Trâu một sừng yêu thích cái gì, có điểm yếu gì họ đều biết rõ, nếu không họ cũng chẳng dám nhắm tới. Mục Dã lấy ra một cái túi da, bên trong là máu của con gà chân hạc họ mới săn lúc nãy.
Tại sao lại là máu gà?
Trâu này không phải loài ăn cỏ?
Đùa! Lúc nào rồi mà còn dùng cái suy nghĩ ngây thơ như vậy để đánh giá những con vật tồn tại ở thời đại này cơ chứ. Đương nhiên là nó không hề ăn cỏ rồi. Cho dù nó có muốn thì ở nơi này cũng phải có cỏ cho nó ăn mới được, Nơi này khắp nơi chỉ toàn cỏ lau đã thô còn nhiều sơ, nào có ngon như cỏ tươi ở trước tận thế. Cho dù là con gà chân hạc kia nó cũng sẽ ăn sinh vật nhỏ trong nước, chứ không ăn thóc gạo… Khụ, ở đây nào có thóc gạo. Tóm lại là chúng nó sẽ không có hành vi giống như trước, sau khi đã trải qua tiến hóa giống loài. Trâu một sừng cũng sẽ ăn thịt. Hàm răng của nó đã tiến hóa để giúp nó nó thể nhai thịt. Cái đuôi và cái sừng kia lại là vũ khí giúp nó săn mồi.
Mục Dã đem máu của con gà chân hạc, nương theo dòng chảy của nước từ địa thế cao xuống nơi thấp mà khiến cho nó chảy đến gần chỗ con trâu kia đang nằm. Sau đó họ cũng lùi về sau, lùi dần về địa điểm họ chuẩn bị để xử con vật khó nhằn này.
Quả nhiên, chẳng cần đợi cho máu gà lan tràn khắp mặt nước nơi con trâu đang nằm thì nó đã ngửi thấy được mùi vị hấp dẫn kia mà vội vàng đứng lên. Thân hình thô to của nó lập tức xuất hiện trong tầm mắt đám người một cách hoàn hoàn chỉnh chỉnh nhất. Bắp chân thô to, cặp sừng nhìn là khiến người ớn lạnh cùng đỉnh tiêm sắc bén sau đuôi. Tuy nó trông không có vẻ gì là đáng sợ nếu so với một số loài có vảy cứng giáp gai ở bên ngoài nhưng nếu vì thế mà khinh thường nó thì đổi lại là họ sẽ nằm xuống đây. Sau khi đứng dậy thì nó không chút thông minh nào lần theo vết máu bò khỏi đầm nước.
Cái con vật này ấy mà, chúng nó cực thích thịt của đám gà chân hạc bên kia. Đó là món ăn khoái khẩu của nó. Tuy bình thường nó ăn rất ít, hầu như vài ngày nó mới ăn một lần nhưng… Có lẽ họ đã gặp may, nhằm đúng một con trâu đang đói. Nó gần như dùng tốc độ xét đánh chạy đến vị trí Mục Dã từng đổ máu gà ra. Mục Dã nhìn trong mắt, tay lại nhanh nhẹn chẳng kém đem chỗ máu gà còn lại trong tay vung vãi ra vị trí bọn họ đã định trước sẽ dụ nó lên đó xử. Hắn không hề sợ con trâu không bắt được mùi máu. Bởi vì nó đang đói, cái mũi đang ngủ đã bị họ làm cho thức tỉnh rồi. Cho nên Mục Dã nói nó ngu là không phải không có đạo lý của nó đâu.
Rầm rầm rầm…
Con trâu không chút ngoại lệ chạy thẳng lên bờ, tìm đến vị trí Mục Dã vung máu gà. Trong đầu nó chắc còn đang nghĩ xem đã có con gà nào lạc đàn đến đây cho nó xơi. Nó sắp có một bữa trưa mà không cần phải tốn nhiều công sức đi rượt gà tốt như vậy.
Cùng thời điểm đó, Mục Dã nhanh như chớp móc một cái túi bột khác dắt bên hông thắt lưng ra, vẫy ra ngoài.
Phụt!
Một đống bột phấn màu hồng từ trong túi bị hắn chuẩn xác hất vào mặt con trâu một sừng bởi vì nghe thấy động tỉnh nên ngẩng đầu nhìn đến đây.
