Thiêu Hủy (Burn)

Chương 25:




Jenner nắm chặt chiếc bao cao su trong tay, cảm thấy như thể cô không có đủ không khí để thở. Cái quái gì thế này?... Vỏ bọc nhựa bị làm nhàu, và cô cầu nguyện cho không ai khác nghe được âm thanh cực nhẹ đó. Cô liếc nhanh Tiffany, rồi nói, “Vui lòng thứ lỗi cho tôi. Tôi phải ghé thăm phòng dành riêng cho quý bà.”
“Tôi sẽ đi cùng cô.” Tiffany rạng rỡ nói.
Cael trao cho cô một cái nhìn thật lâu. Jenner chưa bao giờ có người nào dành cho cô một sự chú ý chặt chẽ đến thế như anh đã làm. Cứ như thể anh nhận biết từng làn hơi cô thở, như thể anh nắm bắt được từng cảm giác thoáng qua trong biểu hiện của cô. Cô chỉ hy vọng cô không có vẻ hoảng loạn nhiều như cô cảm thấy. Cô có cảm tưởng anh không thích cô đi ra ngoài với Tiffany, nhưng anh sẽ làm gì? Có quá nhiều người ở gần bên, đang lắng nghe, và anh không thể ngăn cấm cô vào nhà vệ sinh, Chúa cứu giúp. Anh thả cô ra, những ngón tay anh nấn ná trên cánh tay cô như muốn nói Hãy về nhanh.
Cô và Tiffany bắt đầu tiến bước, và phía sau họ, cô nghe Fail nói, “Tôi cần thoa phấn, tôi nghĩ tôi sẽ tham gia với họ.”
Ryan đưa ra vài lời bình luận ứng khẩu về việc những người phụ nữ vào nhà vệ sinh hàng loạt. Cael vẫn im lặng. Jenner không nhìn lại phía sau, vì cô biết điều cô nhìn thấy: Một người đàn ông hết sức đa nghi.
Cô có những thứ quan trọng hơn sự hài lòng của anh đối với tâm trí cô. Lý do quái quỷ nào mà Tiffany đưa cho cô một cái bao cao su? Cô ấy cho rằng nó sẽ cần thiết hay là một trò đùa bệnh hoạn?
Khi họ bước vào phòng dành cho quý bà gần nhất, có một người khác đang sử dụng, một bà tóc trắng đang tô lại son môi trước gương. Người phụ nữ cười, gật đầu, và rời khỏi. Ngay khi bà ta khuất dạng, Tiffany kiểm tra năm ngăn buồng nhỏ để chắc chắn không có ai ngoài họ, và khi điều đó đã xong, Jenner đưa tay cô ra, cái bao cao su đang nằm trong lòng bàn tay cô, “Cái thứ quái này là gì?”
Fail nhìn thứ Jenner đang giữ và nói, “Tiffany.” Vẻ chê trách rõ rệt trong giọng cô.
Cám ơn Trời Đất, có ai đó đã nhận ra “món quà” không thích hợp trong hoàn cảnh này, Jenner nghĩ.
Và Fail tiếp tục. “Một cái thôi ư? Ích gì với một cái bao cao su chứ?”
Jenner nhìn chằm chằm vào cô với vẻ hoài nghi, rồi ve vẩy cái túi nhỏ, hình vuông, nhăn nhúm về hướng của Tiffany. “Cô không cho tôi biết điều gì sao? Điều gì khiến cô nghĩ là tôi sẽ cần thứ này vậy?”
Tiffany thở dài, “Cứt thật. Cô đã bị dọa dẫm, đúng không? Xin lỗi, Chỉ là… Tôi nhận ra cách cô nhìn Cael hôm nay, và tôi đoán nếu cô quyết định nhảy vào anh ấy, cô phải có sự chuẩn bị.” Cô ấy nhìn Fail “Và thực ra thì nếu cô ấy cần nhiều hơn một cái, cô ấy có thể mua ở cửa hàng quà tặng. Cái này dành cho lúc cực kỳ khẩn cấp.”
Jenner tròn mắt nhìn cô, “Và cô quyết định cách tốt nhất để trao nó cho tôi là trong một cái bắt tay, giữa công chúng?”
Nụ cười toe toét của cô hết sức quỷ quái. “Điều đó chỉ để vui đùa thôi mà.”
“Vui đùa!”
“Cô nên nhìn thấy biểu hiện trên mặt cô.”
