Thính Thính

Chương 27:




“Nhìn kìa nhìn kìa, Bùi Dĩ Nghiêu!”
“Đi hướng này…… Chẳng lẽ cậu ta định tìm Trần Thính đánh nhau?!”
“Oh no Sexy boy cùng Sweety boy định trở mặt thành thù hả?”
“What the……?”
Bùi Dĩ Nghiêu bước nhanh trên con đường rợp bóng cây xanh mát, mắt điếc tai ngơ với những thứ xung quanh. Sexy guy hay Sweety boy cũng không khiến hắn bận lòng.
Điều duy nhất hắn quan tâm lúc này là tấm ảnh chụp hắn xuất hiện trong máy tính Trần Thính. Cho dù người chụp là ai đi nữa thì chuyện Trần Thính lưu bức ảnh là sự thật.
Sự thật không thể bàn cãi.
Bùi Dĩ Nghiêu: Anh ở đâu?
Trên đường đi, Bùi Dĩ Nghiêu gửi tin nhắn cho Trần Thính nhưng cậu không trả lời, mãi lúc lâu sau mới nhắn lại.
Đông Hồ Cua Vương: Tôi không ở ký túc xá đâu, cậu đừng có tới.
Nhưng hiện tại Bùi Dĩ Nghiêu đã đứng dưới ký túc xá, hắn dừng bước, trực tiếp gọi điện. Chuông điện thoại vang lên nhưng không có người nhận, Bùi Dĩ Nghiêu định tắt cuộc gọi thì trong điện thoại phát ra tiếng Trần Thính.
“Alo?”
“Là tôi.”
“Khụ…… À ừm, chuyện hôm nay cậu biết rồi à? Ngại quá, đấy là Dương Thụ Lâm chụp rồi gửi cho tôi, ai ngờ tối qua làm PPT muộn quá, không cẩn thận copy lẫn ảnh vào trong folder, vì thế…….”
Trần Thính đang giải thích, nhưng sự chú ý của Bùi Dĩ Nghiêu lại nằm ở âm thanh ồn ào bên kia điện thoại, hơi nhíu mày, hỏi: “Anh đang ở đâu? Sao ồn thế?”
Trần Thính: “Hả? À, tôi ở phòng âm nhạc.”
“Phòng âm nhạc?”
“Ừm, hồi trước có một học muội muốn mời tôi tham gia ban nhạc, hôm nay gặp em ấy cho nên tôi đi cùng tới xem luôn.”
Trần Thính gặp Nhậm Dao ở dưới tầng, cậu đang lo không biết phải đối mặt với Bùi Dĩ Nghiêu thế nào, Nhậm Dao thì vẫn cố kéo cậu vào nhóm như trước. Đúng là đang ngủ gật thì có người đưa gối cho mà, vì vậy Trần Thính không nói hai lời đi theo Nhậm Dao luôn.
Cậu đoán nếu Bùi Dĩ Nghiêu nghe thấy tiếng nhạc thì chắc chắn sẽ tìm được mình, quả nhiên hắn tới thật. Dù sao Trần Thính cũng không muốn tránh mặt Bùi Dĩ Nghiêu mãi, cậu chỉ cần thời gian để bịa ra một lý do có lý.
Lúc này, Nhậm Dao cùng các thành viên ban nhạc đang diễn danh khúc ≪Tối huyễn dân tộc phong≫ vì Trần Thính.
Trần Thính giỏi tùy cơ ứng biến, nhưng Bùi Dĩ Nghiêu lại nhạy cảm bắt được hai từ — học muội. Tuy không quan tâm tới tin đồn linh tinh ở ngoài, nhưng chuyện nữ sinh tỏ tình với Trần Thính mời cậu tham gia ban nhạc Bùi Dĩ Nghiêu vẫn biết.
Việc này khiến hắn cảm thấy bị đe dọa. Như hôm vũ hội ở trường đầu năm chẳng hạn, chỉ cần Trần Thính muốn thì sẽ trở nên rực rỡ chói mắt, hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn của người khác.
