Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 34:




Lúc đầu Lục Vương phi cho rằng nhóc gạo nếp nhà mình cũng chỉ ở trong cung tầm mười ngày sẽ về, nhưng nào ngờ vừa ở một cái là hơn ba tháng. Đợi đến khi A Cẩn về nhà đã là đầu thu. Không những thế, A Cẩn đã từ một đứa bé biết bò trở thành đứa bé có thể đi loạng choạng vài bước nhỏ!
Lục Vương phi ôm nhóc tỳ nhà mình, cảm thấy rất kích động. Tuy những ngày qua bà cũng thường xuyên tiến cung thăm A Cẩn, nhưng dù sao cũng không ở bên cạnh mình, A Cẩn vừa nhỏ vừa đơn thuần như vậy, mỗi lần nghĩ đến đây là Lục Vương phi cảm thấy không thể ngủ được. Giờ đây cuối cùng A Cẩn cũng hồi phủ, sao Lục Vương phi không kích động được.
Không riêng Lục Vương phi, mọi người trong Lục Vương phủ đều vui mừng hớn hở. Mới sáng tinh mơ, Cẩn Ngôn và Oánh Nguyệt đã đứng đợi ở cửa phủ, thấy A Cẩn trở về cũng la to "cục cưng". A Cẩn được mọi người vây quanh, cái cổ nhỏ được nuôi mập đắc ý, nhìn đi nhìn đi, ta được người khác yêu thích thế này đó.
A Cẩn đắc ý, nhớ đến lễ vật mình chuẩn bị cho mọi người, ê a với A Bích bên cạnh: "Ừm, ưm!"
A Bích hiểu, tranh thủ đưa bao quần nhỏ nhỏ của A Cẩn ra: "Đây là lễ vật tiểu thư chuẩn bị cho mọi người lúc ở trong cung." Trừ Lục Vương phi ra, nàng xem như là người có thể hiểu A Cẩn nói gì nhất.
Oánh Nguyệt thăm dò: "Muội muội chuẩn bị lễ vật cho chúng ta?"
A Cẩn gật đầu liên tục, tự vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, cười khiến nước miếng không ngừng chảy.
Thấy nàng đắc ý như thế, Oánh Nguyệt lại hỏi: "Vậy muội muội chuẩn bị món gì cho ta thế?"
A Cẩn soạt soạt leo đến bên cạnh bao quần áo nhỏ, móc một cây trâm ngọc bích tinh xảo ra đưa cho Oánh Nguyệt. Oánh Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng, lập tức cảm động nhận lấy: "Mẹ, muội muội biết nghĩ đến con, hu hu!" Cảm động tột cùng, trông có vẻ sắp rơi lệ.
A Cẩn nhanh chóng leo đến bên cạnh Oánh Nguyệt, hôn lên mặt nàng cái "chụt", rồi lại cười khanh khách vỗ vỗ bụng nhỏ.
Cẩn Ngôn híp mắt hỏi: "Muội muội tập thành thói quen này từ lúc nào thế?"
Không thể không nói, hắn thật sự đã nói đến trọng điểm nha. A Cẩn vô tội nhìn trời, nhớ mình còn chưa tặng lễ vật cho tiểu ca ca, tiếp tục hành động. Nàng chuẩn bị cho tiểu ca ca một con dấu, cái đó hả, chậc chậc, cực kì tốt nha! Nàng tiếp tục mò tới mò lui, đưa con dấu có chữ cho ca ca mình. Cẩn Ngôn xem xét con dấu, cũng rất ngạc nhiên: "Đây là bút tích của vị Kỳ Ngộ Trăn nổi tiếng đương triều, ngọc càng là cổ vật hiếm có khó cầu." Hắn nhếch môi, cảm thán: "Quả nhiên là đồ tốt, con dấu của Kỳ Ngộ Trăn hiện tại có tiền cũng chẳng mua được."
A Cẩn đắc ý, còn không phải à, đương nhiên nàng biết nha. Nếu không thì cũng không vừa thấy đã ôm không buông tay, bán manh liên tục mới thuận lợi đem bảo bối này ra khỏi Ngự thư phòng hoàng gia gia. Chỉ là không rõ trong tên hoàng gia gia có chữ "Ngôn" không, vì sao Kỳ Ngộ Trăn lại đưa con dấu có chứa chữ này.
Lục Vương phi thở dài: "Tiểu A Cẩn nhà ta còn nhỏ như vậy đã biết mua đồ cho người nhà."
A Cẩn lại tiếp tục, lần này nàng đẩy toàn bộ bao quần áo nhỏ đến Lục Vương phi: "Mẹ!" Giọng nói trong trẻo: "Người!"
"Cho ta hết sao?"
A Cẩn gật đầu.
Lục Vương phi thấy trong bao quần áo nhỏ toàn là trang sức trang điểm dành cho nữ tử, không nhịn được cười rộ lên. Bà hôn một cái lên mặt A Cẩn, A Cẩn cười tủm tỉm thơm thơm trả lại. Nàng nhớ tiểu ca ca nhà mình còn chưa nhận được thơm môi của mình, A Cẩn leo lên người hắn "chụt" một cái.
