Editor: LaOngDao142
"Liệt... Liệt vương..." Danh tiếng của Bắc Hán Liệt vương cũng không phải chỉ có tiểu thư khuê các và tiểu hài tử sợ hãi, lão nhân tinh như Mộc lão phu nhân cũng khiếp sợ. Hiện tại Mộc lão phu nhân cũng có chút hối hận quá mức xúc động, coi như Mộc Thanh Y có gì không đúng thì cũng không nên ở trước mặt mọi người dạy dỗ nàng. Nhưng hôn sự giữa phủ Ninh Vương và phủ Túc Thành Hầu vô cùng quan trọng, mới để cho bà nhất thời mất đi chừng mực. Bà càng không có nghĩ tới lại chọc giận sát thần Ca Thư hàn này.
Mặc dù trên mặt Ca Thư hàn vẫn như cũ nở nụ cười vui vẻ, nhưng cũng chỉ có Mộc lão phu nhân bị hắn nhìn chằm chằm mới có thể cảm giác được ánh mắt rơi trên người mình có bao nhiêu lạnh lùng cùng sát ý.
Tình huống trước mắt khiến cho tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, Mộ Dung Dục nhíu mày đang muốn mở miệng giải vây, thì Mộc Thủy Liên đứng bên cạnh tiến lên trước một bước, dịu dàng nói: "Liệt Vương điện hạ, tổ mẫu chẳng qua vô tình phạm sai lầm, kính xin Liệt vương điện hạ đại nhân đại lượng, không nên trách tội tổ mẫu."
Mọi người không khỏi nhìn về phía Mộc Thủy Liên, chỉ thấy thiếu nữ một thân màu hồng la y nhẹ nhàng uyển chuyển, trên một nửa kiều nhan xinh đẹp hiện lên rặng mây đỏ nhàn nhạt, giống như hoa sen nổi trên mặt nước. Ánh mắt của các vị tiểu thư khuê các và các quý phụ đang đứng bên ngoài nhìn về phía Mộc Thủy Liên nhất thời có chút thay đổi, Mộc Vân Dung càng thêm trực tiếp khinh thường hừ một tiếng.
"Ngươi nói thế nào?" Ca Thư Hàn cũng không để ý tới Mộc Thủy Liên, ngược lại nghiêng người hỏi Mộc Thanh Y đứng ở bên cạnh hắn. Mộc Thủy Liên bị coi thường rõ ràng như thế nhất thời xấu hổ đỏ mặt, cắn môi có chút ủy khuất lui trở về.
Mộc Thanh Y rũ mi, lui về phía sau hai bước rồi mới nhàn nhạt nói: "Tổ mẫu nhất thời tức giận, vô ý mạo phạm. Kính xin Bắc Hán Liệt vương tha lỗi."
Ca Thư Hàn có chút nhíu mày, hắn không phải không biết quan hệ giữa phủ Túc Thành Hầu và Mộ Dung Dục như thế nào. Hiện tại chút chuyện này mà muốn làm khó Mộc lão phu nhân như thế nào cũng không nói được. Nếu như đợi đến Mộ Dung Dục lên tiếng ngược lại không thú vị. Ca Thư Hàn buông ra tay Mộc lão phu nhân cười nói: "Nếu Tứ tiểu thư nói như vậy, bổn vương coi như chuyện này không có phát sinh. Mộc lão phu nhân có cháu gái hiếu thuận như Tứ tiểu thư, thật là hảo phúc khí."
Mọi người im lặng, Mộc Thủy Liên nói một tràng với hắn, hắn ngay cả một cái nhìn cũng không chịu bố thí, Mộc Thanh Y chẳng qua không mặn không lạt nói một câu, chính là hiếu thuận. Bên nặng bên nhẹ đến trình độ này, chẳng lẽ Bắc Hán Liệt vương coi trọng Mộc Tứ tiểu thư? Người ở chỗ này gia thế đều bất phàm, tin tức tự nhiên linh thông. Liệt vương đến Hoa Quốc vì chuyện gì rất nhiều người cũng ít nhiều đều nghe thấy. Trong lúc nhất thời, ánh mắt nhìn về Mộc Thanh Y càng thêm phức tạp, có hâm mộ ghen tỵ, cũng có mấy phần thương hại.
Mộc lão phu nhân bị Ca Thư Hàn hù dọa không nhẹ, lúc này còn nói được lời nào được Mộc Vũ Phỉ và Mộc Thủy Liên đở mới đứng ổn định được. Ca Thư Hàn vung tay lên nhìn Mộ Dung Dục nói: "Cung vương, bổn vương còn có việc trong người, trước hết được cáo từ."
