Thịnh Sủng

Chương 16:




EDIT: Holilinhk (Hoanglinstrongtq)
Cung nữ sớm đã giới thiệu Hạ Trọng Phương với Trầm Thanh Toàn: “Đây là Toàn cô nương ở phủ Thái tử.”
Hạ Trọng Phương vừa nghe, biết là Trầm Thanh Toàn, nên bước lên bái kiến, miệng nói ‘Bái kiến Quận chúa.’
Trầm Thanh Toàn kéo Hạ Trọng Phương, nhìn kỹ Hạ Trọng Phương, hỏi: “Hạ cô nương là người ờ đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Hạ Trọng Phương đáp qua loa: “Ta là người Giang Nam, mười tám tuổi.”
Trầm Thanh Toàn thoáng nghĩ, Giang Nam xa như vậy, mà Hạ Trọng Phương lại hơi lớn tuổi, đoán chừng không có quan hệ gì với Giản Mộc Thanh, chỉ là một sự trùng hợp, nhất thời thở phào, cười nói: “Hạ cô nương trông rất giống với Thanh cô nương, nhìn thật sự rất giống, nên không cần đa lễ, cứ đứng lên nói chuyện đi.”
Trước lúc vào cung, Thanh Trúc đã nói với cô mọi quan hệ trong cung, khi nhắc tới Trầm Thanh Toàn, thì cô ấy nói liên miệng không nghỉ, nói là Trầm Thanh Toàn với Trầm Ngọc Tiên không hợp nhau. Nên bây giờ Hạ Trọng Phương phải ăn nói cẩn thận. Trong suy nghĩ của Hạ Trọng Phương Trầm Thanh Toàn là một người khó gần, nhưng đến khi gặp người thật, thì cô kinh ngạc, Trầm Thanh Toàn có vẻ bề ngoài ngọt ngào, hay cười nói, dễ nói chuyện, so với Trầm Ngọc Tiên thì dễ khiến người khác yêu thích hơn.
Trầm Thanh Toàn kéo Hạ Trọng Phương vào đình ngồi rồi hỏi: “Bên ngoài truyền đi ghê lắm, nói là thân thể cô khác thường, có thể cho sữa dược, sữa của cô chữa được bách bệnh, thậm chí có thể kéo dài tuổi thọ. Bởi vậy, Tề vương uống sữa của cô, bệnh vốn đã nhiều năm mà nay đã gần hết vân vân. Cô nói cho bản quận chúa nghe, thực ra là thế nào?”
Hạ Trọng Phương thầm ra mồ hôi, thấp giọng nói: “Bên ngoài truyền nhầm rồi.” Cô chưa giải thích việc bú sữa mặt đã đỏ lên rồi.
Trầm Thanh Toàn thấy cô đỏ mặt, lại càng nhìn kĩ cô, ngạc nhiên nói: “Hạ cô nương, cô đỏ mặt rất giống với Thanh nương. Hôm nào phủ ta thiết yến, bản quận chúa sẽ cho người đưa thiếp mời cho cô, cô đến dự tiệc, bản quận chúa muốn giới thiệu cô với Thanh nương, đảm bảo cô gặp sẽ tưởng là tỷ muội nhiều năm thất lạc của mình cho xem.” Nói xong lại cười ha ha.
Hạ Trọng Phương còn chưa đáp, bên kia đã truyền tới giọng nói của Trầm Ngọc Tiên: “Hạ cô nương chạy đi đâu rồi?”
Trầm Thanh Toàn thấy Trầm Ngọc Tiên tới, đứng lên nói: “Gà mẹ không đẻ trứng tới rồi, bản quận chúa đi đây.” Nói rồi chạy đi.
Lúc Trầm Ngọc Tiên mười tám tuổi mà vẫn chưa thành thân, bị Trầm Thanh Toàn chọc là gái lỡ thì không ai thèm lấy, tới khi thành thân rồi, gần nửa năm mà chưa có hỉ sự, vừa thấy Trầm Thanh Toàn đã bị cô ta nói mình là gà mẹ không đẻ trứng, nhất thời giận dỗi, vừa tính quát mắng thì Trầm Thanh Toàn đã cao chạy xa bay, giận này không có chỗ phát, hiển nhiên là Hạ Trọng Phương phải nhận, không khỏi khiển khách: “Hạ cô nương đã quên mất thân phận của mình rồi ư? Vừa thấy chút mặt mũi đã chạy tới?”
