Ngạo Tề vừa nói xong đã đón lấy ánh mắt khó có thể tin của Dung Lạc thì lập tức nói: “Cô không tin được đúng không? Lúc tôi nghe cô nói tôi còn không nghĩ mấy cái cây kia là nấm trong miệng cô đâu.”
“Nào có cây nấm nào như cô nói. Cô cũng tự thấy mấy cây này nó lớn lắm chứ gì?”
Dung Lạc lập tức gật đầu lia lịa. Nấm trong cái bao họ mang về có một loại hình thức có vẻ giống nấm thông. Nhưng nấm thông to nhất nó cũng không to như vậy chứ không phải như Ngạo Tề nói đây chỉ là mấy cây nhỏ. Cái thân nấm của nó to hai bàn tay cô cầm mới hết, mũ nấm cũng lớn không kém. Chính là cô đội nó trên đầu dùng để che nắng còn được. Có cây nấm nào bự vậy sao?? Hay là do cô ở dưới đồng bằng, không biết cây nấm trên núi nó lớn như vậy?
“Trình Liên nói có lẽ là do hoàn cảnh trong thời kỳ tận thế, đến cả một số giống loài đều trở nên to lớn chứ không riêng gì ai. Nấm có lẽ là bị đồng hóa nên mới trở nên khổng lồ như vậy.”
Ngạo Tề biểu hiện bản thân không phải đang khoa trương. Hắn lập tức kể lại tình huống bản thân thấy: “Trước đó trong quá trình điều tra về hòn đảo này, hầu hết những gì nên rõ chúng tôi đều rõ ràng cả. Đối với những chủng loại thực vật trên trái đất hiện tại trở nên không giống bình thường đều không phải là chuyện gì mới mẻ. Nhìn nhiều rồi lắm lúc chúng tôi cũng không rõ thực vật trước đây có hình thái thế nào nữa. Nếu không phải có một ngôi làng bình thường nhất thời đại này nằm bên cạnh thì thật sự là… Tóm lại những khu vực đặc biệt trên hòn đảo này chúng tôi đều tường tận. Nhưng bình thường chúng tôi đều sẽ không để ý đến những loại thực vật ấy. So với chúng thì sự tồn tại của những loài động vật nguy hiểm sống trên đảo được chúng tôi quan tâm hơn. Nấm mà cô nói…”
“Nấm mà cô nói ban đầu khi nghe thấy tôi chẳng hề liên tưởng được đến chỗ đó. Nếu không phải lần này có Trình Liên đi cùng, tôi sợ rằng bản thân dù có đi ngang qua nó một trăm lần thì vẫn là không rõ ràng.”
Ngạo Tề nói đến đây thì nhìn Mục Dã thần bí hỏi: “Mục Dã, cậu có nhớ trên đảo có một nơi mà không tồn tại sinh vật nguy hiểm gì không. Nơi đó chỉ có những cây thực vật không lá, thân cây thô to như cái cột nhà, trên đầu đội những cái mâm có vành hơi cong đủ màu sắc thật lớn. Đứng ở bên dưới nó là không thể nhìn thấy được ánh sáng mặt trời.”
Trong khi Dung Lạc vừa nghe đã há hốc mồm, người đàn ông bên cạnh cô lại gật đầu nhận đồng những lời Ngạo Tề nói: “Nghe anh nói vậy tôi đã mường tượng được rồi. Đúng thật là rất giống nấm Dung Lạc nói. Chỉ là nó to gấp… Không biết bao nhiêu lần.”