Mộ Dung Dục tự nhiên cũng không dám giữ lại, như có điều suy nghĩ nhìn Mộc Thanh Y sau chắp tay nói: "Bổn vương tiễn Liệt vương, Liệt vương mời."
Dung Diễm vẫn không có nói chuyện cũng đi theo cười nói: "Nếu Liệt vương đi, bổn vương cũng không quấy rầy Cung vương."
Mộ Dung Dục gật đầu cười nói: "Ngày khác bổn vương tới cửa bái phỏng Đoan Vương cùng Cửu hoàng tử."
Dung Diễm cười nói: "Cửu đệ bị phụ vương chìu hư, tính tình có chút cổ quái. Kính xin Cung vương chớ trách." Hôm nay Cung vương phi mở tiệc mời nữ quyến, Cung vương tự nhiên cũng mở tiệc mời sứ thần các quốc gia. Chẳng qua Tây Việt Cửu hoàng tử Dung Cẩn cũng không cảm kích chút nào, trực tiếp một câu thân thể khó chịu cự tuyệt. Nhưng bây giờ xem ra, trực tiếp cự tuyệt tham dự ngược lại so với hai vị công chúa kia người vừa đến lại đi còn nể tình hơn nhiều.
Mộ Dung Dục mỉm cười gật đầu, tự mình đưa hai người rời đi.
Hôm nay yến hội ở phủ Cung vương không sai biệt lắm giống như một vở kịch nhàm chán. Mọi người cũng đều hiểu chỉ sợ tâm tình của Cung vương và vương phi cực kỳ xấu, cũng rối rít đứng dậy cáo từ. Cuối cùng cũng chỉ còn lại một nhà phủ Túc Thành Hầu có quan hệ đặc thù với phủ Cung Vương.
Đoàn người trở về đại sảnh ngồi xuống, thần sắc Chu Minh Yên cũng khó coi, chẳng qua là trầm mặc ngồi uống trà cũng không nói lời nào. Nàng không nói lời nào, những người khác tự nhiên cũng không dám mở miệng, ngược lại để cho Mộc Thanh Y vui vẻ dễ chịu. Chỉ là sắc mặt của Mộc lão phu nhân có chút không tốt quan sát Mộc Thanh Y, trải qua chuyện ngày hôm nay, cũng khiến cho bà có một vài suy nghĩ. Cháu gái này cũng giống như mẫu thân nàng, không đi cùng đường với Mộc gia..
Mộc lão phu nhân đúng là có chút giận chó đánh mèo, nhưng nếu như không phải vì dạy dỗ Mộc Thanh Y bà làm sao lại đắc tội Bắc Hán Liệt vương. Phải biết rằng, Ca Thư Hàn chính là người trong thuyết giết người không chớp mắt, nếu như một bạt tai kia của bà thật sự đánh trúng, hôm nay chỉ sợ mạng của lão bà tử bà cũng mất tại chỗ này. Mộc lão phu nhân không chút do dự đổ hết tất cả sai lầm lên trên người cháu gái ruột không được cưng chìu.
Chỉ chốc lát sau, Mộ Dung Dục đi vào. Chu Minh yên vội vàng nghênh đón: "Vương gia, Liệt vương và Đoan Vương đã đi?"
Mộ Dung Dục nhíu mày nhìn Chu Minh Yên một cái, ánh mắt dừng lại trên người Mộc Thanh Y ngồi ở một bên trầm mặc im lặng. Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Mộc Thanh Y ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Dục, ánh mắt bình thản không gợn sóng, vô hỉ vô giận. Chân mày Mộ Dung Dục khóa càng chặc hơn, ánh mắt không màn thế sự như vậy khiến cho hắn có cảm giác quen thuộc không thoải mái. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại hắn chưa từng nhìn thấy qua bất kỳ cô gái nào có ánh mắt bình tĩnh như vậy, cho dù là...Cố Vân Ca.
