Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 6: Là Ma? Hay Là Người?




Edit: Đào Sindy
”Hoàng Tịch, là mẫu thân không đúng, khiến ngươi chịu khổ!” Đại phu nhân vừa lau nước mắt vừa nói: “Mặc dù ở Tây viện, nhưng vẫn ở nhà mình, chờ hôm nào lão gia bớt giận hơn, ta lại khuyên nhủ lão gia, đến lúc đó ngươi có thể chuyển về viện!”
”Mẫu thân, ngược lại ta cảm thấy Tây viện rất tốt!” Mộ Tâm Vi mỉm cười nói, trên mặt đều mang vẻ hả hê không chút che giấu.
”Tâm Vi!” Đại phu nhân khẽ quát lớn, nhất thời khiến Tâm Vi ngừng miệng, sắc mặt khó chịu, nhưng trong lòng không muốn; coi như ngươi là dòng chính nữ thì thế nào, không được phụ thân chào đón, địa vị gì cũng không có.
Mộ Hoàng Tịch lạnh lùng liếc nhìn này hai mẫu tử nhà này: “Đa tạ ý tốt của đại phu nhân, chỉ là Hoàng Tịch cảm thấy quả thật Tây viên rất tốt, mặc dù cách xa một chút, nhưng thanh tịnh!” Nói xong cũng không để ý tới nữa hai người, dẫn Ngọc Nô và Vân Nương trực tiếp lướt qua họ đi về Tây viện.
”Nàng...... đây là nàng ta dùng thái độ gì?” Mộ Tâm Vi không thể tin mở to hai mắt, lại có người dám nói chuyện với mẫu thân nàng ta như vậy.
Đại phu nhân cũng tức, nhưng bà ta tự nói với mình phải nhịn, không thể phá hủy hình tượng hào phóng của mình, cũng không thể phá hủy tính toán của mình: “Đi thôi!”
”Mẫu thân người......” Mạc Tâm Vi nhìn đại phu nhân rời đi, giận đến dậm chân đi theo, lại phát hiện đại phu nhân không phải trở về viện của mình: “Mẫu thân, người muốn đi đâu?”
Đại phu nhân dừng chân lại, nhìn viện phía trước: “Con đường này ngươi nói có thể đi đâu?”
Mạc Tâm Vi suy nghĩ một chút, cả kinh nói: “Chẳng lẽ mẫu thân muốn đi nhìn kẻ tiện nhân và tên tiểu tạp chủng kia?”
”Câm mồm!” Đại phu nhân quát lớn, cẩn thận nhìn bốn bề vắng lặng một chút, lúc này mới bất đắc dĩ nhìn về phía nữ nhi mình: “Nữ nhân kia hiện tại rất được phụ thân ngươi sủng ái, nhất là tiểu nhi tử kia, phụ thân ngươi quả thật coi hắn như quốc bảo, nếu bị người có lòng nghe được, sau đó lọt vào tai phụ thân ngươi, ngươi lại tránh không khỏi bị trách phạt rồi, ngay cả ta cũng bị nói là không biết dạy nữ nhi!”
”Có gì ghê gớm đâu? Không phải chỉ là một câu nói sao?” Mộ Tâm Vi chu mỏ bất mãn nói.
Đại phu nhân lắc đầu: “Ngươi chính là như vậy, nếu ngươi có một nửa tâm cơ như muội muội ngươi, ta sẽ không cần quan tâm ngươi như thế!”
”Ta biết ngay ngươi thiên vị muội muội, ta thế nào cũng không sánh nổi được chưa!” Mạc Tâm Vi thở phì phò dậm chân, sau đó cũng không để ý đại phu nhân, trực tiếp xoay người rời đi; đại phu nhân nhìn bóng lưng nàng ta lắc đầu một cái, xoay người đi đến viện của Cửu di nương!
Tây viên
Ngọc Nô nhìn phòng ốc tan hoang này, gương mặt không thể tin: “Tiểu thư! Thế mà bọn họ cho chúng ta ở phòng ốc như vậy!” Phòng ốc mọc đầy cỏ hoang, có thể nhìn thấy cũng chỉ có một cái lỗ thủng thật to trên nóc nhà và mấy cây xà ngang sắp gãy.
Nhất thời, lửa giận thiêu đốt trong lòng Ngọc Nô: “Quả thật quá khi dễ người rồi, dù thế nào tiểu thư cũng là dòng chính nữ Tướng phủ, tại sao có thể ở trong căn phong tan hoang thế này?”
”Ngọc Nô!” Mộ Hoàng Tịch quát nhẹ, ngay sau đó vỗ đầu Ngọc Nô: “Ban đầu chúng ta ở Cổ Nghiệp tự, cũng không có phòng ốc như vậy, cần gì vì chuyện như vậy cãi vả với người ta, huống chi nơi này là phủ Thừa Tướng!”
Ngọn lửa trong lòng Ngọc Nô nhỏ đi một chút, mặc dù nàng biết tiểu thư xứng đáng, nhưng dù sao nơi này cũng là nhà tiểu thư, nếu tiểu thư vì nàng mà bị đuổi ra ngoài, khiến nàng ấy đắc tội thì càng lớn! Nuốt xuống cả bụng hỏa khí, kéo Vân Nương qua: “Đi, chúng ta đi quét dọn!” Vân Nương biết hiện tại mình không có quyền lên tiếng, yên lặng ở phía sau Ngọc Nô, hai người bắt đầu ba chân bốn cẳng thu dọn.