Trần Thính như vậy sẽ không phải của một mình hắn nữa.
“Tôi muốn gặp anh.” Bùi Dĩ Nghiêu nói thẳng.
“Mọi người đang luyện tập, bây giờ chưa đi được.” Trần Thính không biết xấu hổ nói.
“Tôi thật sự muốn gặp anh.” Bùi Dĩ Nghiêu chỉ có một câu như vậy để nói, ngắn gọn súc tích.
Nghe vào tai Trần Thính, cậu lập tức tưởng tượng ra ánh mắt chăm chú tha thiết của Bùi Dĩ Nghiêu, lời từ chối không sao nói ra được. Cậu rối rắm gãi gãi đầu, thở dài như ông cụ non trong tiếng nhạc sôi nổi.
Mịa ló, ngăn tủ trong phòng không khóa.
Nếu lúc về tủ mà mở, nhất định là do cái tay thối của Dương Thụ Lâm.
Có quyết tâm, Trần Thính không do dự nữa, nhỏ giọng báo vị trí cho Bùi Dĩ Nghiêu.
Khúc nhạc đầu tiên đã tấu xong, Nhậm Dao tò mò nhìn qua: “Học trưởng, anh gọi điện với ai thế?”
Những người khác cũng mồm năm miệng mười huyên thuyên tám chuyện: “Có phải Bùi Dĩ Nghiêu không? Rõ ràng đều là sinh viên năm nhất thế mà đến giờ mình vẫn chưa được gặp cậu đẹp trai nhất trường bao giờ.”
“Người ta học khoa vật lý, còn cậu học khoa nào?”
“Thiên văn!”
“Mỗi ngày các cậu học cái gì? Ngắm sao hả?”
“Cút! Cút cút cút!”
“Mình đoán Bùi Dĩ Nghiêu thuộc cung Nhân Mã, học trưởng, anh cung gì thế?”
Đề tài vòng qua vòng lại vòng về Trần Thính, cậu híp mắt tính ngày, nói: “Tôi cung Bảo Bình.”
Cậu bạn nọ suy tư gật gật đầu: “Hừm, Bảo Bình cùng Nhân Mã vừa hợp lại vừa không hợp, các cậu biết đấy, cung tên có thể bắn nát bình thủy tinh, choang một cái, nước chảy lênh láng…..”
Nhậm Dao vẻ mặt khó tả: “Sao cậu có thể hình dung như thế được nhỉ?”
“Hehehe có sao đâu?” Cậu bạn ngốc nghếch cười: “Hay chúng ta chơi bài ≪Bác tài xế chở cháu nhanh lên≫ đi?”
Tay Bass khoa Thiên văn nhíu mày: “Đánh bài này như nào? Cậu có sheet nhạc không?”
“Không, nhưng tôi có bằng lái!”
“Sao thi lấy bằng sớm thế?”
Nhậm Dao không nghe nổi nữa, lia ánh mắt hình viên đạn qua: “Muốn tôi điên lên hả, học trưởng còn ở đây đấy!”
Trần Thính: Các cậu có thể coi tôi như không tồn tại.
“Đúng rồi học trưởng, chỗ này có trống Jazz đấy, anh chơi thử với bọn em một lần nhé? Nếu anh thấy hợp, muốn tham gia thì bọn em chào đón anh, còn nếu anh không muốn tham gia cũng không sao!” Nhậm Dao nóng lòng muốn thử, nói thật, lúc Trần Thính đồng ý đi cùng, cô nàng đã rất kinh ngạc.
Trần Thính thấy đến cũng đã đến rồi, giờ mà từ chối thì làm màu quá, vì vậy đồng ý hợp tấu một bài. Mắt Nhậm Dao sáng như đèn pha, đưa sheet nhạc cho Trần Thính.
