Sau một bữa cơm, Trần Thính cho là quan hệ của cậu và Bùi Dĩ Nghiêu có tiến triển lớn, nhưng không biết vì sao, ánh mắt mấy em gái góc đối diện nhìn cậu vô cùng u oán.
Chẳng lẽ mấy ẻm thích Bùi Dĩ Nghiêu?
Trần Thính lắc đầu, nhìn không thấu, đoán không ra.
Trên đường về, Trần Thính hỏi chuyện phỏng vấn, quả nhiên bị từ chối. Cậu vốn chỉ chuyển lời giúp người ta nên gật gật đầu không nói gì.
Bùi Dĩ Nghiêu lại hỏi: “Anh quen đoàn phóng viên à?”
Trần Thính nghi hoặc ngẩng đầu: “Không quen. Dương Thụ Lâm chung phòng ký túc xá với tôi làm trong đoàn phóng viên, cơ mà bọn tôi chưa bao giờ can thiệp vào sinh hoạt của nhau.”
“Vậy không đồng ý.” Bùi Dĩ Nghiêu nói.
“Nah….” Trần Thính bỗng dừng một chút, lời này của Bùi Dĩ Nghiêu, chẳng lẽ là muốn nể mặt mình sao? Ai nói học đệ không có tình cảm, người ta chính là ngoài lạnh trong nóng.
Học đệ ngoài lạnh trong nóng còn đưa Trần Thính về tận ký túc xá, bởi vì tiện đường.
“Đi đây.”
Học đệ tiêu sái rời đi, Trần Thính nhìn bóng dáng hắn, lầu bầu gọi điện cho mẹ. Mẹ Trần Thính tên là Trần Tố, bố cậu ở rể cho nên cậu theo họ mẹ.
Mẹ Trần rõ ràng đã uống rất nhiều, ngoại trừ như thường hỏi “Thính Thính nhà ta ở trường học có vui không”, còn dặn cậu phải sống hòa thuận với Bùi Dĩ Nghiêu.
“Nghiêu Nghiêu vừa mới về nước, có nhiều chỗ không hiểu, con là anh, phải chiếu cố thằng bé.”
“Ấy chà, Thính Thính nhà ta là anh cả, có thể trông cậy được rồi.”
Trần Thính vất vả khuyên mẹ đi nghỉ, trở về ký túc xá lại bị ba người Dương Thụ Lâm, Bách Dụ, Giang Hải hợp lại “nghiêm hình bức cung.”
Giang Hải quơ cái giá treo áo: “Còn không mau khai ra, ngươi và quân địch quen nhau từ khi nào?”
Trần Thính suy nghĩ một chút: “Ờm, trước lúc ra đời?”
Giang Hải lập tức mang vẻ mặt bi thương xót xa: “Hóa ra là do số phận an bài.”
Bách Dụ gật đầu theo, Dương Thụ Lâm lại càng tò mò Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu đi đâu ăn cơm, hào hứng hỏi thật nhiều, còn lấy ảnh chụp hôm nay ở khu bơi ra cho hội anh em cùng phòng xem chung.
“Nhìn đi, ông đây đã ra tay, thì dù là giọt nước cũng chụp căng đét!” Dương Thụ Lâm vô cùng đắc ý, cuối cùng còn đưa ảnh chụp cho Trần Thính, lấy cớ là Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu là bạn.
Trần Thính dở khóc dở cười.
Buổi sáng hôm sau, đến lượt Trần Thính tham gia trận chung kết 50m và 100m. Bạn trong lớp đến cổ vũ đã nhiều, người tới hóng hớt còn nhiều hơn, Trần Thính còn nghe được có người cược xem Bùi Dĩ Nghiêu có xuất hiện không.
Bùi Dĩ Nghiêu đương nhiên không tới, nhưng Trần Thính gặp được em gái chân dài đang tán cậu đứng chờ ở vạch đích.
