Dung Lạc nghe mà triệt để câm nín, không sao phản bác được. Thì ra chỉ có cô cảm thấy bản thân mang thai không là chuyện gì đáng nói. Có lẽ đi, dù sao cô đều nhìn suốt mười tám năm, thấy không ít phụ nữ mang thai còn có thể đi làm đến tháng thứ tám. Có điều là bởi vì thời đại này không giống, cho nên tầm quan trọng của cô với hắn cũng khác nốt. Dù cảm thấy họ quá mức để bụng chính mình nhưng được coi trọng như vậy Dung Lạc làm sao có thể có ý kiến đây.
Nhìn sự kiên định trên khuôn mặt cương nghị của người đàn ông, Dung Lạc chỉ biết thở dài trong lòng. Nhưng cô không có lại tiếp tục giằng co với người đàn ông vấn đề này nữa. Hắn muốn theo bồi cô thì cứ để hắn bồi. Cô không phải thấy hắn phiền mới có ý kiến. Hiện tại nắng đã muốn đến thắt lưng, nếu còn không đi thì sẽ không còn cơ hội mà đi nữa. Đến lúc đó cho dù có là thiên binh thiên tướng đến thì người đàn ông cũng nhất định sẽ không nói tiếng nào mà kiên quyết mang cô về cho xem. Dù chỉ là về ăn trưa thôi, nhưng chính là vậy đó.
“Vậy anh nhớ nhìn cho kỹ em đó!”
Dù vậy Dung Lạc vẫn không quên vừa cười vừa nói mát hắn.
“Ừm.”
Mục Dã bất đắc dĩ nhưng vẫn là kiên định đáp lại. Hắn nắm tay cô vững vàng băng qua những gốc đại thụ lớn nhỏ không đều nhưng nhỏ nhất một người ôm cũng không hết. Mặt đất dưới chân gồ ghề thế nào đều không ảnh hưởng được bước chân của Dung Lạc bởi sự hộ tống hộ giá không thể nào chu đáo hơn của người đàn ông. Hai người dần dần tiến vào khu vực các cư dân của Thủy đảo đang khai khẩn, chuẩn bị cho quá trình trồng trọt sau đó.
Đối với việc khai khẩn ruộng hoang mà không ảnh hưởng đến khu rừng theo ý kiến của Dung Lạc, vấn đề này không phải chuyện dễ giải quyết chút nào. Mới đầu bà con còn ra sức tim kiếm dải đất bằng tốt, dùng khu vực họ sống làm điểm móc rồi mở rộng dần ra bên ngoài. Nhưng tìm mãi vẫn tìm không thấy được khoảng đất nào tốt. Giữa một khu rừng thế này, đâu đâu cũng toàn cây cao cổ thụ chiếm cứ, lấy đâu ra khoảng đất đẹp cho họ khai khẩn chứ. Có được khoảng trống thì méo mó không đều lại không quá rộng.
Có điều, dưới sự kiên trì của người trong làng, cuối cùng vẫn là để cho họ tìm thấy được điểm đột phá.
Có một chuyện bọn họ không hề nhận ra. Ai bảo chỉ có rất bằng vuông vức mới có thể trồng trọt đâu? Lúc trước ở trong làng, bởi vì địa thế mà nhiều khu đất cũng không có ngoại hình đẹp đẽ gì nhưng vẫn có thể trồng trọt. Tựa như ruộng bậc thang trước tận thế không phải cũng là nương theo địa hình đồi núi chập chùng mà tạo ra sao. Đã không có dải đất thẳng thì ta tìm dải đất cong mà trồng thôi. Sau đó thật sự để cho họ mò ra một dải đất cong theo hình vòng cung. Độ rộng của dải đất được tính bằng khoảng cách giữa hai cái cây, đâu chừng ba mét thôi. Nhưng độ dài của nó lại kéo tới mười mất hai mươi mét. Sau đó thì bị cắt đứt bởi một cái cây bỗng nhiên mọc chen ngang vào. Điều này đã khiến họ ngộ ra được, giữa một khu rừng thế này đào đâu ra khoảng đất bằng. Có thể xuất hiện được những khoảng đất như thế này thì đều là do quy luật tự nhiên trong quá trình sinh trưởng của các giống loài, không phải muốn có là có được.
