Thiếu Tá Giành Vợ

Chương 107: Tiếp cận hòn đảo chót lọt




Theo yêu cầu của Mục Dã, họ sẽ tự bơi đến đảo chứ không để cho Trình Liên đưa tàu lên mặt nước. Vốn Ngạo Tề tính nói “ngọa tào cậu”, nhưng thấy Tống Bằng không nói một lời đi đến lối ra dùng khi ở dưới nước, môi hắn mấp máy vài lần rốt cuộc vẫn là nuốt lời kia vào bụng, bất đắc dĩ lẽo đẽo theo hai tên mặt than cùng nhau rời đi con tàu. Phương pháp rời đi này đại khái chính là ba người họ đứng vào trong một cái khoang như thùng thang máy, sau đó cái hộp sắt này sẽ bị đẩy ra khỏi thân tàu. Họ chỉ cần mở cửa rời đi là được. Đương nhiên, để tránh cho nước bất ngờ ập vào trong thì họ sẽ xả nước ngập vào đến cổ trước rồi mới mở cửa. Theo sau họ rời đi thì phần khoang kia sẽ bị kéo ngược trở lại thân tàu, tiếp đó xả nước bên trong đi. Đợi khi nào họ về thì cứ thế theo trình tự đó mà vào trong.
Vị trí Z neo đậu cách mặt nước có tới hai mươi mét, đối với những quân nhân ưu tú như họ thì chẳng có khó gì. Đương nhiên, yêu cầu phải là không có con cá nào bất ngờ nhảy ra tấn công bọn họ thôi.
Rốt cuộc thì tại sao Ngạo Tề lại cảm thấy hành vi này hết sức là tào lao? Đơn giản bởi vì ở độ sâu này, bên ngoài là đại dương mênh mông chưa từng bị thanh tẩy qua, đương nhiên không thể thiếu chính là những sinh vật biến dị nguy hiểm chết người. Cứ ngẫm lại quá trình chiến đấu khốc liệt của Mục Dã lần đó sau khi nhảy xuống biển đi. Chính là sinh tử chiến không chết không ngừng đó.
Nếu không phải chuyện này là do chính Mục Dã đề nghị… Không, cho dù chính hắn đề nghị thì sao? Đổi lại là người khác nghe thấy thì đảm bảo họ sẽ lập tức bác bỏ, thể hiện thái độ không tin tưởng liền. Bản thân Ngạo Tề nghĩ, chắc chỉ có Tống Bằng mới thản nhiên dứt khoác không chút nào nghi ngờ mà tin tưởng Mục Dã như vậy. Nhưng hắn không biết rằng Mục Dã không phải thật sự vô tâm vô phế.
Mang trong lòng cảnh giác, ba người họ bắt đầu bơi ra ngoài, hướng mặt nước rời đi.
Ấy vậy mà mặc cho ba người họ bơi mãi bơi mãi, thế nhưng lại không có đụng độ bất cứ một con sinh vật biến dị nào. Nói ra ai tin đây?
Mục Dã là người đã trải qua khó khăn đó, có lẽ hắn sẽ là người đầu tiên không tin. Nhưng hắn hiểu nguyên nhân của chuyện này cho nên không có không tin. Nếu không thì làm gì có chuyện hắn đề nghị đi ra bằng cách này chứ. Dù trong lòng hắn không phải không tồn một tia đề phòng. Nhưng cảm giác dần dần tin tưởng vào những gì xuất hiện trên thân người con gái kia thật sự rất là kích thích. Cho nên Mục Dã cứ không ngừng dùng thân đi trải nghiệm, trông không khác gì kẻ điên thế này.
Còn không phải! Trong mắt những người khác, hành vi của Mục Dã chính là như vậy.
Tống Bằng dù đã nhìn thấy tình cảnh này, biết họ sẽ không sao rồi nhưng cằm vẫn bạnh thật chặt, tiếp tục hướng mục tiêu của họ tiến về phía trước bên trong làn nước lạnh. Đương nhiên, đó cũng là sau khi đã lên mặt nước mấy lần, bổ sung oxi cho buồng phổi. Bản năng sinh tồn khiến cho hắn cho dù nhìn mặt Mục Dã thì đã biết bọn họ nhất định sẽ cập bến thành công nhưng vẫn căng chặt cơ bắp toàn thân, tùy thời xuất lực khi có sự cố xảy ra. Mặc kệ nói gì, tính cảnh giác cao độ là một kỹ năng cần có trên người mỗi một vị quân nhân ưu tú. Nó chưa bao giờ là thừa thải đối với họ. Luôn luôn duy trì nó chính là cách họ sinh tồn được lâu dài trên thế giới đầy rẫy nguy hiểm này.
Dù rốt cuộc vẫn là không có chuyện gì xảy ra.
Ba người thuận lợi tiếp cận hòn đảo.
Hòn đảo… Nói như vậy như thực chất nó giống như một mảnh lục địa bất ngờ bị chia tách ra, trôi dạt ra ngoài rồi tạo thành một hòn đảo, không hề có thềm lục địa. Xung quanh nó tồn tại rất nhiều rễ cây chằng chéo, ranh giới thềm lục địa cách mặt nước nữa mét hoặc hơn, tùy vào phần ranh giới hòn đảo, hoàn toàn không có nơi cho họ đặt chân.
