngươi, không bằng chúng ta bỏ cuộc thôi, được không?"
Ánh mắt Kim Nguyên Bảo trầm xuống, không nói gì.
Ta sợ cậu ta không đồng ý, tiếp tục nói: "Dù sao ngay từ lúc đầu ngươi cũng không tính toán muốn tranh Võ Lâm Minh Chủ gì, cũng chỉ là vì phái Thanh Thương mà thôi, cho tới bây giờ cũng giúp quá nhiều rồi, không bằng tới đây thôi."
"Ai nói ta không có ý định tranh Võ Lâm Minh Chủ?" Kim Nguyên Bảo nói một câu, khiến ta giật mình.
"Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm Võ Lâm Minh Chủ?" Ta bất khả tư nghị nhìn Kim Nguyên Bảo, vẻ mặt cậu ta giờ phút này nghiêm túc như thế, nghiêm túc giống như ta không quen biết cậu ta.
"Không thể được sao?" Cậu ta hỏi.
Ta có chút tuyệt vọng, thế giới này làm sao vậy, tại sao người người đều muốn làm Võ Lâm Minh Chủ, làm Võ Lâm Minh Chủ thật sự tốt như vậy sao? Phải đánh giết giết, phải thường xuyên nguy hiểm đến tính mạng, muốn đeo lên gánh nặng cả võ lâm, ta nhẫn nhịn không được hỏi: "Tại sao ngươi muốn làm Võ Lâm Minh Chủ?"
"Bởi vì. . . . . ." Lời của cậu ta dừng lại, thẳng tắp nhìn ta, con ngươi đen nhánh thâm trầm giống như màn đêm sắp phủ xuống, ngày càng đến gần.
Không biết vì sao, ta bỗng nhiên có chút khẩn trương, tâm nhảy lên nhảy xuống, muốn chạy trốn, chân lại giống như đeo chì không thể nhấc lên nổi, trong đầu hỗn loạn tưng bừng.
Chợt, cậu ta vươn tay, gõ lên đầu ta.
"Ngươi làm gì thế?" Ta vuốt cái trán bị búng đau, thở phì phò hỏi.
"Bởi vì ngươi đần!" Cậu ta nói xong, xoay người sải bước rời đi.
"Ngươi mới đần!" Ta tức giận đến dậm chân ở phía sau, "Này, ngươi đừng đi, ngươi còn không có đồng ý bỏ cuộc !"
"Ta sẽ không bỏ cuộc!" Nơi xa vang lên giọng nói của cậu ta, kiên định như vậy.
"Kim Nguyên Bảo, ngươi là tên khốn kiếp!"
Ba ngày sau.
Mặc dù trải qua trên dưới Ngự Phong sơn trang mọi cách khuyên can, cuối cùng vẫn còn không thể thuyết phục Công Tôn Liệt buông tha tranh tài. Khi tiếng trống so tài thứ nhất gõ vang thì Công Tôn Liệt cầm đao xuất hiện ở trên lôi đài, mặt hắn bởi vì bị thương mà nhợt nhạt không có chút huyết sắc, áo đen khiến da của hắn có vẻ càng tái nhợt, duy chỉ có ánh mắt ấy là kiên định.
Đối thủ của hắn, chính là Kim Nguyên Bảo.
Ta không khỏi hồi tưởng lại hôm đó Kim Nguyên Bảo và ta đối thoại, ánh mắt kỳ quái và bóng lưng lúc rời đi của cậu ta, bất thường như thế, khiến cho ta tràn đầy nghi ngờ, cậu ta thật tính toán tranh Võ Lâm Minh Chủ này sao? Tại sao chợt có cái quyết định này? Làm Võ Lâm Minh Chủ thật sự tốt như vậy sao? . . . . . . Vô số vấn đề luẩn quẩn trong đầu ta, nhưng Kim Nguyên Bảo lại chậm chạp chưa xuất hiện.
