Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 40:




Phó Thời Hàn chỉ là một hài tử tám tuổi, nhưng hài tử tám tuổi này chỉ mất có gần một ngày đã tra rõ ràng mọi nội tình, cũng khiến cho mọi người thấy được manh mối ẩn sâu hơn. Mọi người không chỉ cảm thán hắn đáng sợ mà càng phỏng đoán, nếu như không có thiên gia bày mưu đặt kế và giúp đỡ thì sao mọi chuyện có thể thuận lợi như vậy?
Tứ Vương gia cực kì dứt khoát, quỳ gối trước cửa Ngự Thư Phòng cầu xin thay cho Tứ Vương phi. Nghe nói, Tứ Vương phi đã bệnh nặng không dậy nổi. Nghĩ lại thì Tứ Vương phi làm ra chuyện như vậy cũng không phải không có dấu để lần theo. Năm đó tuổi tác của Tứ Vương phi và Lục Vương phi ngang nhau, quan hệ hai nhà cũng không tệ. Tỷ tỷ Tứ Vương phi ái mộ đại công tử Thẩm gia - Thẩm Nghị, mọi người ai cũng biết. Nhưng thần nữ có ý Tương Vương vô tình*, sau này đủ chuyện trời xui đất khiến xảy ra, tỷ tỷ Tứ Vương phi gả cho người khác, đồng thời chết vì khó sinh. Nói chung cũng vì thế mà Tứ Vương phi cực hận cả nhà Lục Vương phi. Bây giờ thấy Gia Hòa Quận chúa nhận hết yêu thương, có lòng ghen tị cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng cho dù có cất giấu tâm tư đố kị thế nào thì cũng không nên ra tay hại người thế này. Mưu hại dòng dõi hoàng gia là tội lớn cỡ nào, tru di cửu tộc cũng không đủ. Nếu như không phải còn cố kị một chút, sợ là bà ta đã bị mang đến Đại Lý Tự để điều tra.
(*) Chế từ câu gốc: Tương Vương có ý, thần nữ vô tình. Câu này nói về Sở Tương vương yêu mến thần nữ, khổ sở theo đuổi nhưng thần nữ lại không mảy may đoái hoài. Từ đó câu “Tương vương có ý, thần nữ vô tình” hoặc đơn giản là “Tương vương có ý” đều để chỉ tình cảm đơn phương của một người không được bên kia đáp lại.
Đương nhiên, đối với bên ngoài thì bất kì ai cũng không dám hé lời, chỉ nói Tứ Vương phi không biết dùng người, người kia có tâm độc hại người. Tuy nói như thế, nhưng nội tình trong đó thế nào thì sao mọi người không suy đoán nhiều hơn được.
Bây giờ, xôn xao trong triều khá lớn, đám người lấy Thẩm Nghị cầm đầu cực lực muốn nghiêm trị hung thủ. Một hạ nhân vì mấy câu của chủ mẫu mà dám ám hại dòng dõi hoàng gia, nói ra thật sự không ai tin. Mẫu thân Thẩm Nghị vừa qua đời, lập tức sẽ phải để tang, ba năm có biến số gì không thì không ai biết. Nhưng cho dù như thế, ông vẫn không quan tâm, gần như cắn xé không nể nang chút nào. Nhà mẹ đẻ của Tứ Vương phi là thế gia vọng tộc, phụ thân và huynh trưởng đều là người đứng hàng trên ở triều đình, nhưng ông không thèm để ý tình nghĩa gì cả.
Kể từ đó, chuyện Gia Hòa Quận chúa bị tập kích gần như huyên náo xôn xao, dường như ngày nào cũng có tiết mục ngắn truyền ra. Ban đầu, A Cẩn còn có hứng thú, nhưng sau đó bắt đầu mắt điếc tai ngơ. Nàng vốn cho rằng chỗ mình xuyên không đến dù sao cũng phải có khí thế mạnh mẽ như vương triều Ung Chính chứ, ai ngờ đậu đen rau má, ngươi có thể nói xem, vì sao không hợp ý kiến là lật mặt đuổi đánh ngay trên triều đình không? Còn có thể gặp người khác à?