Thấy Trần Thính có chút mất tự nhiên, cô đưa chai nước khoáng, cởi mở cười: “Học trưởng đừng bận tâm, em chỉ đơn thuần tới cổ vũ anh.”
“Cảm ơn.” Trần Thính thở hổn hển, nhưng không nhận chai nước. Dương Thụ Lâm nhạy bén đưa bình giữ nhiệt đưa qua, cười ha ha muốn xua đi tình huống khó xử này.
Học muội tên Nhậm Dao hơi ủy khuất, chỉ là rất nhanh liền hết, cô chớp mắt, vẻ mặt mong đợi nhìn Trần Thính: “Em thật sự muốn làm bạn với học trưởng, ban nhạc của bọn em vừa lúc thiếu một tay trống, học trưởng có muốn tham gia không?”
“Ban nhạc?” Trần Thính có chút kinh ngạc.
“Vâng ạ!” Nói đến chuyện ban nhạc, mắt Nhậm Dao sáng lên: “Do bọn em cùng nhau thành lập, đều là sinh viên năm nhất cả, trực thuộc câu lạc bộ âm nhạc, mọi việc đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông!”
(*)Nguyên văn: “Vạn sự câu bị, chỉ khiếm Đông phong”.
Là câu Gia Cát Lượng nói với Chu Du khi ở Giang Đông bàn định kế đánh Tào Tháo. Liên quân Tôn – Lưu đã chuẩn bị đầy đủ kế hoạch, binh sĩ sẵn sàng, mưu lược cũng đủ cả chỉ còn thiếu gió Đông Nam nổi lên để đánh hỏa công, phóng hỏa vào trại Tào. Câu này ý nói mọi chuyện dù đã toàn vẹn, đủ đầy nhưng đôi khi vẫn có thể bế tắc vì thiếu yếu tố quyết định: Thiên thời, còn gọi là thời cơ.
“Thật ra anh chỉ biết qua thôi, không có hứng thú với chuyện này lắm, cho nên thật sự xin lỗi em, anh không thể gia nhập.”
Trần Thính tuy cười, nhưng thái độ lại kiên quyết. Nhậm Dao còn muốn thuyết phục thêm, nhưng Dương Thụ Lâm thừa biết rõ, Trần Thính nhìn thì dịu dàng dễ nói chuyện đấy, nhưng sẽ không vì nghe lời hay ý đẹp hay nhìn người ta rơi nước mắt mà thay đổi quyết định.
Trong lòng Thính Thính, không hề dao động.
“Thính Thính, nhìn kìa, tổ một cuối cùng cũng thi xong rồi, sẽ công bố thành tích đấy!” Dương Thụ Lâm ngắt lời đúng lúc, kéo Trần Thính chạy.
Hai người chạy nhanh như gió, lát sau liền biến mất trong đám đông. Lúc dừng lại, hai người thở gấp liếc nhau, hì hì bật cười.
Dương Thụ Lâm gật gù đắc ý: “Tao hiểu sao chúng ta mãi không thoát kiếp chó FA rồi, người ta chủ động tìm tới cửa rồi còn chạy, chẳng phải ế do thực lực à?”
Trần Thính gật đầu: “Hợp lý.”
Lúc này, thành tích cuối cùng được công bố, hạng mục 50m và 100m Trần Thính đạt giải nhất với giải ba. Trận chung kết buổi sáng qua đi, buổi chiều là hạng mục cầm tạ chạy.
Bởi vì thí sinh không nhiều, cho nên trận chung kết diễn ra ngay sau vòng loại. Trần Thính dưới ánh mắt như thiêu như đốt của đám Dương Thụ Lâm và Quyển ca, giành được giải nhì.
Đến lúc này, toàn bộ hạng mục thi đấu của Trần Thính mới xong. Ngoại trừ câu tuyên truyền “Dáng người nhỏ bé, sức lực phi thường” làm Trần Thính không vừa lòng thì có thể nói mọi việc đều hoàn hảo.
