Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 200: Phiên ngoại 4:Sóng gió hậu cung 10




"Nương nương, không xong rồi! Trương đại nhân trên đại điện bị bệ hạ hạch tội đã bị tống giam vào địa cung rồi!"
Trong lầu các nào đó ở hậu cung, Chân phi ngồi đối diện với gương trang điểm, nhìn thị nữ phía sau cài lên tóc một cây trâm mới vừa lòng gật đầu liền nghe thấy nha hoàn tâm phúc hớt hơ hớt hải chạy vào phòng báo tin.
Trong lòng hoảng hốt, vội ngoảnh đầu lại khiến cho cây trâm còn chưa cố định xong mái tóc liền bị xõa tung ra, không kịp răn dạy thị nữ phía sau, nàng cuống quýt đứng dậy hỏi "Trương Khiển làm sao? Sao lại bọ tống giam vào địa cung? Là tội danh gì? Bệ hạ còn nói gì không?"
Hỏi dồn dập liên tiếp, thị nữ đi tìm hiểu tin tức còn chưa kịp trả lời thì liền nghe một giọng nói thản nhiên đáp lại "Tự mình ở ngoài cung tuyển phi, tội danh này cũng không nhỏ, Trương Khiển không rõ đúng sai thu nhận tiền bạc của hậu cung cũng không thoát khỏi có liên can, lúc này đã ở trong địa cung, về phần ngươi, hay là ngươi cho rằng phụ hoàng không biết ngươi sai bảo người bên ngoài làm chuyện này?"
Cùng với giọng nói truyền đến, một thiếu niên mặc cẩm bào màu trắng chậm rãi bước vào, mái tóc đen được cột cao bởi phát quan bằng ngọc do đế vương ban tặng, gương mặt tuấn tú trầm ổn có chút lạnh lùng đứng trước người nàng, mỉm cười "Không biết ngươi muốn kết thúc như thế nào?"
"Kết thúc? Kết thúc cái gì?" Tóc tai tán loạn, Chân phi nhớ tới chuyện ngoài cung, chột dạ hỏi lại.
"Tính mạng của ngươi" Mỗi từ mỗi câu Kì Minh Nguyệt nói như tùy ý nhưng trong lòng đã dấy lên sát ý, Chân phi trước mặt là người khơi mào tuyển phi ngoài cung, cũng là nàng khiêu khích Liên phi xông vào tẩm cung, lại là nàng kéo Chân Trân ý đồ sắp xếp tuyển phi cho y, phi tần gây sóng gió bất ổn như vậy, giữ lại chính là phiền toái.
Trong lòng run lên, Chân phi bước lui vài bước, ánh mắt ngầm ra hiệu cho thị nữ phía sau ra ngoài gọi người, nàng không đoán được thái tử lại có thể đến hậu cung, nghe xong lời nói của y ban nãy, nàng nhất thời có chút hoảng loạn, thấy Kì Minh Nguyệt không ngăn cản thị nữ đi ra ngoài liền lấy lại bình tĩnh trong phút chốc.
"Thái tử điện hạ đang nói đùa sao? Chuyện này đâu có liên quan gì đến bổn cung, nơi này chính là hậu cung, người ngoài không thể tùy ý đi vào, cho dù ngươi là thái tử cũng vậy, thái tử điện hạ đã thành niên lại tự tiện ra vào như thế không sợ bệ hạ trách tội hay sao?" Tự cố gắng duy trì bình tĩnh, Chân phi sau khi nghe thấy tiếng bước chân truyền đến sắc mặt lập tức nhẹ nhõm, giả vờ vui mừng "Hay là thái tử tới thăm Trân Nhi?"
Tiếng bước chân vang lên, Trân Nhi từ hậu đường bước ra, thấy Kì Minh Nguyệt liền vui vẻ ra mặt, nhưng nhận thấy không khí có chút không đúng, chỉ hành lễ với hai người rồi đứng qua một bên, quan sát sắc mặt của Chân phi, lại nhích đến gần bên cạnh thái tử làm cho nàng điên đảo tâm hồn "Thái tử điện hạ, hôm qua khúc nhạc vẫn chưa xong, Trân Nhi còn có điệu múa vẫn chưa biểu diễn cho điện hạ xem, không biết hôm nay..."