Phì phì phì!!!
Con trâu bị bột phấn phủ đầy đầu lập tức phun phì phèo những thứ nó vô tình hít vào kia ra. Nó còn rất là thông minh mà lật người nằm xuống, vùng vẫy trong bãi nước cạn, hòng dùng nước tẩy đi cái thứ đang phủ trên thân nó. Trong lúc đó nó cũng không quên dùng cái đuôi có gắn đỉnh tiêm nhọn hoắc của mình vung loạn khắp nơi. Mục đích của nó đương nhiên là tấn công những kẻ có khả năng ở trong lúc này tập kích nó rồi. Cách xử lý khá là thông minh đấy chứ, nào có giống như Mục Dã đã đánh giá.
Nhưng nó đã nghĩ nhiều. Kẻ địch của nó sau khi tập kích nó bằng thứ bột phấn cực kỳ hèn hạ kia đã lập tức trốn hết vào trong bụi cỏ lau, đến cái mặt đều không ló ra cho nó thấy nữa. Bọn họ nằm im trong đó giương đôi mắt lạnh lùng quan sát nó.
Quan sát nó vùng vẫy giãy chết.
Thời gian từng chút trôi qua.
Con trâu một sừng mới đầu không ngừng lăn lộn trong bãi nước cạn, sau đó dần dần yếu đi, cho đến khi không còn sức vùng vẫy nữa. Cũng không biết nguyên nhân là do đâu. Là do đói hay do bột phấn đã ngấm vào mạch máu khiến nó bị mê choáng rồi. Có lẽ là cả hai cái.
Cho đến khi đám người nhận được tín hiệu của Mục Dã mới lần mò tiếp cận nó.
Họ dùng cọng cỏ lau phe phẩy trước mũi nó thật lâu đều không thấy nó có động tĩnh gì. Ngạo Tề còn đánh bạo đá vào cái đuôi đang trôi nổi trên mặt nước của nó, nhưng nó vẫn là bất tỉnh nhân sự.
Bốn người gật đầu nhìn nhau, sau đó đồng thời động thủ lôi nó về. Họ không cho nó thêm một kích chí mạng nào hết. Bởi vì Mục Dã không hề nói gì. Điều đó chứng tỏ cho dù họ có kéo nó về đến tàu nó vẫn sẽ không có động tĩnh, tựa như đã chết. Nhưng hiển nhiên là nó chưa chết rồi.
Giống như trước đó, họ lôi con trâu một đường trở về tàu.
Ai biết trên đường đi lại…
Mục Dã vừa ngửi thấy mùi máu đã đưa tay ngăn bọn người đứng lại. Cả đám khom lưng uốn gối ngồi thụt trong bụi cỏ lau nhìn ra ngoài. Mặt nước dưới chân họ nhanh chóng lênh láng nào là máu chứng tỏ đối phương đang ở trong tình trạng mất máu không kiểm soát. Cũng không thèm quan tâm máu tươi có thể lôi kéo kẻ thù tới đánh chén mà mặc nhiên để cho nó lan tràn khắp nơi. Gặp tình huống này đáng lẽ họ nên rút đi sớm để tránh bị liên lụy. Thế nhưng Mục Dã không nói gì lại kéo họ núp đi, điều đó cho thấy hắn đã nhận ra khác thường.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy tình huống bên kia bãi cỏ lau, bọn họ hai mặt nhìn nhau lại triệt để hiểu rõ lý do tại sao. Ai nấy đều nhìn thấy bên trong mắt nhau cảm xúc kinh hỉ.
Đâu ra kinh hỉ?
Bởi vì trước mắt họ là cái con trâu nước bị đám người trước đó tập kích đến thương tích đầy mình. Máu lan tỏa trên mặt nước kia là máu của nó chứ sao. Kinh hỉ là bởi vì, con mồi bị thương dâng đến tận cửa, sao lại không kinh hỉ cho được. Vốn dĩ họ chỉ định săn một con thôi, không có sức cho con thứ hai khi mà tại nên này còn có những người khác cũng nhắm đến nó. Họ không muốn đụng độ đối phương thì không thể tiếp tục rường rà ở đây nữa. Ai biết lúc nào sẽ có kẻ xem họ là hồng mềm để bóp đâu. Mặc dù con vật nọ hiện đang máu chảy đầm đìa, nếu họ nhận thì đồng thời phải nhận luôn rủi ro trên đường mang nó đi, còn có thể dụ tới một đám nguy hiểm khác thì họ vẫn không muốn dễ dàng từ bỏ nó.
