Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 36: Điệu múa kinh thiên




Đến rồi! Đến rồi! Tất cả mọi người mắt không chớp nhìn chằm chằm vào phương hướng Bạch Ngọc đài. 
Theo tiếng đàn vang lên thì ánh đèn cả lầu đều tắt toàn bộ, ở trong một mảnh tối đen, một chút xíu ánh lửa nhô ra từ trong nước, định thần nhìn lại, lại là cây nến, làm cho người ta vừa bắt đầu đã kinh ngạc vô cùng!
Một hàng, hai hàng, ba hàng...... Vô số hành cây nến có quy luật trồi lên từ trong nước, lấy Bạch Ngọc đài làm trung tâm, sắp xếp tỏa ra bốn phương tám hướng!
Ước chừng khi chín mươi chín hàng cây nến cũng đã nổi trên mặt nước, cả đại sảnh sáng trưng, cây cột phủ bạc trắng tỏa sáng, mà Bạch Ngọc đài này cũng càng thêm lộng lẫy trong ánh sáng; tiếp đó, truyền đến một trận tiếng vải gấm ma xát vào nhau, vô số dây lụa màu đỏ chui ra từ trong nước, dài hẹp như linh xà bay về phía Bạch Ngọc đài.
Dây lụa màu đỏ giống như có sinh mạng leo lên cột đá to, thật nhanh quấn quanh ở trên thân cột đá, trong chốc lát cột đá đã bị bọc thành màu đỏ; lụa đỏ bay về phía Bạch Ngọc đài thì dừng lại, tất cả đều phủ lên cột đá, làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác nó vốn quấn quanh ở trên đó.
Đột nhiên, trong nháy mắt những cây nến tắt đi, mọi người nhìn chằm chằm chính giữa hồ, đến nháy mắt cũng không, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ đặc sắc nào đó; từ từ...... Một thứ có ánh sáng vàng kim lộng lẫy dần dần nổi lên từ đáy nước, cho đến khi nó nổi trên mặt nước, mọi người mới nhìn thấy là một đóa hoa sen màu vàng, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, từng cánh hoa của đóa hoa từ từ mở ra, ánh sáng màu vàng càng thêm chói mắt; cuối cùng toàn bộ đóa hoa sen màu vàng nở ở trên mặt nước, ánh sáng kia, làm cho người ta thấy phải kinh ngạc.
Theo đóa hoa thứ nhất nổi lên, tiếp đó từng đóa hoa sen màu vàng nở rộ trên mặt nước; hoa sen tối nay, thay đổi màu trắng vốn có của nó, dát lên màu vàng  hoa lệ, không thay đổi vẻ đẹp của nó, ngược lại khiến nó càng thêm lóa mắt, cao quý như Mẫu Đơn, sợ rằng giờ phút này cũng không dám tranh với đóa sen vàng này!
Chín đóa hoa sen vàng nở rộ, hào quang màu vàng chói mắt chiếu sáng cả mặt hồ, tiếp đó tầng tầng màn lụa màu đỏ giáng xuống từ trên trời; màn lụa trong suốt, cơ bản không ngăn được gì, tuy nhiên nó làm cho thị giác của con người tăng thêm một loại cảm giác mông lung.
Không biết từ chỗ nào thổi qua một trận gió, thổi lên màn lụa khẽ nhảy múa, cũng thổi qua một mùi thơm lạ lùng; vô số cánh hoa màu đỏ rơi xuống từ trên trời, cả dưới mặt hồ cũng có mưa cánh hoa; Mộ Hoàng Tịch đưa tay tiếp được một cánh hoa, là hoa Tường Vi!
Không biết người nào rống lên một tiếng ‘Nhìn! Là Thiên Nhan, nhất thời, mọi người thức tỉnh khỏi cảnh đẹp trước mắt, chăm chú nhìn vào bóng dáng yểu điệu giáng xuống từ trên trời; Thiên Nhan nhẹ nhàng rơi vào trên Bạch Ngọc đài, sáng bóng mông lung làm cho người ta không thấy rõ bộ dáng của nàng, nhưng chỉ cần dáng người lung linh hấp dẫn của nàng cũng đủ để mê đảo mọi người.