“Phải, vui lắm, ha ha. Điều gì khiến cô nghĩ tôi muốn nhảy vào Cael?” Có lẽ cô đã như thế. Cô đã ráng sức kháng cự, nhưng đó là một nỗ lực thật sự, đặc biệt khi cô tỉnh giấc trong vòng tay anh và anh gần như khỏa thân, và – Đừng tiếp tục! Chỉ cần những tình thế như họ đang có cứ tiếp tục thì việc nhảy vào anh sẽ không xảy ra… Cô hy vọng. Sự cuốn hút quá mạnh mẽ đến mức gần như gây đau đớn.
Tiffany nói. “Làm ơn đi. Thì cách mà hai người nhìn nhau chứ gì nữa?”
“Như thể có sự giết người sắp diễn ra vào mỗi giây ư?” Jenner nói khô khan.
“Thật sự có khả năng bị chết vì sex sao? Vì nó có vẻ càng lúc càng giống như sắp xảy ra đến nơi rồi, và một trong hai người phải đi bước đầu tiên. Cô sẽ phải làm điều đó, vì Cael sẽ không làm đâu.”
Điều đó làm cho Jenner tê cứng, trí óc của cô ngay lập tức mất phương hướng. Phẫn nộ, cô nghĩ : tại cái quái quỷ gì lại không cơ chứ?
Câu hỏi yên lặng ắt phải tỏ rõ trên mặt cô, vì Fail dịu dàng giải thích, “Anh ấy đã bắt cóc cô. Cô hoàn toàn ở trong sự kiểm soát của anh ấy, vì thế anh ấy sẽ không thực hiện bất kỳ điều gì với cô, không quan trọng anh ấy muốn cô nhiều đến thế nào. Điều đó không công bằng. Cael có vài sai lầm…”
“Đừng để anh ấy nghe được cô nói điều đó.” Tiffany lầm bầm. Cô bị lờ đi.
“Nhưng anh ấy sẽ không tận dụng lợi thế. Anh ấy sẽ không làm thế đâu.” Fail kết thúc, “Tiffany nói đúng. Nếu cô muốn anh ấy, Cô sẽ phải đi bước đầu tiên.”
“Điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi muốn…” Cả hai người phụ nữ nhìn Jenner như thể cô bị mất trí, vì thế cô đã không hoàn tất câu hỏi. Được rồi. Họ tinh ý. Đó là một đặc điểm trong công việc của họ, cô tin như thế. Cô vung tay, quá đỗi thất vọng, cô muốn đánh vào thứ gì đó. “Cô có bao giờ nghĩ đến việc bị thu hút bởi một người đàn ông trong loại tình huống này không?” Cô hỏi, ngờ vực.
Fail trả lời bình thản, “Điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi không ?”
Biểu hiện trong mắt cô cho thấy cô không đùa. Điều đã xảy ra với Ryan, Jenner không bao giờ nghi ngờ điều đó, đem lại sự ngọt ngào cho Ryan. Dù không phải trong hoàn cảnh tương tự - có bao giờ có hoàn cảnh nào chính xác giống nhau đâu chứ? – trừ phi họ đụng nhau trong siêu thị hoặc được giới thiệu với nhau qua một người bạn.
Cô thở ra và nhìn vào phía sau của Tiffany. “Nhân dịp chúng ta bàn về điều đó, cô và Cael thì thế nào?”
“Thế nào là sao?” Sự thông hiểu chảy tràn trên khuôn mặt cô. “Oh, không. Không bao giờ. Anh ấy cực kỳ không phải kiểu ưa thích của tôi.”
Làm sao Cael không không phải kiểu ưa thích của một phụ nữ bất kỳ nào cũng như mọi phụ nữ cơ chứ?
Với một nụ cười, Fail làm sáng tỏ, “Tiff thích… một kiểu đàn ông khác.”
“Tôi thích những kẻ xấu xí.” Tiff nói ngang ngược. “Để cầu hôn tôi.”
Fail biểu lộ một cái khịt mũi quý phái, nếu như một cái khịt mũi có bao giờ trở nên quý phái. “Điều Tiffany đang nói là cô ấy thích một người đàn ông để cô ấy làm chủ trong mọi lĩnh vực – và người đó chắc chắn không phải là Cael Traylor.”
“Tôi nhận ra điều đó.” Jenner nói, cô giơ chiếc bao bao su ra, trở lại với chủ đề trên tay. “Tôi biết làm gì với thứ này? Tôi thậm chí còn không có một chiếc ví.” Dường như không có đến một chỗ để mang nó theo, cũng như cô không có điện thoại hoặc ngay cả thẻ chìa khoá phòng. Son môi của cô ở trong túi của Cael.
Tiffany nhún vai. “Tùy. Cô muốn làm gì với nó thì làm. Nhét vào bên trong áo lót, hoặc quăng nó đi.”
