Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 109: Dẫn ngươi về nhà




Edit: Thaithithi
Beta: girl_sms
Thương thế của Bạch Lâm cùng Trì Thanh cũng không nặng, chỉ là một người bị thiếu dinh dưỡng, người còn lại là bị trúng đạn ở vị trí bình thường. Hai người ở bệnh viện tĩnh dưỡng vài ngày liền có thể tự do xuống giường hoạt động, Trì Thanh luôn thích cùng Bạch Lâm đi dạo ở hoa viên hít thở không khí trong lành, hai người cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ ngồi im lặng như vậy là có thể vượt qua cả buổi chiều.
Mỗi lần nhìn đến các nàng trao đổi qua lại mà không cần ngôn ngữ càng không có trường hợp thân mật quá mức, Lục Úy Lai cảm thấy rất hài hòa. Nhưng nghĩ đến các nàng có cùng huyết thống và những hình ảnh mình thấy ở cửa phòng bệnh, nàng lại lâm vào trong rối rắm không thể tự kềm chế được. Vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không chịu nổi, phải đem những điều muốn hỏi trong lòng nói ra.
"Đại tỷ."
Đứng ở cách đó không xa, nhìn hai người đang tựa vào ghế nằm bệnh viện, Trì Thanh vô cùng thân thiết ôm eo Bạch Lâm. Lục Úy Lai đi qua nhẹ giọng kêu Trì Thanh, nhìn vẻ mặt thản nhiên của hai người. Lục Úy Lai bỗng nhiên cảm thấy, điều mình lo lắng có phải có chút dư thừa hay không?
"Làm sao vậy?"
Nhìn thấy Lục Úy Lai đi tới, Trì Thanh hỏi. Mấy hôm nay, không phải là nàng không có phát hiện Lục Úy Lai có chuyện muốn nói lại thôi, cũng cố ý rút ra chút thời gian chờ đối phương đến tìm mình. Đáng tiếc, từ sau lần khóc thất thanh trước, Lục Úy Lai không tìm mình tâm sự nữa. Trì Thanh cảm thấy, sở dĩ đối phương như vậy, chủ yếu vẫn là bởi vì Tằng Khả Hận.
"Không có gì, ta chỉ là có chút việc muốn cùng ngươi nói..."
Lúc Úy Lai nói xong, mắt nhìn về phía Bạch Lâm đang ngồi. Người sau tất nhiên là hiểu được ý tứ trong những lời này, thập phần biết điều đứng dậy đi vào bệnh viện. Nhìn theo bóng dáng Bạch Lâm, Trì Thanh nhíu mày, có chút không hài lòng về Lục Úy Lai.
"Chuyện gì?"
Cảm thấy Bạch Lâm bị ủy khuất, thái độ Trì Thanh tự nhiên sẽ không tốt. Nàng nhích ra một ít cho Lục Úy Lai ngồi, trong lòng lại đang suy nghĩ về Bạch Lâm .
"Đại tỷ, quan hệ của ngươi cùng tiểu Lâm tựa hồ cải thiện rất nhiều.".
"Ừm, ta thiếu nàng nhiều lắm, nên rất muốn bù đắp."
Nghe được vấn đề của Lục Úy Lai, Trì Thanh không phát hiện manh mối, mà chỉ nhìn xa xa, nhẹ giọng nói.
"Nhưng có một số thời điểm, đối tốt với một người cũng phải có lý trí. Tình thân cùng tình yêu rất khác nhau, nếu bắt nó cùng cùng nhập làm một, kia không phải rất kỳ quái hay sao?".
"Ngươi muốn nói cái gì?"
Đã nói đến nước này, ý tứ của Lục Úy Lai đã sáng tỏ mười phần. Nhìn hai tròng mắt thâm ý của nàng, lại liên tưởng đến thái độ nàng đối với Bạch Lâm. Một đáp án sống động hiện lên ở trong đầu, làm cho Trì Thanh có chút ngoài ý muốn. Nàng không biết Lục Úy Lai từ đâu biết được chuyện của nàng với Bạch Lâm, nhưng lúc này đây, trong mối quan hệ còn chưa thật sự ổn định này, nàng vẫn không muốn cho bất luận kẻ nào biết quan hệ giữa mình cùng Bạch Lâm."Đại tỷ, nếu tình cảm ngươi đối với Tiểu Lâm là bởi vì áy náy mà muốn bù đắp lại cho nàng, hoặc là làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, ngươi không cần...".
