"Mau xử lý cho xong là có thể trở về ngủ một giấc được rồi. Trước đây có khi không được mấy ngày ở trong căn cứ ngủ ngon nhưng tôi lại không cảm thấy nhớ cái giường của mình như vậy. Xem ra cuộc sống quá êm đềm sẽ khiến người ta mất đi nhiệt huyết vốn có. Không biết sau này có nên ra ngoài nhiều hơn không nữa."
Ngạo Tề vừa nói vừa nhanh nhẹn xử lý con vật trong tay. Ngoài Khương Lý cảm thấy khó hiểu với những lời Ngạo Tề nói thì mấy người còn lại tuy không có nói gì nhưng trong lòng không khỏi cũng cảm thấy vậy sao. Nhưng nói thì nói thế thôi chứ ai chê cuộc sống bình yên. Đặng hắn ngẩng đầu lên nhìn Tống Bằng: "Lát nữa Trình Liên đi ra cậu vào trong làng trước đi."
Tống Bằng không có ngẩng đầu nhưng vẫn hiểu ý hắn mà đáp ứng một tiếng rồi.
Chẳng tới bao lâu từ trong khu rừng sau lưng chạy ra hai người, một trong số đó đúng là Trình Liên, người còn lại là Mục Dã đi rồi quay lại.
"Cái cô gái này ấy, biết mấy anh về cũng không nói một tiếng! Nếu không phải nhìn thấy Mục thiếu tá mang cô ấy về, tôi còn không biết là các anh về, cô ấy lại một mình chạy đi như vậy."
Trình Liên không cần nói tên bọn họ vẫn biết là đang nói ai.
"Cũng không biết là ai đang mang thai nữa."
Hắn tiếp tục càm ràm.
"Cậu có phải mới ngày đầu biết cô ấy."
Ngạo Tề cười ha hả.
"Hầy... Ủa mà sao các người săn nhiều thế?"
Trình Liên bày tỏ sự bất lực xong, lúc này hắn mới nhìn thấy số con mồi bọn họ săn về. Nhiêu đây có vẻ là nhiều hơn dự liệu của hắn, còn có...
"Mấy người vậy mà săn trâu một sừng... Quân nhân ưu tú mấy anh có phải sống điền viên quá lâu nên muốn tìm kích thích hay không?"
"Làm như không có công lao của cậu vậy."
Ngạo Tề khinh khỉnh đớp lại.
"Hả?"
Trình Liên lại có vẻ không biết gì cả. Nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra vấn đề: "Bảo sao trước khi đi anh ta lại tìm tôi xin thứ đó. Mà thôi, chế ra cũng là để dùng, dùng được là tốt rồi."
"Vậy ra cậu không biết à?"
Ngạo Tề vừa nghe đã kinh ngạc hỏi.
"Mục thiếu tá xin thì tôi đưa chứ tôi có hỏi dùng làm gì đâu. Dù sao anh ta đáng tin hơn anh, anh mà xin thì tôi không cho đâu. Cho dù anh hơn anh ta một cấp cũng vậy."
"Xì!"
Ngạo Tề khinh bỉ một tiếng. Làm như hắn thèm cái thứ đó lắm vậy. Hai người họ chỉ lo nói chuyện mà không để ý Khương Lý ở bên cạnh biểu tình đã kỳ quái lắm rồi. Tuy vẫn có người để ý nhưng họ lại không hiểu lắm, cũng không nghĩ để ý hắn.
"Nhưng mà nhiêu đó đủ dùng không?"
Trình Liên không bận tâm đến hắn nữa, quay qua nhìn Mục Dã hỏi.
"Đủ dùng."
Nếu không phải muốn về sớm lại không khiến người ở nhà lo lắng thì thật ra họ cũng không cần dùng đến nó đâu. Họ đều là tinh anh, không cần dùng mấy thứ đa tài tiểu dụng như vậy.
"Đúng rồi Tống Bằng, cậu về trước đi. Ở đây có Trình Liên xử lý phần cuối cùng là được rồi."
Ngạo Tề nhớ ra, ngẩng đầu nhìn Tống Bằng nhắc nhở.
Mục Dã không nói tiếng nào tiếp nhận công việc mổ xẻ trên tay thay Tống Bằng.