Một nhóm ba người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ khác tiến vào, nên cuộc thảo luận chấm dứt. “Tôi cảm thấy đói rồi.” Fail nói, dẫn đường ra khỏi nhà vệ sinh. Jenner liếc nhanh vào thùng rác cạnh cửa, lưỡng lự, rồi nhét gói bao cao su vào chiếc áo lót không dây của cô.
Chiếc tàu chạy suốt đêm từ Hilo đến Honolulu. Ryan, Fail và Tiffany lên bờ vào sáng hôm đó, trong khi Cael ở lại trên tàu với Jenner. Anh chờ cô ca thán và nổi xung, gây phiền toái cho anh về việc phải ở lại trên tàu, trong khi họ ở giữa Hawaii quyến rũ. Nhưng cô yên lặng một cách kỳ quặc kể từ lúc đến phòng dành cho quý bà cùng Fail và Tiffany đêm hôm trước, khiến anh thắc mắc không biết bọn họ đã nói những gì. Đêm qua, Jenner cũng không phàn nàn về chiếc còng. Khi họ đi đến bên giường, cô chỉ đơn giản chìa tay ra, một đề nghị trang nghiêm và hờn dỗi. Một Jenner Redwine trầm ngâm dọa anh sợ chết khiếp. Cô đang toan tính thứ quái quỉ gì vậy? Anh không phút nào nghĩ cô đột ngột và ngoan ngoãn chấp nhận tình thế, bởi vì điều đó không có trong gen di truyền của cô.
Cô không làm bất cứ điều gì nhưng lại khiến anh cảnh giác nhiều hơn. Y như việc chờ đợi núi lửa phun trào vậy.
Họ ở Honolulu chỉ một ngày hôm đó, nhổ neo trong đêm để trở về đảo lớn, đến Kona, nơi ở phía ngược lại Hilo bên kia hòn đảo. Kona là phiên của họ lên bờ. Sự di chuyển của họ không thể phản chiếu sự di chuyển của Larkin, hay thậm chí của mỗi người khác. Một số người trong nhóm sẽ ở trên tàu toàn bộ thời gian, một số sẽ theo dõi Lakin toàn bộ thời gian, nhưng không luôn luôn là cùng một người hoặc một nhóm người.
Kế hoạch đầu tiên của anh là đưa Jenner đến một nhà hàng hoặc một quán cafe có tầm nhìn thật tuyệt, và giết vài giờ ở đó. Họ có thể đi theo chuyến tham quan Kona theo nhóm, điều đó là một vỏ bọc thật tuyệt, nhưng cũng là một loại tra tấn kinh khủng. Linda Valve và Nyna Phillips đã gặp gỡ hai người phụ nữ khác, hai người này đi du lịch cùng nhau, và cả bốn người bọn họ rất hợp ý. Penny và Buttons – Buttons, tên của phụ nữ gì mà lại như thế chứ? - ở trong một phòng nhỏ hơn trên một khoang khác, nhưng trong những ngày vừa qua, họ trải qua rất nhiều thời gian ở trong phòng của Linda và Nyna, căn phòng đối diện phòng của Jenner. Anh biết như thế bởi vì đôi lần anh và Jenner ngẫu nhiên gặp nhóm bốn người trong hành lang và nghe thấy họ cười như pháo nổ ngoài ban công.
Ngày hôm qua, họ gặp bốn người phụ nữ hai lần : Một lần trên hành lang, một lần trên boong. Chuyến tham quan hôm nay được đề cập đến cả hai lần, vào những bữa ăn. Bữa ăn trưa thế nào? Tham gia cùng chúng tôi bữa tối nhé? Tất cả những lời đề nghị đều thân thiện, không chủ định trước và chân thật. Họ thích Jenner, và tại sao không chứ? Dù vậy, thay vì chấp thuận nhanh chóng, như anh đã mong đợi cô làm như thế, Jenner lịch thiệp đưa ra lời khước từ hợp lý. Tuy nhiên, bốn người phụ nữ vẫn kiên trì.
Cả bốn người phụ nữ đều tham dự chuyến tham quan theo nhóm; đó là lý do sự tra tấn mà anh muốn tránh xa.
Thay cho chuyến tham quan hoặc quán cafe, Cael đưa Jenner đến một vịnh nhỏ, nơi một người địa phương giới thiệu cho việc bơi với ống thở. Jenner đã nói cô thích bơi với ống thở, và, quỷ thật, cô xứng đáng có được một chút vui vẻ.