"Úy Lai, đừng nói nữa, ý tứ của ngươi ta hiểu được, nhưng có một số việc, từ rất lâu đã không thể quay lại được nữa. Ta nghĩ, ngươi từng rất thích Tằng Khả Hận, hẳn là sẽ hiểu rõ cảm xúc của ta."
Lại đề cập đến Tằng Khả Hận, làm cho Lục Úy Lai cảm thấy vô lực. Nhìn Trì Thanh cũng không ở lại quá lâu, xoay người đi về phòng bệnh. Lục Úy Lai biết, nàng đã làm một chuyện dư thừa. Có lẽ, tình cảm của Bạch Lâm cùng Trì Thanh, cũng không phải hoàn toàn sai trái như nàng nghĩ.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Mới trở lại phòng bệnh Bạch Lâm , Trì Thanh liền nhìn thấy người nọ đang đứng ở bên cửa sổ xuất thần, ngay cả mình bước vào cũng không có phát hiện. Do dự hồi lâu, nàng mới chậm rãi đi lên phía trước, ôm người nào đó từ phía sau. Hành động thân mật như vậy cũng không phải lần đầu tiên của hai người, nhưng cả Trì Thanh lẫn Bạch Lâm đều còn có chút khẩn trương. Cảm nhận được thân mình Bạch Lâm có chút cứng ngắc, Trì Thanh lấy tay vuốt ve lưng nàng, xem như trấn an nàng, cũng là bình phục nhịp tim đang đập nhanh của mình.
"Nghĩ về ngươi."
Bạch Lâm rất ít khi nói dối, cũng lười nói dối, nên khi Trì Thanh hỏi nàng như vậy, liền đem suy nghĩ trong lòng nói ra .
"Sao lại nghĩ về ta?"
Nghe Bạch Lâm thẳng thắn như thế, Trì Thanh cảm thấy có chút kỳ quái. Ở trong lòng nàng, Bạch Lâm không phải là người hoa ngôn xảo ngữ , nếu nàng nói nghĩ đến mình, thì là thật sự là nghĩ về mình.
"Chỉ là nghĩ khi nào thì ngươi sẽ trở về mà thôi."
Thanh, kỳ thật ta vẫn luôn nhớ về ngươi. Bất luận là trước đây khi cách xa nhau , hay là hiện tại cùng ngươi ở chung một chỗ, ta đều không có biện pháp dừng việc nhớ ngươi lại. Chúng chỉ biết càng ngày càng mạnh, càng ngày càng nhiều, cũng không bởi vì ngươi chấp nhận ta, cùng ta ở chung một chỗ mà có chút tiêu giảm nào.
Bạch Lâm là người ít lời, nhưng lại có một đôi mắt biết nói chuyện. Mặc dù vừa rồi nàng chỉ nói một câu, nhưng Trì Thanh lại có thể từ ánh mắt của nàng đọc ra toàn bộ tình cảm trong đó. Nhìn người đối diện, Trì Thanh nhẹ nhàng vươn hai tay đỡ lấy eo Bạch Lâm, đem đầu nàng đặt vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Là do ta làm ngươi đợi lâu."
Trong lời nói của Trì Thanh mang theo nồng đậm áy náy, là vì sự chậm trễ của nàng, nàng đã nợ Bạch Lâm một lời giải thích cho suốt 22 năm. Mấy ngày nay, nàng luôn cố gắng sắm vai một người yêu thật tốt, cố gắng nhớ lại các tình tiết trong phim hay tiểu thuyết, học cách để yêu một người, làm cho người mình yêu cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mặc dù nàng cố gắng đến thế, trong lòng Bạch Lâm vẫn như trước tràn ngập bất an. Mỗi đêm khi mình thức dậy đi vào nhà tắm, nàng ta cũng sẽ tỉnh lại cùng mình, cho dù chỉ là gió thổi cỏ lay một chút đều có thể làm nàng ta bừng tỉnh. Hết thảy những đều này chứng minh Bạch Lâm đối với mình, đối với tình cảm của các nàng vẫn không hoàn toàn tin tưởng. Hiện tại, Trì Thanh thầm nghĩ phải đánh vỡ nỗi bất an trong Bạch Lâm, như vậy tình cảm mới có khả năng tiến thêm một bước, mà không phải giống như bây giờ, giậm chân tại chỗ không thể nhúc nhích."Thật có lỗi, là do ta suy nghĩ nhiều."