Hạ Trọng Phương thấy cô nổi nóng, đương nhiên là không lên tiếng phản bác, chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Trầm Ngọc Tiên mắng ra vài câu, chỉ cảm thấy ngực hơi đau, liền hung hăng mắng câu cuối: “Một ngày nào đó phải vả vào miệng cô ta.” Cô mắng nhưng lại có cung nữ đứng một bên không tiện mắng tiếp, đành tức giận gọi Hạ Trọng Phương: “Còn đứng ì đó làm gì? Vào được trong cung lại luyến tiếc không muốn đi sao?”
Hạ Trọng Phương vội đi lên đỡ lấy Trầm Ngọc Tiên, lại bị đẩy tay ra, đành phải đi bên người cô ấy.
Trầm Thanh Toàn cũng đi qua bái kiến Tô thục phi, kính cẩn nói mấy câu mới cáo từ trở về.
Tô thục phi đã bảo cung nữ đi hỏi thăm từ sớm, quả nhiên hoàng đế đã thưởng cho Trầm Thanh Toàn không ít thứ tốt, nhưng vẻ mặt của cũng không biểu hiện gì, đợi Trầm Ngọc Tiên sang đây, liền hỏi: “Có chuyện gì?”
“Thục phi nương nương phải làm chủ giúp con.” Trầm Ngọc Tiên cáo trạng, nói chuyện Trầm Thanh Toàn đã trêu chọc mình, cắn răng nói: “Cô ta nói năng vô lễ như vậy, người bảo con làm sao nhịn đây?”
Tô thục phi cau mày nói: “Cha nó tuy là thái tử nhưng ca ca con cũng là Tề vương, luận về tuổi, con lại hơn nó ba tuổi, sao lại để cho nó kích như vậy? Nó nói con, con cũng đừng mắng ngay trước mặt. Sau này nếu chuyện này tái diễn, con hãy tỏ vẻ phóng khoáng không chấp nhặt với trẻ con đi.”
Trầm Ngọc Tiên nghe thế thì ấm ức: “Lúc đầu ca ca bị bệnh, con không dám tính toán với cô ta. Bây giờ ở trong cung, hoàng tổ phụ lại bênh vực cô ta, con làm sao dám mắng cô ta chứ?”
Tô thục phi nghe Trầm Ngọc Tiên nói cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói với Thu Thủy: “Đưa quận chúa lui xuống rửa mặt đi, sau đó đưa nó xuất cung.” Nói xong lại quay sang nói với Hạ Trọng Phương: “Cố gắng hầu hạ Tề vương cho thật tốt, ăn uống chừng mực, mọi sự cẩn thận đều không dư thừa.”
Hạ Trọng Phương ứng, đi phía sau Trầm Ngọc Tiên.
Trầm Ngọc Tiên lúc đi thì hoan hoan hỉ hỉ, lúc về thì mặt tối mày tăm, mọi người nhìn thấy nhưng không dám bước lên hỏi nhiều, chỉ có nha hoàn bên người, tên là Trầm Hương, quay sang hỏi Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương nói sơ sơ: “Có một vị là Toàn quận chúa chuyên đi chọc giận quận chúa, nhưng lúc nói chuyện với ta thì lại không đáng ghét như vậy.”
Trầm Hương nói: “Vị Toàn quận chúa với quận chúa chúng ta, từ lúc còn nhỏ tới nay đã không hợp nhau, mỗi lần quận chúa cãi nhau với cô ấy thì thường bị thua thiệt”
Hạ Trọng Phương nói: “Cũng chỉ có thể khuyên quận chúa rộng lượng đừng để những lời này trong lòng.”
Trầm Hương cười khổ. Nhân khẩu của Tề phủ đơn bạc, Vương gia bị bệnh mấy năm, trong lòng cũng đã tính toán, Vương gia để Quận chúa lại trong vương phủ là để khi nàng sinh con, có thể ở lại trong vương phủ, không để Vương phủ tuyệt hậu. Bởi vậy sau khi Quận chúa thành thân, Vương gia ngóng trông nàng hoài thai, chỉ cần nàng có thai là được, con gái cũng được, dẫu sao Vương gia vẫn còn phải dùng thuốc. Thế nhưng thành thân hơn nửa năm Quận chúa vẫn chưa có động tĩnh gì, không chỉ chính nàng mà tất cả mọi người trong vương phủ, ai cũng sốt ruột. Bây giờ Trầm Thanh Toàn lại nói nàng là gà mẹ không đẻ trứng, nói trúng ngay chuyện nàng ôm ấp trong lòng, bảo quận chúa làm sao mà không để ý đây?
