Thiếu Tá Giành Vợ

Chương 162: Giúp em hút ra(H)




Mục Dã ngược lại không nói nữa mà giúp vô giém chăn, vỗ nhẹ cô: "Ngủ đi đã."
Tuy người con gái đã sinh xong rồi nhưng đang trong thời gian ở cử, một ngày ba buổi cứ đúng giờ là hắn sẽ thúc giục cô đi ngủ trưa. Nếu cô mà không chịu ngủ hắn nháo cô một chút cô sẽ mệt mỏi ngủ thiếp đi, tựa như đứa trẻ bên cạnh vậy, phải dỗ mới ngủ.
"Đau."
Nhưng Dung Lạc nằm một chút thì ai oán quay qua nhìn hắn kêu lên.
"Nơi nào đau?"
Người đàn ông lập tức bật nữa người dậy nhìn cô hỏi.
"Đây này. Căng."
Cô ngại ngùng chỉ chỉ bầu ngực căng tròn vì nhiều sữa của mình. Cô còn không quên oán trách: "Cũng tại anh suốt ngày ép em uống canh gà, canh hầm cái kiểu."
Trước đây lúc chưa sinh đứa nhỏ cô đã bị căng bởi vì nhiều sữa rồi. Sau đó đều là hắn giúp cô hút ra mới tốt hơn, nếu không nữa đêm cô sẽ bị căng tỉnh, không ngủ được. Người ta sinh đứa nhỏ còn sợ không có sữa, cô thì hay rồi, căng đến tức ngực khó thở luôn.
"Tôi giúp em hút ra."
Người đàn ông không chút chần chừ nói. Có điều lời này từ trong miệng hắn nghe nó cứ lưu manh làm sao ấy. Lần đầu tiên hắn giúp cô còn ngượng đến chín mặt, sắp nhỏ máu đến nơi. Sau đó những lần cầu yêu đều không khỏi là do hắn giành sữa với con mà củi khô bóc cháy mà ra. Cô đều là bị hắn hút ra lửa. Hiện tại sinh đứa nhỏ rồi hắn còn...
Nhưng cô lại không ngăn được người đàn ông trong lòng tồn ý nghĩ không trong sáng, có lẽ đã ấp ủ thật lâu mỗi khi cùng đứa con nháo. Hăn cũng chẳng thèm cởi áo đã mạnh mẽ chui đầu vào trong, nhắm ngay nụ hồng béo múp của cô mà dùng sức.
"Ư... Anh nhẹ chút a..."
Kỳ quái quá... Rõ ràng đứa nhỏ mỗi ngày đều được cô cho bú cô cũng không thấy có gì lạ. Sao đến phiên người đàn ông thì... Là do hắn không chỉ mút mà còn liếm quyện trêu chọc cô sao...
Thân thể người phụ nữ mới sinh nhạy cảm chẳng kém lúc mới sinh, bị hắn động chạm một chút toàn thân cô đã lập tức mềm nhũn ra.
"Con đang ngủ."
Giọng người đàn ông đang rút trong áo cô khàn khàn lại quyến rũ từ tính đến mê người, chui vào tai Dung Lạc lại càng khiến cô rạo rực muốn chết.
"A..."
Nhưng dù đã được người đàn ông nhắc nhở thì Dung Lạc vẫn không nhịn được tiếng rên rỉ khó nhịn. Còn không phải do hắn cố ý... Cô nhịn không được khoái cảm bị người đàn ông khơi lên. Thân mình khẽ cong tựa như đang hùa theo, lại càng đưa sâu bầu sữa căng đầy của mình vào miệng hắn.
Âm thanh mút mát đến phát ra tiếng nước sắc tình của người đàn ông vang vọng khắp phòng. Dung Lạc không khỏi vô thức kẹp chặt hai chân. Cảm giác phía dưới trào ra từng luồn nước ấm khiến cô ngại ngùng không thôi. Sao cơ thể này lại mẫn cảm như thế chứ... Ấy vậy mà hành động nhỏ của cô vẫn bị người đàn ông đang chôn đầu giữa đôi gò bồng ngon miệng nhận ra. Hắn không chút khó khăn đúng lúc luồng tay vào giữa hai chân cô, muốn ngăn cản hành động của cô lại khiến cô vô tình đem nó kẹp lấy.
"Ư a... Chồng... Em... A..."
Dung Lạc bị động chạm trong lúc vô tình của người đàn ông chọc cho cong người.