Chu Minh Yên nhìn thấy ánh mắt của Mộ Dung Dục sắc mặt khẽ biến, không dấu vết lôi kéo ống tay áo Mộ Dung Dục lại cười nói: "Vương gia, Liệt vương không có tức giận chứ?". Tгa𝓷g gì ⅿà ha𝔂 ha𝔂 𝙩hế ﹏ TгUⅿ𝙩гu𝔂ệ 𝓷﹒𝙑𝑵 ﹏
Vừa nhắc tới Liệt vương, vốn dĩ không khí được coi như bình thản lại trở nên có chút ngưng trọng. Mộc Vân Dung liếc nhìn Mộc Thanh Y dịu dàng nói: "Nếu không phải bởi vì Tứ muội, tổ mẫu tại sao lại đắc tội với Liệt vương? Còn không biết Liệt vương mang thù hay không nữa. Nếu như Tứ muội rảnh rỗi vẫn nên đi tìm Liệt vương cầu xin mới phải, dù sao Liệt vương cũng chỉ cho Tứ muội mặt mũi."
Mộc Thanh Y nhàn nhạt nhìn nàng ta nói: "Tam tỷ cho rằng Liệt vương cùng Tam tỷ giống nhau sao?"
" Mộc Thanh Y, ngươi có ý gì?" Mộc Vân Dung nổi giận đùng đùng nói.
Mộc Thanh Y thản nhiên nói: "Liệt vương là người làm chính sự, Tam tỷ cảm thấy người ta có nhiều thời gian nhàn hạ thoải mái chạy theo một người vô ý phạm sai so đo sao?" Mộc Vân Dung cười lạnh một tiếng nói: "Xem ra ngươi biết rất rõ Liệt vương, biết hắn là ai?"
"Đủ rồi!" Mộ Dung Dục không vui cau mày nói, nhàn nhạt liếc nhìn Mộc Vân Dung, Mộc Vân Dung nhất thời cảm thấy trong lòng chợt lạnh. Nhất thời lại có chút ủy khuất đứng lên, thầm nghĩ từ khi Mộc Thanh Y tỉnh lại, tất cả mọi người đều giúp đở nàng, phụ thân vì nàng, Cung vương giúp đở nàng, ngay cả Bắc Hán Liệt vương mới vừa đến Hoa Quốc cũng giúp đở nàng. Mộc Thanh Y chẳng lẽ là một yêu nghiệt?
"Biểu tỷ..." Mộc Vân Dung đáng thương nhìn Chu Minh yên.
Chu Minh yên mỉm cười lắc đầu một cái, một tay kéo cánh tay Mộ Dung Dục nhẹ giọng nói: "Vương gia, tính tình Vân Dung có chút nóng nảy, nhưng tâm cũng không xấu. Người đừng tức giận với muội ấy."
Mộ Dung Dục hừ nhẹ một tiếng, đi qua một bên ngồi xuống không để ý tới Mộc Vân Dung nữa. Ban đầu chọn nàng ta thành vương phi cho Thất đệ, cũng bởi vì nàng ta đủ ngu xuẩn, Thất đệ không cần một nữ tử có tâm thâm trầm làm vương phi, chỉ cần nghe lời là đủ rồi. Nếu như Mộc Vân Dung ngay cả nghe lời cũng không có, hôn sự kia cũng không có cần thiết tồn tại.
"Tứ tiểu thư biết Liệt vương?" Mộ Dung Dục hỏi.
Mộc Thanh Y lắc đầu, "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay cũng là lần đầu tiên thấy."
Mộ Dung Dục như có điều suy nghĩ gật đầu, Ca Thư Hàn chưa từng tới kinh thành, Mộc Thanh Y tự nhiên cũng không có nói dối. Suy nghĩ một chút, Mộ Dung Dục đối với Mộc lão phu nhân nói: "Chuyện hôm nay, cũng là ngoài ý muốn. Lão phu nhân cũng đừng trách cứ Tứ tiểu thư."
Mộc lão phu nhân thành hoàng thành khủng* đồng ý, nhưng nhìn thần sắc Mộc Thanh Y lạnh nhạt vẫn như cũ có chút chướng mắt, nói: "Vương gia phân phó, lão thân không dám làm trái. Nhưng Thanh Y làm việc sơ xuất, lão thân suy nghĩ nên để cho nàng đi ra ngoài thành thanh tịnh mấy ngày, để tránh sau này tái phạm." Nếu như chuyện không có liên quan đến bà, Mộc lão phu nhân còn thưởng thức sự bình tĩnh này của Mộc Thanh Y. Nhưng một khi quan hệ đến bà, bình tĩnh thong dong như vậy ở trong mắt Mộc lão phu nhân cực kỳ chướng mắt, không phạt nàng làm sao có thể nuốt trôi khẩu khí này?
thành hoàng thành khủng*: kinh sợ
Mộ Dung Dục không có tâm tình quản Mộc lão phu nhân xử phạt cháu gái như thế nào, phất tay bày tỏ tùy ý cũng được.