Họ tách khỏi nhóm ngay khi rời khỏi tàu, anh tìm cửa hàng bán đồ lặn mà Sanchez đã tiến cử, nơi anh thuê những thiết bị cần thiết và được hướng dẫn đến vịnh này, nơi mà, theo người đã cho anh thuê thiết bị, sẽ không đông đúc như vịnh Kealakelua.
Vùng nước nông mang một sắc thái bất ngờ của màu xanh; nửa vòng cây cối bao quanh vịnh tươi tốt và sum xuê, ngăn cách họ khỏi phần còn lại của thế giới, cho dù Kona rộn ràng ngay phía bên kia rặng cây.
Jenner đứng cách vài feet, y phục phủ ngoài của cô đã tháo bỏ để lộ bộ bikini màu đen trông như thể được vẽ trên thân thể cô. Nhìn thấy cô trong quần áo tắm khiến anh nhận ra cô không gầy nhom, ít ra không như anh đã nghĩ về sự gầy nhom. Cô mảnh mai, nhưng khung xương của cô được bao bọc bằng da thịt mịn màng. Ngực cô có thể hơi nhỏ nhưng chúng rắn chắc và vun cao. Chúng vênh váo. Cô chắc chắn sẽ cắt đầu anh nếu như anh có bao giờ nhìn vào cô, hay bất kỳ phân thân thể nào của cô, như là vênh váo.
Bộ ngực nhỏ bé đó khiến nước ứa trong miệng anh, và tay anh run lên với mong muốn được chạm vào chúng. Đôi núm vú của cô sẽ... Anh kéo giật suy nghĩ ra khỏi đường lối mà chúng đang chạy đua. Ý chí của anh đã bị kéo căng hết sức từ việc ngủ cùng cô rồi. Anh thức giấc trong đôi buổi sáng vừa qua với cô quấn quanh anh như dây leo. Sự cương cứng buổi sáng của anh khiến cho tình huống đặc biệt mạo hiểm. Nếu anh thông minh, anh sẽ quăng những chiếc còng đi, chỉ để sau đó anh sẽ không bị thức giấc với cô gần như nằm bên trên anh. Sự thỏa hiệp là tình huống khó khăn.
Đôi dép xỏ ngón và mũ của cô nằm trên cát, cùng với y phục được sắp xếp gọn gàng, và nằm trên chiếc nón để giữ cho nó không bị gió thổi bay; thiết bị lặn có ống thở của cô đong đưa trên tay. Cô nhìn vùng nước phía trước, mê mải với vẻ đẹp của chúng – hoặc có lẽ đang tự hỏi không biết anh có dìm chết cô ngay khi họ tiến vào vùng nước sâu hay không. Cứ làm như cô chưa trao anh lý do ấy.
“Đừng lo lắng.” Anh nói khi anh đến bên cô. “Nếu em biến mất khi chúng ta ở cùng nhau, sẽ gây ra quá nhiều sự nghi ngờ. Em an toàn ở đây.”
Cô đảo tròn mắt. “Cám ơn nhiều. Anh thật sự là một quý ông đấy.”
Có nhiều hơn một dấu hiệu châm chọc trong giọng cô. Bởi vì lúc này cô đã biết anh sẽ không làm tổn thương cô, và anh biết cô sẽ không gây rắc rối cho anh như cô đã liên tục hứa hẹn. Không, khi ở nơi công cộng – và không cho đến khi việc này trôi qua, ít ra là như thế. Sau đó... Sau đó anh và Jenner Redwine sẽ phải thanh toán lẫn nhau.
Điều đó hứa hẹn một cuộc chiến tệ hại. Anh đã thấy trước điều đó nhiều hơn bất kỳ thứ gì khác anh có thể nhớ được trong cuộc đời anh, ngay cả sinh nhật mười bảy của anh khi anh có chiếc xe đầu tiên. Anh mang mặt nạ thở vào và lao xuống nước, nhìn lại phía sau để chắc chắn Jenner đang theo sau. Cô đã làm thế, và giống như anh, cô cũng mang mặt nạ thở khi cô đi vào vùng nước sâu.
Ánh mắt anh dõi theo những đường nét trên cơ thể cô, vì anh không thể không nhìn. Cứ như thể anh chưa từng nhìn cô trong những bộ quần áo trang trọng phù hợp trước đó. Vài chiếc đầm dạ hội ôm sát những đường cong của cô, và những bộ đồ tắm khác khi ngồi bên hồ bơi. Nhưng bộ bikini giống như đồ lót, ít ra là đối với đàn ông, và số da thịt nhìn thấy không khác gì một loại tra tấn.
Sớm thôi. Điều này sẽ qua sớm thôi. Rồi anh và Jenner sẽ có một cuộc chuyện trò dài cùng nhau.