Tựa như giữa các cây, để có không gian sinh trưởng thì mỗi cây sẽ cách nhau ra một khoảng. Nếu có cây chen ngang, mà nó sống được giữa sự tranh đoạt tài nguyên dinh dưỡng thì sống, không sống được thì chết. Sau đó nơi này chỉ còn lại những cây có sức sống tốt sinh trưởng đến giờ.
Họ có thể lợi dụng quy luật này để tìm kiếm dải đất thích hợp cho mục đích gieo trồng. Nếu có gặp phải những dải đất tồn tại quá nhiều cây chen ngang lại chưa chắc sinh trưởng được thì họ sẽ giúp chặt bỏ nó đi, cũng xem như là hỗ trợ cho những cây xung quanh phát triển. Đây có thể xem là một hình thức trồng xen canh, đôi bên cùng có lợi. Anh giúp tôi tiêu diệt những cây cạnh tranh, tôi nhượng cho anh chút không gian sinh tồn. Dù sao những cây trồng của họ đều là loại ngắn hạn, trồng xong một đợt sẽ có mấy tháng cải tạo đất. Như vậy không những không đoạt dinh dưỡng của những cây cối đã có sẵn mà còn giúp chúng bón thêm, sao không phải việc làm lợi mình mười lợi người một chứ.
Cứ như thế, xung quanh ngôi làng nhỏ trong rừng bắt đầu xuất hiện những dải đất trồng hình cánh cung đem nó bao vây lại, tựa như những hàng rào thiên nhiên, trông đẹp mắt vô cùng.
Như vậy họ cũng có thể lợi dụng cách làm này cho đất trồng lúa nước. Có điều họ vẫn phải chọn những nơi có nhiều bụi cây thấp vì dù sao lúa nước cũng không giống những loại cây bình thường kia, vấn đề chăm sóc khó khăn hơn nhiều. Cho nên hiện tại người dân vẫn chưa quyết định được nơi nào thích hợp để trồng nó. May mắn lần này đi họ đã mang theo rất nhiều mễ lương, gần như quét sạch cái kho trong làng, để lại cho căn cứ bên kia chỉ là những đồng lúa chưa chín. Nhiêu đó đủ cho họ dùng trong thời gian rất lâu nếu đồng thời sử dụng những loại lương thực khác có thể thay thế cho gạo. Hiện tại họ có thể bắt đầu trồng khoai tây, khoai lang, sắn… Các loại củ cho hàm lượng tinh bột cao để làm món chính ăn no bụng được. Những loại cây trồng này thời gian sinh trưởng ngắn hơn lúa nước mà sản lượng lại cao, vừa lúc đáp ứng được nhu cầu cuộc sống của mấy trăm người trong làng.
Trước đây người dân cũng ăn uống như vậy nên không có gì khó chịu hay ỷ khuất hết.
Còn về vấn đề thịt cá, những loại thực phẩm chứa nhiều chất đạm này thật ra đối với mấy người đàn ông xuất thân từ trong căn cứ kia mới quan trọng chứ người dân họ thì không. Vì để có thể mang theo được những con heo trưởng thành trong làng, người dân đã nhân cơ hội buổi lễ tế diễn ra cần giết heo mà âm thầm đem chúng giết đi, chỉ giữ lại heo con. Thịt heo thì họ ướp muối để có thể giữ được lâu. Tương tự họ cũng làm vậy với cá. Nhu cầu của người dân không cao, họ còn đã quen cuộc sống như vậy nên chẳng có vấn đề gì hết. Mà để giải quyết vấn đề ăn uống cho mấy người đàn ông kia lại không phải việc khó khăn gì. Họ có thể tự đi săn không nói, chưa kể còn có một Dung Lạc ở đây.