Bùi Dĩ Nghiêu cũng vừa kết thúc hạng mục bơi lội nam, nghe câu kia xong, trong đầu lập tức hiện lên bóng hình Trần Thính. Nghĩ nghĩ, hắn lấy điện thoại gửi đi hai chữ.
Bùi Dĩ Nghiêu: Chúc mừng.
Trần Thính nhìn tin nhắn, quay lại hỏi Dương Thụ Lâm kết quả thi đấu của Bùi Dĩ Nghiêu. Bùi Dĩ Nghiêu hoàn toàn xứng với giải nhất, nghe nói người đạt giải nhì bị hắn bỏ xa một khoảng lớn, cậu ta tức đến mức đang ở bể bơi làm xác chết trôi.
“Ài mày không thấy đâu, dáng người kia, đôi chân kia, còn có tốc độ kia, tao nói thật, nếu có thể làm bài phỏng vấn, đoàn phóng viên bọn tao liền một bước lên mây! Chắc chắn sẽ nổi! Nổi nổi nổi….”
Dương Thụ Lâm tuy không xem tận mắt, nhưng cậu chàng có người gửi video cho, coi như bảo bối cho Trần Thính xem. Lúc nói, mắt vẫn dõi trên người Bùi Dĩ Nghiêu.
Trần Thính cảm thấy cậu chàng thật gay, từ chối xem video. Vì sao phải trân quý video nửa thân trần của người ta chứ, cậu cũng có mà.
Cơ mà Bùi Dĩ Nghiêu thật tốt, Trần Thính xem vòng bạn bè của hắn, một người cũng không có, quả là chung lý tưởng với cậu. Tục ngữ có câu “quân tử chi giao đạm nhược thủy”*, giống như bọn họ bây giờ, duy trì khoảng cách thích hợp, thỉnh thoảng ăn một bữa cơm, nhắn tin cho nhau, tốt cực kỳ.
*“Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt.”
Ý nói rằng, tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu ngọt. Tình cảm của người quân tử tuy nhạt nhẽo nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào, vồ vập nhưng lại dễ dàng dẫn đến tuyệt giao. (theo trithucvn.net)
Suy tư xong, cậu nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời.
Đông Hồ Giải Vương: Cùng vui cùng vui [ vỗ tay.jpg ]
Có lẽ Bùi Dĩ Nghiêu cũng nghĩ giống cậu, không nhắn tin lại. Hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói, năm tháng yên ổn.
Vì thế cho đến khi đại hội thể thao kết thúc, Trần Thính không gặp lại Bùi Dĩ Nghiêu, Bùi Dĩ Nghiêu chỉ tham gia thi bơi, thi đấu kết thúc cũng không thấy xuất hiện nữa.
Trần Thính cũng không để tâm, bởi vì Dương Thụ Lâm vậy mà giành giải nhất hạng mục lắc vòng, giải nhất này giúp lớp 423 đứng đầu khoa, báo được thù lớn bị lớp bên đạp xuống năm ngoái.
Lâm Quyển vui vẻ cười to ba tiếng, sau đó phẩy tay quyết định đi liên hoan. Chuyện tốt như vậy, mọi người đều tán thành, chỉ là sau ngày thi đấu là thứ hai, phải dậy sớm đi học, cho nên buổi liên hoan dời sang tối thứ sáu.
Hôm ấy thời tiết rất đẹp, ấm áp, lại được tan học sớm.
Bùi Dĩ Nghiêu bê một chồng báo cáo học thuật đi ra từ phòng giáo viên, nhìn đồng hồ, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, cuối cùng quyết định ra ngoài một chuyến, đi trả xe.
Con phân khối lớn đã ở bãi đỗ xe của trường gần nửa tháng, nếu tiếp tục không trả, chủ xe có thể sẽ chạy đến trường học treo cổ.
Chạy xe ra cổng trường, Bùi Dĩ Nghiêu nhìn thấy Trần Thính nhiều ngày không gặp. Cậu đứng đó với nhóm bạn cùng lớp, có vẻ đang đợi xe, mái tóc xoăn thật sự rất nổi bật.