Nhưng có một chuyện thế này. Theo nghiên cứu căn cứ phát hiện được thì vùng biển xung quanh mảnh đất này đã trở thành một vùng nước lợ chứ không còn là nước mặn nữa. Chính là nói nó đã bị đồng hóa bởi bản thân hòn đảo này, bởi cái hồ lớn nhất ở giữa đảo. Tựa như cái cách hòn đảo của họ đã tạo ra môi trường cho những loài sinh vật vô hại sinh sống. Sau khi phát hiện được chuyện này căn cứ lại càng coi trọng nó hơn. Điều đó chứng tỏ mảnh đất này có phần đặc biệt. Tuy chưa biết là tốt là xấu nhưng có khả năng là tốt nhiều hơn xấu khi mà những điều tra cặn kẽ về nó xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Ba người Mục Dã dần dần lại gần hòn đảo. Sau khi quan sát cẩn thận vị trí họ muốn đi lên không có những tồn tại nguy hiểm thì ba người lẹ tay lẹ chân bám vào những cái rễ cây vươn ra từ mặt đất cao hơn họ cả chục centimet, như những con khỉ mà trèo lên.
Chúng ta chia nhau ra đi.”
Mục Dã đề nghị.
Nơi này nếu không tính đám trùng giáp kia thì hầu như những mối nguy hiểm khác đều bị họ thanh tẩy. Hiện tại họ cần tìm là nhân loại, cho nên chia nhau ra sẽ có hiệu xuất hơn. Không nói ngoa thì bọn họ mỗi người có thể đấu tay đôi với chục người đàn ông như Chiến Hạo, dù không đánh lại vẫn có thể chạy thoát thân, cho nên vấn đề an toàn là tuyệt đối đảm bảo. Chỉ cần họ đừng chọc vào đám trùng kia là được. Nói ra thì lần trước họ vẫn không biết tại sao lại chọc đến chúng. Những con trùng giáp này có tập tính không khác loài giun, thường sống dưới đất, rất ít khi ngoi lên. Thế mà lần đó chúng cứ như bị kích thích, dồn dập hướng bọn họ đè tới. Xem ra ở đây khó nói không có cái kỷ xảo nham hiểm nào nhúng tay vô rồi.
Anh đi một mình được không?”
Sau khi nhận được sự tán đồng của Ngạo Tề thì Mục Dã quay qua nhìn Tống Bằng. Ở đây chỉ có mỗi anh ta là chưa từng lên đảo cũng như tiếp xúc với nó. Nếu Tống Bằng cảm thấy không được thì hắn sẽ đi cùng với một trong hai người còn lại.
Nhưng làm gì có chuyện một người đàn ông như hắn lại nói mình không được?
Mục Dã đứng ở chỗ cũ nhìn hai người Tề - Bằng mỗi người một ngã, hướng về hai bên trái phải rời đi vài giây, sau đó mới riêng mình khẽ nghiêng người về phía trước, lao thẳng vào khu rừng trước mặt với tốc độ không nhanh không chậm.
Nói là đảo nhưng lại không có bờ biển. Nơi nơi chỉ toàn là rừng rậm nguyên thủy, cây lớn chọc trời. Theo kết luận mới đầu của họ khi phát hiện ra nơi này, để duy trì cho khu rừng sống khỏe như vậy, trên đảo nhất định tồn tại không ít hồ nước ngọt. Mà quả vậy, ở trung tâm hòn đảo, nói thẳng là giữa khu rừng này tồn tại một hồ nước ngọt rộng có phải vài chục mét. Dựa vào việc nhận biết những loại thực vật sinh trưởng trên đảo, những loài động vật sẽ uống nước của nó để sống thì họ kết luận nguồn nước này đối với họ là vô hại. Mà để nó có thể ảnh hưởng đến cả một vùng biển không nhỏ nơi đây thì xem chừng bên trong vẫn còn bí mật đợi họ đi khám phá.
Lại nhìn những loài thực vật rễ vươn ra ngoài đảo xem. Đặc điểm của những loài thực vật gần như có rễ tiếp xúc với nước biển thế này không nhiều khác biệt với những loại bên trong. Như thế chứng minh cho việc nước ở xung quanh hòn đảo vẫn còn đủ độ ngọt để chúng sinh trưởng mà không mất đi đặt tính vốn có. Ở một số quốc gia trước tận thế từng tồn tại rất nhiều khu rừng nước lợ. Nhưng đó cũng là với điều kiện xung quanh nó có lượng phù sa lớn, khiến cho nước ở đó trở nên lợ đi chứ không phải mặn. Hiện tại hòn đảo này rõ ràng không có tình huống đó xảy ra, chứng tỏ nó có điểm khác biệt rất lớn, cũng đáng giá cho người ta quan tâm đến nó.
Diện tích mảnh đất này so ra lại nhỏ hơn hòn đảo họ từng sống. Cái này là đang tính về mặt thềm lục địa. Nhìn chung hòn đảo của họ thật ra cũng không lớn, diện tích nơi ở được lại càng không nhiều hơn mảnh đất này là bao. Nhưng bởi vì thềm lục địa hòn đảo của họ lại trải dài xuống biển, tạo thành một mảnh diện tích không thể sinh sống mà người ta mới nói nó lớn hơn. Còn mảnh đất này nó lại khác. Nó không có thềm trầm tích, chính là cái nền móng ngập dưới biển ở bốn bề đã giữ chân nó lại nơi này. Nó chỉ có một khối nhiêu đó, có bao nhiêu nơi cần lộ thì đều lộ hết trên mặt nước. Tựa như bạn dùng dao cắt một miếng bánh kem rồi đem nó đặt riêng ra. Cái mảnh đất này nó cũng giống vậy đó. Có khi phần đáy của nó còn chẳng vuông vức bằng khối bánh kem kia. Cùng lắm nó chỉ đủ để cố định mảnh đất này ở tại một chỗ, không để nó trôi dạt khắp nơi thôi.
Mục Dã thân là người chọn đường thẳng để đi, đương nhiên hắn so với hai người kia đến được trung tâm khu rừng sớm nhất. Nhưng hắn lại không ngờ bản thân lại nhìn thấy được một cảnh tượng không thể tin nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.