Thiếu Tá Giành Vợ

Chương 130: "Dung Lạc"




Người con gái bên dưới vừa rên rỉ vừa lắc đầu, bên dưới lại kẹp càng thêm chặt. Mém chút là khiến hắn lâu ngày không ra trận thúc thủ chịu trói rồi. Hắn không nghĩ người con gái khi đang mang thai lại nhạy cảm như vậy, hắn còn chưa vào hết… Nếu không phải trên khuôn mặt ửng hồng vì kích tình của cô không có cảm xúc khó chịu thì hắn đã cho rằng hắn làm đau cô rồi. Nhưng dù vậy, có lẽ hắn vẫn là không thể vào hết được. Chỉ mới vào được hai phần ba thôi hắn đã cảm giác bản thân chạm vào một bức tường mềm mại đàn hồi nhưng vững chắc không kém. Không có sự thất vọng, ngược lại trong ánh mắt hắn lại ánh lên một tia dịu dàng ôn nhu. Động tác của hắn lại càng mềm nhẹ mà đụng chạm vào nơi đó.
A… Bé con…”
Ừm… Là bé con của chúng ta đó. Cho nên mẹ nó không được bỏ đi đâu.”
Âm thanh của hắn khàn khàn nam tính, đôi môi lại chạm đến vành tai, tóc mai người con gái, nhẹ giọng thủ thỉ, vừa lại như nài nỉ, đáng thương gì đâu.
Không ư… Không đâu A!”
Dung Lạc nói không nên lời ở giữa sự đưa đẩy không mạnh nhưng càng ngày càng nhanh của người đàn ông cố gắng bày tỏ thái độ của mình. Thì ra người đàn ông vẫn là để ý đến những lời Trình Liên nói lúc đó. Nhìn hắn nhiệt tình như vậy, xem ra mấy tháng nay tuy cô vẫn dùng nhiều cách giúp hắn thì hắn vẫn không có thỏa mãn. Mà câu nói của Trình Liên chẳng khác nào đang tuyên bố hắn có thể thật sự chạm vào cô cả. Quả thật là như vậy, nhưng hắn cũng không vì thế mà bất chấp tất cả, làm bị thương người con gái và đứa con chưa chào đời của mình mà ăn uống thả cửa.
Con yêu, thay ba nhớ lời đảm bảo của mẹ con nhé…”
Ưm a…”

Dung Lạc
Dung Lạc
Ai vậy, ai đang gọi? Mục Dã? Không, không phải Mục Dã. Đây là giọng con gái, còn nghe thật quen tai nữa. Nhưng mà không phải cô vừa mới cùng người đàn ông đêm xuân ngắn ngủi sao? Ở đâu lại có con gái trong phòng của họ rồi?
Dung Lạc trong cơn mơ màng vì buồn ngủ theo bản năng mà lý giải tình huống như vậy. Chỉ là cô không nghĩ tới lại nghe âm thanh kia nói.
Dung Lạc! Là tôi! Tôi là Dung Lạc đây!
Cô là Dung Lạc… Vậy tôi là ai? Không, tôi chính là Dung Lạc!
Âm thanh kia cười nhẹ một tiếng vì cảm xúc của cô, sau đó cũng hưởng ứng lời cô nói: Đúng vậy, cô chính là Dung Lạc. Cô thật sự không cần phải nghi ngờ chuyện này.
Vậy cô là ai?
Tôi cũng là Dung Lạc. Có thể nói, tôi chính là một tôi khác của cô. Nhưng cô là chủ, tôi là phó. Cô có thể thay thế tôi, nhưng tôi không thể thay thế cô được.
Làm sao có thể? Không phải cô đã sống ở nơi này mười tám năm sao?
Đến hiện tại Dung Lạc đã rõ bản thân là đang nói chuyện với ai. Cô cũng nhận ra bản thân mình đang đứng trong một không gian trắng xóa mà ở trong đó chỉ có cô và một cô khác vừa giống cô trước đây nhưng hiện tại lại không phải cô. Đó là hình dạng của cô trước khi xuyên không, hiện tại đang trú ngụ một linh hồn khác. Có lẽ là chủ nhân thật sự của thân thể cô đang dùng, “Dung Lạc”. Người hàng thật giá thật là cư dân của thôn nhỏ kia. Nhưng sao cô ấy lại nói cái gì phụ cái gì chính, cô nghe không hiểu gì cả.