...
Jenner cô gắng gạt bỏ tất cả nỗi lo lắng và thích thú với hành trình bơi bằng ống thở, nhưng thật khó khăn khi Cael luôn ở quá gần như thế. Anh cho rằng cô sẽ làm gì, bơi đến nơi an toàn sao? Cô đã trao cho bản thân một cuộc trò truyện nghiêm khắc. Anh không đe dọa được cô, không phải hôm nay, anh đang ở không xa sự an toàn. Cô sẽ phải tập cho quen với việc anh thường xuyên ở bên cô, để sự gần gũi của anh không ảnh hưởng đến cô chút nào hết. Nhưng nó đã như thế và cô không thể làm được gì về điều đó hết.
Dù thích hay không, chiếc bao cao su cô dấu trong ngăn kéo đựng đồ lót sượt qua tâm trí cô. Bằng cách nào lại không thể chứ? Nó khiến cho triển vọng về điều có thể xảy ra. Điều có thể xảy ra rất, rất, rất thật.
Cô lơ lửng trong nước khi một con cá đầy màu sắc lao qua, bên dưới cơ thể cô, ngay trước tầm nhìn của cô. Cô yêu cảm giác đại dương vỗ về da thịt cô khi cô rẽ nước, đẩy người tới trước bằng cánh tay cô và cú đạp nhẹ nhàng của chân cô. Giống như đang bơi trong một bể chứa cá nhiệt đới khổng lồ, giống như trở thành một phần của đại dương thay vì là người quan sát. Rốt cuộc cô gần như quên Cael đang ở bên cô, cô không hoàn toàn gạt bỏ được anh, nhưng cô gần như quên rằng cô đã ngủ với chiếc còng trên tay, bị giam giữ như tù nhân, thực hiện một vai diễn cũng như cuộc sống của Syd đã bị đe dọa. Nước lướt trên da cô, những chú cá lượn lờ quanh cô, quá dễ chịu. Nếu cô có thể ờ đây...
Cô nhấc đầu và liếc ra sau để nhìn xem liệu cô có trôi dạt xa khỏi bờ hơn cô đã hình dung không. Tuy vậy, khi cô vươn thẳng người lên, chân cô chạm vào bờ cát của vịnh. Cael cách một khoảng ngắn – tất nhiên – và khi cô đứng, anh cũng làm thế. Cô tháo mặt nạ, hít thật sâu làn không khí tươi mát.
Họ ở cách xa mọi thứ, thật sự cô độc giữa thế giới, và cô đã chán phỏng đoán, chán bày trò. Cuộc đời cô không phải là một trò chơi, cũng không phải của Syd. Họ cần một chút sự thật giữa họ.
“Em không ngốc.” Cô nói.
Cael tháo mặt nạ và lúc lắc đầu anh, làm văng đi những giọt nước nhỏ. Anh cao hơn cô một cái đầu, ướt, và có thể chất tốt hơn bất kỳ người đàn ông nào mà cô từng nhìn thấy da thịt. Cô yêu dáng vẻ của anh lúc này, trần trụi và ướt đẫm. Anh lau những giòng nước đang nhỏ giọt trên mặt anh “Tự tôi cũng luận ra điều đó khá nhiều mà.”
“Anh có thể nói thật với em.” Cô nói. “Ngừng đối xử với em như tù nhân đi.”
“Nhưng em là như thế, dù thích hay không.”
“Đừng trở thành đồ đầu đất như thế chứ.” Cô lầm bầm, cáu tiết. Cô đang cố thực hiện một hành vi, gọi là thỏa ước ngừng bắn. “Anh là người tốt, đúng chứ? Em có thể nhận ra điều đó. Em có thể kết nối những câu đố cùng nhau. Sự nhớp nhúa của Larkin và việc ông ta dính líu vào vài thứ dơ bẩn. Anh đang cố gắng lấy lại những điều tốt đẹp dựa trên ông ta. Em hiểu điều đó.”
Biều hiện của anh quá kiểm soát đến nỗi cô không thể đọc được điều gì từ chúng. “Tôi đánh giá cao điều đó, nhưng cũng chẳng làm thay đổi được điều gì.”
Cô nghĩ cô có thể nổ tung trong nỗi thất vọng. Anh phải làm cho mọi thứ khó khăn đến thế hay sao. “Sao anh không bơi ra đàng kia đi?” Cô nói giữa hai hàm răng nghiến chặt, vung tay và vẫy.
“Tôi thích ở đây.”
“Tôi có thể khiến mọi thứ dễ dàng hơn cho anh, hoặc gây khó khăn hơn.”