Khoe khoang đủ rồi, Lục Vương phi cũng cảm động đủ rồi, bà mới nghi ngờ nhìn sang A Bích: "Làm sao ngươi… cầm những thứ này ra ngoài?" Đồ vật trong cung đều được đăng kí, ắt không thể tùy tiện mang ra. A Cẩn đường đường chính chính khiêng bao quần áo nhỏ ra thế này, bà luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Khóe miệng A Bích co giật một chút, cả người đều hơi sai sai. Nàng nhớ lại hành động trong cung của tiểu Quận chúa những ngày qua, gần như muốn che mặt lại. Nàng bình ổn tâm trạng, nói: "Những thứ này đều là thiên gia và Quý phi nương nương ban thưởng cho tiểu Quận chúa."
"Con bé còn nhỏ, làm sao biết những thứ đồ vàng bạc này?" Lục Vương phi truy hỏi. Thiên gia và Ngu Quý phi sẽ không vô duyên vô cớ ban thưởng những món này cho nhóc tỳ nhà bà. Cho dù có muốn ban thưởng thật đi chăng nữa, cũng phải qua phủ Nội Vụ, rồi mới ban thưởng đến phủ bọn họ.
Cuối cùng A Bích không nhịn được, nàng che mặt: "Những món này… đều là tiểu Quận chúa đòi." Thấy Lục vương phi lộ ra biểu cảm không tin, nàng lập tức nhấn mạnh: "Nô tỳ nói đều nói thật, thật sự không có ai dạy ngài ấy những chuyện này. Chỉ là ngài ấy vừa trông thấy đồ tốt… ừm, đồ tốt là ôm không buông tay." Nhớ lại tiểu Quận chúa vì muốn có món gì mà vừa múa vừa làm trò, A Bích đỏ mặt.
Không cần A Bích nhiều lời hơn, hài tử của mình, Lục Vương phi nhìn biểu cảm xem thường nho nhỏ trên mặt A Cẩn đã hiểu. Bà chọt chọt cái bụng mũm mĩm hơn của nàng, hỏi: "Đứa nhỏ con không phải nên tao nhã sao? Sao còn nhỏ đã biết thích những thứ đồ này rồi chứ?"
A Cẩn lại càng xem thường, bất kể lúc nào cũng do cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng nha! Hơn nữa, những thứ này cũng không phải là tiền, là lễ vật, là lễ vật mà! Không phải vừa rồi mọi người còn vui vẻ lắm sao?
"Tốt! Tốt tốt! Ưm! Ưm!" Đây là lễ vật rất quý!
Cẩn Ngôn nhìn gương mặt lấy lòng của muội muội, ôm nàng vào ngực: "Muội muội bị trong cung nuôi hỏng rồi!" Cũng may không có người ngoài, nếu không Cẩn Ngôn sẽ không nói như vậy.
A Cẩn lại có ý khác nha, chẳng qua người ta chỉ vơ vét một chút lễ vật, chỉ là một tí thịt, chẳng qua chỉ thích hôn hôn chút, thích vỗ vỗ bụng nhỏ chút, sao lại là xấu chứ! Không phải đâu!
"Ê a, y ê a, a y! A nha nha!" A Cẩn cãi lại, nhưng vì nói quá nhanh nên không thể nói thành một câu hoàn chỉnh.
Lục Vương phi thấy nàng vội vã phân trần như vậy, sờ đầu nữ nhi: "Thật ra A Cẩn thế này cũng rất tốt!"
Gì cơ!
Cẩn Ngôn và Oánh Nguyệt đều nhìn Luc Vương phi, không hiểu! Ngay cả A Cẩn cũng có hơi mơ hồ! Mẫu thân nàng có ý gì đây?
"Thật ra A Cẩn thế này cũng đúng, các con cũng vậy. Tuy các con đều là người hoàng tộc, nhưng cho dù có chênh lệch, cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Nhưng tiền bạc không phải thứ không quan trọng, theo ta thấy, có tiền mới là đúng đắn." Lục Vương phi nở nụ cười: "Các con nghĩ xem, vì sao phụ thân ngu ngốc của các con lại sợ ta như thế. Ngoài việc ta hơi lợi hại một chút thì lí do chính là ta nắm giữ mạch máu kinh tế phủ chúng ta. Những di nương kia cho dù lấy lòng phụ thân các con, thì các nàng cũng biết người thật sự cho tiền các nàng ta là ai. Nếu như chọc ta không vui, vậy ta sẽ khiến các nàng ta khổ sở hơn ta gấp ngàn lần."
Cẩn Ngôn không ngẩng đầu, chỉ nói: "Cho dù mẫu thân không dạy muội muội thế này, con cũng sẽ bảo vệ muội muội thật tốt."
Lục Vương phi cười tươi như hoa: "Nhưng mà, con người cũng nên có năng lực tự bảo vệ mình chứ?"
Cẩn Ngôn hơi giật mình, lập tức nhìn muội muội đang dương dương đắc ý vung vẩy hai tay nhỏ, hơi nghi ngờ hỏi: "Muội muội… chịu thiệt thòi à?"
A Cẩn: Đương nhiên sẽ không nha! Tiểu ca ca hiểu ta quá! Bây giờ người ta là người có thân phận! Phía sau ta có người! Đùi đâu, lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.