Thấy Trì Thanh không đáp lại, Bạch Lâm cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Nàng tựa đầu vào vai Trì Thanh nhẹ nhàng hôn lên cổ đối phương, khi đôi môi hơi lạnh kia cùng làn da ấm áp của Trì Thanh chạm vào nhau, Bạch Lâm cảm thấy thoải mái dị thường, một khắc cũng không muốn rời đi.
"Tiểu Lâm..."
Động tác thân mật hình lình xảy ra làm cho Trì Thanh cảm thấy không biết làm sao, nàng nên làm gì, đứng cũng không được, mà ngồi cũng không xong. Bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể cứng ngắc đứng tại chỗ, nhưng hai lỗ tai lại ẩn ẩn hồng phấn.
"Ừa."
Nghe được Trì Thanh gọi mình, Bạch Lâm thấp giọng trả lời, nhưng lại không đem đôi môi trên cổ Trì Thanh dời đi. Cảm nhận được nhiệt khí từ hơi thở nàng phả ra khi nói chuyện phun lên cổ cùng xương quai xanh của mình, Trì Thanh chỉ cảm thấy toàn thân chợt lạnh, ngay sau đó là xương cốt tê dại.
Nàng cúi đầu nhìn vào sườn mặt Bạch Lâm, cuối cùng nhịn không được hỏa khí trong lòng nữa, đưa tay nhấc cằm đối phương lên, khiến cho Bạch Lâm phải ngẩng đầu nhìn mình. Quan sát Bạch Lâm gần như thế, làm cho Trì Thanh phát hiện, bởi vì tĩnh dưỡng ở bệnh viện hai ngày, nên hai má từng lõm xuống của đối phương đã có xu thế bình phục, đôi mắt đen kia cũng không nặng như trước.
Giờ khắc này, Bạch Lâm híp hai mắt lại, chỉ lộ ra một chút màu đen của con ngươi nhìn mình. Gương mặt nhẵn nhụi bóng loáng mặc dù dưới ánh nắng mặt trời cũng không tìm ra chút tỳ vết nào, khóe môi cong cong dù không tươi cười cũng làm cho người ta cảm thấy sung sướng. Bộ ngực trắng nõn lộ ra dưới lớp áo bệnh nhân vì không mặc nội y, trên đó còn mang theo dấu vết từ tối qua do mình để lại.
Nhìn Bạch Lâm như vậy, Trì Thanh chỉ cảm thấy tim mình đập liên hồi giống như trống vỗ vậy. Nàng cho rằng giờ phút này Bạch Lâm đang dùng ánh mắt nói cho mình, không cần buông nàng ra, hãy hôn lên môi nàng, ôm nàng, thậm chí là giữ lấy nàng. Mà Bạch Lâm như thế, không thể nghi ngờ là vô cùng mê người .
Khống chế không được dục vọng trong lòng, Trì Thanh quay đầu đi, hướng mặt Bạch Lâm cúi xuống. Trong nháy mắt hai cánh môi chạm, giống như pháo hoa bay lên tận trời, ở thời khắc ánh sáng rực rỡ nhất phát ra ánh sáng vĩnh hằng loá mắt.
Hương vị của Bạch Lâm rất thơm và ngọt, lại có chút tươi mát, phảng phất như đem sữa cùng bạc hà hòa quyện lại với nhau. Đầu lưỡi khiêu khích cùng câu dẫn, quấn lấy nhau, bộ phận mềm mại cùng linh hoạt nhất của thân thể cùng kéo nhau đến nơi sâu nhất trong yết hầu, lại đem chất lỏng trong miệng đối phương lấy hết , toàn bộ nuốt vào.
Thanh âm nuốt vào quá mức rõ ràng tràn ngập toàn bộ phòng bệnh, làm cho hai người đang trầm mê trong nụ hôn kia đều đỏ cả hai tai. Nhìn vào đôi mắt ngày càng mê ly của Bạch Lâm, cùng tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, Trì Thanh đơn giản ngồi xuống giường, ôm Bạch Lâm ngồi lên đùi mình.
Kể từ đó, thân thể hai người gần sát nhau hơn, không mặc nội y làm cho bộ ngực đè ép lẫn nhau, mang đến cảm xúc áp bách chân thật. Nhìn thấy Bạch Lâm vì kìm lòng không được mà tay nắm chặt thành quyền đặt ở bả vai mình. Trì Thanh chỉ cảm thấy hai tay mảnh khảnh nhỏ bé kia lúc này trở nên vô cùng đáng yêu, giống như hai bánh bao trắng nhỏ vậy, làm cho người ta muốn nắm vào lòng bàn tay.