Cần cổ, như Thiên Nga gật đầu; ngực, giống như đồi núi nhấp nhô chập chùng; eo, không đủ một nắm tay, thật giống như vừa dùng lực sẽ bẻ gãy vậy; mông, đường cong duyên dáng vểnh lên; đôi chân quấn quít, như ẩn như hiện ở trong làn váy màu đỏ, làm người thèm thuồng.
Mộ Hoàng Tịch nhìn bóng dáng kia, thân là nữ nhân nàng cũng không thể không thừa nhận sức quyến rũ của Thiên Nhan, chỉ cần xuất hiện như vậy, cũng đủ để cho tất cả nữ nhân tự ti mặc cảm.
"Tí tách!" Tiếng giọt nước nhỏ vào nước, giống như tiếng giọt sương sớm rơi khỏi tán lá cây vào buổi sáng; kèm theo tiếng đàn vang lên, Thiên Nhan động!
Nàng chậm rãi uốn éo thân thể giống như một con cá nhỏ bơi qua khe suối, linh hoạt mà tự tại; rõ ràng là toàn thân màu đỏ xinh đẹp, lại làm cho người ta không thấy được chút mị sắc nào, ngược lại có loại mát mẻ lúc sáng sớm.
"Coong!" Giống như người đánh đàn người đánh sai một nốt nhạc, tới đột nhiên như vậy, thân thể Thiên Nhan cũng theo đó đứng lại, tiếp theo đó vang lên tiếng sáo du dương, hòa vào tiếng đàn; vang vọng triền miên, dáng múa của Thiên Nhanh càng ngày càng chậm, nhìn từ trong màn lụa, nàng giống như một tân nương mới nếm thử mưa móc (ân ái), ngượng ngùng, rung động, không muốn, triền miên, nở rộ nét quyến rũ đến không thể che giấu được của nữ nhân!
Đột nhiên, tiếng sáo kia trở nên sắc bén, tiếng đàn cũng biến thành dồn dập, nhịp trống cũng theo đó xuất hiện, làm cho người ta giống như đi tới một thế giới có vạn con ngựa đang phi nhanh, một Tướng quân anh dũng mang theo trăm vạn tướng sĩ dong ruỗi sa trường, mà ở nơi đây, có một hồng nhan kiều mị chờ Tướng quân trở về!
Cuối cùng, giống như lại trở về hẻm núi nơi có rảnh nhỏ luôn vang lên tiếng nước chảy kia, có một nữ tử, ngồi ở trên gò núi thật cao đó, nhìn cảnh đẹp sông núi, chờ đợi người không biết đang ở nơi nào trở về......
Tiếng đàn dừng lại, người múa chào cảm ơn, nhưng mọi người lại đắm chìm ở bên trong một màn giống như thật kia, thật lâu cũng không cách nào hồi hồn!
Mà Mộ Hoàng Tịch nhếch môi cười, thật là một thịnh yến thị giác hoa lệ, nàng nghĩ, theo lời Bắc Đường Ngọc, cảnh tượng này sẽ làm nàng thật sự khó quên trong cuộc đời này! Nàng chưa bao giờ biết, một người múa, có thể múa đến xuất ra linh hồn; làm cho người ta nhìn thấy giống như không phải là điệu múa của nàng, mà là tất cả cảm tình và cảnh tượng nàng muốn có! Điệu múa như vậy, có thể không xứng là điệu múa đẹp nhất ư?
"Bốp bốp bốp!" Bắc Đường Ngọc vỗ tay ba tiếng, ngay sau đó cất cao giọng nói: "Kỹ thuật múa của Thiên Nhan cô nương, bản thiếu xem lần nào là kinh diễm lần nấy, ngày hôm trước bản thiếu lấy được một mặt kính Tây Dương, không biết có thể đặt ở chỗ Thiên Nhan cô nương để lưu lại tiếng thơm hay không?"
"Đường thiếu ra tay tất nhiên không phải là vật bình thường, Thiên Nhan đa tạ Đường thiếu ưu ái!" Giọng nói của Thiên Nhan trong trẻo lại mang theo kiều mị, làm cho người ta nghe thấy thân thể cũng tê dại.