“Cũng vậy thôi.”
Anh làm tức chết, cô quát lên “Đồ dở hơi vụng về.” Rồi mang mặt nạ trở lại, quay lưng về phía Cael, và bơi đi nhẹ nhàng trong làn nước. Ngay cả với nước bao quanh tai, cô vẫn nghe được tiếng anh cười ngay trước khi tiếng bắn tóe nước bị câm lặng, điều đó cho cô biết anh đang tham gia cùng cô.
Cô nổi trên mặt nước, không hoạt động, không khỏa nước, chỉ ở đó. Cô muốn tin tưởng Cael, cô muốn được tin tưởng. Đó là đòi hỏi quá nhiều sao? Nổi trên nước, vươn tay đến những con cá màu sắc rực rỡ lao qua cô. Cô để bản thân thả lỏng và chỉ trôi dạt. Cô đã làm điều tốt nhất để ngừng lo lắng, ngừng suy nghĩ. Vấn đề là, khi cô cho phép sự cảnh giác hạ thấp, những ký ức cũ luôn đánh vào mặt, và cô sẽ bị mất mát thêm lần nữa, tan vỡ niềm tin thêm lần nữa.
Thật ngạc nhiên cho cô, ký ức của cô quay trở lại nhanh chóng và dễ dàng đến thế. Cô không nhận ra cô đã mang theo những sự phản bội của quá khứ nặng nề đến thế nào trong tất cả những năm tháng qua. Cô đã luôn chờ đợi bị tổn thương, bị lợi dụng, và điều đó giữ cô tránh xa những mối quan hệ thân thiết được hình thành với bất kỳ ai trừ người cô tuyệt đối tin tưởng là Syd và Al. Cô không cho phép bất kỳ ai khác gần gũi, không cho phép bản thân hạ thấp sự cảnh giác đủ lâu để một ai đó có thể làm tan vỡ trái tim cô. Không một người đàn ông nào, không một người bạn nào.
Cô không hối tiếc việc mất Dylan, hay thậm chí cha cô, nhưng Michelle lại là chuyện khác. Jenner nghi ngờ người phụ nữ mà cô đã trở thành, và người phụ nữ là Michelle bây giờ có thể có điều gì chung, nhưng đột ngột cô thấy nhớ người bạn cũ như thể họ chỉ vừa tan vỡ ngay hôm qua thôi.
Với tất cả những căng thẳng trong tuần qua, có vẻ không còn quan trọng để vương mang nỗi oán hận về sự thiếu suy xét cách đây đã lâu. Michelle đã là một phần quan trọng trong cuộc đời cô trong một quãng thời gian dài, và dù cho những ngày tháng đó đã trôi qua lâu rồi , dù cho cô không thể có lại thứ cô đã một lần có, cuộc đời cô vẫn phong phú hơn khi có Michelle trong đó. Cô không thể lấy lại chỉ một ngày dù cho cô có cơ hội.
Cách đây nhiều năm, cô đã rời bỏ Michelle, và cô chưa bao giờ nhìn lại. Khi việc này trôi qua – và với mỗi ngày qua đi, cô càng chắc chắn hơn rằng nó sẽ kết thúc với cô và Syd bình an vô sự và ở cùng nhau lần nữa – Cô sẽ rời bỏ Cael dễ dàng như cô đã rời bỏ cuộc sống cũ của cô sao? Cô sẽ cắt rời anh ra khỏi tâm trí cô và, chết tiệt thật, khỏi trái tim cô sao?
Cô có thể có được cơ hội nào không? Lựa chọn nào không? Cô chắc chắn sẽ thức dậy vào một buổi sáng và anh chỉ vừa đi mất, rời khỏi cuộc đời cô cũng đột ngột như khi anh bước vào.
Cô nghĩ đến Michelle lần nữa, về những bữa tiệc mừng, những buổi trò chuyện và những lần tranh luận của họ và cô bật cười. Có nhiều khoảnh khắc đẹp hơn nỗi đau đớn, và mặc dù cô từ chối chúng, cô vẫn không thể nào quên. Chúng là một phần trong cô cho dù cô đã đổi thay quá nhiều kể từ những ngày tháng đó. Ngay cả Dylan và Jerry thỏa mãn với mục tiêu của họ trong việc khiến cô trở thành người như bây giờ, cô không có bất kỳ khao khát nào gặp lại họ lần nữa, nhưng trong cách riêng của cô, cô tha thứ cho họ trong lúc cô bơi ở nơi này, chốn giống như trong một thế giới khác.
