Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 3: Cứu? Không cứu?




Edit: Loveyoumore3112
Trên đường đi về Cổ Nghiệp tự, Mộ Hoàng Tịch vừa đi vừa nhìn ngắm phong cảnh ven đường, hiếm khi mới có được cảm giác nhẹ nhõm buông lỏng mọi thứ, nhưng còn chưa đi được một nửa, đã nhìn thấy vô số quan binh kiểm soát ở xung quanh, nghe ngóng kỹ càng mới biết được, thì ra là Hiên Vương bị ám sát, trước mắt thoáng hiện lên một gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt Mộ Hoàng Tịch trầm xuống, làm khó nàng lại nhớ tới gương mặt người kia!
Mộ Hoàng Tịch xoay người đi vào một con đường nhỏ, nàng một thân một mình đi về phía Tự Miếu trên núi hoang, thà chấp nhận bị coi là kẻ khả nghi, còn hơn tới hỏi thăm lại chính là một chuyện phiền phức!
Có điều, khi Mộ Hoàng Tịch nhìn thấy một người nằm trong bụi cỏ, mí mắt không nhịn được co rút, xem ra cho dù nàng muốn tránh, phiền toái này vẫn sẽ đi theo nàng, nói với nàng, ngươi có thể làm như không nhìn thấy sao?
Nằm trong bụi cỏ là một nam tử mặc cẩm phục màu bạc, trên y phục thêu hình mẫu đơn mà hôm nay nàng trong lúc lơ đãng nhìn thấy, nàng hoàn toàn có thể khẳng định người này chính là Hiên Vương kia.
Tiến lên hai bước, nàng liền nhìn rõ dung mạo nam tử, so với cái liếc mắt thoáng qua hôm nay, hiển nhiên là bộ dáng này càng khiến nàng rung động, thì ra một nam tử, lại có thể đẹp đến mức như vậy; tóc ngắn lộn xộn che trên vầng trán sáng bóng của hắn, mắt phượng cong cong toát ra nét yêu dị, cho dù bây giờ đang khép lại, cũng không khó tượng tượng ra được vẻ phong tình lúc mở ra, sống mũi cao thẳng mượt mà, còn có cánh môi hồng phấn như hoa đào, mặc dù giờ phút này có phần tái nhợt, nhưng lại không tổn hại chút nào đến vẻ đẹp của hắn.
Làn da kia trắng nõn vô cùng, không phải là kiểu tinh tế mịn màng của nữ nhân, mà là ôn hòa như ngọc, so với ngọc còn ôn hòa hơn vài phần, mà mái tóc đen xõa trên cỏ, đen như mực, tựa như tơ lụa thượng hạng, y phục bởi vì bôn ba mà trở nên xốc xếch, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, từ góc độ của nàng nhìn sang, quả thực là dụ dỗ người khác phạm tội.
Người này dường như là con cưng của trời, mọi thứ tốt đẹp nhất đều dành cho hắn, đẹp đến mức khiến nam tử phải tự ti, ngay cả nữ tử, cũng ảm đạm biến sắc.
Ai! Trong lòng thở dài, Mộ Hoàng Tịch tỏ ra không còn cách nào, giờ phút này đầu vai và bụng Hiên Vương đều bị thương, máu tươi nhiễm đỏ cả cẩm bào màu bạc của hắn, nơi này vắng vẻ, nếu nàng không cứu, đoán chừng chờ tới lúc những người kia tìm được hắn cũng đã mất máu mà chết, nhưng nếu cứu, nàng lại không tìm ra lý do gì để cứu!
Thản nhiên bước hai bước, Mộ Hoàng Tịch rốt cục thở dài một tiếng, xoay người nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Hiên Vương, rốt cục tự tìm cho mình một lý do: “Ngươi đẹp như vậy, chết có phần đáng tiếc!”