"Ha ha! Có thể lọt được vào mắt của Thiên Nhan cô nương là tốt rồi!" Bắc Đường Ngọc sảng khoái cười, vẫn không thay đổi phong lưu trêu ghẹo như cũ.
Cả Ánh Nguyệt lâu cũng chỉ có giọng nói của Thiên Nhan và Bắc Đường Ngọc; Mộ Hoàng Tịch ngồi ở bên cạnh Bắc Đường Ngọc rất im lặng, không hổ là Đường thiếu phong lưu!
Mộ Hoàng Tịch bưng ly trà Bạch Ngọc bên cạnh lên, đột nhiên cảm nhận được sát ý, gần như trong một nhịp hít thở, mười người áo đen giáng xuống từ trên trời, thẳng tắp bay về phía Mộ Hoàng Tịch, Mộ Hoàng Tịch gần như lập tức khẳng định mục tiêu của những người này là Bắc Đường Ngọc!
"A! Giết người rồi!" Ánh Nguyệt lâu vốn còn yên tĩnh đột nhiên bộc phát ra vô số thét chói tai và tiếng hô, mọi người hoảng sợ vọt ra phía ngoài.
Mà ở trong nháy mắt sát thủ xông tới, một đám hộ vệ trang phục màu xanh lam không biết xuất hiện từ đâu, lập tức đánh nhau với sát thủ; Bắc Đường Ngọc không chút nào kinh ngạc, chỉ bưng ly trà từ từ nhấp nháp; lại kinh ngạc phát hiện, Mộ Hoàng Tịch lẳng lặng ngồi tại chỗ, nhìn chiến trường đằng đằng sát khí trước mắt, trong đôi con ngươi kia vẫn là bình thản không gợn sóng; có chút gì đó thoáng thay đổi trong lòng Bắc Đường Ngọc, nữ tử có thể gặp cảnh như thế mà không kinh sợ, thật sự là đại tiểu thư Mộ gia hèn yếu kia?
Ở trong ánh mắt Bắc Đường Ngọc, Mộ Hoàng Tịch nâng chung trà lên, làm như vô ý nói: "Người của ngươi không phải là đối thủ của bọn họ!"
"Cái gì?" Bắc Đường Ngọc sững sờ, đã nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch nhìn về phía hắn, trong đôi mắt của nàng có ánh sáng kinh người! Đúng lúc trong nháy mắt này, hai sát thủ đột phá hộ vệ áo lam, sắc bén giết tới phía Bắc Đường Ngọc; Bắc Đường Ngọc cầm lấy quạt xếp chống cự, lại đột nhiên phát hiện mình không sử dụng nội lực được, Mộ Hoàng Tịch cũng phát hiện có gì đó không đúng, nhanh chóng liếc nhìn ly trà của Bắc Đường Ngọc, cả kinh muốn ra tay, nhưng có một người còn nhanh hơn nàng một bước; một đoạn lụa đỏ quấn vào hông của Bắc Đường Ngọc, nhanh chóng kéo hắn ra ngoài, lụa đỏ tung bay, biến mất ở bên trong Ánh Nguyệt lâu!
Sát thủ thấy mục tiêu thoát đi, lập tức đuổi theo, mà Mộ Hoàng Tịch đột nhiên phát hiện gì đó, một tay mở lò huân hương, lấy một chút hương tro, bắn nhanh ra ngoài!
Sau đó, một bóng đen xoay người nhảy ra từ góc tối, đi tới hậu viện Ánh Nguyệt lâu, trầm giọng nói: "Dọc theo mùi hương của mỹ nhân mà đuổi theo, không nên bứt dây động rừng!"
Một đạo bóng đen không một tiếng động biến mất ở trong không khí......
Mộ Hoàng Tịch đi ra ngoài sân nhỏ, lại nhìn thấy một bóng dáng đi qua từ sau màn trúc, bản lĩnh cao lớn giống như cây tùng này, nàng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng, rất nhanh người nọ đi xa, mà Mộ Hoàng Tịch lại phát hiện lòng bàn tay của mình chảy ra mồ hôi lạnh, không vì cái khác, là vì hơi thở của trên người đó giống với tên ác ma kia......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.