Khi cô vượt lên khỏi nước, Cael, như vẫn luôn thế, ở cách một khoảng ngắn. Không có ai khác trên vịnh, mặc dù đó có lẽ không phải điều cuối cùng.
Cô đi đến bên anh, sự chuyển động của cô chậm rãi và ung dung khi cô hoạt động trong làn nước, thứ đang vỗ bập bềnh trên đôi vú cô, cô tháo mặt nạ, lắc nước khỏi tóc cô.
“Đêm đầu tiên chúng ta lên tàu, anh đã buộc em hôn anh.”
Anh cũng tháo bỏ mặt nạ, quan sát cô với đôi mắt che dấu. “Có người đang quan sát” Anh nói thẳng thừng. “Điều đó là cần thiết.”
“Lúc này không có ai đang quan sát.” Cô nói khi cô đến một điểm dừng, quá gần đến mức cô gần như chạm vào anh. Cô ngước đầu ra sau và nhìn lên anh. Cô đẩy đi sự giận dữ, niềm thất vọng, nỗi tổn thương của cô và cố gắng cho phép bản thân nhìn Cael như không điều gì khác ngoài một người đàn ông. Từ lúc bắt đầu cô đã bị anh thu hút, bị cuốn vào anh theo bản năng, nhưng cô đã chiến đấu để chống lại anh – giống như bất kỳ người phụ nữ ngay thẳng nào chiến đấu với bản thân trong tình huống tương tự.
Nhưng mọi thứ không như nó tỏ ra lúc ban đầu, bây giờ cô đã biết điều đó. Và cô không muốn mất anh. Điều đó quả thật như một cú đá vào mông!
“Hãy hôn em lần nữa.” Cô nói. “Không vì sự quan sát của bất kỳ ai khác và anh phải cho họ thấy, không vì nó là điều cần thiết, nhưng chỉ... bởi vì...”
Anh buông một tiếng thở, “Đó không phải là một ý tưởng tốt đâu.” Giọng nói mượt mà của anh hàm chứa một cạnh sắc thô nhám, khiến mọi thứ trong cô bị kéo căng trong phản ứng.
“Đồng ý.” Cô nói. “Dù thế nào đi nữa, hãy làm đi.”
Anh không chuyển động. Cô đặt tay lên ngực anh, cảm nhận những sợi lông xoăn tít, hơi ấm của làn da anh, tiếng đập dồn dập của trái tim anh.
“Hôn em đi.” Cô nói lần nữa, và trái tim của chính cô cũng đang nện thình thịch, mạnh và nhanh đến nỗi cô chỉ vừa đủ thở được. “Không có ai để bán ngoại trừ những con cá.”
Cô tiến lên một nửa bước và dựa vào anh, anh choàng tay quanh cô và kéo cô lại gần, và anh khóa chặt miệng anh trên miệng cô.
Lần này không có sự sợ hãi nào, không có sự hoảng loạn nào, cô dựa sát vào anh, lạc lối trong cảm giác của miệng anh trên cô, thân thể ướt đẫm của anh tỳ sát vào cô. Hơi nóng của anh trái ngược hoàn toàn với sự mát mẻ của làn nước, với làn da ướt của cô, và cô say sưa với chúng.
Sự tách biệt, nước, cảm giác về làn da của Cael tỳ sát vào cô, và niềm vui thích từ miệng anh trao tặng khiến cô ngây ngất với khoái cảm tuyệt đối. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, cô không băn khoăn về ngày mai, sự trả thù, hay một lần nữa là người ngoài cuộc trong khi cô tha thiết muốn được ở bên trong. Chỉ là một nụ hôn, một nụ hôn dành cho họ, không vì ai khác.
Anh khum tay dưới mông cô và nhấc cô lên, làm cô vừa vặn với anh, quấn đôi chân cô quanh anh. Anh đã cứng như đá, vật cương cứng của anh ép vào cô. Chậm rãi anh di chuyển cô tỳ sát vào anh, nhấp nhô cô lên xuống. Một tiếng rên yếu ớt bị tắc trong cổ họng khi cô níu chặt lấy vai anh, và “chỉ một nụ hôn” đã biến thành thứ khác nhanh chóng đến nỗi cô cảm thấy như thể cô đã thật sự mất kiểm soát. Sự rộn ràng giữa đôi chân cô đi từ thích thú đến điên cuồng chỉ trong vài giây. Tiếng rên rỉ thứ hai của cô căng thẳng, khát khao.