Tôi đúng là có thể sống và đã sống, nhưng chỉ có thể sống trong thân thể đó. Sau khi tôi chết thì sẽ là chết hẳn, không có khả năng giống như cô, lại có được một lần cơ hội sống lần nữa.
Vậy hiện tại cô là sống hay chết?
Dung Lạc khó hiểu hỏi. Nếu “Dung Lạc” đã dùng hình dạng trước đây của cô xuất hiện thì nhất định là cô ấy đang sống. Theo cách cô ấy nói thì không phải không có khả năng này sao?
Vốn dĩ tôi sẽ chết sau khi kết thúc sinh mạng của mình ở đó vào một ngày không xa. Cho dù tôi chết bằng cách nào thì khi đó tôi cũng sẽ thật sự chết đi. Nhưng bởi vì cô, tôi có được một cơ hội sống, còn được sống một cuộc đời mình muốn.
Cho nên cô thật sự đang sống trong thân thể của tôi sao?
Đúng vậy, giống như cái cách cô sống trong thân xác của tôi.
Cho nên cô không phải tự nhiên mà chết?
Đương nhiên rồi, tôi nghĩ cô đã biết đi. Tôi tự tử. Nhưng đó là bởi vì tôi thực hiện một giao ước với thần. Chỉ cần hoàn thành giao ước, tôi có thể có được thứ mình muốn mà không cần phải chết đi trong buồn chán bởi vì số phận đưa đẩy.
Thần là ai? Đúng rồi, tại sao tôi lại có thể gặp được cô? Nơi này không phải giấc mơ?
Dung Lạc đưa mắt ngờ vực nhìn xung quanh, rồi lại nhìn “Dung Lạc” đang lơ lửng phía trước người mình một khoảng, rất không xác định được đây là đâu.
Đây là tinh thần hải của cô. Là cô lôi kéo tôi vào đây. Vốn tôi cũng rất bất ngờ. Tôi không nghĩ tôi lại có thể nhìn thấy cô.
Tôi sao?
Dung Lạc không tin nổi hỏi.
Đúng vậy, là cô. Chỉ có cô, chủ phụ thể của tôi mới có khả năng làm được chuyện này. Nhưng vì sao cô làm được thì tôi không rõ. Có điều cô nhất định là rất muốn gặp tôi. Khát khao đó mãnh liệt đến mức mang tôi đến đây.
Tại sao
Dung Lạc vừa vô thức hỏi ra đã rõ ràng nguyên nhân vì sao rồi. Nhưng lời vẫn là nói ra, “Dung Lạc” lập tức cười nhẹ hồi đáp: Bản thân cô phải biết rõ hơn tôi chứ!
Cô muốn hỏi tôi chuyện gì? Cô nói đi. Tôi có cảm giác cô chỉ có một lần cơ hội được gặp tôi thôi. Sau đó chúng ta mỗi người sẽ tự sống cuộc sống của người nấy, cho đến khi sinh mệnh của chúng ta kết thúc, thân xác mục rửa không thế sử dụng được nữa.
Cô nói thần, đó là ai?
Thần là ai tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết vào một ngày năm tôi mười sáu tuổi, khi tôi lần đầu tiên biết bản thân sẽ là người tiếp theo thực hiện giao ước đó, ở trong mơ tôi nghe thấy một giọng nói đang nói chuyện với mình. Giọng nói đó hỏi tôi vì sao lại bài xích số phận. Trước đó tôi thật sự chưa từng nghĩ tự tử cho dù tôi rất không vui với số phận đã được bày bố. Tôi ở trong làng tuy bình thường không nhiều qua lại với những người con gái khác thì tôi vẫn biết mỗi năm năm trong làng sẽ mất đi một nữ tánh. Người trong làng cũng không có ý định giấu giếm, tôi có thể thông qua cuộc trò chuyện của họ mà đoán ra được đại khái nguyên nhân. Tôi không phải không có chuẩn bị tinh thần nhưng khi nó đến tôi vẫn thật khó lòng chấp nhận. Có điều dù vậy nó cũng không đến mức để tôi tự tử. Dù sao chết cũng không phải chuyện dễ dàng có thể làm được, bản thân tôi lại không yếu đuối đến thế. Nhưng khi âm thanh đó hỏi, tôi vẫn là nói tôi không muốn nghe theo số phận an bài. Cho nên tôi cùng âm thanh đó làm một giao dịch.