Tống Bằng cũng không nhiều lời mà thuận theo thả công việc trên tay xuống, đi đến bên rìa hòn đảo, ở mặt nước rửa sạch tay rồi mới đi vào rừng.
"Cậu đừng có gấp!"
Ngạo Tề lúc này mới để ý, nhắc nhở cái tên nào đó không biết tại sao lại đang nhấp nhổn không yên bên cạnh. Hắn tự lý giải thành đối phương gấp muốn vào làng xem thử.
"Hê hê."
Khương Lý không phải không có nghĩ vậy nên nghe hắn nói thì lập tức cười trừ, bao nhiêu lời muốn nói bị hắn nuốt vào bụng, ngược lại động tác trên tay trở nên nhanh nhẹn hơn.
Mấy cái việc xử lý con mồi này hầu hết đàn ông trên địa cầu đều biết. Sống trong thời đại này là buộc phải biết thôi. Đương nhiên vẫn sẽ có người giỏi người dở, nhưng có thể nhìn thấy Khương Lý không hề tệ. Điều đó chứng tỏ hắn là một người thường xuyên ra ngoài, càng không phải dạng cậu ấm như Đới Mặc.
"Tên này mấy người lụm được ở đâu đó?"
Trình Liên đã để ý nãy giờ rồi mới có dịp hỏi. Nhưng vừa mở miệng đã không lưu tình rồi. Lại gặp một tên Ngạo Tề nữa, cái số của Khương Lý là khỏi bàn cãi có bao nhiêu khốn khổ: "Lụm được trên biển đó."
"Anh là?"
Khương Lý tuy không vui với cách họ dùng từ, nhưng mà hắn cũng biết họ không nói sai, chỉ đành ngậm miệng nhìn Trình Liên dò hỏi. Trời biết hắn đã tò mò nãy giờ rồi.
"Trình Liên, tiến sĩ sinh vật học. Chào cậu!"
"Oa!"
Khương Lý vừa nghe đã lập tức mắt tròn mắt dẹp lên.
"Không cần phải phản ứng thái quá như vậy đâu."
Trình Liên cười cười bày tỏ. Đúng là mấy cái thân phận như vậy không phải đơn giản, thế nhưng không cần biểu hiện khoa trương đến thế.
"Được rồi đây!"
Ngạo Tề đúng lúc hô lên, cắt ngang lời tâng bốc sắp vọt ra khỏi miệng của Khương Lý. Hắn vừa đứng lên vừa nhìn Trình Liên.
"Biết rồi!"
Trình Liên đáp một tiếng rồi trực tiếp nhảy đến trên con tàu nhỏ vẫn còn đỗ trên mặt nước bên cạnh. Mấy người Mục Dã lập tức di chuyển lương thực mấy tháng của họ lên tàu.
"Này là đem đi đâu? Không phải đem vào căn cứ sao?"
Khương Lý vừa làm vừa không nhịn được hỏi.
"Nơi bảo quản không nằm trên đảo."
Ngạo Tề đơn giản đáp một câu. Sau đó hắn quay qua nhìn Mục Dã nói: "Cậu với Khương Lý không cần đi theo đâu, có tôi với Đới Mặc được rồi."
Mục Dã không có dị nghị, tự thân quay đầu đi vào trong rừng.
Khương Lý nhìn con tàu dần dần chìm xuống nước, biến mất không thấy thì không khỏi trầm tư suy nghĩ. Bằng lẽ bên dưới nước có ẩn tình khác? Nhưng mắt thấy Mục Dã sắp biến mất khỏi bìa rừng rồi hắn không thể không ép xuống suy nghĩ muốn đuổi theo để xem cho rõ thực hư. Có điều hắn nhanh chóng nói với mình không cần biểu hiện gấp gáp như vậy làm gì hết. Trước sau gì hắn cũng sẽ biết, lại còn tránh cho người khác hoài nghi hắn có ý xấu mà đem hắn luộc lên. Thông qua những lời Trình Liên nói hắn đã biết được mấy người Mục Dã không hề đơn giản. Tuy trong một căn cứ có mấy người tinh anh là chuyện bình thường, thế nhưng hắn chưa biết gì về nơi này, vẫn không nên hành động bộp chộp được.
