Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 12: Chuyện Năm Đó




Edit: Ciao
“Tiểu thư! Chuyện sẽ thành sao?” Vân Nương nhìn sân nhỏ yên tĩnh, có phần không tin nổi lời Mộ Hoàng Tịch… dù sao cũng đã ba bốn ngày rồi, sao lại không có chút động tĩnh nào chứ?
“Em cho rằng Bát di nương là kẻ ngốc chắc?” Mộ Hoàng Tịch dựa vào nệm, cũng không ngẩng đầu lên, nàng không nóng nảy chút nào.
“Ý của tiểu thư là?” Dù Vân Nương hiểu được chút ít, nhưng vẫn nghĩ mãi không ra.
Mộ Hoàng Tịch bỏ sách ra, đôi mắt sáng ngời như gương: “Tính tình Bát di nương rất nóng, thích gây chuyện, nhưng không có nghĩa nàng ta không có đầu óc, chỉ một câu nói mà đi gây sự với Đại phu nhân, Đại phu nhân thâm căn cố đế trong Tướng phủ, muốn dao động bà ta thì phải có chứng cứ chắc chắn, nếu không thì là nhóm lửa tự thiêu!”
Vân Nương lập tức bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra nàng đã nóng lòng, nhưng mà nàng lại nghi ngờ: “Thế sao tiểu thư có thể biết rõ chuyện năm đó vậy?”
Đôi mắt Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng liếc qua nàng: “Trên thế giới này không tường nào mà gió không lọt qua được, muốn biết một chuyện thì sẽ luôn có cách!”
Ban đêm, rốt cuộc Vân Nương đã có được tin tức: “Tiểu thư, Bát di nương ngã bệnh, cả người nóng rần lên hôn mê bất tỉnh, hơn nữa cứ luôn mê sảng, hình như gọi ‘Trạch nhi’! Thừa tướng đã chạy tới, còn gọi mấy đại phu, và cả Thái y luôn!”
“A?” Mộ Hoàng Tịch cười khẽ, lập tức cúi đầu, xem kìa, Bát di nương cũng ra tay rồi.
Ba ngày liên tiếp Bát di nương không tốt lên được chút nào mà còn ngày càng nghiêm trọng hơn. Đừng nói là đại phu và ngay cả thái y cũng bó tay. Đúng lúc đó Bát di nương hơi có chút ‘ý thức’, cả người gục vào ngực Mộ Trình, nói nàng ta mơ thấy đứa con chưa ra đời, nói là đến lấy mạng nàng!
Mộ Trình lập tức gọi người đi mời Liễu đạo sĩ, cả phủ Thừa tường lập tức chướng khí mù mịt.
“Khụ khụ!” Ngọc Nương bị khói hương làm ho sặc sụa, cau mày nhìn Tiền viện, quay đầu trông thấy Mộ Hoàng Tịch, lập tức đến bên cạnh nàng: “Tiểu thư, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì vậy?”
“Ta làm sao biết được?” Mộ Hoàng Tịch ngước mắt.
“Hai ngày nay xuất hiện rất nhiều đạo sĩ, liên tục dâng hương, quả thực là muốn xông khói chết người!” Ngọc Nô phồng mặt nói.
Đúng lúc này Vân Nương đi đến: “Tiểu thư, Thừa tướng gọi tất cả mọi người đến tiền Viện, nói là Tiên sư yêu cầu.”
“Vậy thì đi thôi!” Mộ Hoàng Tịch buông thư, đứng dậy đi ra ngoài, đúng lúc nàng cũng muốn xem bọn hắn muốn làm gì.
Tiền viện, khi Mộ Hoàng Tịch đến, mọi người đã đến đông đủ. Tất cả phu nhân, di nương, tiểu thư, thiếu gia đều ở đây cả, ngoài Bát di nương yếu ớt dựa trong ngực Mộ Trình thì những người khác đều đứng. Ánh mắt như có lửa nhìn chằm chằm Bát di nương, chỉ hận không thể kéo nàng ta hỏi Mộ Trình.