“Tống Bằng, anh với Đới Mặc mang con này về trước. Đến tàu thì cho nó một nhát chí mạng. Chúng tôi sẽ đi sau.”
Bỏ là không có đạo lý rồi. Cho nên phải tính toán chu toàn trước.
Tống Bằng im lặng một chút rồi cũng gật đầu. Hắn trước cho Mục Dã một ánh mắt đầy thâm ý rồi không chút chần chừ lôi con trâu một sừng nguyên vẹn lành lặn rời đi cùng Đới Mặc.
Khi chỉ còn lại hai người họ, Ngạo Tề nhỏ giọng hỏi: “Giờ làm sao? Con trâu này bị thương đúng thật là thời cơ của chúng ta. Tuy có hơi mạo hiểm nhưng bỏ đi thì quá không cam lòng. Dùng chiêu cũ?”
Chiêu cũ mà hắn nói là chiêu họ mới dùng với con trâu vừa nãy.
Quả nhiên Mục Dã gật đầu: “Nó đang bị thương, còn nằm ở nơi này, rõ ràng là đã hết sức. Thứ bột kia không thể bị dính nước nhưng con trâu này trên người có nhiều vết thương, vừa hay lại thuận lợi cho chúng ta.”
Đúng vậy, cái con này xuất hiện trước mặt họ là đầy đủ thiên thời địa lợi nhân hòa. Nếu còn không lấy chính là ai cũng không chịu nổi.
Nói là làm ngay. Mục Dã cầm túi bột rắc mạnh lên người nó. Bột phấn lập tức bám lên thân con trâu đang nằm thở hổn hển.
Gừ…
Nó có vẻ rất đuối, mặc kệ nhìn thấy bản thân lại bị tập kích cũng chỉ có thể gầm gừ thật yếu cùng với cái đuôi dài vung loạn, ngoài ra không còn làm gì được nữa. Có lẽ nếu lại cho đám người kia thêm chút thời gian thì nhất định có thể xử được nó rồi. Con trâu này còn sống được có khi là do nhân lúc bên thứ ba đánh nhau với kẻ thù của nó thì thừa cơ bỏ chạy. Cuối cùng trốn thoát được khỏi tay cả hai bên nhưng lại vào tay bọn họ. Nghe nó thật máu chó…
Chịu thôi, chỉ trách nó xui xẻo.
“Chúng ta mang nó đến chỗ cao một chút, cho nó cầm máu rồi vác đi. Anh chịu nổi không?”
Mục Dã nhìn con trâu đã bất tỉnh chưa tới nữa phút rồi nhìn Ngạo Tề hỏi. Bởi vì trên người có vết thương nên con trâu này gục ngã nhanh hơn con trâu kia. Những vết thương hở đó giúp thuốc bột ngấm vào người nó nhanh hơn, không càn tốn nhiều thời gian để cho thuốc thông qua hô hấp mắt miệng của nó mới khiến nó mê choáng.
“Con trâu này cùng lắm chỉ nặng hai ba tấn, sao lại không được!”
Ngạo Tề thiếu điều lật một con mắt trừng Mục Dã. Này là đang khinh thường hắn à.
Mục Dã không có cùng hắn đôi co vấn đề liên quan đến tự tôn này. Sau khi nghe hắn nói thì lập tức động thử kéo con trâu lên một bụi cỏ lau mọc trên bờ. Ngạo Tề cũng không có dùng dằng chuyện tôn nghiêm này kia lúc này mà cùng hắn lôi con trâu lên. Mục Dã lại lấy ra một túi thuốc bột có hiệu quả cầm máu đem nó rắc lên vết thương của con vật. Sau đó lại dùng băng dính quấn nó lại cho đảm bảo. Những thứ này thường được họ dùng trong những cuộc đi săn, tránh con mồi chảy máu thu hút những thứ khác tới, không phải mánh khóe gì đặc biệt.