Chậc chậc! Tiểu A Cẩn tỏ vẻ khinh bỉ nồng đậm.
Đương nhiên, cái gì mà lật mặt đuổi đánh ngay trên triều đình chỉ là đồn bậy, nhưng A Cẩn cũng không biết. Nơi đây không phải là một triều đại nàng biết, thế nên rất nhiều thứ đều là tiếp nhận cảm giác mà người khác đem đến cho nàng.
Ngày thứ năm sau khi nàng bị thương, cuối cùng tên phụ thân cặn bã của nàng cũng về nhà. Má nó, chuyện đã ồn ào đến nông nỗi này, ông ta còn có thể một mực mắt điếc tai ngơ, quả nhiên là thứ phụ thân cặn bã cặn bã đến tột độ.
Một công tử như ngọc êm đẹp lúc đầu thế mà cứ khiến cho người ta nhìn ra cảm giác hèn mọn, A Cẩn cũng không hiểu. Lục Vương gia vừa vào cửa đã kêu trời trách đất: "A Cẩn của ta, là ai nhẫn tâm như vậy, muốn tới hại con. Híc híc!" Nói rồi còn khóc lên.
A Cẩn nhìn khóe miệng run rẩy của A Bích thì cũng mếu máo theo, cái đầu nhỏ của nàng quay sang chỗ khác, không để ý tới tên này.
Lục Vương phi cười lạnh: "Vương gia từ chỗ nào về thế. Nhiều ngày không gặp, ta còn suýt không nhỡ rõ mặt ngài đây." Giọng điệu cực kì trào phúng, hiếm khi Lục Vương gia nghe hiểu, ông xấu hổ: "Mỹ Phù, chuyện này quả thật không thể trách ta..."
Nhắc đến, ông ta vốn đi đến Thẩm phủ phúng điếu với Lục Vương phi, ai ngờ trên đường về lại gặp được bạn cũ. Nghe nói ở huyện Lâm có một nữ tử xinh đẹp tên là tiểu Phượng Tiên thì rời khỏi kinh thành với người ta. Sau đó nghe nói Lục Vương phủ xảy ra chuyện thì mới lập tức chạy về.
Lục Vương gia: "Trên đường về ta có nghe nói có người muốn hại A Cẩn nhà chúng ta. Quả nhiên là lớn gan, không nghĩ một chút, quý tộc hoàng gia chúng ta là người mà đám bọn họ có thể mưu hại à? Tru di cửu tộc, bản vương phải vào cung cầu xin phụ hoàng tru di cửu tộc hắn."
Lúc này Lục Vương phi thật sự bật cười, bà nói: "Nếu như thật sự tru di cửu tộc, vậy thì ngài cũng ở trong đó đấy!"
Lục Vương gia không hiểu, ông nhìn Lục Vương phi, hỏi: "Sao cơ?"
"Vì tứ tẩu ghen ghét thiên gia yêu thích A Cẩn, thế nên mới đi làm chuyện này. Bây giờ trên triều đình đã loạn như cào cào, cũng chỉ còn Vương gia ngài không biết gì cả nhỉ?"
Lục Vương gia nghe nói người hại A Cẩn là Tứ Vương phi thì lập tức nhảy dựng lên: "Ả độc phụ này, để ta đi tìm bà ta tính sổ." Lục Vương phi vội vàng nháy mắt với A Bích, A Bích ngăn người lại, Lục Vương phi nói: "Ngài xúc động như thế làm gì? Bây giờ đã loạn lắm rồi, ta không cầu xin ngài ra mặt cho mẹ con chúng ta, chỉ cầu xin ngài đừng cản trở. Phải biết, bây giờ Tứ Vương phủ đã đẩy mọi thứ lên người người khác, ngài không có bằng chứng đã muốn đi tìm người thế này sẽ chỉ bị người ta trả đũa thôi. Vương gia, bình thường ngài bị ấm ức cũng đâu ít, sao ta có thể để ngài đã rét vì tuyết lại bị lạnh vì sương được nữa." Nói rồi, Lục Vương phi lau lau khóe mắt, không còn sự lợi hại giống như trước, có một chút ấm ức của tiểu tức phụ.