Mộ Hoàng Tịch nhìn Mộ Trình, sau ngày đó thì đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ông ta; trông thấy ông ta quan tâm nhìn Bát di nương, nàng cũng chỉ có thể cười lạnh.
Mấy vị đạo sĩ vây quanh một cái án kỷ, hát nhảy không ngừng, trong miệng thì lẩm bẩm những từ nghe không hiểu, còn vung gạo lung tung, một ông đạo sĩ mặc khác biệt giơ kiếm quơ tay múa chân, sau đó đốt phù, cả Tiền viện lập tức ngập trong khói.
“Khụ khụ!” Mộ Tâm Vi che miệng ho, nhăn mày không kiên nhẫn: “Viện này đang tốt, sao lại có nhiều đồ bẩn như vậy? Làm chúng ta cũng phải chịu tội!”
Tam thiếu gia Mộ Anh Kiệt có khuôn mặt cay nghiệt chả khác gì Nhị phu nhân, khinh bỉ nhìn Mộ Hoàng Tịch: “Không phải đồ bẩn ở đây à? Còn phải tìm cái gì?”
Mọi người nghe vậy không hẹn mà nhìn qua Mộ Hoàng Tịch đã thấy nàng bình thản như không nghe thấy, Nhị phu nhân lập tức đệm đàn: “Không phải sao? Nàng ta chưa tới thì chúng ta đều tốt, vừa về thì muội muội đã ngã bệnh, không phải nàng ta thì là cái gì?”
Mộ Tâm Vi hả hê nở nụ cười: “Đúng vậy, khắc chết mẹ mình, chẳng lẽ còn muốn khắc chết cả nhà chúng ta, nhưng mà nơi đây là phủ Thừa tướng, không cho phép tiểu quỷ quấy phá!”
Mỗi người một câu, nói toàn lời khó nghe, mà Mộ Hoàng Tịch vẫn không có phản ứng gì, chỉ nắm chặt tay Ngọc Nô, để Ngọc Nô đang phẫn nộ không nói gì.
Mộ Diệc Thần đứng sau Tứ di nương, nhìn Mộ Hoàng Tịch không lộ vẻ mặt gì, thoáng cảm thấy đồng tình với nàng, rõ ràng là đích nữ mà không bằng thứ nữ, nàng hẳn khó khăn hơn mình!
“Được rồi! Câm mồm!” Cuối cùng đại phu nhân cũng mở miệng, ánh mắt miết qua mọi người, khi nhìn Mộ Hoàng Tịch thì lập tức ôn hòa: “Hoàng Tịch, con đừng so đo với bọn họ, chúng chỉ vô tâm thôi!”
Mộ Hoàng Tịch nhíu mày: “Đại phu nhân cớ gì nói ra lời ấy? Hoàng Tịch đâu nghe ra cái gì! Hoàng Tịch vừa mới nghĩ, mẫu thân Hoàng Tịch chết đúng là đáng thương, cho dù Hoàng Tịch bị phụ thân lạnh lùng thì đó cũng là mệnh của Hoàng Tịch, nhưng mà Hoàng Tịch không hiểu, đều là sinh con, vì sao Đại phu nhân sinh hai đứa còn tốt mà mẫu thân chỉ sinh mình ta lại chết nhỉ?”
Ánh mắt Mộ Hoàng Tịch như có lực xuyên thấu, cắm phập vào tim Đại phu nhân, trên khuôn mặt trấn tĩnh có vết rách, trong mắt có chút bối rối, nhưng rất nhanh được giấu đi, nàng ta giả bộ giận nói: “Hoàng Tịch đang nói cái gì? Mẹ con là khó sinh mà chết, đó là vận mạng của một người, sao có thể so đo được chứ?”
“Thật sao?”
“Đương nhiên!”
“Có lẽ vậy!”
Ai mà biết được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.