Trầm Ngọc Tiên gọi Phương ngự y hỏi: “Phương ngự y, rốt cuộc đến khi nào thì ca ca ta mới khỏe hẳn vậy?”
Phương ngự y nói: “Chiếu theo tình hình hiện tại, có lẽ là một năm nữa sẽ tiêu hết độc trong người.”
Trầm Ngọc Tiên trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Vậy có nghĩa là phải một năm nữa ca ca ta mới có thể cưới vợ?”
Phương ngự y lại nói: “Đúng vậy, nếu trong cơ thể vẫn còn độc mà cưới vợ, bất cẩn có thai, độc tố sẽ truyền sang đứa bé. Còn nữa, có độc trong người mà viên phòng, huyết khí chạy ngược, bất lợi cho việc tiêu độc.”
Trầm Ngọc Tiên nghe nói, đành từ bỏ ý nghĩ muốn Trầm Tử Trai nhanh chóng cưới vợ ra khỏi đầu, ngoài ra để cho Phương ngự y bắt mạch cho mình.
Phương ngự y sớm đã bắt mạch cho Trầm Ngọc Tiên, nói cô có thể trạng yếu ớt, khó có thai, đồng thời viết một phương thuốc cho cô điều dưỡng. Bây giờ lại bắt mạch một lần nữa, vẫn là những lời này, nói thêm: “Quận chúa dưỡng từ từ, đến khi trời vào thu, ta sẽ kê thêm cho quận chúa một vài thang thuốc bổ phụ trợ nữa, hiện nay thân thể quận chúa không tiện, trước phải dùng cho hết phương thuốc kia đã.”
Trầm Ngọc Tiên có chút chán nản, nói như vậy có nghĩa là trong vòng một năm cô không thể có thai sao?
Bên chỗ Trầm Tử Trai cũng biết hôm nay Trầm Ngọc Tiên vào cung có chuyện không vui nên gọi Tô Lương sang hỏi.
Tô Lương đã nghe chuyện Trầm Ngọc Tiên bị người ta khinh bỉ từ miệng của Trầm Hương, liền nhất nhất bẩm báo.
Trầm Tử Trai cười khổ: “Muội muội thật dễ bị kích động, lần nào về cũng bị Thanh Toàn kích một cái đến tức nghẹn đi được.”
Tô Lương nói: “Toàn quận chúa cũng thực vô lễ.”
Trầm Tử Trai nói: “Nàng dám vô lễ là vì bản vương còn đang bệnh, muội muội không có chỗ dựa mà thôi! Nếu bản vương đắc thế, sao nàng dám vô lễ?”
Tô Lương nói xong chuyện này, lại nhảy sang chuyện khác: “Hạ cô nương nói, Thục phi nương nương thấy cô ấy thì trêu ghẹo, nói rằng cô ấy có dung mạo giống hệt Thái phó phu nhân, nếu Hạ cô nương và cháu gái Thái phó phu nhân nhân – Thanh cô nương chạm mặt nhau, không chừng sẽ bị nhận nhầm là tỷ muội luôn đấy.”
Mấy năm nay Trầm Tử Trai bị bệnh không ra khỏi cửa, cũng chưa hề nhìn thấy Thanh cô nương gì đó, nhưng dung mạo của Thái phó phu nhân, hắn tất nhiên là nhớ, nhất thời giật mình: “Ông không nói đến chuyện này, thì ta không cảm thấy gì, nhưng nói tới mới để ý, quả thật Thái phó phu nhân và Hạ cô nương giống nhau đến bất ngờ. Ông đi điều tra một phen, xem hai người có quan hệ gì không?”
Tô Lương ứng: “Giản Tán Lang trước nay luôn phong lưu, hồng nhan tri kỉ rải khắp thiên hạ, không chừng Hạ cô nương là người nhà họ Giản.”
Tới tối, Hạ Trọng Phương sang, hắn hỏi kĩ quê quán, cha mẹ huynh đệ trong nhà Hạ Trọng Phương như thế nào.
