Edit: Mạn Già La
Người đàn ông bị áp giải vào phòng thẩm vấn, ngồi xuống ghế hỏi cung.
Gã tỏ vẻ khinh miệt, ngặm chặt miệng, như thể đều khinh thường mọi thứ xung quanh mình.
Nhưng vị công tố viên trước mặt gã cũng hờ hững không kém, giống như không phát hiện gã đi vào, tự mình châm một điếu thuốc.
Chiều muộn, ánh nắng vàng xuyên qua khe hở của tấm rèm khép hờ, rọi vào đôi mắt của nam công tố viên trẻ tuổi, anh có một đôi mắt màu nâu nhạt, dưới ánh đèn làn da trắng nõn như trong suốt, nhưng lại hơi nhợt nhạt, khói thuốc lá lượn lờ trong không khí, công tố viên trẻ tuổi ngước mắt, vẻ mặt lạnh lùng trầm tĩnh, lông mi phảng phất như có bông tuyết vô hình bao phủ.
Nam phạm nhân ngửi được mùi thuốc lá, cùng một mùi hương ngọt mà lạnh lẽo thoang thoảng.
Công tố viên trẻ tuổi xinh đẹp nói: “Bắt đầu khai báo đi.”
Gã cảm thấy mình như bị trúng tà.
Khi vị công tố viên xinh đẹp như băng tuyết này thẩm vấn, gã biết gì nói hết, nôn tất tần tật những chuyện hai hôm trước không chịu khai ra, một chữ cũng không thiếu.
Chờ khi tỉnh táo lại.
Gã ta đã thừa nhận gần hết các hành vi phạm tội của mình.
Lúc này, gã cũng cảm thấy khó chịu vì các triệu chứng của kỳ phát tình, gã phạm nhân bắt đầu chửi bới: “Đ!t mẹ, trong phòng này có omega đến kỳ phát tình hả? Là đứa nào?”
Gã nhìn sang cô thư ký thân hình nhỏ nhắn đang ghi chép bên cạnh công tố viên.
Công tố viên trẻ tuổi thoải mái thừa nhận: “Không phải cô ấy, là tôi. Tôi là Omega, đang trong kỳ phát tình.”
Anh dùng giọng điệu như đương nhiên hỏi lại: “Có ý kiến gì không?”
Gã phạm nhân bị đưa đi, công tố viên trẻ tuổi lạnh lùng nói: “Đưa người tiếp theo vào.”
Anh xử lý các vụ án gọn lẹ như cắt dưa thái rau.
Cô thư ký vừa ghi chép, vừa nghĩ thầm, Thẩm tiên sinh không hổ là sát thủ alpha, quả nhiên alpha ở trước tin tức tố của omega thì ý chí sẽ đặc biệt không kiên định, càng dễ thẩm vấn hơn bình thường.
Vị công tố viên này họ Thẩm, tên Văn Quân, năm nay 29 tuổi, là phó lãnh đạo của viện kiểm sát bọn họ, công trạng xuất sắc. Nghe đồn năm đó ở khoa Luật đại học H vị này tốt nghiệp với thành thích nhất bảng. Mặc dù bởi vì anh là Omega, nên khi tốt nghiệp chỉ được nhận vào làm tại một viện kiểm sát địa phương nho nhỏ, bao năm trôi qua, nhờ khả năng xử lý vụ án xuất sắc cùng thành tích vượt trội, anh từng bước thăng tiến với tốc độ tên lửa.
Thẩm Văn Quân là công tố viên omega duy nhất ở đây, năm đó còn đi học, anh cũng là học sinh omega duy nhất trong lớp, mà anh chưa bao giờ che giấu thân phận của mình. Dù tất cả đồng nghiệp của anh đều là alpha.
Cho dù hiện tại luật pháp đã cấp nhân quyền cho ABO, nhưng sự phân biệt đối xử với omega vẫn còn đầy rẫy trong xã hội, bọn họ cảm thấy omega vừa ngu ngốc vừa ốm yếu, là nhân loại thấp kém chưa tiến hóa hoàn toàn.
Khi đến kỳ phát tình, Thẩm Văn Quân đều luôn dùng thuốc ức chế rồi mới đi làm, nhưng dù vậy, vẫn sẽ tản ra lượng tin tức tố nhỏ.
Sau khi xong việc, cô thư ký Tiểu Hà lo lắng hỏi: “Thầy Thẩm, anh thật sự không sao chứ? Em thấy sắc mặt anh hôm nay không tốt lắm.”
Quả thật không thoải mái.
Dù triệu chứng kỳ phát tình của anh rất nhỏ, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, buồn nôn, choáng váng và đau bụng —— sinh ra làm Omega, thì nhất định phải chịu đựng sự giày vò này.
Thẩm Văn Quân day day thái dương: “Vẫn ổn. Tôi còn chịu được.”
Thật ra anh không thích thẩm vấn tội phạm khi đang trong kỳ phát tình, lúc trước từng có lần suýt nữa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có điều nếu thẩm vấn phạm nhân vào khoảng thời gian này, đặc biệt là tội phạm alpha thì sẽ xử lý rất hiệu quả.