Người đó ở trong mơ cho tôi nhìn thấy một thế giới. Thế giới đó khác xa so với hiện thực tôi biết. Âm thanh đó nói với tôi, tôi chỉ cần đem những gì mình nhìn thấy, chọn lọc và truyền lại những điều có ích cho nơi này thôi là được rồi. Khi những chuyện có ích đó đạt đến đỉnh điểm, tôi sẽ được đến thế giới tôi từng thấy đó sống một cuộc đời khác.
“Dung Lạc” nói đến đây hầu như đã giải đáp hết thắc mắc trong lòng cô rồi. Như vậy thật ra không sai, mà còn rất hợp lý nữa. Nếu không cô cũng không biết nên làm sao giải thích được những chuyện “Dung Lạc” đã biết kia. Nhưng âm thanh kia là gì? Người đó lại có mục đích gì khi làm chuyện này?
Không để Dung Lạc nghi vấn lâu, “Dung Lạc” đã nói tiếp.
Cho đến một ngày rất gần thời điểm tôi thực hiện giao ước, âm thanh đó bỗng nhiên nói tôi không cần làm nữa, “hắn” sẽ đưa tôi đi ngay bây giờ. Tuy lúc đó tôi vẫn còn có chút đắn đo liệu làm vậy có đúng hay không. Nhưng người đó không cho tôi thời gian. Tôi nghĩ dù sao tôi cũng không muốn sống tạm sống bợ. Nhưng chuyện tôi làm cho ngôi làng xem như là bù đắp cho họ. Tôi muốn một lần làm theo ý mình. Cho nên tôi đánh cược. Cuộc mọi thứ tôi trải qua hai năm nay đều là sự thật. Thời điểm tôi tỉnh lại trong bệnh viện, bác sĩ nói tôi nếu không tỉnh sẽ thành người thực vật, tôi mới triệt để tin tưởng âm thanh kia không nói dối. Tôi thật sự đã đến một nơi khác. Tuy thân thể không phải của mình nhưng nó không có tổn hao gì, tôi vẫn là thỏa mãn.
Trước đó không phải cô vẫn làm theo lời “hắn” à?
Dung Lạc không nghĩ đến lúc đó rồi mà “Dung Lạc” vẫn còn giữ lại một tia hoài nghi đối với chuyện này.
Tôi đúng là nghe, bởi vì những thứ tôi nhìn thấy đều thật sự giúp ích cho dân làng, sao tôi lại không làm theo chứ. Nếu có điều may mắn thì chính là thân thể cô rất nguyên vẹn, chỉ có đầu bị một tảng đá đập xuống khiến não tổn thương. Bác sĩ nói cả người cô bị lấp bên dưới đống đổ nát, không chết đã là kỳ tích.
Vậy sao cô biết đó là thần?
Dung Lạc không khỏi cảm khái khi nghe “Dung Lạc” nói về tình trạng của mình. Cô có vẻ cũng hơi hiểu tại sao “Dung Lạc” lại bị đưa đi sớm. Có lẽ là do cô bỗng nhiên gặp chuyện đi.
Quả nhiên sau đó cô nghe “Dung Lạc” nói: Trước khi tôi tỉnh lại tôi đã nhìn thấy cô được một bóng hình mờ ảo nhưng được làm bằng nước mang đi. Tôi chỉ kịp liếc nhìn cô một cái, lúc này tôi mới biết tất cả mọi chuyện liên quan đến cô. Người đó nói với tôi, sau này thân xác ấy là của tôi rồi mang cô đi. Tôi chỉ kịp hỏi cô là ai. Người đó nói tôi là phụ, cô là chính. Tôi không sinh ra vì cô nhưng tôi có thể vì cô mang đến một cuộc sống khác. Những chuyện tôi làm chính là trao đổi, cô không nợ tôi, tôi cũng không nợ cô. Nếu không có cô, tôi sẽ không có ngày hôm nay. Cho nên tôi không cần cảm thấy bản thân chịu thiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.