"Gấp chết người, sao Kim sư đệ còn chưa tới?" Hoắc Đạt lo âu.
"Nhất định là bị dọa sợ rồi, không dám tới!" Thanh Sơn luôn luôn không muốn gặp Kim Nguyên Bảo lộ ra một vẻ khinh thường.
"Câm miệng!" Ta trừng mắt liếc hắn ta một cái, "Ngươi nói lại lần nữa, cẩn thận ta bảo Kim Nguyên Bảo lột hết y phục của ngươi!"
Mặt Thanh Sơn lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng không nói nữa.
Ta không khỏi có chút bận tâm, ngày đó thái độ Kim Nguyên Bảo kiên định như vậy, không có đạo lý hôm nay sẽ buông tha, chẳng lẽ là nghe lời của ta hồi tâm chuyển ý? Cho dù muốn buông tha, tối thiểu cũng phải xuất hiện chứ!
Lúc này, một tiếng trống cuối cùng vang lên, Kim Nguyên Bảo vẫn không có xuất hiện.
"Bởi vì tuyển thủ phái Thanh Thương không thể tham gia luận võ đúng lúc, Công Tôn Liệt của Ngự Phong sơn trang thắng!"
Khi trọng tài tuyên bố kết quả thì rõ ràng trong lòng ta nên thở phào một cái, lại không biết vì sao không vui mừng nổi, ta ngẩng mắt nhìn Công Tôn Liệt trên đài, trên gương mặt tái nhợt của hắn không có một chút vui sướng khi thắng lợi.
Giống tâm tình của hắn, còn có một đám đệ tử phái Thanh Thương.
Hoắc Đạt lặng lẽ than thở, mấy đệ tử tính khí nóng nảy càng thêm tức miệng mắng to: "Họ Kim kia là chuyện gì xảy ra? Nói tỷ võ hay lắm lại không xuất hiện, đây không phải là hại phái Thanh Thương chúng ta sao?"
"Đúng vậy, thật mất thể diện!"
"Mặt mũi phái Thanh Thương chúng ta đều bị cậu ta vứt sạch!"
. . . . . .
"Các ngươi câm miệng hết cho ta!" Ta đứng lên, hung hăng quăng cái ly trong tay xuống đất, "Các ngươi còn để chưởng môn ta đây ở trong mắt hay không? Kim Nguyên Bảo không có xuất hiện thì sao? Nếu không phải là bởi vì cậu ta, hôm nay các ngươi có thể đứng ở nơi này? Sớm cuốn gói về nhà! Nhìn bộ dáng chửi đổng như người đàn bà chanh chua mới vừa rồi của các ngươi, nào có một chút bộ dạng danh môn chính phái, một đám vong ân phụ nghĩa khốn kiếp, thẹn với liệt tổ liệt tông!"
Chờ ta mắng xong, tất cả mọi người trầm mặc, Thanh Sơn lau nước mắt đầu tiên.
"Ô ô ô. . . . . . Chưởng môn, ta sai lầm rồi, ta không nên nói Kim sư đệ như vậy. . . . . ."
"Chưởng môn nói không sai, phái Thanh Thương có thể có hôm nay, toàn dựa vào chưởng môn và Kim sư đệ, chúng ta nên biết đủ!" Hoắc Đạt cũng đã suy nghĩ thông suốt.
"Chưởng môn, thật xin lỗi!"
"Chưởng môn, chúng ta sai lầm rồi!"
. . . . . .
Trong tiếng tự trách, ta âm thầm vui mừng, lần đầu có cảm giác làm chưởng môn, thì ra cũng rất thoải mái.
"Trở về chép môn quy mười lần, không xong không cho phép ăn cơm!" Nói xong, ta đứng dậy rời đi.
Ta đương nhiên phải đi tìm Kim Nguyên Bảo, cậu ta không hiện thân, đến tột cùng là đột nhiên quyết định bỏ qua, hay là đã xảy ra chuyện gì, ta phải gặp mặt để hỏi cho rõ.