Trần Thính cũng nhìn thấy hắn, con xe ngầu đét chói mắt, tiếng động cơ vang dội muốn người khác không chú ý cũng khó. Mà bởi tốc độ xe Bùi Dĩ Nghiêu rất nhanh, cho nên hai người chỉ gật đầu chào đối phương.
“Ngầu vãi, tao mà mua được một con thì thích thật….” Các nam sinh hâm mộ.
Trần Thính gật đầu, xe cool đấy, giá cũng rất cool. Trần Thính không ngờ là ba tiếng sau đó, cậu lại gặp Bùi Dĩ Nghiêu.
Không, lúc đó Trần Thính đã uống say, phải nói là Bùi Dĩ Nghiêu tỉnh táo lại gặp được Trần Thính say rượu.
Trên con phố cách trường học nửa tiếng đi xe, Bùi Dĩ Nghiêu vừa tạm biệt bạn, định lái xe về trường. Vừa quay đầu xe, hắn phát hiện có người đang ngồi xổm cạnh cột đèn bên kia đường, người nọ trông giống con thỏ mình biết, cả cái đầu xoăn quen mắt kia nữa, Bùi Dĩ Nghiêu dừng lại.
Vài giây sau, hắn đi nhanh qua đường, đứng ở trước mặt Trần Thính.
Trần Thính ôm đầu gối, hình như là ngủ rồi.
“Bùi, Bùi Dĩ Nghiêu?” Phía sau truyền đến tiếng kinh hô.
Bùi Dĩ Nghiêu quay đầu lại, nhận ra người đến là bạn cùng phòng của Trần Thính liền nhíu mày hỏi: “Anh ấy làm sao vậy?”
Dương Thụ Lâm không hiểu sao thấy chột dạ: “Thính Thính uống say rồi…. Thật đấy! Tôi cũng không hiểu cậu ấy uống say kiểu gì, mới có mấy chai RIO….”
Bùi Dĩ Nghiêu không nói gì, đúng lúc này, Trần Thính giống như bị đánh thức, lảo đảo muốn đứng lên lại không giữ được thăng bằng, chúi người ngã về phía trước.
Bùi Dĩ Nghiêu vô thức đưa tay đỡ, ôm người vào trong ngực.
Trán Trần Thính đập vào ngực Bùi Dĩ Nghiêu, dường như bị đau rồi, cậu ngẩng đầu híp mắt nhìn hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần đến mức như ngửi được hương vị phảng phất trên người.
Là hơi rượu trái cây thơm ngọt và hương vị lạnh lẽo của gió.
“Ơ.” Trần Thính như phát hiện cái gì, kế tiếp lại đâm đầu dán sát ngực Bùi Dĩ Nghiêu, bất động.
“Dương Thụ Lâm! Thính Thính! Xe tới rồi, đi thôi!” Lâm Quyển từ xa chạy tới, thở hồng hộc. Lúc nhìn thấy Bùi Dĩ Nghiêu cô nàng ngớ người, đầu đầy hỏi chấm nhìn Dương Thụ Lâm.
Dương Thụ Lâm cũng đang ngẩn tò te.
Bùi Dĩ Nghiêu nói: “Tôi đưa anh ấy về.”
“Nhưng mà…..” Lâm Quyển nhíu mày.
“Vẫn là để tôi đi, tôi và Thính Thính cùng phòng, lúc đầu chúng tôi cũng là đi chung.” Dương Thụ Lâm không yên tâm để Trần Thính đi cùng người khác, tiến lên kéo cậu, nhưng cậu chàng phát hiện —
Kéo không có được!
Thính Thính nhà chúng ta!
Ôm một nam nhân không buông tay!
Dương Thụ Lâm chịu đả kích lớn, cảm thấy cây cải bắp nhỏ mà mình tỉ mỉ che chở bị heo ăn rồi, đã vậy còn không có cách nào, Trần Thính uống say, nói không lọt tai, cuối cùng cậu chàng chỉ có thể trơ mắt nhìn con heo mang theo cây cải bắp ngồi trên taxi nghênh ngang mà đi.