Lục Vương gia lập tức mềm nhũn, ông ôm Lục Vương phi vào lòng, trấn an: "Mỹ Phù, nàng đừng khóc, nàng đừng khóc mà! Nàng vừa khóc, ta đã tự thấy mình làm sai! Nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ ra mặt thay hai người, chắc chắn mà. Nàng cứ nhìn ta thể hiện là được."
"Bây giờ ca ca đã hồi kinh, huynh ấy đã đồng ý với ta sẽ xuất thêm lực. Cho dù không thể làm gì Tứ Vương phi thì cũng phải đánh rụng vây cánh của Tứ Vương gia. Còn về chuyện ba năm sau có được khởi phục hay không thì ca ca cũng không quan tâm." Lục Vương phi một mực bày ra dáng vẻ "ngài không thể ra ngoài bị người ta bắt nạt", ca ca ta sẽ xử lí.
Lục Vương gia cảm động: "Ta biết mà, ta biết Mỹ Phù là chân ái của ta. Dù thế nào thì ta cũng là một Vương gia, sao có thể để cho đại cữu ca xuất lực thay nhà chúng ta được? Nàng cứ nhìn ta thể hiện là được!" Nói rồi, Lục Vương gia xông ra ngoài nhanh như làn khói.
Lục Vương phi lau lau nước mắt trên mặt, hỏi A Bích: "Ngươi cảm thấy kĩ năng diễn xuất của ta tăng thêm mấy phần?"
A Bích mỉm cười, nói: "Chỉ không biết Vương gia sẽ làm thế nào."
"Nếu bọn họ đã thích hiểu rõ mà cứ giả bộ hồ đồ, vậy thì để người càng đục hơn đến đối phó bọn họ đi."
Thật ra Lục Vương phi cũng nhìn rõ, thiên gia có thể kéo chuyện này nhiều ngày như vậy đã chứng tỏ không muốn xử lí Tứ Vương phi thật. Nếu như thật sự muốn xử trí Tứ Vương phi, vậy đầu tiên phải ép người vào Đại Lý Tự, sao có thể tùy tiện để cho chuyện phát triển thành thất thố như thế. Thậm chí… nếu không phải Phó Thời Hàn đẩy mọi chuyện ra trước, vậy chuyện này rất có thể sẽ bị vùi lấp. Không phải nói thiên gia không thương A Cẩn, nhưng so với toàn cục, thiên gia sẽ không giết Tứ Vương phi thật chỉ vì chuyện này. Huống hồ… đừng nói đến thiên gia, thậm chí đến nữ tử như bà còn nghi ngờ, rốt cuộc Tứ Vương gia có tác dụng gì trong đó.
A Cẩn nhìn mẫu thân im lặng thì ê a vài tiếng. Lục Vương phi nhìn dáng vẻ cười hì hì của nàng, đột nhiên hỏi: "A Cẩn có muốn xuất phủ không?"
A Cẩn kinh ngạc vươn tay, xuất phủ? Đi đâu? Hai mắt nàng mở to không chớp, dáng vẻ chờ được giải thích.
Lục Vương phi mỉm cười nói: "Thẩm phủ có một biệt viện cách kinh thành tám trăm dặm, đó là của hồi môn năm đó mẫu thân cho ta, đình đài lầu các, cực kì lịch sự tao nhã. Khi còn bé, ta và ca ca thường xuyên thích ở đó, nhớ năm đó..." Lục Vương phi mỉm cười: "Nhớ năm đó Phó phu nhân ra mười vạn lượng hoàng kim, ca ca ta cũng không bán, nhưng khi đó cũng đồng ý bà ấy có thể tới chơi bất cứ lúc nào. Bây giờ nhớ lại đã là hơn mười năm. Thời gian trôi qua nhanh thật, ta cũng già rồi." Lục Vương phi sờ mặt mình, thở dài.