Chuyện này phải nói đến thời điểm họ mới di cư lên đảo được vài ngày, khi Dung Lạc còn chưa lập nên Thủy giới. Bởi vì điều kiện hiện tại không cho phép những người đàn ông kia đi ra ngoài săn bắt thực phẩm cho mình, để lại một đám nhân loại tay không tất sắt ở lại trên đảo cho nên Dung Lạc đã nhờ biển cả giúp đỡ.
Chỉ là không ngờ…
“Cái này…”
Một đám người nhìn cái đầu khổng lồ đang nổi lềnh bềnh trên mặt biển mà không khỏi cùng lúc nghệch mặt ra.
Dung Lạc kêu họ đến bờ biển lấy lương thực thì họ cứ đi, cũng nào có ngờ được lương thực lại thế này chứ.
Này… Này không phải là cái đầu của con trùng giáp khổng lồ có khả năng sắp tiến giai kia sao?
Cái này họ ăn được hả???
Nếu thật sự ăn được thì họ có thể tạm thời không có nổi lo về vấn đề lương thực trong thời gian tới. Tuy chỉ có một cái đầu nhưng nó thật sự là lớn, đủ cho ba người họ ăn rất nhiều ngày.
Tại sao lại là ba người?
Bởi vì Trình Liên sau khi đến đảo thì ăn uống giống người trong làng nên chuyện này chẳng liên quan gì hắn cả.
Có điều cái đầu này độ khó nhằn không phải nhỏ. Tuy không đến mức không xử lý được nhưng quan trọng cần phải nói rõ là những thớ thịt kia liệu có thể ăn được sao? Tự nhiên Ngạo Tề nhớ đến cái mớ hỗn độn trong động trứng, nhất thời độ bài xích đối với cái đầu khổng lồ này lại càng tăng lên.
Mấy người đàn ông lưng hùng vai gấu nhìn nhau đầy ngờ vực nhưng sau đó cũng không có ai nói gì. Ngược lại, họ cực ăn ý mà chú mục vào Dung Lạc đang cúi người cùng biển nói chuyện.
Không đúng, phải nói là cùng biển giao lưu trong thầm lặng. Bởi vì có ai nghe được cuộc nói chuyện này ngoài họ đâu.
Quá trình trò chuyện này không lâu, nhưng nếu chỉ tính toán hỏi thăm vài lời thì nó lại quá dài rồi. Ai biết họ vừa nghĩ như vậy thì đang im lìm bỗng nhiên từ dưới mặt nước trước mặt Dung Lạc bất ngờ bay lên một viên ngọc màu trắng kích cỡ chỉ bằng hai phần ba quả trứng gà so. Cái viên ngọc này không nói không rằng không cho người khác nhìn kỹ càng không để cho họ chút không gian phản ứng đã hóa thành một luồng ánh sáng chui vào miệng Dung Lạc, biến mất không thấy đâu. Biến cố này dọa mấy người họ sợ hết hồn.
“Dung Lạc!”
Mục Dã là người trước tiên đến bên cạnh cô gái nhỏ vẫn đang ngây ra ở kia, hai tay vuốt bụng, biểu tình thì quái dị vô cùng khiến người càng thêm lo lắng.
“Dung Lạc, em sao vậy? Có chuyện gì vậy?”
Dung Lạc bị âm thanh gấp gáp của người đàn ông gọi hồn về, rốt cuộc cũng chịu tỉnh.
“Em không sao.”
“…”
“Em không sao thật đó. Tuy em có hơi bất ngờ thật nhưng biển sẽ không hại em mà.”
Dung Lạc nhìn thấy thái độ không tin tưởng của người đàn ông thì nhấn mạnh thêm lần nữa. Điều này thì… Có vẻ không thể phản bác được.
“Đó là cái gì?”
Mục Dã biết cô nói không sai nhưng vẫn nghiêm nghị hỏi. Mấy người xung quanh đồng loạt ghé lại nghe. Cái chuyện thần kỳ họ nhìn thấy trên người Dung Lạc không ít rồi, nay còn chứng kiến một màn này, ai nấy tò mò là khỏi phải nói.