"Hôm nay ta có vài thứ muốn cho Trân Nhi xem" Nói với nàng như vậy, Kì Minh Nguyệt nhìn Chân phi sắc mặt hoảng loạn, cười lạnh trào phúng "Nếu dám làm thì nên có gan dám nhận hậu quả, tự mình thay phụ hoàng tuyển phi bên ngoài, đây là tội chết, Chân phi nương nương không phải không biết đó chứ?"
Xưng hô như giễu cợt làm cho Chân phi cắn răng không cam lòng, nghĩ tới nàng từng được vinh sủng một thời, lại không ngờ đảo mắt liền trở thành khí phụ (người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ) không ai thăm hỏi, cung phi bên cạnh cũng giống nàng mới khiến nàng nhẫn nhịn lâu như vậy, nhưng theo thời gian trôi qua, nếu không được quân vương lâm hạnh, ngay cả bóng dáng cũng không thấy, bệ hạ ngẫu nhiên đặt chân đến chỉ có duy nhất mỗi một chỗ của hoàng hậu, làm sao khiến nàng không thể không lo lắng cho được, mà bây giờ đã như vậy, sau này nàng già đi tàn phai hương sắc thì sẽ còn như thế nào?
Hoang mang bắt đầu sắp đặt, mạo hiểm đưa người mới vào cung, chỉ cần nắm trong tay mình liền có thể giữ được lòng quân vương, khiến cho địa vị của nàng được vững chắc, cũng làm cho hoàng hậu nếm trải cảm giác ăn không ngon ngủ không yên, không phải không lo lắng chuyện này là phạm tội khi quân, nghĩ rằng có thể đến lúc đó lại giải thích với bệ hạ nhưng vẫn luôn không có cơ hội nói rõ, nếu nàng thẳng thắn thừa nhận tâm ý có lẽ bệ hạ cũng sẽ không trách tội, tuyển chọn người mới cho hậu cung chẳng lẽ không phải là chuyện bệ hạ nên vui mừng mới phải sao?
"Thái tử đến đây bệ hạ có biết không?" Dường như nắm được nhược điểm của Kì Minh Nguyệt, Chân phi đã hoàn toàn trấn tĩnh lại "Người của ta vừa mới đi báo cho bệ hạ đến đây, chuyện này ta chắc chắn sẽ giải thích với bệ hạ, thái tử muốn hỏi tội của ta, còn không bằng nên lo lắng cho mình nên nói thế nào với bệ hạ đi"
Từ xưa đến nay, không kể là hoàng tử được sủng ái như thế nào, sau khi thành niên bước vào hậu cung đều sẽ bị quân vương nghi ngờ, mặc dù bản thân không chạm vào ai, đế vương cũng sẽ không tha cho người đó, chỉ cần nàng hàm hồ nói một chút, cho dù là thái tử cũng không hẳn sẽ không bị bệ hạ nghi ngờ, cho dù bệ hạ thật sự không hiểu lầm, nàng cũng có thể nhân cơ hội này giải thích mọi chuyện, nói cho bệ hạ biết, nàng chỉ là một lòng muốn tốt cho bệ hạ.
Tính toán của Chân phi đều bị Kì Minh Nguyệt nhìn thấu, một phi tần như thế có lẽ chỉ có cái chết mới có thể khiến nàng chịu an phận một chút, sát ý trong lòng lại tăng thêm vài phần, y đứng một bên, phát hiện Chân Trân đang si mê nhìn chăm chăm vào mình, nghiêng mặt mỉm cười trấn an, trong mắt lại có chút đăm chiêu.
Chân Trân là bị Chân phi xem như công cụ mà lợi dụng, thiếu nữ chỉ hơn mười tuổi còn chưa biết hoàn toàn những điều đen tối trong cung, vốn muốn dùng thiên âm để nàng nói ra sự thật, không ngờ trong lương đình ngày ấy chỉ vô tình hỏi thăm nàng liền thành thật đem mọi chuyện trong nhà một năm một mười nói ra hết, chính là trong gia tộc phụng mệnh Chân phi bắt đầu thay người trong cung tuyển người mới vào, tâm ý của Chân Trân đối với y không thể nghi ngờ, chỉ tiếc là... Nàng yêu thích bởi vì y là thái tử điện hạ.