A Cẩn vội vàng bò đến bên cạnh Lục Vương phi, miệng nhỏ non mềm hôn hôn lên mặt bà. Gương mặt nhỏ mang theo một chút lấy lòng khiến Lục Vương phi yêu tận xương tủy.
"Gần đây trong phủ chúng ta hơi lỏng lẻo." Mặc kệ A Cẩn có nghe hiểu không, bà nói: "Không bằng nhân dịp này đưa A Cẩn đến biệt viện ở một khoảng thời gian, ta cũng tranh thủ dọn dẹp một chút."
Lâm ma ma nói: "Tiểu Quận chúa vào cung ba tháng Vương phi đã ngày nhớ đêm mong. Nếu như đưa đến biệt viện làm bạn với Thẩm đại nhân, chỉ sợ ngài không đòi lại được."
Lục Vương phi quở trách: "Ca ca ta không phải là người như vậy đâu!" Nói rồi, bà lo lắng nói: "Thật ra ta cũng sợ một mình ca ca ở đó, tâm tư nặng sẽ nghĩ nhiều."
Lâm ma ma là vú em của Lục Vương phi, đương nhiên sẽ biết chuyện của Thẩm gia. Nghĩ đến đây, bà chỉ thở dài, cảm thán có duyên không phận, có duyên không phận. A Cẩn không biết bọn họ đang nói tới ai, loại cảm giác như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc này thật sự không tốt cho lắm. Nhưng nàng cũng biết, chỉ cần gặp được A Bình thì tự nhiên mọi thứ sẽ được liền mạch. Người thích bà tám nhất là A Bình chắc chắn không nhịn được.
Chạng vạng tối, A Cẩn tỏ vẻ làm một đứa bé thích bò, muốn luyện tập giảm năng lượng rất mệt mỏi, chính vì thế, trời vừa tối là nàng đã nằm ngủ. Nhưng đang mơ mơ màng màng, nàng lại nghe thấy tiếng ồn ào rộn ràng từ bên ngoài truyền đến. Nàng không hiểu ra sao, người trong phủ đều biết thói quen của nàng, bình thường lúc này sẽ không ầm ĩ như thế. Nàng vung vẩy hai tay, mở mắt ra, A Bích thấy tiểu chủ tử tỉnh thì lập tức vỗ về nàng: "Ngoan ngoãn ngủ nào! Tiểu Quận chúa đừng sợ! Ngoan ngoãn ngủ nào!"
A Cẩn cũng không có cảm giác bực bội khi rời giường gì, nếu đã tỉnh thì nàng cũng dứt khoát bò dậy. A Bích vỗ về mấy lần, thấy không có tác dụng thì đành phải ôm nàng.
Giọng nói của gã sai vặt từ ngoài cửa truyền vào, A Cẩn vểnh tai, mơ hồ nghe: "Lần này Vương gia của chúng ta giận thật rồi, nếu không thì cũng không làm đến thế..."
A Cẩn kéo kéo A Bích, nói: "Đi!"
A Bích lắc đầu, vỗ về: "Tiểu Quận chúa ngoan, ngài còn nhỏ, đừng để ý những chuyện này. Ngài ngoan ngoãn đi ngủ đi, được không nào?"
Làm sao có thể ngoan ngoãn đi ngủ được chứ, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, người ta rất tò mò nha!
"Không!" A Cẩn đúng là mồm miệng lanh lợi. A Bích vỗ trán thở dài, nhưng vẫn dịu dàng ôm A Cẩn ngồi ở trong đung đưa, muốn dỗ nàng ngủ. A Cẩn mếu máo, không muốn để cho nàng biết kìa! Nhưng còn lâu nàng mới ngủ đấy! Người ta có Thuận Phong Nhĩ nha!
"Có tức giận thế nào thì cũng không thể chửi rủa trước cửa nhà người khác như thế chứ?" Giọng của Lục Vương phi truyền đến, dường như hơi vội vàng, nhưng lọt vào tai A Cẩn lại mang ý cười trên nỗi đau của người khác.
Không biết bên kia lại nói cái gì, Lục Vương phi ngạc nhiên thốt lên: "Hắt phân?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.