Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 23: Quyết định của Mộ Diệc Thần




Mộ Hoàng Tịch cũng không đi thẳng về Tây viên, mà chậm rãi đi dạo băng qua Tây viên, trong đầu không ngừng nhớ lại toàn bộ những điều Mộ Trình đối xử với nàng, Mộ Hoàng Tịch không khỏi cười lạnh, phụ thân như vậy, vẫn còn có thể được coi là phụ thân sao?
Lúc ngẩng đầu lên, xúc cảm lạnh lẽo kia khiến người ta kinh hãi, mười năm như một ngày, bàn tay nàng chưa từng được sưởi ấm; mỗi giờ mỗi phút đều nhắc nhở nàng nhanh chóng mở to mắt ra nhìn, nụ cười tàn nhẫn của nữ nhân bề ngoài ôn hòa kia, nhìn nha hoàn rót độc dược vào miệng nàng lúc đó chỉ mới năm tuổi.
Tuyệt hàn độc, đến cả người trưởng thành cũng không chịu đựng nổi, huống hồ một hài tử năm tuổi như nàng, e rằng Đại phu nhân có tưởng tượng thế nào cũng không ngờ được bản thân nàng lại có thể sống lại; bởi vì bà ta không cách nào tưởng tượng ra một đứa bé lại có suy nghĩ của người trưởng thành; bởi vì bà ta không cách nào nghĩ được, một hài tử năm tuổi lại trốn vào một nơi tăm tối bí mật để bức độc! Bởi vì bà ta không cách nào hiểu được, một người sau gần một tháng hôn mê, vì sao vẫn còn có thể tỉnh lại!
Lúc nàng xuất hiện, nàng tinh tường nhận thấy sự kinh ngạc của Đại phu nhân, sau cùng, Đại phu nhân rốt cuộc vẫn trù tính để đẩy nàng đi, lại phái người ám sát nàng lúc mời đi được nửa đường! Đáng tiếc Đại phu nhân làm sao cũng không thể ngờ được, thời điểm kia Mộ Hoàng Tịch lại có thể gặp được nam linh đẹp nhất lúc đó - Ngọc Phi Tình!
Bảy năm thống khổ, vô số lần bị ám hại, mười năm nhẫn nhịn, 17 năm đau khổ, Mộ Hoàng Tịch nàng lại vẫn trở về toàn vẹn - dùng đến đôi bàn tay đã mất đi độ ấm!
Mộ Hoàng Tịch chưa bao giờ giết người, cho nên tay của nàng đến bây giờ hoàn toàn có thể nói là sạch sẽ, nhưng nàng biết, bàn tay của nàng đến một ngày nào đó rồi cũng sẽ nhiễm máu tươi, tẩy rửa thế nào cũng không sạch!
Đôi mắt thu thủy hiện lên tia băng lạnh, lạnh đến thấu xương, nỗi hận tận xương tủy kia, dùng ngôn từ nào cũng không thể biểu đạt được! Nàng muốn trả thù Đại phu nhân, nhưng nàng sẽ không giết bà ta, bởi vì như vậy bà ta sẽ không nếm được chút đau khổ nào, nàng sẽ khiến cho bà ta mất dần đi những thứ bà ta đang có được, cho đến cuối cùng - hai bàn tay trắng!
Cố nén xuống hận ý trong lòng, sau đó chôn thật sâu dưới đáy lòng, đôi mắt khôi phục dáng vẻ trong suốt ban đầu, sắc mặt dịu dàng khác lạ; trở về đã lâu như vậy, nàng chưa bao giờ thể hiện nỗi hận trong lòng, nhưng không có nghĩa rằng nàng không hận, hết thảy những việc này, nàng đều nhớ rõ hơn bất cứ ai!
“Ư! A!” Tiếng kêu khó chịu kéo suy nghĩ của Mộ Hoàng Tịch trở lại, lúc này mới phát hiện bản thân mình bất giác đã đi tới nơi Mộ Diệc Thần bị bắt nạt lần trước, mà nghe tiếng bước chân lẫn những âm thanh kỳ lạ, không khó đoán ra nơi này đang xảy ra chuyện gì!
Đi lên phía trước hai bước, quả nhiên thấy một đám gia đinh đang vây đánh một đứa nhỏ, người đó chắc chắn là Mộ Diệc Thần, mà Mộ Anh Kiệt toàn thân mặc cẩm phục đứng một bên đắc ý cười lạnh.