Ở lúc cô chìm trong khoái cảm không có để ý hắn đã luồn tay xuống dưới tấm lưng trơn mượt của cô khẽ ôm siết, khiến cho hắn càng thêm dễ dàng thưởng thức mỹ vị nhân gian. Hành động của hắn khiến cho người con gái vô tình bày ra tư thái mị nhân. Bàn tay người đàn ông lại trượt ở giữa hai chân cô không chút nào bất ngờ bắt đầu cách một lớp vải chà sát hạ thân đã ẩm ướt của cô, khiến cho cô phải run rẩy khó nhịn không thôi.
"Ư không..."
Khi bàn tay hắn thừa cơ luồn vào trong quần nhỏ, trần trụi chạm đến cô bé của cô, Dung Lạc không khỏi đánh cái rùng mình thật lớn. Nước xuân càng thêm không thể khống chế mà tràn ra. Ngón tay của hắn chỉ ma sát hai bên cánh hoa cùng tâm hoa thôi đã khiến cô ướt dầm dề. Cũng may hắn còn nhớ cô vừa mới sinh, không thể ân ái. Nếu không dám lắm người đàn ông nhất định sẽ không tha cho cô mà đè cô ra yêu thương đến khi hoàn toàn hóa thành nước xuân mới thôi.
"Ơ..."
Bỗng nhiên đứa nhỏ bên cạnh khẽ cựa mình phát ra một tiếng than thở nhỏ vụn.
"Hư..."
Dung Lạc bị giật mình lại vừa lúc bị người đàn ông chà ngón tay qua giữa đóa hoa, chạm vào tâm hoa mà đạt đến cao trào lần đầu tiên sau khi sinh đứa nhỏ. Bất ngờ như vậy lại khiến cô đạt đến khoái cảm không thể tưởng tượng.
Mục Dã đón lấy thân hình người con gái đã xụi lơ trong lòng, nơi tâm khảm toàn là thỏa mãn. Dù vậy hắn vẫn cật lực nhịn xuống dục vọng bị cô gợi lên, lại càng thêm khó chịu khi cảm giác được đóa hoa dưới tay hắn phập phòng co rút bởi vì cao trào vừa qua cùng nước xuân lênh láng đến ướt cả tay. Hắn nhịn lại nhịn mới không đem ngón tay cho vào trong, cảm giác đến đường hầm chật hẹp mê người kia.
"Anh đừng!"
Dung Lạc khàn giọng vội vàng giữ lại cái tay người đàn ông dính đầy nước xuân của cô còn đưa lên miệng muốn liếm lấy, mặt đỏ phừng phừng không thôi.
"Ngọt!"
Nhưng sức cô nào có bằng hắn. Vẫn là bị hắn đắc thủ rồi.
Dung Lạc đối với lời bình luận sắc tình của hắn cảm thấy được xấu hổ muốn chết. Cô vội vàng trốn vào trong chăn, không thèm nhìn hắn nữa.
"Còn căng không?"
Hơi thở của người đàn ông phả ra bên cổ cùng gáy cùng câu hỏi của hắn cũng khiến cho vành tai non mềm của cô khẽ run rẩy.
"Hết rồi..."
Dung Lạc lí nhí đáp lại, đầu vẫn là rút vào chăn. Mặc kệ là bao nhiêu lâu cô đều vẫn không chịu nổi người đàn ông nào đó ra sức quyến rũ, tựa như mới ngày đầu ân ái.
Sau đó cô cảm nhận thấy hạ thân bất kham được người đàn ông cẩn thận lau chùi đi, trong lòng không khỏi mắng bản thân sao lại đói khát như vậy. Ít nhất phải sau tháng thứ hai cô mới có thể làm chuyện phòng the, vậy mà chưa gì đã muốn củi khô bốc cháy rồi.
"Ngộp."
Người đàn ông khẽ kéo cô ra khỏi chăn. Hắn ôm cô vào lòng dỗ dành: "Ngủ đi. Tôi trông con cho."
"Ừm..."
Dung Lạc vươn tay ôm lấy hắn khẽ khàng đáp lại, trong lòng lại ngọt ngào hơn mật.
Nhưng mà cô đã định không thể ngủ như vậy khi mà...
"Hừ..."
Trong phòng một lúc lâu sau vẫn khẽ vang lên tiếng rên khàn khàn quyến rũ của người đàn ông có tận nữa tiếng mới kết thúc. Dung Lạc mệt rã rời nằm liệt trong lòng ngực của người đàn ông ngủ mê đi.
Mục Dã nhìn cô mệt mỏi như vậy thì không khỏi yêu thương hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Lúc này trong phòng mới thật sự không còn âm thanh.
