Thời điểm âm thanh trầm thấp quen thuộc kia vang lên, vành mắt người con gái không khỏi đỏ ửng thấy rõ.
“Xin lỗi, mém chút là không giữ được lời hứa với em rồi.”
Người đàn ông mềm giọng hối lỗi, nhưng đổi lại là một cái lắc đầu của người con gái.
“Về được là tốt rồi.”
Dung Lạc rốt cuộc đã từ trong chấn động thoát ra, cô đưa tay lau nước mắt vừa động lại trên khóe mi vừa cười nói. Cô như vậy càng khiến cho Mục Dã đau lòng lại thương tiếc áy náy. Rõ ràng là hắn không giữ lời hứa với cô, là hắn nói mà không thể làm. Cho dù Dung Lạc không để ý thì hắn cũng không thấy dễ chịu. Nhất là khi nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt hắn không khỏi trầm xuống.
Dung Lạc không biết hắn nghĩ cái gì. Cho dù cô biết người đàn ông đang bị lòng tự trọng của hắn quấy phá thì cô cũng chỉ quan tâm hắn còn sống hay đã chết, có khỏe mạnh hay không thôi.
Mục Dã vừa mới tỉnh lại nên trừ tay ra hắn vẫn chưa hoạt động được những thứ khác. Não bộ vẫn cần một thời gian để cảm nhận sự sống, tiếp nhận quyền điều khiển thân thể, không phải cứ tỉnh là có thể sinh long hoạt hổ được. Nhưng ít nhiều đã có thể nói.
“Tôi trở lại lúc nào?”
Mục Dã nhìn người con gái dù đang ăn nhưng mắt vẫn không rời khỏi mặt hắn thì quyết định tìm chuyện để nói. Người con gái có vẻ đã vì hắn chịu khổ nhiều, khí sắc rõ ràng kém hơn lúc hắn đi rất nhiều. Tuy sau biến cố lần này từ tình cảm cho đến sự ỷ lại của cô với hắn đã nâng lên một mức độ khó tin nhưng nếu để cho hắn chọn, hắn sẽ không dùng cách này. Hắn tự tin hắn có thể chậm rãi cùng cô vung đắp tình cảm. Hắn không muốn cô chịu bất cứ tổn thương nào. Hắn biết thời gian này cô nhất định không dễ dàng.
“Chỉ kém hai ngày nữa là được một tháng.”
Dung Lạc ngược lại rất bình thản đáp, còn không quên hỏi: “Anh không nhớ làm sao mình về được à?”
Mục Dã nghe cô hỏi thì khựng lại một chút sau đó trầm mặt xuống. Hắn không nói gì mà im lặng đưa mắt nhìn cô, giống như muốn từ trên đó nhìn đến điều gì. Dung Lạc không nghe hắn trả lời thì theo bản năng quay đầu lại nhìn hắn. Đối với ánh mắt dò xét của hắn cô khó hiểu cũng im lặng không nói gì mà cùng hắn đối diện hồi lâu. Không biết cô nghĩ gì nhưng rõ ràng không khó để có thể nhìn ra, cô là đang đợi hắn đáp lời trước. Quan trọng là hắn có thể nhận ra được hay không thôi.
Sau đó dưới cái nhìn của Dung Lạc người đàn ông vừa nhìn cô vừa ẩn ý nói: “Có lẽ em so với tôi biết rõ hơn mới phải.”
Mục Dã trong lúc nói đều không ngừng cẩn thận quan sát biểu tình của cô. Khi thấy Dung Lạc không có phản ứng gì đáng nói, giống như đã lường trước được câu hỏi của hắn thì tâm tư Mục Dã khẽ động. Dung Lạc tự nhiên có ý nghĩ của mình, cho dù nhìn thấy ánh mắt dò xét của Mục Dã cô cũng không chột dạ. Cô rũ mắt xuống không nhìn hắn mà lại hỏi: “Trước khi bất tỉnh anh đã gặp chuyện gì?”
Mục Dã nhìn chằm chằm sườn mặt cô gái một lúc rồi mới đáp: “Tôi gặp một con cá thật lớn. Nó cứ thế há miệng nuốt tôi vào miệng.”
Dung Lạc vừa nghe lời nói cùng giọng điệu có vẻ kỳ quái lại giống như đang đùa này lập tức kinh ngạc há hốc mồm quay qua nhìn người đàn ông.
“…”
Mục Dã bị biểu tình của cô làm cho câm nín. Dù vậy hắn vẫn nhìn ra được chút ánh sáng kỳ dị sâu bên trong ánh mắt kia. Mặc cho hắn không biết nên lý giải nó thế nào thì hắn vẫn không ngừng nhìn cô chằm chằm, đợi cô cho hắn một lời giải đáp.
“Sau đó thì sao?”