Anh đẩy tay vào phía sau vùng đáy của chiếc quần bikini, những ngón tay dài của anh vươn xuống dưới và vào trong. Cô giật nảy lên khi hai trong chúng đi xuyên vào trong cô, mạnh mẽ và thô nhám và giống y như mọi thứ trong cô bị kéo căng và đạt đỉnh, và cô bắt đầu đến nơi, những tiếng rền rĩ dồn dập của cô lan trong tiếng sóng. Điên cuồng, cô cố ngừng rên rỉ, cố ngừng thân thể cô khỏi việc di chuyển tỳ sát vào anh rõ ràng đến thế, cố gắng kiểm soát sự co thắt nhịp nhàng quanh những ngón tay của anh. Điều này không phải đang xảy ra. Điều này không thể đang xảy ra. Tất cả những gì cô muốn là một nụ hôn, điều gì đó cho cô biết rằng không chỉ mình cô ở trong tình trạng này. Cô không mong đợi những thứ phá vỡ sự kiểm soát theo cách thức đó.
Anh đặt cô xuống nhẹ nhàng – về thân thể, ít ra là thế. Khi cô có thể thở trở lại, suy nghĩ được trở lại, khi chân cô giữ được sức nặng của cô, anh duỗi thẳng chân cô và để cô trượt xuống cơ thể anh. Cô dựa vào anh trong một lúc, mắt cô nhắm nghiền, bị chặn giữa sự thỏa mãn sâu sắc và sự ngượng nghịu.
Dù vậy, anh giải quyết vấn đề nan giải đó. Anh nói, “Tôi nghĩ em đã nói em sẽ không vướng phải hội chứng Stockholm với tôi.” Choáng váng và nhục nhã gầm rú trong cô. Hơi thở của anh cũng khó nhọc như của cô, nhưng đó là chi tiết nhỏ nhoi khi so sánh với điều anh vừa nói.
“Anh có thật sự nghĩ rằng đó là điều đang xảy ra ở đây không?” Cô xoay sở để bình tĩnh, cô xoay sở để duy trì giọng nói của cô. Điều không xoay xở để làm được là nhìn vào anh. Cô không biết liệu cô có thể nhìn anh lần nữa được hay không. Cô chưa bao giờ cảm thấy yếu ớt như thế này, và việc ngã nhào từ niềm khoái cảm mê đắm thành nỗi nhục nhã ngoạn mục đến nỗi giống như một cú thụi vào bụng.
“Tôi được cho rằng nên nghĩ đến điều quái quỷ gì khác đây?”
“Một nụ hôn và sự cương cứng chắc chắn không thể quấy rầy anh quá nhiều.” Cô nói, kiên quyết giữ cho giọng cô lạnh nhạt cho dù điều đó có giết chết cô đi chăng nữa, “Tôi nghĩ anh có kết quả.”
“Tôi không phải là người lên đỉnh.”
Cô có thể nhìn anh, cô nhận ra. Đủ giận dữ để làm nên điều kỳ diệu. “Đó” cô nói, “hoàn toàn là việc của anh. Tôi đã có điều tôi muốn. Quá tệ là anh lại không.”
Anh cầm tay cô trong tay anh và hướng cô tiến vào bờ, gần như kéo cô đi theo. “Chúng ta sẽ trở về tàu, và em đi cùng với Fail và Ryan. Hôm nay.”
“Không.” Cô chống lại. “Tôi không đi.”
Anh lờ cô đi. “Tôi không chắc chắn chúng ta sẽ giải thích điều đó như thế nào, nhưng chúng ta sẽ nghĩ ra một cách.”
“Tôi sẽ không đi đâu hết. Đó là phòng của tôi. Nếu anh không muốn ở đó, thì cứ việc lê mông của anh đi khỏi đó. Anh đi mà ở với Fail và Ryan.”
Họ ra khỏi nước, phần cuối của bờ vịnh rửa sạch chân họ. Cô kéo giật tay cô ra khỏi tay anh, và họ đứng đối diện nhau giống như hai tay súng.
Thật đáng ngạc nhiên, một nụ cười toe toét đột ngột lóe lên trên gương mặt anh. “Tại sao tôi không thấy ngạc nhiên rằng một cực khoái khiến cho em cáu kỉnh nhỉ?”
Không thể tin được.
Cô há miệng để nguyền rủa anh, nhưng một gia đình – người mẹ, người cha và hai cậu nhóc thiếu niên – đi đến bờ biển, thiết bị lặn của họ và những cái túi có tên của đủ loại bãi biển trên tay. Cuộc nói chuyện của cô và Cael chấm dứt... trong lúc này.
Ngoại trừ lời cuối cùng. Lời cuối cùng là của cô. Cô nói. “Có sự hiện diện của những người khác. Có lẽ anh nên quấn khăn tắm quanh eo đi, anh chàng to xác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.