“Chứ còn gì nữa. Cả một cách rừng toàn là nấm, diện tích có phải đến vài trăm mét, chiếm cứ một gốc của hòn đảo. Ban đầu chúng ta tìm hiểu nơi đó nhưng không phát hiện thấy sinh vật gì tôi còn cho rằng bên trong khẳng định có tồn tại còn thêm nguy hiểm. Bản thân những thứ có hình dạng kỳ quái lại khổng lồ kia cũng không bình thường cho nên được căn cứ liệt vào hàng ngũ những khu vực đánh dấu X. Lại nói về nấm… Chúng tôi phát hiện nấm ở cả hòn đảo cứ như đều dồn về nơi đó. Chúng tôi không còn tìm thấy chúng ở bất cứ nơi nào khác nữa. Hay có lẽ chỉ có ở nơi đó chúng mới sống được. Không biết lúc chúng tôi tới nấm ở đó không có sinh cây mới hay sao mà không có cây nhỏ, chỉ toàn cây lớn. Hơn thế nữa chính là, chúng nó còn đang phát tán một loại bột phấn. Cây có màu nâu thì ra bột màu nâu, cây có màu đỏ thì cho ra bột màu đỏ. Chúng nó nhiều đến mức đọng lại trên cao, hình thành những đám mây màu sắc khác nhau, trông đẹp đến quỷ dị ấy. Tóm lại là cả một trời phấn. Nếu không phải Trình Liên nói phấn kia không ổn, không thể xông loạn thì hiện tại chưa chắc chúng ta trở về được đâu.”
“Cho nên mấy anh sợ phấn nó đã bám lên trên những cây nấm này mới yêu cầu chúng tôi mặc đồ phòng hộ vào?”
Dung Tình âm thanh khá nhỏ từ trong khẩu trang vang lên.
“Đúng là như vậy. Cánh rừng đó thật ra vẫn nên được liệt vào những nơi không thể vào. Không biết đã có người vào nhằm hay chưa.”
Ngạo Tề bỗng nhiên nghiêm túc nói.
“Chắc là chưa đâu. Nếu có chuyện thì bên trong thôn sẽ không bình lặng như vậy. Có lẽ họ vẫn biết không phải nơi nào cũng có thể xông loạn.”
Mục Dã vừa ngẫm lại biểu hiện của những người dân trong thôn hôm nay vừa bày tỏ. Điều này không khó lý giải chút nào. Con người thường xu cát tị hiềm, càng là sống trong thời đại này thì càng nên ít đi tính tò mò, nếu không chết lúc nào chẳng biết. Tựa như thời điểm trên đảo người trong thôn còn chẳng chịu thay đổi, trở về lề lối cũ, dùng đến điện. Họ còn không bao giờ rời khỏi thôn, tò mò với căn cứ bên cạnh họ nữa chứ nói. Không đến nổi chưa gì đã quên mất hoàn cảnh hiện tại của trái đất mà xông loạn khắp nơi đâu. Cho dù có vì ỷ y mà quên thì khi nhìn thấy tình huống rừng nấm đó họ nhất định sẽ tỉnh táo lại thôi. Người không bị mù sẽ nhìn ra được rừng nấm kia rất không bình thường. Tuy những thứ như vậy chưa chắc là nguy hiểm nhưng đó chỉ là một trong một vạn cơ may, còn lại tất cả đều là nguy hiểm chết người hết.
“Nhưng để cho chắc ăn vẫn nên làm cái bảng cấm ở đó đi.”
Trình Liên trực tiếp nói.
“Dung Lạc, cô đang nghĩ gì vậy?”
Dung Tình phát hiện Dung Lạc đang trầm tư thì lên tiếng hỏi thăm. Mấy người còn lại mới bỗng nhận ra nãy giờ Dung Lạc vẫn luôn không nói lời nào. Lúc này được Dung Tình nhắc nhở thì họ lập tức hướng ánh mắt về phía cô.
Dung Lạc lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn họ, cẩn thận nói: “Tôi là đang nghĩ… Có lẽ hiện tại đang là mùa sinh sản của nấm.”
“Mùa sinh sản?”
Trình Liên lập tức bắt lấy trọng điểm, hỏi dồn.