Mộ Hoàng Tịch không ra tay, chỉ đứng nhìn mọi việc xảy ra, nhìn Mộ Diệc Thần bị bọn gia đinh đánh mà không phản kháng chút nào; Mộ Diệc Thần cố nén đau nhức khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng Mộ Hoàng Tịch, thân thể đột nhiên trở nên cứng ngắc, hắn có cảm giác khuất nhục hơn cả khi bị đánh, trong lòng cực kỳ khó chịu; nhất là khi hắn thấy Mộ Hoàng Tịch rõ ràng nhìn thấy hắn, vẻ mặt lại lạnh lùng không quan tâm, lửa giận trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt.
“A!” Mộ Diệc Thần đột nhiên đứng lên, lần đầu tiên bắt đầu phản kháng, coi nhẹ vết thương nặng trên cơ thể, vung cánh tay nhỏ bé về phía những người đang tiến đến gần mình; có lẽ là do lòng tự trọng kích thích khả năng tiềm tàng của hắn, lập tức đánh ngã một người, nhưng thực lực của hắn, so với mấy tên gia đinh thân thể khỏe mạnh, kém quá xa rồi. Vùng vẫy một phen, lập tức lại bị đám người đó kéo lại đánh tới tấp.
Lúc này, Mộ Diệc Thần bị thương nặng vô cùng, mà thời điểm Mộ Anh Kiệt kéo người rời đi, ngay cả sức lực để đứng lên hắn cũng không có! Chờ tới khi hắn cố gắng ngẩng đầu dậy, liền nhìn thấy bóng lưng đi xa của Mộ Hoàng Tịch!
Gắng gượng đứng dậy, nhưng vết thương trên người quá nặng, mỗi một vết đều đau đến tê tâm liệt phế; nhưng hắn vẫn cứ muốn đứng lên, cố gắng vô số lần, rốt cục cũng nửa quỳ trên mặt đất, nhặt được một nhánh cây chống đỡ, rất lâu mới chậm rãi đứng lên; đôi mắt quật cường nhìn theo hướng Mộ Hoàng Tịch rời đi, vất vả bước bước đầu tiên, chưa từng có giây phút nào trong đời hắn việc bước một bước chân lại khó khăn giống như hiện tại, nhưng mỗi bước đi của hắn lại vô cùng kiên định!
“Tiểu thư! Mộ Diệc Thần kia đứng bên ngoài Tây viên, nhưng vẫn luôn nhìn về phía chúng ta đó!” Ngọc Nô vừa ngắm nghía Tiểu Hoa của nàng vừa nói.
“Cứ để cho hắn đứng đi!” Ánh mắt Mộ Hoàng Tịch cũng không rời khỏi quyển sách, trả lời vô cùng tùy tiện.
“A...!” Ngọc Nô biết tiểu thư là đang nhắc nàng không cần có lòng để ý, vì thế cũng không mở miệng nữa.
Vân Nương giương ô trở về, bước vào cửa thu ô lại để ở một bên, sau đó lại cầm khăn tay lau đi những giọt mưa vương trên người, vừa lau vừa nói: “Thời tiết hôm nay thật là thất thường, vừa nãy vẫn còn tốt lắm, bỗng nhiên lại đổ mưa, thật là!”
Tay Mộ Hoàng Tịch ngừng một chút, nhưng vẫn như cũ không nói gì thêm!
Vân Nương nhìn Mộ Hoàng Tịch, lại nhìn Ngọc Nô, Ngọc Nô chỉ chỉ bên ngoài, lại chỉ chỉ Mộ Hoàng Tịch, sau cùng nhún vai tỏ vẻ không biết làm sao; Vân Nương thoáng chốc hiểu ra Mộ Hoàng Tịch có suy nghĩ của riêng mình, cũng không nói nhiều, chuẩn bị quay về phòng thay bộ y phục khác.
Cũng không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi Mộ Hoàng Tịch cũng đã đọc xong một quyển sách, nàng mới chậm rãi đứng dậy đi ra cửa; mở cửa lớn ra, cơn gió mạnh mẽ thổi vào, khiến cho Ngọc Nô đang nằm úp sấp trên bàn phải rùng mình một cái.