“Bác tài xế” đi tới, trong tay cầm Saxophone rút tờ sheet nhạc trong tay Trần Thính ra rồi thay bằng tờ khác, nói: “Học trưởng Thính Thính, chúng ta chơi bài này đi, bài này ngầu lắm, ngầu như Khốc ca ý!”
Trần Thính nhìn, là bản ≪Kimi Ga Ireba≫, nhạc phim kinh điển của Thám tử lừng danh Conan. Vừa hay, Trần Thính mới học bài này xong, bởi mỗi lần tiếng nhạc vang lên, cậu đều có cảm giác chân tướng được phơi bày, thủ phạm đã bị bại lộ trước ánh sáng, cảm xúc này khiến người mê thể loại trinh thám, kinh dị như Trần Thính không thể bỏ qua.
Hai bên ăn nhịp với nhau, sau vài lần thử âm thì bắt đầu diễn tấu.
Rất nhiều người nói bản nhạc này sinh ra để dành riêng cho Saxophone, mà đúng là vậy thật, khi “Chú tài xế” bắt đầu thổi Sax, mọi người trong phòng bao gồm Trần Thính đều trở thành phông nền.
Tiếng kèn trầm bổng du dương khiến Trần Thính lắng nghe chăm chú. Cậu gõ gõ dùi, mắt nhìn ra cửa, dường như giây tiếp theo, cánh cửa ấy sẽ bật mở ra như trong anime, một luồng ánh sáng trắng hắt vào, cậu thám tử lừng danh xuất hiện.
Ngay sau đó, cửa phòng âm nhạc được mở ra.
Bùi Dĩ Nghiêu bước vào, ánh hoàng hôn chiếu xuống kéo bóng người hắn dài ra, toàn thân như tỏa ra tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Tiếng kèn Sax im bặt lại.
“Thình thình, thình thịch…….” Trần Thính nghe thấy tiếng tim mình đập.
“Xin lỗi. Tiếp tục đi.” Bùi Dĩ Nghiêu nhìn sang Trần Thính, hơi lạnh trên người tản đi, chủ động đứng một bên để không ảnh hưởng đến mọi người diễn tấu.
“Bùi, Bùi Dĩ Nghiêu?” Cả ban nhạc nhìn nhau, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Trần Thính.
Trần Thính sờ sờ mũi, nói: ‘Khụ, chúng ta tiếp tục đi, còn chưa tấu xong mà.”
Nói xong, cậu lặng lẽ trừng mắt với Bùi Dĩ Nghiêu một cái, lại đổi lấy cái nhìn dịu dàng của đối phương.
Nhậm Dao nhìn Trần Thính lại nhìn Bùi Dĩ Nghiêu, quay sang “Chú tài xế”, gật gù với nhau. Tiếng kèn Sax vang lên lần thứ hai, kéo lại sự chú ý của mọi người.
Trần Thính nín nhịn không nhìn Bùi Dĩ Nghiêu nữa, gõ dùi trống một cái. Mặc kệ cái người cao 1 mét 8 mấy đứng ở góc tường đẹp trai bao nhiêu, chuyện tôi tôi làm.
Không để ý tới hắn.
Không nhìn hắn.
“Thịch thịch thịch thịch!” Tóc xoăn rung lên theo nhịp trống, Trần Thính cảm thấy như được trở lại đêm vũ hội hôm đó, có thể thoải mái giải tỏa toàn bộ cảm xúc của bản thân. Nhưng phần đầu bản nhạc chưa đủ mạnh, lấy Sax là giai điệu chủ đạo khiến tâm tình của Trần Thính đã dâng cao mà không được thể hiện hết ra ngoài, cảm giác vẫn chưa đã thèm.
Bản nhạc kết thúc, tuy trong lúc diễn vẫn có vài lỗi sai, nhưng tổng thể vẫn rất ok. Vì vậy Nhậm Dao nhướn mày cười: “Chơi bài nữa không?”