“Nói sinh sản nghe có hơi khó hiểu nhưng có thể miêu tả được rõ ràng nhất tình huống hiện tại của rừng nấm mà mọi người nói. Ý nói rằng, lúc này đang là thời điểm nấm sản sinh ra những cây nấm mới. Hoa bồ công anh phun hạt của nó ra khắp nơi là một hình thức sinh sản. Những cái hạt phấn mà hai người thấy là bào tử của cây nấm sau khi trưởng thành phát tán ra. Đó là hình thức sinh sản phổ biến nhất của cây nấm, sinh sản hữu tính. Những bào tử nấm đó sẽ theo gió bay đi, bám vào bất cứ nơi nào chúng đến được, sau đó ủ mình, đợi thời cơ mới đến thì đồng loạt nãy mầm sinh trưởng. Mà những cây nấm sau khi phát tán bào tử nấm đều sẽ chết đi, trở thành chất dinh dưỡng cho đất. Đó là vòng tuần hoàn của nấm.”
Dung Lạc vừa nói vừa cầm một cây nấm lên săm soi: “Bào từ nấm nằm ở dưới cái mũ nấm này đây. Những cái mũ này vươn càng cao thì khả năng phát tán bào tử nấm sẽ càng lớn." Cô lật cái nấm lên, chỉ cho họ những túi bào tử nằm trong nan nấm bên dưới mũ nấm cho họ xem. Sau đó cô nhẹ giọng cảm thán: "Không chỉ nấm biến lớn mà hình dạng của nó còn thay đổi nữa… Mấy anh nói ở những nơi khác không có, cái này có thể giải thích rằng vốn dĩ chúng vốn không thể sinh trưởng trong môi trường này. Nhưng nấm dựa vào số lượng cực lớn của mình đã thành công tạo ra một không gian cho nó có thể phát triển mới có tình huống như ngày hôm nay.”
“Nấm yêu thích môi trường ẩm ướt và thiếu hụt ánh nắng mặt trời. Như tôi đã nói trước đó, khu rừng này không hề thiếu hoàn cảnh ẩm ướt. Đổi lại là trước khi chúng ta đến đây, khí hậu ban đêm ở nơi này rất thích hợp với nấm. Nhưng mà ban ngày nó lại quá nóng. Thế là chúng nó trực tiếp dùng thân mình và những bụi bào tử nấm này thay đổi cả khí hậu của một nơi. Những đám mây phấn góp phần che đi ánh nắng mặt trời, như vậy chúng không cần phải lo lắng đến việc không thể sinh trưởng nữa. Đương nhiên trong này có cả một đống vấn đề chúng ta không rõ. Cứ tạm biết vậy thôi.”
“Vậy nấm này có ăn được không?”
Dung Tình nghe thì biết vậy thôi, quan trọng là vấn đề này này.
“Muốn biết thì dễ thôi. Chúng ta đem nó cho động vật ăn. Chỉ cần nó ăn không chết thì chúng ta cũng ăn được.”
Bởi vì đã có khác biệt, Dung Lạc không dám đảm bảo, chỉ đành dùng cách này để thử. Thông thường thì, bất cứ loại thực vật nào chỉ cần động vật ăn được thì chúng ta đều ăn được. Đây là một kinh nghiệm không bao giờ sai cho những người thích đi thám hiểm rừng rậm hay là vô tình bị lạc trong rừng lại sợ không thể tìm được thức ăn còn sợ ăn trúng những loại có độc. Chúng ta cứ nhằm vào cây nào chúng ta nhìn thấy động vật trong rừng thì cứ ăn thôi. Hiện tại Dung Lạc không chắc chắn là do nấm ở đây đã biến dị rồi. Nếu chỉ vì tính tự phụ của cô mà hại mọi người trúng độc… Dung Lạc còn chưa phải người như vậy.
“Vậy chúng ta đem cho gà ăn.”
Ngạo Tề lập tức nói.
“Có điều trước đó chúng ta cần phải phân loại chúng nó ra. Tôi thấy bên trong không chỉ có một loại nấm.”
Dung Lạc mở rộng cái bao ra xem thử, quả thật có không ít loại có hình dạng khác nhau. Chúng chỉ có một điểm giống nhau là đều lớn thôi.
“Này là một trong số đó thôi. Không phải cô nói nấm có màu sắc sặc sỡ có độc sao? Bản thân Trình Liên cũng có cái nhìn về độc, cho nên hai chúng tôi lựa ra những loại nhìn có khả năng không có độc nhất rồi hái về đó.”