Dứt lời, Mộ Hoàng TỊch cũng tự cảm thấy lý do như vậy có chút khiên cưỡng, nhưng vẫn khom lưng xé y phục Hiên Vương ra băng bó vết thương cho hắn, bọc kỹ vết thương, lại điểm một vài huyệt đạo trên người hắn, sau khi xác định hắn sẽ không chết, Mộ Hoàng Tịch nhìn xung quanh, nơi này không phải là rừng sâu núi thẳm, mãnh thú độc xà cũng không nhiều, những người đó rất nhanh là có thể tìm tới, hắn cũng sẽ không gặp nguy hiểm; nghĩ như vậy, Mộ Hoàng Tịch vẫn tìm một chút dược liệu xua đuổi độc xà và một vài loại quả che dấu mùi máu tươi, sau khi làm xong mọi thứ mới rời đi.
Trở lại sơn tự, Mộ Hoàng Tịch nhớ lại những việc mình làm, vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao nàng phải cứu người kia, thật sự là vì dung mạo của hắn sao? Từ khi nào nàng lại bắt đầu chú ý đến dung mạo của nam tử? Suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra vì sao mình lại làm vậy, chỉ đành buông tha, coi như là làm chuyện nhàm chán!
Mà Hiên Vương nằm trong bụi cỏ cũng không chờ đến lúc binh lính tìm tới đã tỉnh lại, nhìn vết thương đã được băng bó kỹ còn có dược thảo bên cạnh, thoáng chút kinh ngạc, ánh mắt rơi vào chiếc khăn tay màu trắng buộc trên vai, phía trên không có hoa văn gì, không biết tại sao lại khiến hắn nhớ tới cái nhìn thoáng qua trước sơn tự, nữ tử bạch y như tuyết, mắt phượng ôn hòa mà yêu dã lóe lên, không đợi hắn suy nghĩ nhều, đám binh lính tìm kiếm đã tìm tới, chỉ có thể buông tâm tư xuống, xử lý chuyện tình trước mắt, nghĩ đến hôm nay lúc bị ám sát, trong đôi mắt ôn hòa thoáng qua một tia hung ác...
Đối với việc mình đã làm, Mộ Hoàng Tịch cũng không để tâm quá nhiều, giờ phút này nàng đang nằm trên chiếc giường mềm mại trong sân, nghe Vân Nương kể chuyện của nàng.
Thì ra Vân Nương là một nhạc sư, phụ trách dạy dỗ và điều chỉnh cầm âm cho các cô nương trong thanh lâu, mặc dù ở trong thanh lâu vài năm, nhưng vẫn giữ mình trong sạch, cũng chưa từng qua lại với người nào; Vân Nương vốn xinh đẹp, hơn nữa dáng người rất được, không khỏi có lúc bị cho là cô nương thanh lâu mà chòng ghẹo, nhưng là có tú bà che chở cùng sự nhanh nhẹn của nàng, cũng không xảy ra chuyện gì; nhưng mà Nhị thiếu gia của Vương gia, kể từ sau khi nhìn thấy nàng liền không ngừng quấy rầy, bất kể nàng có nói thế nào cũng không có tác dụng, cự tuyết hết lần này lượt khác cũng không khiến người kia chết tâm, cuối cùng lần này mượn say rượu muốn cưỡng bức nàng, nàng tuyệt vọng vô cùng, mới bất đắc dĩ ra tay giết người nọ.
“Thanh lâu dù sao cũng không phải là chốn tốt lành gì, nếu thân thế ngươi trong sạch, sao không gả cho một nhà nào đó?” Mộ Hoàng Tịch nhíu mi hỏi.