“Chú tài xế” đáp lại bằng tiếng kèn Sax, một điệu kèn ngắn biểu lộ sự nghịch ngợm lười biếng, đuôi lông mày nhếch lên nhìn về phía Trần Thính: “Học trưởng Thính Thính muốn chơi thêm một đoạn không?”
Trần Thính chưa thấy thỏa mãn, gật đầu, dùi trống nhanh như mưa rơi, lên xuống theo tay cậu— là bản ≪Caravan≫ mà nam chính trong bộ ≪Whisplash≫ chơi solo.
Tuy tốc độ của Trần Thính không nhanh được bằng trong phim, kĩ thuật cũng chưa đến mức xuất sắc, nhưng cậu đã học chơi trống từ nhỏ, bản ≪Caravan≫ này cũng luyện đi luyện lại nhiều lần nên khá thạo tay.
Mẹ Trần Thính muốn cậu tiếp tục theo đuổi âm nhạc nên để một phòng riêng chỉ để đặt trống Jazz trên thuyền. Tiếng trống mạnh mẽ tự do bay nhảy theo gió, mặt sông gợn sóng, cá dưới nước và đàn vịt vui sướng chơi đùa.
Gió là tự do.
Nhịp trống cũng là tự do.
Trần Thính càng tự do hơn thế.
Trần Thính khi giải phóng bản thân là tỏa sáng nhất.
“Cool quá đi!” Nhậm Dao mê muội, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Bùi Dĩ Nghiêu, mắt sáng lấp lánh ngắm Trần Thính. Đám người “Chú tài xế” cùng tay Bass khoa Thiên văn cũng chăm chú nhìn Trần Thính, cứ thế bị cậu hấp dẫn.
Bùi Dĩ Nghiêu càng xem càng nhập tâm, dần dần, mọi thứ trong tầm mắt hắn như biến mất, chỉ còn lại Trần Thính và tiếng trống của cậu. Mỗi nhịp trống như đánh vào trái tim hắn vọng lại thành tiếng.
Tiếng trống bỗng dừng lại.
“Ui.” Trần Thính bất đắc dĩ giơ dùi trống lên, cười khổ. Lâu rồi không tập, muốn đánh hoàn chỉnh đoạn đầu cũng hơi khó.
Nhưng Nhậm Dao và mọi người vẫn vỗ tay cổ vũ, y như Trần Thính mới từ trong sảnh bước ra sân khấu.
Trần Thính cảm động bởi sự nhiệt tình của mọi người, đặt một tay trước ngực tỏ lòng biết ơn. Mắt liếc qua người nào đó đang đứng dựa lưng vào vách tường, hứ, sao không có phản ứng gì thế này, rõ ràng lúc cậu ta chơi bóng rổ ghi điểm mình còn vỗ tay cổ vũ mà.
Bùi Dĩ Nghiêu không đọc được suy nghĩ của Trần Thính, trong đầu hắn đang bận cân nhắc chuyện lớn hơn — “bắt cóc” Trần Thính mang đi.
Nghĩ gì thì làm vậy.
Hắn bước đến, nói một câu “Xin lỗi”, sau đó nắm chặt tay Trần Thính, kéo cậu đứng dậy khỏi ghế trống Jazz, đi thẳng ra cửa, chạy ra ngoài khu dạy học như muốn đến chân trời góc bể.
Trần Thính nghe tiếng gió thoảng bên tai, cảm nhận nhiệt độ nóng rực nơi cổ tay, trong đầu bỗng hiện ra bốn chữ — bỏ chạy theo trai.
Mặt cậu bỗng chốc đỏ rực.
Hai người chạy ra phía sau núi giả, Trần Thính thở hồng hộc, vừa định nói chuyện đã bị Bùi Dĩ Nghiêu ôm lấy. Cái ôm bất ngờ khiến Trần Thính cứng đờ, cậu nhỏ con hơn Bùi Dĩ Nghiêu, ôm như này chẳng khác nào bọc cả người cậu vào trong ngực.
“Cậu, cậu……..” Trần Thính nói lắp.