Nhưng mặc cho ta lần tìm trong Ngự Phong sơn trang như thế nào, vẫn không thấy bóng dáng Kim Nguyên Bảo, rốt cuộc cậu ta đi đâu vậy? Trong lòng ta không khỏi nổi lên nghi ngờ, gần đây hành động cử chỉ của Kim Nguyên Bảo thật sự rất kỳ quái, không chỉ có lời nói khó hiểu, người muốn chơi trò mất tích, lấy đêm hôm đó mà nói, buổi tối khuya không giải thích được chạy đến sau núi, thật không biết đi làm gì!
Phía sau núi? Này nhắc nhở ta, cậu ta sẽ không lại đi đến sau núi chứ? Mặc kệ, đi xem một chút tính sau!
Ta đi dọc theo con đường ngày đó, đi tới phía sau núi, giờ phút này phía sau núi khác hẳn ban đêm, từng cọng cây ngọn cỏ đều có thể thấy rất rõ ràng, trừ cây chính là cỏ, nửa bóng người cũng không có, đừng nói là Kim Nguyên Bảo. Thật là kỳ quái, loại địa phương này, nửa đêm Kim Nguyên Bảo chạy tới làm cái gì?
Ta vừa nghĩ vừa tìm kiếm trong rừng cây, chợt, nghe được tiếng vang, mơ hồ thấy nơi xa có một người đang luyện đao, nhìn thân hình rất giống Kim Nguyên Bảo. Kỳ quái, cậu ta làm gì mà phải tới chỗ này luyện đao? Ta tò mò đi tới, không cẩn thận dẫm vào nhánh cây trên đất, làm giật mình mấy con chim sẽ.
"Ai?" Kim Nguyên Bảo quát một tiếng, ánh đao lướt qua.
"Kim Nguyên Bảo! Là ta!" Ta vội vàng kêu.
"Tiểu Bắc?" Cậu ta thu đao trong tay về, rất là kinh ngạc với sự xuất hiện của ta.
Cùng lúc đó, hình như ta thấy một bóng người chợt lóe trước mắt, ta hỏi: "Làm sao còn có một người? Hắn ta là ai? Các ngươi đang làm gì thế?"
"Ngươi nhìn lầm rồi." Kim Nguyên Bảo ngăn cản ta, "Ta chỉ là luyện đao mà thôi, ngươi đến đây làm cái gì?"
"Ngươi gạt người!" Rõ ràng ta thấy có người, không thể nào bị hoa mắt, còn nữa lúc này cậu ta chạy tới luyện đao một mình cũng rất kỳ quái, nhất định là có chuyện gạt ta, "Ngươi đừng đổi chủ đề, mấy ngày trước ta liền muốn hỏi ngươi, buổi tối khuya ngươi chạy phía sau núi làm gì? Hiện tại lại tới, không thể nào là luyện đao đơn giản như vậy!"
"Ta. . . . . . Không có."
"Còn nói không có, ta xem ánh mắt của ngươi cũng biết ngươi nói láo!" Ta nhất thời căm tức, sao Kim Nguyên Bảo có thể gạt ta đây? Trên thế giới này ai cũng có thể gạt ta, chỉ có cậu ta không thể gạt ta."Sẽ cho ngươi một cơ hội, nói mau người vừa rồi là ai, không nói. . . . . . không nói ta liền không để ý tới ngươi!" Nói xong, ta lại có chút thấp thỏm, ngộ nhỡ cậu ta không nói thật, ta thật sự có thể không để ý đến cậu ta rồi hả? Mặc kệ, hỏi trước tính sau.
"Ta. . . . . ." Kim Nguyên Bảo nhìn ta, muốn nói lại thôi.
"Nói mau!" Ta nhìn cậu ta có chút nóng nảy, ta đều nói thành ra như vậy rồi, tối thiểu cũng phải cho ta chút mặt mũi chứ.
Hồi lâu, vẻ mặt cậu ta buồn bã, "Thật xin lỗi, ta không thể nói. . . . . ."