Nơi này vắng vẻ, phòng ốc lại nhiều năm không tu sửa, đổ nát đến không còn hình dáng, nhưng cũng may bản thân phòng này xây tốt, phá bỏ tường Đông, rốt cuộc thành hai gian có thể thành phòng ở rồi!
Ban đêm, chủ tớ ba người mệt mỏi một ngày ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa, thứ dùng để đốt chính là gỗ dư thừa đã chặt ra, bên trong chôn mấy củ khoai lang đã đào, không bao lâu mùi khoai lang lan tỏa, Ngọc Nô hít một hơi thật sâu: “Thật là thơm!”
Ngược lại Mộ Hoàng Tịch không cảm thấy đói, thấy bộ dáng Ngọc Nô tham ăn, không nhịn được mỉm cười; ánh mắt chuyển sang cách đó không xa, cả một buổi chiều đều có người nhìn từ bên kia, tất cả đều là nha đầu và gã sai vặt, đoán chừng hiện tại tin tức nàng trở về cả phủ đều biết, dĩ nhiên không thiếu được tin nàng bị lạnh nhạt, bị đuổi đến Tây viện này.
Ngọc Nô thật nhanh kẹp một củ khoai lang ra, để trên đất phủi sạch bụi, đảo trong tay mấy cái, chịu nóng tách khoai lang ra, đưa một nửa lớn nhất cho Mộ Hoàng Tịch: “Tiểu thư! Thơm quá đi thôi!”
Mộ Hoàng Tịch không từ chối, nhận lấy khoai lang có chút cháy, cắn một cái; Ngọc Nô thấy vậy, lập tức vui vẻ ăn xong khoai lang trong tay mình, còn thuận tiện đưa cây gậy cho Vân Nương, ý bảo tự nàng bới.
Mấy củ khoai lang rất nhanh không còn, Ngọc Nô có chút vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, hôm nay bận rộn như vậy, những thứ này hiển nhiên không đủ lấp bao tử, mà Vân Nương cũng chưa bao giờ lao động như vậy qua, mấy củ khoai lang rất nhỏ, còn chưa đủ lót dạ! Thấy vậy, Mộ Hoàng Tịch chia phần khoai lang trong tay thành hai phần, chia ra đưa tới trước mặt hai người: “Ăn đi!”
”Tiểu thư! Như vậy sao được!” Vân Nương lập tức khước từ.
”Tiểu thư! Em không muốn!” Ngọc Nô dứt khoát quay mặt sang chỗ khác: “ Thân thể tiểu thư kém, người không thể bị đói bụng!”
Mộ Hoàng Tịch cười khẽ: “Bụng của ta hiện tại không đói, nếu như ta không đoán sai, lát nữa đại phu nhân sẽ đưa đồ ăn tới đây, các em cứ lấp bao tử trước, sau đó mới ăn thêm thứ khác!”
Nghe thấy Mộ Hoàng Tịch nói như vậy, hai người nhìn nhau, cũng không từ chối nữa, ăn khoai lang xong, quả nhiên nhìn thấy nha đầu tới đưa đồ ăn và chăn, mặc dù không thích chỗ này, nhưng bây giờ cũng có chút vui vẻ!
Đại phu nhân vì danh hiệu hiền đức của bà ta, tất nhiên muốn làm ra dáng vẻ cho người khác xem, mà nàng thích nhất là lợi dụng điểm đấy, nhìn mấy món ăn trước mặt, Mộ Hoàng Tịch nhai trong miệng cũng bị mất mùi vị, còn không ăn ngon bằng khoai lang!
Ăn cơm tối xong Vân Nương dọn dẹp bát đũa, mà Ngọc Nô thì đi lấy nước cho Mộ Hoàng Tịch rửa mặt.......
”Á......” Một tiếng kêu sợ hãi vang dội Tây viên, Mộ Hoàng Tịch đang ngồi yên một chỗ lập tức lao ra ngoài, trước mắt Vân Nương chỉ cảm thấy thoáng một cái, Mộ Hoàng Tịch đã không thấy tăm hơi!
”Ngọc Nô!” Mộ Hoàng Tịch có chút nóng nảy vọt tới nơi xảy ra chuyện, đã nhìn thấy Ngọc Nô bị sợ kêu to: “Sao thế?”
Ngọc Nô nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch, giống như nhìn thấy cứu tinh, một tay níu lấy y phục Mộ Hoàng Tịch, làm ra dáng vẻ đáng thương, thiếu chút nữa đã khóc: “Tiểu thư, có quỷ kìa!”
”Được rồi! Không sao, có ta ở đây !” Mộ Hoàng Tịch vừa an ủi, vừa quan sát bốn phía, cuối cùng phát hiện trong góc có hơi thở, nhếch môi nhíu mày: “Ngươi hù sợ nha đầu ta, ngươi tự mình ra ngoài? Hay là ta tự mình đến mời?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.