“Đừng sợ, tôi chỉ muốn ôm anh, vừa nãy nhiều người.” Bùi Dĩ Nghiêu giải thích.
Ai cần cậu giải thích cái này!
Trần Thính đỏ mặt đẩy hắn ra nhưng không được, tức chết mất thôi.
“Cậu muốn ôm bao lâu?” Cậu buồn bực hỏi.
“Chỉ một lát thôi.” Bùi Dĩ Nghiêu xoa tóc Trần Thính, cảm nhận sự mềm mại cùng hương thơm tươi mát của người trong ngực, gì cũng không chịu buông tay.
Trần Thính tự biết phản kháng không có hiệu quả, nhưng vẫn kiên quyết không ngẩng đầu. Trời biết mặt cậu bây giờ đỏ đến mức nào, từ nhỏ đến lớn tật xấu dễ đỏ mặt mãi vẫn không sửa được.
“Cậu không thấy mệt hả?”
“Không.”
“Mười lăm phút rồi!”
“Mới chỉ năm phút đồng hồ thôi.”
“Nói điêu!”
“Đây là dựa theo thuyết tương đối.”
Mr.Einstein, xin hãy đá cái tên này khỏi giới vật lí hộ cháu với!
Lại qua năm phút sau, Trần Thính cuối cùng không nhịn được nữa: “Cậu mà còn không buông tay thì tôi sẽ bực lên đấy.”
Bùi Dĩ Nghiêu hơi nới lỏng tay, nói: “Vậy anh yêu tôi đi.”
“No way.”
Thấy Trần Thính từ chối mình vô tình như vậy, Bùi Dĩ Nghiêu càng không buông cậu ra. Hắn không tức giận, ngược lại còn cười khẽ bên tai Trần Thính, dáng vẻ trông thật sung sướng.
Trần Thính khó hiểu. Cậu khó khăn cựa quậy trong lồng ngực Bùi Dĩ Nghiêu, cảm thấy mình như cái bánh bao sắp bị hấp chín, thở thế nào cũng không được.
Cơ mà cậu vừa ngẩng đầu, gương mặt đỏ bừng đã phải đối diện với đôi mắt thâm thúy của Bùi Dĩ Nghiêu.
“Cậu như vậy là không đúng.” Trần Thính đánh đòn phủ đầu.
“Sao lại không đúng?” Hai tay Bùi Dĩ Nghiêu đặt trên eo Trần Thính, hạ mắt nhìn cậu. Trần Thính càng tránh né, hắn càng dí mặt lại gần.
Trần Thính không trả lời được, hơi thở nóng rực của Bùi Dĩ Nghiêu khiến đầu óc cậu quay mòng mòng, chẳng nghĩ ngợi được gì.
“Vậy anh cảm thấy mình có đúng không?” Hắn hỏi lại.
Bùi Dĩ Nghiêu trầm mặc, suy giải, vì đối phương là Trần Thính cho nên hắn không thể nóng nảy được. Sau vài lần “giao chiến” như này, hắn nhận ra một triết lí, nói không bằng làm.
Vì vậy hắn cúi người, trực tiếp chặn miệng Trần Thính.
“Ưm!” Trần Thính bất ngờ, hai mắt mở to, quên cả hô hấp. Xúc cảm trên môi thật lạ, cậu ý thức rõ ràng được mình đang hôn môi cùng Bùi Dĩ Nghiêu, đáng nhẽ phải đẩy người ra lập tức, rồi lại không nhúc nhích được.
Nhưng có thật không nhúc nhích được?
Hay là không muốn cự tuyệt?
Trong đầu Trần Thính rối loạn, cặp mắt to đẫm nước khiến Bùi Dĩ Nghiêu càng muốn xâm lấn. Mọi thứ đều vượt qua mong muốn của hắn, cánh môi mềm mại và đầu lưỡi non mềm mang lại xúc cảm tuyệt diệu đến rùng mình.
Vượt quá tưởng tượng, không thể tự kiềm chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.