Dung Lạc sau khi kinh ngạc xong một hồi sau đã lấy lại được bình tĩnh. Trong đầu cô xoay chuyển vô vàng ý nghĩ nhưng ngoài miệng lại hỏi tiếp. Không phải cô không thấy ánh mắt của người đàn ông, nhưng mà cô không thể cứ huỵch toẹt ra như vậy được. Cô cũng không biết nói từ đâu… Thôi thì cứ từ từ.
“Tôi bất tỉnh từ lúc đó cho đến hiện tại.”
Mục Dã đơn giản nói, còn hỏi: “Là em phát hiện ra tôi?”
Hắn nhận ra bản thân đang nằm trên giường, trong căn nhà của họ từ sau khi hắn có được người con gái. Hắn không chắc chắn nhưng trực giác nói cho hắn biết có thể hắn đoán không sai. Hắn không có nhiều ý nghĩ tại sao, mặc kệ là cô phát hiện ra hắn nhưng lại vẫn để hắn ở nhà mà không phải đem hắn vào phòng bệnh của căn cứ. Có những chuyện thật ra không cần phải nghĩ ngợi chi. Hắn có đủ sự tin tưởng đối với người hắn đã chọn, đã quyết định sẽ bảo vệ cô suốt đời.
“Ân. Em thấy anh bất tỉnh trôi vào bờ.”
Dung Lạc đặt tô cơm đã hết lên chiếc bàn cạnh giường vừa nhẹ giọng bình thản đáp. Bỗng nhiên Dung Lạc bất chợt nhìn Mục Dã hỏi: “Anh có chuyện gì muốn hỏi em không?”
Mục Dã bị hỏi thì trầm mặt. Hắn nhìn vào đôi mắt sạch sẽ của cô gái thật lâu không nói gì. Dung Lạc thì vẫn bình thản đợi hắn mở miệng, tư thái kia cứ như chỉ cần hắn hỏi thì cô nhất định sẽ trả lời vậy.
“Nó là do em kêu tới?”
“Không phải.”
“…”
Mục Dã đối với câu trả lời gần như ngay lập tức của người con gái bất giác cảm thấy bất lực khó hiểu. Thế nhưng biểu tình không có chút nào là bông đùa của Dung Lạc lại khiến hắn không thể nào mở miệng hoài nghi được. Chẳng lẽ hắn đoán sai? Có lẽ không…
“Nó đã theo tôi suốt đoạn đường đến nơi làm nhiệm vụ, rồi lại ở đó đợi nữa tháng.”
Mục Dã tiếp tục nói. Tuy hắn nói như vậy nhưng cũng không phải muốn bắt cô phải thừa nhận chuyện này. Hắn chỉ là cảm thấy trong này nhất định có đường quanh ngõ chéo không thể dùng một lời để nói hết. Có lẽ con vật kia không phải do cô phái tới nhưng nhất định không thoát được liên quan đến cô.
Mục Dã trong lòng có nhiều ý nghĩ xoay chuyển, ngoài mặt lại vẫn chăm chú nhìn chằm chằm biểu hiện của người con gái. Bởi vì đặc thù đường nét khuôn mặt, sau khi bệnh một trận lại càng thêm sắc nét nên lúc này ánh mắt của hắn trông sắc bén kinh người. Bình thường khi hắn tỏ ra thế này Dung Lạc nhất định sẽ trở nên cẩn thận mà đối đãi, nhưng hôm nay cô lại giống như không thèm quan tâm, chỉ cầm tay hắn vừa rũ mắt nhìn nó vừa nghe hắn nói. Cho nên, là biểu tình của hắn không loạt được vào mắt cô nên cô không sợ, hay cô vốn đã không tính giấu giếm nữa?
Có điều Mục Dã vẫn là không biết cô gái nhỏ thật ra trong lòng đặc biệt kinh ngạc với lời nói của hắn.
“Sao anh biết?”
Sao anh biết nó theo anh?
Mục Dã tự lý giải thành như vậy khi nhìn vào đôi mắt vừa nâng lên nhìn hắn của cô gái nhỏ.
Hắn nhìn chăm chú cô vài giây rồi mới trả lời: “Nó theo tôi cả đoạn, dù chúng tôi dùng đến biện pháp xua đuổi thì nó vẫn không đi. Cho đến khi tôi nói nó mới đi. Nó có ở đó nữa tháng hay không tôi không chắc, nhưng khi tôi gặp nạn nó lại đã ở đó, đợi tôi sức cùng lực kiệt mới xuất hiện trước mặt tôi, há mồm lớn đớp tôi. Khi đó tôi còn nghĩ tôi chết chắc rồi. Vậy mà tôi không chết, còn được nó đưa về đây.”
Không chết cho nên hắn buộc phải lý giải lại chuyện này và cho ra kết luận như vậy. Hiện tại hắn có thể chắc chắn con vật kia đã mang hắn về. Mà tất cả nguyên nhân hắn đều quy cho người con gái trước mặt này.
Dung Lạc nghe mà trầm mặt một trận.