Cửa Tây viên, một bóng dáng nhỏ bé đang bình tĩnh đứng đó, mặc cho mưa tạt trên người hắn, hắn cũng không hề nhúc nhích, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn cửa phòng Mộ Hoàng Tịch, mãi đến khi thấy Mộ Hoàng Tịch mở cửa, hắn rốt cuộc cũng không kiên trì nổi nữa mà ngã xuống!
Mộ Hoàng Tịch ôm hắn bước vào, để Vân Nương thay y phục cho hắn; vết thương trên người Mộ Diệc Thần quá nặng, chịu một phen mưa gió liền bị phong hàn, miệng vết thương lại bị nhiễm nước mưa, cả người bị sốt đến nỗi gần như đều đã bị đốt thành than rồi!
“Đứa nhỏ này thật đáng thương, rõ ràng là một thiếu gia, lại có thể bị ức hiếp thảm như vậy, cả người đều không tìm thấy nổi một mảng da thịt lành lặn nào!” Vân Nương đau lòng nói, nàng cũng đã từng có hài tử của chính mình, đáng tiếc không bảo vệ được nó, nếu có thể sinh ra, có lẽ giờ cũng đã lớn như Mộ Diệc Thần, thấy Mộ Diệc Thần như vậy, nàng không nhịn được có phần thương cảm.
“Tiểu thư! Hắn thật sự rất đáng thương!” Ngay cả Ngọc Nô nhìn đến những miệng vết thương kia, cũng đau lòng một phen, một đứa trẻ nhỏ như vậy, lại bị thương nặng như thế, những người đó thật sự xuống tay được sao.
Mộ Hoàng Tịch không nói gì, chỉ là chuyên chú xử lý miệng vết thương cho Mộ Diệc Thần, sau khi lấy ra hết nước mủ thì cẩn thận bôi thuốc băng bó, sau đó bôi Kim Sang Dược lên những nơi bầm tím. Vân Nương vốn muốn nói Mộ Hoàng Tịch nghỉ ngơi để nàng làm thay, nhưng nhìn toàn thân xanh tím của Mộ Diệc Thần, vì không muốn đứa trẻ này khổ cực thêm nữa, cuối cùng nàng cũng không mở miệng!
Ba ngày liên tục, Mộ Diệc Thân sốt cao không ngừng, rốt cục đến đêm ngày thứ ba, cơn sốt của hắn mới hạ xuống, sau đó tỉnh lại!
“Nơi này...” Mộ Diệc Thần vốn đang muốn hỏi mình ở nơi nào, nhưng khi hắn nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch ngồi bên cạnh, liền biết được đáp án.
“Tỉnh rồi?” Mộ Hoàng Tịch nhận ra hắn tỉnh lại đầu tiên, đặt sách xuống đi tới, từ trên cao nhìn xuống hắn.
“Ừm!” Gật gật đầu, trong lúc này không biết nói gì.
“Ngươi hôn mê đã ba ngày, ba ngày này Nhị di nương cũng không đến tìm ngươi, toàn bộ Mộ phủ này dường như cũng không có người nào phát hiện ra ngươi biến mất!” Mộ Hoàng Tịch nhìn Mộ Diệc Thần chậm rãi nói, đáng tiếc trên mặt Mộ Diệc Thần cũng không có chút kinh ngạc hay mất mát nào, vô cùng dễ dàng nhận ra, hắn đã sớm quen với việc bị coi nhẹ như vậy rồi!
Lúc này Mộ Hoàng Tịch như cảm nhận được cảm xúc hỗn độn trong lòng mình, trước đây không lâu, bản thân nàng chẳng phải cũng đã trải qua tâm tình như vậy sao, bản thân mình giống như một người không hề tồn tại!
Thu hồi cảm xúc trong lòng, Mộ Hoàng Tịch nhàn nhạt hỏi: “Nói đi! Lí do của ngươi!”
“Ta muốn trở nên lớn mạnh, đến mức có thể trừ bỏ tất cả những kẻ đã từng xúc phạm ta! Ta muốn tìm lại tự tôn của ta, ta không muốn sống hèn nhát như vậy nữa!”
Mộ Hoàng Tịch nhìn ánh mắt kiên định vô cùng của hắn, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình hỏi thêm điều gì nữa cũng đều là dư thừa, nhưng vẫn hỏi một câu cuối cùng: “Nếu việc này phải đánh đổi bằng toàn bộ sinh mệnh của ngươi thì sao?”
Ánh mắt Mộ Diệc Thần cũng không có chút né tránh nào, nói ra bốn từ vang vọng: “Ta không hối hận!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.