Vân Nương nghe vậy, lông mày nhất thời chau lại đau xót: “Chuyện tiểu thư nói, ta đương nhiên đã từng nghĩ tới, thậm chí còn đã làm, ta từng gả cho một vị thư sinh nghèo túng, mang theo số bạc mà ta tích góp từng chút một trong nhiều năm, ta cũng không ngại y hai bàn tay trắng, chỉ là muốn tìm một gia đình an ổn sống tốt qua ngày, lúc mới đầu cuộc sống hai người rất mỹ mãn, phu quân đối xử với ta rất tốt, ta cho là khi còn sống ta rốt cục có chỗ dựa, nhưng phu quân ta không biết nghe lời kẻ nào lại chạy đi đầu quân, mà chuyến đi này chính là bảy tám năm, vẫn bặt vô âm tín, ta vì kế sinh nhai không thể không theo nghiệp cũ, cho nên mới có một màn tiểu thư nhìn thấy hôm nay!”
Đối với những việc Vân Nương trải qua, Mộ Hoàng Tịch đã không còn quan tâm nữa, Vân Nương có thể động thủ giết nam nhân kia, đã nói rõ nàng có mấy phần can đảm, mà trong xương máu cũng có một phần quật cường bất khuất, đây là điều nàng tán thưởng nhất; chưa kể nàng có thể lăn lộn nhiều năm ở trong thanh lâu như vậy, nhất định là người có năng lực nhìn mặt đoán ý, giữ ở bên người, dù sao vẫn sẽ có lúc hữu dụng; về phần Vân Nương có thể lừa gạt mình hay không, Mộ Hoàng Tịch một chút cũng không lo lắng.
Cuộc sống thật nhạt nhẽo, ngoại trừ có thêm sự tồn tại của Vân Nương, cũng không có gì khác biệt, nhưng là những ngày tháng vô vị rốt cục vẫn bị phá vỡ.
Phương trượng lớn tuổi của Cổ Nghiệp tự đưa một nam tử trung niên đi tới, chắp tay trước ngực với Mộ Hoàng Tịch: “Thí chủ, vị này là hạ nhân củ Mộ gia, phụng mệnh đến đây đón thí chủ về nhà!”
Về nhà? Chân mày Mộ Hoàng Tịch cau lại, khóe môi vẽ ra nụ cười giá lạnh, xem ra thật sự là bị Ngọc Nô nói đúng. Chỉ là trở về sao? Hi vọng bọn họ sẽ không vì quyết định của mình mà hối hận.
“Tiểu thư!” Ngọc Nô tiến lại gần bên người Mộ Hoàng Tịch chờ đợi tiểu thư nhà mình quyết định.
Mộ Hoàng Tịch đưa tay lên xoa xoa gương mặt Ngọc Nô, đôi mắt nhìn nàng, nói với nàng cũng là nói với hạ nhân Mộ gia: “Đi ra ngoài trước đi, chúng ta chuẩn bị một chút!”
Ngay sau đó đứng dậy khỏi chiếc giường mềm mại, chắp tay trước ngực cúi đầu với phương trượng: “Nhiều năm qua đều nhờ có phương trượng chiếu cố, vô cùng cảm kích, nếu Mộ gia đã phái người tới, chúng ta đến đây bái biệt!”
Lão phương trượng mỉm cười đáp lễ: “Lão nạp không dám kể công, nhưng lão nạp có một câu nói, không biết thí chủ có muốn nghe hay không?”
“Phương trượng xin nói!” Đối với vị phương trượng này, Mộ Hoàng Tịch vẫn rất kính trọng.
“Số mệnh thí chủ đã định trước sẽ không sống một đời bình thường, lão nạp chỉ hy vọng thí chủ nhớ, bất cứ việc gì đều lưu lại một con đường, đừng nên tạo quá nhiều sát nghiệt!”
“Hoàng Tịch nhớ kỹ!” Mộ Hoàng Tịch gật đầu với phương trượng: “Hoàng Tịch cũng không phải là người thích giết chóc, trừ phi không thể nhịn được nữa, nếu không Hoàng Tịch tuyệt đối không ra tay!”
Đương nhiên, chạm tới giới hạn của nàng, vậy thì lại là chuyện khác rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.