Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 38: Hoàng Tịch ra oai




Edit: Đào Sindy
Lễ nhân duyên cứ thế mà đi qua, nhưng tai hoạ mà lễ nhân duyên để lại, vẫn tồn tại!
Lúc phần lễ vật Quân Hạo Hiên gửi đến cho Mộ Hoàng Tịch, Mộ Tâm Vi rốt cuộc bộc phát, siết thật chặt vật kia, dẫn một đám người trùng trùng điệp điệp đi đến Tây viên!
Mà lúc này Mộ Hoàng Tịch đang ở bên cạnh hồ nhỏ, nàng gọi Vân Nương mang cái ghế tới đây, nằm lên trên, hưởng thụ ánh mặt trời chiếu rọi, thỉnh thoảng có gió mát thổi qua, cực kỳ thoải mái! Chỗ này chính là nơi Mộ Hoàng Tịch thấy Mộ Diệc Thần bị sỉ nhục, sau khi Mộ Diệc Thần đi, chỗ này liền thuộc về nàng; mà Mộ Anh Kiệt cũng đi tìm Mộ Diệc Thần mấy lần, nhiều lần không tìm được, cũng thôi, chỗ này thành nơi không người nào quấy rầy, ngược lại thuận lợi cho nàng!
Lời của cổ nhân, thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi! Giờ phút này Mộ Hoàng Tịch cảm nhận được thật sâu những lời này chính xác dường nào, bởi vì nàng đã nhìn thấy Mộ Tâm Vi một thân hồng y khoe khoang dẫn theo một đám người tức giận đằng đằng đi về phía này, bộ dáng kia vừa nhìn đã biết là kiếm chuyện; cổ nhân thật sự không lừa ta!
"Mộ Hoàng Tịch! Tiện nhân ngươi! Thật không biết xấu hổ!" Mộ Tâm Vi gầm lên, vật trong tay cũng đập tới; đáng tiếc không trúng, đập vào tảng đá bên cạnh Mộ Hoàng Tịch, vang lên thanh thúy, Mộ Hoàng Tịch nghiêng má, nhìn thấy một cây trâm ngọc, chỉ là đã bị bể thành rất nhiều mảnh.
"Đứng lại!" Mắt thấy bọn họ muốn đi qua, Ngọc Nô lập tức đứng dậy ngăn trước mặt, không để cho họ đến gần; Vân Nương đi lên sóng vai cùng Ngọc Nô, sắc mặt trầm xuống: "Nhị tiểu thư, đại tiểu thư đang nghỉ ngơi, mời các ngươi rời đi!"
"Cút! Đồ thấp hèn, có phần cho ngươi nói chuyện à?" Mộ Tâm Vi vung tay, móng tay thật dài xẹt qua mặt của Vân Nương, nhất thời để lại hai vết máu.
"Đáng chết! Ngươi là cái thá gì? Tại sao xem thường người khác?" Tính tình Ngọc Nô vốn nóng nảy, ở trong lòng nàng tiểu thư quan trọng nhất, nhưng sau đó Vân Nương chú tâm chăm sóc nàng, trong lòng hắn đã xem Vân Nương thành người mình, nhìn thấy Vân Nương bị thương, lửa giận lập tức bốc lên!
"Tiện nhân! Lại dám mắng bản tiểu thư?" Mộ Tâm Vi giận dữ, vung tay lên: "Người tới, dạy dỗ tiểu tiện nhân này thật tốt cho ta!"
"Đừng!" Vân Nương thấy Ngọc Nô bảo vệ mình mà ấm áp trong lòng, nhìn Ngọc Nô sắp bị đánh, lập tức nóng nảy, không chút suy nghĩ liền ôm lấy Ngọc Nô, dùng thân thể của mình bảo vệ nàng.
"Ngươi dám!" Ngọc Nô hét lớn, nàng không sợ đâu!
"Ngươi xem ta có dám hay không!" Mộ Tâm Vi tức giận đến mất đi lí trí, một tay kéo qua một nha đầu, tiện tay lượm một nhánh cây đánh tới......