Vì thế, Trì Thanh vừa nghĩ tới liền làm ngay. Nàng đưa tay, cầm một tay Bạch Lâm, tách năm ngón tay ra, sau đó lại luồn tay mình vào , nắm chặt lại. Tay kia thì dọc theo áo bệnh nhân rộng thùng thình của Bạch Lâm đi vào bên trong, dùng ngón cái nhẹ nhàng chạm vào cái rốn nhỏ đáng yêu của đối phương.
"Thanh..."
Động tác của Trì Thanh làm cho Bạch Lâm hoảng hồn, nàng chậm rãi rời khỏi môi Trì Thanh, kêu Thanh một tiếng rồi liền nằm sấp ở trong lòng đối phương thở phì phò.
"Ta ở đây."
Trì Thanh biết, Bạch Lâm là người không có cảm giác an toàn, thời điểm nàng kêu mình kỳ thật là lúc nàng sợ mình rời bỏ nàng. Cho nên, chỉ cần Bạch Lâm kêu nàng, nàng sẽ đáp lại.
"Vừa rồi Úy Lai tỷ tìm ngươi có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chỉ hỏi ta về chuyện của Tằng Khả Hận mà thôi."
Xuất phát từ tâm lý muốn bảo vệ Bạch Lâm, Trì Thanh che giấu việc Lục Úy Lai biết quan hệ giữa các nàng. Nghĩ đến lời cảnh cáo vừa rồi của đối phương, Trì Thanh tuy rằng không đồng ý, nhưng cũng không phải hoàn toàn cảm thấy vô lý.
Nàng có thể không ngại lời đồn đãi bên ngoài, dù sao nàng cũng là kẻ đã chết qua vô số lần. Nhưng Bạch Lâm còn trẻ, không thể bị người khác chỉ trích vô cớ được. Chỉ cần nghĩ đến Bạch Lâm vì có quan hệ với mình mà bị tổn thương, trong lòng Trì Thanh liền khó chịu vô cùng.
"Vậy sau khi vết thương của ngươi khỏi hẳn mới về nước sao?"
Nghĩ trước nghĩ sau một lúc, Bạch Lâm vẫn đem cái vấn đề đè nặng trong lòng mình nhiều ngày nay này nói ra. Kỳ thật, nàng muốn hỏi Trì Thanh là mình sẽ đi con đường nào. Dù sao, mục đích nàng đến Đức học cũng không đơn thuần, mặt ngoài là du học, kì thực là quản lý phân bộ của tổ chức ở Đức, chức vụ này cũng không thể tùy tiện xin nghỉ được .
"Không cần chờ vết thương hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ cần khôi phục một ít, vài ngày nữa là có thể quay về."
Nghe xong vấn đề của Bạch Lâm, Trì Thanh có chút đăm chiêu nói. Quả nhiên, câu vừa nói hết, con ngươi vốn sáng rỡ của Bạch Lâm liền ảm đạm vài phần.
Nếu không biết tình huống của Bạch Lâm, Trì Thanh có lẽ sẽ quyết tâm để nàng ở lại Đức, ở đây Bạch Lâm sẽ có khả năng thoát khỏi kiếp nạn sắp phát sinh. Nhưng mà, khi nhìn thấy biến hóa của Bạch Lâm sau hai tháng, Trì Thanh rất lo lắng, cũng không nhẫn tâm để lại Bạch Lâm một mình ở bên này. Nếu mình còn bỏ rơi nàng lần nữa, lần sau đến, thực có khả năng nhìn thấy thi thể Bạch Lâm.
"Về nước dưỡng thương cũng tốt."
Bạch Lâm thấp giọng nói xong, cố gắng đè thấp bả vai, che dấu đi ảm đạm trong mắt. Nhìn đôi môi nàng nhếch lên cùng thân thể run run như không như có, Trì Thanh cảm thấy đau lòng . Nàng không nên nói với Bạch Lâm như vậy, cũng không nên nổi hứng đùa giỡn. Nàng rõ ràng biết, nữ nhân ngốc nghếch này sẽ không cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của nàng.
"Tiểu Lâm, ta sẽ dẫn ngươi về nhà."
PS: Sweet ;))) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.