Xe taxi là Dương Thụ Lâm gọi, cậu chàng tức giận lảm nhảm trên vòng bạn bè.
YSL: #2018 đáng buồn#
Bên kia, Bùi Dĩ Nghiêu nhìn Trần Thính gắt gao ôm mình không bỏ, hơi nhíu mày nhưng cũng không đẩy ra. Hương vị trên người Trần Thính cũng không khó ngửi, mặt tròn phúng phính làm người ta không thể ghét được, khóe miệng khẽ nhếch dựa vào trong lồng ngực hắn ngủ.
Bùi Dĩ Nghiêu lúc này mới phát hiện, Thính Thính thật sự rất gầy.
Dáng người nho nhỏ, vừa vặn ôm trọn vào lòng.
Xe rẽ một cái, thân mình Trần Thính theo quán tính lung lay, cảm thấy khó chịu, mày nhíu chặt.
Bùi Dĩ Nghiêu thấy mày cậu chậm chạp không dãn ra, nhịn không được nói: “Bác ơi, đi chậm thôi ạ.”
Bác tài thấy hai nam nhân từ lúc lên xe đến giờ vẫn luôn ôm nhau, nhịn mãi cuối cùng cũng chờ được đối phương chủ động mở miệng, vội vàng cười ha hả mở nhạc: “Yên tâm, kĩ thuật lái xe của chú rất tốt, ở N thị này là số một số hai, bảo đảm đưa hai đứa đến trường học bình an. Lần sau ngồi xe khác, hai đứa có thể nghe ngóng nghe ngóng xem, chú…..”
Bác tài đang chém gió, không ngờ còn chưa dứt lời, người ngồi đằng sau bỗng nhiên nhăn mày lại, nức nở khóc.
Trần Thính làm ông hết hồn.
Bùi Dĩ Nghiêu bế tắc nhìn Trần Thính tự dưng khóc như mưa, không biết làm sao. Mất vài giây mới cứng nhắc hỏi: “Anh sao vậy……”
“Hu hu hu hu……..”
“Tôi……..”
“Hu hu hu hu……..”
Trần Thính càng khóc càng thương tâm, mặt giàn giụa nước mắt, bác tài sợ đến mức thở cũng không dám.
Bùi Dĩ Nghiêu trải qua kinh sợ ban đầu, sau đó không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng. Trông Trần Thính rất đáng thương, hốc mắt hồng hồng, khuôn mặt đỏ ửng, hai tay gắt gao bám chặt vai Bùi Dĩ Nghiêu, đôi mắt mê man coi Bùi Dĩ Nghiêu là nơi dựa vào.
“Đừng sợ.” Bùi Dĩ Nghiêu dùng cánh tay cứng đờ của mình, không thuần thục nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Không ngờ chiêu này thật sự hữu dụng, tiếng khóc của Trần Thính nhỏ dần, nhưng giọng nói càng tủi thân hơn, còn có ý lên án: “Huhuhu sao lại muốn đánh Thính Thính…. Sao lại muốn đánh Thính Thính chứ…..”
Bùi Dĩ Nghiêu sửng sốt.
Bác tài cũng sửng sốt.
Phút sau, Bùi Dĩ Nghiêu mới hiểu sao cậu lại nói vậy, bởi vì Thính Thính = nghe = nghe ngóng.
Bác tài nói hai lần nghe ngóng, đánh hai lần, thật sự khiến người ta đau lòng.
*Giải thích xíu nè:
Lời bác tài: [打听打听] – Có nghĩa là hỏi thăm, nghe ngóng. Ngữ pháp của nó là Động từ lặp lại, trong trường hợp này hiểu là “hỏi thử xem”.
Thính Thính là [听听]. [打] còn có nghĩa là “đánh, tát, đập”. Vậy nên [打听打听] còn được hiểu là “đánh Thính Thính”.