"Thử đánh xem nào!" Giọng Mộ Hoàng Tịch lành lạnh vang lên, lại làm trong lòng Mộ Tâm Vi giật mình, mà không biết từ lúc nào Mộ Hoàng Tịch đi tới bên cạnh nàng ta, rút nhánh cây trong tay nàng ta ra; còn dùng loại ánh mắt bình thản lạnh đến tận xương tuỷ nhìn nàng ta, khiến  sống lưng nàng ta lạnh cả người!
Trên mặt Mộ Hoàng Tịch rất bình tĩnh, bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, nơi này chỉ có Ngọc Nô biết, tiểu thư của nàng tức giận! Tiểu thư rất ít khi tức giận, bình thường khiến tiểu thư tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Biết Mộ Tâm Vi gặp xui xẻo, Ngọc Nô dứt khoát kéo Vân Nương đi vừa xem cuộc vui; trải qua một phen vừa rồi, tình cảm của hai người tốt hơn.
"Ngươi......" Mộ Tâm Vi bị Mộ Hoàng Tịch hù, lửa giận nhỏ xuống, nhưng vừa nghĩ tới Quân Hạo Hiên đưa trâm ngọc tới, lửa giận lần nữa nổi lên, rống giận: "Ngươi là tiện nhân táng tận lương tâm, lại dám quyến rũ Hiên vương, còn ép Hiên vương tặng đồ cho ngươi, quả thật không biết xấu hổ!"
"Vậy sao?" Giọng nói lành lạnh vang lên lần nữa, kèm theo là một tiếng ‘bụp ’ thanh thúy vang lên; không cần hoài nghi, chính là Mộ Hoàng Tịch vừa ưu nhã vừa hung ác cầm quạt tát Mộ Tâm Vi một bạt tai! Nàng khinh thường nhất là nữ nhân lục đục đấu đá nhau, cho nên vẫn chưa từng ra tay, nhưng—— cũng không nói lên rằng nàng sẽ không ra tay!
Đau rát trên mặt làm Mộ Tâm Vi sững sờ, một đám tôi tớ sau lưng cũng ngơ ngác tương tự nàng ta, đại tiểu thư lại dám đánh nhị tiểu thư! Nàng chán sống rồi hả? Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người!
"Ngươi...... Ngươi dám đánh ta?" Mộ Tâm Vi bụm mặt, không thể tin nhìn chằm chằm Mộ Hoàng Tịch; nàng ta là dòng chính nữ Mạc Phủ, lớn như vậy vẫn được bảo vệ, Mộ Trình cưng chiều, đại phu nhân nuông chiều, chưa bao giờ ai dám động nàng ta một đầu ngón tay, nhưng hôm nay thế mà nàng ta bị Mộ Hoàng Tịch cho một bạt tai, nàng ta sao tiếp thu được!
Mộ Hoàng Tịch ghét bỏ xoa tay một chút, lạnh lùng nhíu mày: "Chẳng lẽ đánh ngươi ngu rồi? Ta đã đánh, ngươi nói ta có dám hay không?"
"Mộ Hoàng Tịch!" Mộ Tâm Vi cắn răng gọi cả họ tên Mộ Hoàng Tịch, lửa giận đã hoàn toàn đốt sạch lý trí nàng ta, đánh tới chỗ Mộ Hoàng Tịch: "Tiện nhân, ta muốn giết chết ngươi!"
Mộ Hoàng Tịch một tay nắm được hai tay đang giương nanh múa vuốt của Mộ Tâm Vi, không tốn sức chút nào bẻ trật khớp cổ tay nàng ta, không nhìn Mộ Tâm Vi khóc thét như chọc tiết lợn, Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng nói: "Mở miệng một tiếng tiện nhân, ta muốn nhìn xem rốt cuộc ai là tiện nhân! Đừng thấy ta nhường nhịn, Thánh Nhân cũng nóng nảy đấy!"