Mọi thứ đều có ưu và khuyết điểm, nên dù là omega thì cũng không tệ lắm.
Sau một ngày làm việc, Thẩm Văn Quân lấy chiếc áo khoác gió màu đen style lửng(?) mặc vào, lại đeo một đôi găng tay màu be, tút tát tỉ mỉ lại bản thân, lúc này mới tan làm về nhà.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, có lẽ sẽ không ai đoán được anh là một omega, sở hữu chiều cao 1m82, ngũ quan tuấn tú, dáng người cao ráo, vai rộng chân dài, rất có khí khái đàn ông.
Anh cùng vài vị đồng nghiệp alpha bước vào thang máy, đi xuống bãi đỗ xe.
Bọn họ đều ngửi được mùi hương tin tức tố trên người Thẩm Văn Quân, một mùi hương lạnh lẽo rất giống với tính cách của anh, lạnh lùng sạch sẽ, cũng không quá ngọt ngào, nhưng lại rất có sức quyến rũ.
Là alpha, còn chen chúc trong một không gian kín với một omega đang trong kỳ phát tình, vẫn có chút khó khăn.
Thẩm Văn Quân đứng gần cửa thang máy, chỉ chừa cho bọn họ bóng lưng, anh vừa mới cắt tóc, chỉ để lộ chiếc cổ trắng nõn, tuyến thể chưa bị đánh dấu dưới tác dụng của thuốc ức chế vẫn chưa sưng to, nhưng vẫn có chút dấu hồng giống như có cánh hoa màu hồng nhạt dính trên đó, hoặc như một nốt chu sa vô tình điểm tô lên trang giấy trắng, khiến người khác không thể rời mắt.
Không phải bọn họ không muốn hẹn hò với Thẩm Văn Quân, nhưng tất cả đều bị Thẩm Văn Quân từ chối với lý do không muốn yêu đương nơi công sở.
Nghe kể từng có một vị dũng sĩ kiên trì theo đuổi, cuối cùng Thẩm Văn Quân cảm thấy phiền, nên đành ăn ngay nói thật: “Hiệu suất làm việc của anh quá tệ, tôi không muốn yêu đương với một alpha kém hơn tôi.”
Điều này thật sự quá đáng sợ.
Thẩm Văn Quân về đến nhà, tắm rửa xong rồi nằm xuống vì quá mệt mỏi và khó chịu vì kỳ phát tình.
Vừa chợp mắt, thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của bạn tốt Tạ Hàm.
Mấy bữa nay anh luôn đặc biệt bực bội, tức giận hỏi: “Alo! Chuyện gì?”
Tạ Hàm nói: “Tiểu Quân, buổi tối thứ sáu cậu nhớ để trống lịch hẹn nha.”
Thẩm Văn Quân kỳ quái hỏi: “Tại sao phải để trống?”
Tạ Hàm nói: “Bởi vì buổi tối thứ sáu là sinh nhật ba mươi tuổi của cậu chứ gì.”
Thẩm Văn Quân quay đầu nhìn tờ lịch, lúc này mới nhớ tới: “Ồ.”
Tạ Hàm nói: “Tôi sẽ qua ăn sinh nhật cùng cậu.”
Thẩm Văn Quân ghét bỏ nói: “Không cần phải rườm rà như thế chứ? Chỉ là ăn sinh nhật thôi mà, cũng có phải còn con nít đâu, tôi cũng không đòi hỏi bạn bè phải hát bài ‘chúc mừng sinh nhật’ cho đâu, quá trẻ con.”
Tạ Hàm hỏi: “Tốt xấu gì cũng là sinh nhật ba mươi tuổi mà, cho dù không làm party, không đãi tiệc ở khách sạn, thì ít nhất cũng phải có bánh sinh nhật chứ?”
Thẩm Văn Quân gật đầu: “Được rồi, đến lúc đó gặp……”
Anh rất mệt, nghe ông bạn nói chuyện, nghe nghe liền ngủ mất.
Tạ Hàm nói: “Tôi đã xin cấp trên được điều đến chỗ cậu…… Tôi nghĩ có thể sẽ được duyệt, tầm nữa năm là tôi có thể qua đi làm cùng cậu rồi……”
Đợi nửa ngày, không nghe Thẩm Văn Quân trả lời.
Chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn.
Tạ Hàm thở dài, nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon, Tiểu Quân.”
Ngày hôm sau.
Thẩm Văn Quân không đến viện kiểm sát.
Anh đảm nhiệm vị trí giảng viên danh dự ở đại học Luật H, mỗi tuần phải đến dạy một tiết.
Sáng nay thức dậy, triệu chứng của kỳ phát tình vẫn còn rất nghiêm trọng, lúc đánh răng đã nôn khan mấy lần, anh đành phải tiêm cho mình một liều thuốc ức chế mạnh, bấy giờ mới đỡ hơn.
Thẩm Văn Quân mặc đồ tây ba mảnh* cùng một áo khoác dài màu đen, anh đứng soi gương, cảm thấy sắc mặt hôm nay của mình trắng bệt như quỷ hút máu vậy.