Tên khốn kiếp này, thế mà còn ngang ngạnh với ta!
Ta cực kỳ tức giận, nhưng lời đều nói hết rồi, lần này không để ý tới cậu ta."Kim Nguyên Bảo, ta không thèm để ý ngươi!" Ta nói xong, liền tức giận đi về.
Kim Nguyên Bảo lại dám có chuyện lừa gạt ta, điều này làm cho ta hết sức tức giận, suốt cả một ngày không để ý cậu ta, không ngờ cậu ta cũng không tới nói xin lỗi ta, không hề hối cải. Điều này trực tiếp khiến tâm tình ta nóng nảy, lại phạt đệ tử phái Thanh Sơn chép môn quy hai lần, làm cho trên dưới Thanh Thương tiếng oán than dậy đất, ngay cả Hoắc Đạt đều có chút không nhìn nổi.
"Chưởng môn, ngài càng ngày càng có bộ dáng chưởng môn."
"Nói nhảm, ta là ai." Ta liếc Hoắc Đạt một cái."Nhưng chưởng môn, ngài bắt mọi người chép môn quy như vậy, cũng không phải là một cách. . . . . ."
"Vậy ngày mai bắt đầu sao chép và sửa chữa Tam Tự kinh."
". . . . . ." Hoắc Đạt hết ý kiến, "Chưởng môn, ta không phải ý này."
"Vậy ngươi có ý gì?" Ta phát cáu, làm gì mà hiện tại người nào nói chuyện với ta đều không rõ ràng, nhìn Sở Tiểu Bắc ta dễ khi dễ sao?
"Chưởng môn, gần đây có phải tâm tình ngài không tốt hay không?" Hoắc Đạt đổi một đề tài.
"Không có!"
"Là bởi vì Kim sư đệ sao?"
". . . . . . Mới không phải!"
"Không biết sao Kim sư đệ lại chọc giận chưởng môn?"
"Cậu ta gạt ta, có chuyện gạt ta, không chịu nói với ta, cậu ta chính là cái tên khốn kiếp, ta lại cũng không cần để ý cậu ta!" Ta rốt cuộc vẫn phải nói cho Hoắc Đạt.
Không ngờ Hoắc Đạt lại cười.
Ta nói: "Ngươi cười cái gì cười, có gì đáng cười, ta bị người ta lừa cười đã chưa?"
"Chưởng môn, không phải là ngài thích Kim sư đệ chứ?"
"Ngươi nói cái gì?" Ta bị lời nói của Hoắc Đạt làm cho không giải thích được, nhưng không biết thế nào mặt lại có chút nóng, "Ngươi đừng nói hươu nói vượn, ta làm sao có thể thích tên khốn kiếp Kim Nguyên Bảo kia được, là cậu ta khi dễ ta, gạt ta, không nói thật với ta!"
"Nếu như Chưởng môn không có tình cảm với Kim sư đệ, cậu ta lừa gạt ngài, sao ngài lại tức giận như thế chứ? Ta chưa từng gặp qua ngài tức giận đến vậy. . . . . ."
"Hoắc Đạt, ngươi cút cho ta! Chép môn quy 100 lần 1000 lần 10000 lần, không chép hết thì không cho đi nhà xí!" Trong tiếng mắng của ta, Hoắc Đạt "cút" rất nhanh, vừa "cút" vừa cười ha ha, cười đến trong lòng ta phát hỏa.
Ta không thể thích Kim Nguyên Bảo, tuyệt đối không thể nào! Ta gương mặt đang nóng lên, tự nói đi nói lại với mình.
Tác giả có lời muốn nói: dường như không có nhiều người đọc, ta quyết định đổi tên truyện
Tiểu Bắc: đợi tóc ta dài tới eo, thiếu hiệp, lấy ta được không?
Ta nói: lấy cách ăn của ngươi, rất nhanh sẽ không có eo rồi. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.