Hạ Trọng Phương cười nói: “Chẳng lẽ Vương gia cũng cho tôi là tỷ muội thất lạc của Thanh tiểu thư?”
Trầm Tử Trai cũng cười: “Cái này khó nói lắm!”
Hạ Trọng Phương không khỏi bật cười, nói rõ: “Tôi có hai người ca ca, một người tỷ tỷ, tất cả đều đối xử với tôi rất tốt. Hai người ca ca đều được đi học, biết chữ hết, sau ở nhà dạy chữ cho tôi nữa. Cha mẹ tất nhiên là coi trọng hai vị ca ca hơn, còn đối với tôi và tỷ tỷ thì không có khác biệt gì. Nếu muốn nói tôi là con người khác thì đến bản thân tôi không tin nữa là.”
Trầm Tử Trai lại nói: “Cô nghĩ lại xem, trong nhà cô có giống bất kì ai không? Nếu không thì ắt hẳn cô không phải con nhà họ rồi.”
Nói đến chuyện này, Hạ Trọng Phương liền ngẩn ra, hồi lâu mới nói: “Qủa thực tướng mạo tôi có khác với mẹ và tỷ tỷ, người thân cũng bảo là tôi đẹp hơn. Năm đó Tiết gia cầu thân, vốn là cầu tỷ tỷ, nhưng không khéo tỷ tỷ lại ra ngoài, một vị thím trong Qúy gia thấy tôi, chỉ nói tướng mạo tôi trông rất khá, lập tức chọn tôi. Cũng có thân thích nói là phải đính hôn cho tỷ tỷ trước, không nên để muội muội xuất giá trước, nhưng mẹ nói tôi khác với tỷ tỷ, tôi là người khỏe mạnh nên để tôi trước. Dù nói cha mẹ bất công thì đó cũng là thiên vị tôi. Tuy sau này tôi bị hưu, mẹ lại…”
Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương nói đến đó vành mắt liền đỏ, cũng không hỏi nữa.
Hạ Trọng Phương cố gắng điều chỉnh tâm tình, một hồi sau thì cũng miễn cưỡng cười, nói rõ chuyện tiến cung lúc sáng.
Chốc lát sau, Phương ngự y bưng một chén thuốc vào, nhìn Hạ Trọng Phương uống xong mới hỏi: “Hạ cô nương có nhận thấy thuốc có vị gì khác không?”
Hạ Trọng Phương nói: “Hình như hỏi ngọt một chút.”
Phương ngự y vỗ tay: “Lưỡi Hạ cô nương thật tuyệt. Thuốc này ta bỏ thêm vị cam thảo.”
Trầm Tử Trai thấy đã sắp đến giờ, những vẫn không nghe tiếng Trầm Ngọc Tiên, không khỏi than thầm, một câu nói của Trầm Thanh Toàn, rốt cuộc đã đả kích muội muội như thế nào vậy.
Bên này Qúy mẫu đang chỉ trích Qúy Minh Xuân: “Mày xem mày làm chức quận mã tốt chưa kìa, trong cung thiết yến, thiết mười lần mày đi được mấy lần, một lần! Nhìn Phương nương xem, vào phủ chưa được nửa tháng, thì được hoàng thượng ngợi khen ban thưởng, vào cung xong lại được Thục phi nương nương tán thưởng. Số nó tốt như vậy, liền biết có phúc khí. Ta bảo mày nói với quận chúa để cho mày nạp nó làm thiếp, sao mày vẫn không chịu mở miệng? Mày không nhanh chân kẻo người khác đến cầu nó làm thiếp thì sao!!!”
Qúy Minh Xuân cau mày: “Mẹ à, chuyện không đơn giản như mẹ nghĩ đâu mà.”
Qúy mẫu réo lên: “Không đơn giản cái gì? Mày đường đường là tiến sĩ gia, có chức quan trong người, nếu không phải cưới quận chúa thì sớm đã có thê thiếp thành đàn rồi, bây giờ chỉ cầu có một người thiếp duy nhất, thì có gì mà không tiện mở miệng? Theo tin ta thăm dò, nghe nói quận chúa đang dùng thuốc, chỉ sợ không mang thai được, nếu là hiền lương, thì đã giúp mày tuyển thiếp rồi, không để mày tuyệt hậu đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.