"Cứu mạng! Cứu mạng với!" Tay Mộ Tâm Vi đau muốn chết, nước mắt cũng chảy ra!
"Đại tiểu thư, đây chính là Nhị tiểu thư con vợ cả Tướng phủ, ngươi mau buông tay!" Nha đầu Thụ Nhi thấy thế lập tức quát lên, cố gắng khiến Mộ Hoàng Tịch buông Mộ Tâm Vi ra.
Mộ Hoàng Tịch nghe vậy cười lạnh: "Nàng ta là nhị tiểu thư con vợ cả, ta còn là đại tiểu thư con vợ cả đấy!"
"Đại tiểu thư, ngươi mau buông tay đi, nếu không lão gia và đại phu nhân tới, ngươi sẽ chịu không nổi đấy!" Thụ Nhi đối với thân phận đại tiểu thư của Mộ Hoàng Tịch không thèm quan tâm chút nào, ai cũng biết nàng là đại tiểu thư có cũng được mà không có cũng không sao, nàng ta không sợ chút nào.
Nghe được vẻ khinh thường trong miệng Thụ Nhi, Mộ Hoàng Tịch không chút do dự nhấc chân, một cước đá Mộ Tâm Vi vào hồ nhỏ! ‘ bùm ’ một tiếng, Mô Tâm Vi rơi xuống nước, Thụ Nhi và những người liên can đều kinh sợ ngay tại chỗ, không thể tin được Mộ Hoàng Tịch lại dám đối như vậy với Mộ Tâm vi; cho đến khi tiếng kêu cứu của Mộ Tâm Vi không ngừng kêu lên, mọi người mới phục hồi tinh thần lại: "Nhị tiểu thư rơi xuống nước! Mau cứu người!"
"Nguy rồi! Nhị tiểu thư rơi xuống nước!"
"Người đâu tới đây! Nhị tiểu thư rơi xuống nước!"
Trong lúc nhất thời hồ này náo nhiệt lần nữa, Mộ Hoàng Tịch đứng một bên nhìn những người liên can lo lắng suông, nhưng không một người dám xuống nước, ánh mắt Mộ Hoàng Tịch xẹt qua nha đầu Thụ Nhi, trong mắt loé ra tia sáng lạnh, nàng không phải là Thánh mẫu, càng không phải là người tốt; mủi chân nhún một cái, một cục đá thật nhanh bay sang bên bờ, vừa đúng lúc đụng trúng đầu gối Thụ Nhi, để nàng ta không đứng vững trực tiếp lăn xuống nước; thuận tiện còn kéo một ma ma xuống, mà ma ma này cũng vội vàng kéo những người bên cạnh, từng bước từng bước như thế, cho nên mọi người đều bị kéo xuống!
"Đi thôi!" Không nhìn vịt trong hồ bò lên cạn, Mộ Hoàng Tịch xoay người rời khỏi.
"Tiểu thư!" Vân Nương nhìn Mộ Tâm Vi đã uống rất nhiều nước, mặt lo lắng.
"Yên tâm! Họ sẽ không chết, nhiều lắm là uống nước!" Ngọc Nô vừa lôi kéo Vân Nương đi vừa nói: "Nơi này là Mộ Phủ, nhất là Tây viên khắp nơi đều có tai mắt, nhìn thấy có người rơi xuống nước nhất định sẽ nhanh chóng có người chạy tới, trong đó còn có một tiểu thư con vợ cả, làm sao để các nàng có chuyện gì chứ?"
Mộ Hoàng Tịch tán thưởng nhìn Ngọc Nô một cái, mặc dù Mộ Tâm Vi thật đáng hận, nhưng tội không đáng chết, mặc dù nàng không ngại giết người, nhưng cũng không phải hạng người lạm sát người vô tội, nàng nhìn bên cạnh có người mới động thủ, chắc hẳn hiện tại Mộ Tâm Vi đã được vớt lên, hiện tại nàng muốn làm chính là chờ Mộ Trình và đại phu nhân đến đây —— hưng sư vấn tội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.