"Nơi này cũng lâu rồi trẫm chưa tới, ngươi nói có phải không?" Tiếng nói cùng với tiếng bước chân ngoài cửa cùng lúc vang lên, chỉ thấy đế vương cất bước đi đến, nhìn vào trong một cái, nét mặt tươi cười "Hóa ra ở đây, nếu không phải nơi này có chuyện, buổi lâm triều cũng không mau tan như thế đâu"
Quả nhiên bệ hạ đến đây! Chân phi mừng rỡ bước nhanh ra tiếp đón, nghe thấy liền an tâm hẳn, bệ hạ nghe nói nơi này có việc liền vội vàng đến đây, chẳng lẽ là muốn cho nàng biết nàng không có bị bỏ quên? Có lẽ lúc này chính là cơ hội trình bày rõ chuyện tuyển phi với bệ hạ.
Giống như không hề nhìn thấy Chân phi đi tới, Kì Hủ Thiên tránh ra khỏi người nàng bước qua, đi tới trước mặt Kì Minh Nguyệt "Nơi này đã lâu phụ hoàng chưa từng đến đây, nếu không phải Minh Nhi, hôm nay ta cũng sẽ không tới"
Lo rằng Kì Minh Nguyệt còn chưa hết giận chuyện lúc trước, trong câu nói của Kì Hủ Thiên mang theo ý giải thích, khi hắn vừa nói xong, Chân phi cũng ngừng bước, từ bóng lưng nhìn không rõ sắc mặt nhưng hẳn là rất đặc sắc, Kì Minh Nguyệt ánh mắt vừa chớp liền nghe ra ẩn ý trong câu nói của hắn, mỉm cười gật đầu "Mau giải quyết chuyện ở đây, gần đây nhiều chuyện phiền phức quá" Mà những chuyện này đều là do vị Chân phi này ở hậu cung khơi mào.
Hiểu được tâm tư của Kì Minh Nguyệt từ ánh mắt đến lời nói của y, Kì Hủ Thiên gật đầu "Minh Nhi tính thế nào thì làm thế ấy, phụ hoàng không có ý kiến" Quay đầu nhìn Chân Trân đứng kề sát vào Kì Minh Nguyệt, đáy mắt hắn thoáng qua một tia tối tăm "Muốn giải quyết toàn bộ sao?"
Kì Minh Nguyệt lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt của Kì Hủ Thiên liền mỉm cười, cách Chân Trân xa một chút, tới sát bên cạnh hắn "Chân gia là danh môm, trong triều cũng có chút danh vọng, giữ lại tính mạng giam vào ngục cả nhà cũng được, chỉ trừ nàng ta" Chỉ vào Chân phi, y nói tiếp "Minh Nguyệt không muốn tha cho nàng"
Là nàng khơi dậy rắc rối lần này làm cho y và phụ hoàng mấy ngày nay đều sống trong khó chịu, nếu y muốn tha cho nàng e là phụ hoàng cũng không cho.
Hai phụ tử xem như không có ai bên cạnh mà thảo luận nên xử lý chuyện này như thế nào, nói xong liền quyết định luôn, muốn lấy tính mạng Chân phi, Chân Trân thấp thỏm lo sợ không biết nên làm gì, Chân phi vừa nghe nói vậy liền vội xoay người quỳ xuống trước mặt Kì Hủ Thiên.
"Bệ hạ! Thần thiếp oan uổng!" Tóc tai tán loạn, nàng quỳ gối dưới chân quân vương, trong lời nói mang theo tiếng nghẹn ngào khóc lóc.
"Hử? Oan uổng? Ngươi nói cho trẫm nghe một chút" Kì Hủ Thiên khoanh tay đứng đó, dường như có hứng thú với lời nói của nàng, Kì Minh Nguyệt đứng một bên cười như không cười nhìn Chân phi quỳ trên mặt đất, biết ngay phụ hoàng của y đang đem Chân phi làm trò tiêu khiển.
"Thần thiếp thừa nhận, là thần thiếp yêu cầu phụ huynh trong nhà tuyển chọn nữ tử vào cung, cho dù không được bệ hạ ra lệnh chính là tội khi quân, nhưng trong lòng thần thiếp đều là vì suy tính cho bệ hạ, mấy năm nay bệ hạ rất ít khi đặt chân đến hậu cung, cho dù ngẫu nhiên đến đây thì cũng chỉ đi chỗ của hoàng hậu, vốn là muốn khiến cho bệ hạ kinh hỉ, không ngờ thái tử điện hạ lại đến trước một bước, xông vào trong cung của thần thiếp, ý đồ muốn uy hiếp... Uy hiếp thần thiếp..." �
"Uy hiếp ngươi làm gì?" Giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười từ bên trên vọng xuống, dường như đang chờ đợi nàng nói tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.