...
Một năm trôi qua như nước chảy.
Đứa nhỏ của Dung Lạc đã muốn một tuổi, đã biết đi chập chững còn nói được sành sỏi rồi.
Đứa nhỏ hoạt bát, chưa biết đi đã khiến người ta lo lắng, biết đi rồi lại càng khiến người ta lo lắng gấp đôi.
Nhất là khi bên cạnh toàn những người cưng chiều nó, dung túng nó hết mực. Nếu không phải có một người cha nghiêm khắc, nó nhất định là sẽ bị chiều hư. Nhưng mà biết sao được, nó đáng yêu như vậy.
Bé gái một tuổi tóc cột hai lọn bên vành tai, chân tay ngắn ngủn mặc chiếc đầm màu trắng người trong làng tặng cho, muốn bao nhiêu đáng yêu là có bấy nhiêu liền. Đến cả đứa nhỏ Tống Hà nhà bên chỉ hơn nó năm tháng đều là sủng nó lên trời, sắp thành thị vệ nhỏ của nó rồi. Người lớn trong làng thì bị cái miệng nhỏ ngọt ngào của nó nịnh đến nở thành một bông hoa.
"Gia gia!"
Xem, nghe là muốn tan chảy.
"Ơi, Lam Lam của ông!"
Trưởng thôn từ xa đi tới bởi vì tiếng gọi của nó mà đôi chân như muốn bay lên, chỉ hận không nhanh nhanh đến bên cạnh ôm nó một cái mới tốt.
"Gia gia, đi chậm thôi!"
Xem, nói sành nói sỏi chưa kìa.
"Ơi!"
Nhưng càng nói ông lão lưng còng càng đi nhanh hơn. Dung Lạc bất đắc dĩ lại không nhịn được cười.
"Đứa nhỏ này so với đứa bé nhà Tống Bằng cái miệng còn ngọt hơn."
"Chịu thôi. Nữ tánh trên địa cầu ít ỏi, nó lại còn đáng yêu như vậy. Sau này sẽ có nhiều người mê đến điếu đổ cho xem."
"Không đâu! Em là của cháu!"
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên âm thanh non nớt khẳng định chủ quyền khiến mấy người lớn theo bản năng cúi đầu nhìn xuống. Khi nhìn thấy đó là Tống Hà, đứa nhỏ nhà Tống Bằng thì không khỏi buồn cười.
"Nhóc con mới bao nhiêu tuổi mà đã biết giành bé gái rồi?"
Ngạo Tề cười trêu nó.
"Con mặc kệ!"
Nói rồi nó chạy đến bên cạnh Mục Lam, ôm chầm lấy cô bé.
"Ha ha ha..."
Một trận cười vang vọng trời xanh, bên cạnh đó còn có âm thanh của đứa nhỏ Mục Lam: "Tiểu Hà! Không cho ôm tớ!"
"Ha ha ha!!"
Lần này tiếng cười còn lớn hơn nữa.
Dung Lạc bất đắc dĩ lắc đầu. Cô không quên quay sang nhìn ông lão lưng còng đã đi đến nơi hỏi: "Trưởng thôn có chuyện gì vậy ạ?"
"Sắp tới trong làng sẽ làm lễ cảm tạ ngày mùa, mấy cháu không bận thì đến chung vui cùng chúng ta."
Năm vừa rồi là năm đầu họ đến đây nhưng mọi chuyện đều rất thuận lợi cho nên người dân mới muốn làm lễ cảm tạ trước khi họ gieo xuống vụ mùa mới. Cây trồng của họ giống như những gì Trình Liên đã dự liệu trước, đúng là xảy ra biến dị rồi. Nhưng qua quan sát một năm này thì có vẻ tình huống không có bết bét đến vậy. Trong thôn vẫn có đứa trẻ sinh ra, cũng có phụ nữ có thai. Họ cũng có nghĩ đó có thể là do còn mới, cơ thể chưa có được cải tạo nhiều. Nhưng mọi chuyện đều ổn sẽ khiến cho tâm tình người ta tốt hơn, đương nhiên vẫn cần làm lễ tạ ơn.
"Được ạ!"
Dung Lạc không có lý nào không đáp ứng. Đến lúc đó cô còn sẽ cho mấy người đàn ông đến giúp đỡ. Không phải họ đều bảo họ rất chán sao. Dung Lạc cười nhẹ nghĩ.
"Vậy chúng ta đợi các cháu đến!"
Ông lão lưng còng lập tức mặt mày vui vẻ hẳn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.