Khương Lý nghi ngờ không sai, nhưng đó là điều đương nhiên thôi. Z của họ lúc này đang nằm ở dưới nước. Mà hầu hết lương thực của bọn họ nếu cần bảo quản lạnh thi đều được đặt ở trên Z cả. Cũng không phải bọn họ cố ý che giấu, nhưng có những việc nên tiến hành từng bước, gấp gáp quá sẽ hư bột hư đường. Nói ra Đới Mặc cũng là lần đầu tiên biết chuyện này.
"Lúc đó tôi đánh mất liên lạc với Z... Không ngờ lại là mấy anh... Mà cũng đúng, có Trình Liên, mấy người muốn đánh cắp nó không khó."
Đới Mặc giống như gở được một cái khúc mắc, không hiểu sao lại cảm thấy có chút nhẹ nhỏm.
"Cậu nghĩ thông rồi à?"
Ngạo Tề vừa nhìn đã nhận ra hắn khác trước.
"Thông cái gì chứ. Chuyện đến nước này tôi không thông cũng không được. Anh nói đúng, tôi cảm thấy tôi nên hả hê một chút cũng như muốn biết vẻ mặt của Chiến Thiên lúc này thế nào."
Đới Mặc tưởng tượng thử, lần nào cũng chỉ có hai chữ đặc sắc, tâm tình thoải mái khỏi nói rồi.
"Sao lại không phải chứ!"
Ngạo Tề cười khinh khỉnh đáp.
Mấy người họ nhanh nhẹn chuyển hết số thịt lần này vào kho đông lạnh của con tàu.
"Mấy anh có phải có ý định quay lại hòn đảo?"
Đới Mặc bỗng nhiên hỏi.
Hai người Liên - Tề nghe hắn hỏi thì nhìn nhau, nhưng không có ai đáp lời hắn.
"Tôi cảm nhận được Mục Dã có ý định này. Từ việc anh ta nhận Khương Lý."
"Có lẽ là thế, dù sao chúng tôi cũng không định quy ẩn cả đời. Nhưng mà cậu không cần đặt nặng chuyện này trong lòng. Chúng ta đều biết đây không phải việc một sớm một chiều là có thể làm được."
Cho nên lúc trước Ngạo Tề mới nói không quá mười năm họ sẽ không ra ngoài.
"Tôi biết."
Đới Mặc sao lại không hiểu. Nhưng hắn vẫn muốn hỏi một tiếng. Xem như cho hắn chuẩn bị tâm thái nên sống thế nào trong thời gian này.
"Về thôi."
Trình Liên dẫn đầu đi trước.
...
"Cái nấm này ăn thật ngon."
Khương Lý không ngừng bỏ thịt nấm xào vào trong miệng, khen lấy khen để không thôi.
Hắn đến đảo đã một tuần rồi nhưng vẫn không hết nhiệt tình với món này. Đám người cũng chịu thua hắn.
Sau khi nhìn thấy ngôi làng, Khương Lý không khác so với những gì bọn họ đã tưởng tượng, đều là một bộ trợn mắt há hốc mồm. Không những vậy, đến cả việc đám Mục Dã chỉ có mấy người như vậy cũng làm hắn chấn kinh không chịu được.
"Không phải mấy anh là tiến sĩ, thiếu tá, trung tá..."
Khương Lý mặt mày ngờ nghệch không thôi. Một chuyện ngôi làng đã khiến hắn không nói nên lời, chuyện này lại càng thái quá. Hắn đã lọt vào cái nơi nào thế này? Lại gặp phải đám người gì? Hắn không phải nghi ngờ sự tinh anh của họ, nhưng mà...
"Thì đúng là vậy. Nhưng lại làm sao? Không phải cậu cũng thế à? Chúng tôi không phải cũng có thể từ nơi khác chạy ra, ở đây tạo dụng một cuộc sống mới."
Trình Liên hất cằm đúng lý hợp tình nói.
"Không phải cậu chê chúng tôi không có tiền đồ, không thể ở đây làm nên cơm cháo gì đấy chứ?"
"Không phải! Nào có!"