[*] Đồ tây ba mảnh gồm: áo vest, quần tây dài và áo ghi lê.
Thẩm Văn Quân nghĩ thầm, hi vọng đám nhóc ở đại học Luật đừng quá ngu ngốc, bằng không tâm trạng anh sẽ càng tệ hơn.
***
Đại học Luật H.
Ký túc xá sinh viên năm nhất.
Đằng Duệ nằm ườn trên giường dang thành hình chữ X ngủ như chết, bạn cùng phòng đánh thức cậu ta dậy: “Duệ Tử, dậy dậy, đi học. Hôm nay có giảng viên đặc biệt tới dạy đó.”
Đằng Duệ ỉu xìu vươn tay vẫy vẫy, mơ màng nói: “Các cậu đi trước đi…… chút nữa tớ đi, giúp tớ giữ chỗ nha.”
Qua mười phút, bạn cùng phòng đều đi hết, Đằng Duệ nhìn thời gian sắp muộn mới lết khỏi giường, lung tung đánh răng, lấy khăn lau mặt một cái, mang đôi vớ hai ngày chưa giặt cùng chiếc áo hoodie và quần jeans không biết bao lâu chưa giặt vào, lôi thôi lếch thếch đi ra cửa.
Đi được nửa đường mới phát hiện mình quên đổi giày, trên chân còn mang đôi dép lào.
Thôi, mang dép đại luôn vậy.
Đằng Duệ năm nay mười chín tuổi, sinh viên năm nhất, giới tính thứ nhất là nam, giới tính thứ hai là Alpha.
Cũng may cậu vẫn còn biết xấu hổ, nghĩ thầm, nếu như bị cô gái nào nhìn thấy bộ dáng này của cậu thì toang luôn.
Kết quả sợ cái gì thì gặp cái đó.
Đi nửa đường thì gặp ngay các cô gái bên khoa âm nhạc từng chơi chung game ‘Kịch bản giết người’* ở buổi party lần trước.
[*] Tiếng Anh (murder secret), là một trò chơi nhập vai, trong đó người chơi vào vai dựa theo kịch bản để giải câu đố và đạt được mục đích của trò chơi.
Các cô gái nhìn thấy cậu liền ghét bỏ đi đường khác.
Đằng Duệ tuyệt vọng.
Lúc cấp hai thì cậu là một nhóc béo, lên cấp ba cậu chăm chăm việc giảm béo thành công, vì tương lai có thể kiếm được bạn gái, vùi đầu khổ học ba năm, thi đậu vào khoa Luật đại học H.
Cậu cảm thấy bản thân chẳng những là một sinh viên tài ba, mà còn là alpha, lớn lên cũng rất đẹp trai, dáng người cao ráo, tìm người yêu chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Kết quả đến nay vẫn không có cô gái nào xem trọng cậu, vậy nên cậu đành phải chủ động tấn công, nhưng mãi vẫn chưa cưa đổ được cô gái nào.
Tại sao vậy chứ?
Cậu chỉ muốn có bạn gái thôi mà, sao lại khó như vậy?
Đằng Duệ đi được nửa đường, nghe thấy mấy bạn học nữ ở khoa khác đang thảo luận:
“Tớ vẫn luôn muốn đi mở mang kiến thức một chút.”
“Nghe đâu thầy Thẩm đặc biệt đẹp trai luôn.”
“Thầy Thẩm là thần tượng của tớ đấy, thầy là omega nam ưu tú như thế, rất nhiều alpha cũng không bằng thầy ấy đâu.”
“Tớ còn mang theo sách để tìm thầy Thẩm ký tên cho tớ nè.”
Đằng Duệ chua xót nghĩ thầm, omega nam không phải đều là ẻo lả à? Làm sao sánh bằng alpha? Mấy cô gái này đúng là không có mắt nhìn.
Đằng Duệ vào khu dạy học.
Toà nhà dạy học này được trang trí theo phong cách Châu Âu, cầu thang giữa sảnh hướng lên trên rồi mở rộng sang hai phía trái phải, những tia nắng chiếu vào từ cửa sổ sát đất.
Khoảnh khắc Đằng Duệ bước lên cầu thang.
Đột nhiên cậu cảm thấy khác thường.
Thơm, rất thơm, hương thơm nồng nàn như có người làm đổ cả lọ nước hoa vậy, nhưng mùi hương này cũng không phải ngọt gắt, mà là hơi ngọt thoải mái khoan khoái, khiến cậu vừa ngửi đã thích.
Tim cậu đập nhanh hơn, hô hấp khó khăn, ngẩng đầu, nhìn người đứng trên bậc thang.
Đó là một người đàn ông mặc một thân đồ den.
Trông như một con quỷ hút máu được bao bọc bởi đôi cánh đen.
Người nọ tựa như cũng cảm thấy tình huống khác thường, quay đầu lại, cúi đầu liếc Đằng Duệ.
Thẩm Văn Quân ngửi được mùi tin tức tố nồng nặc của alpha.
Loại tình huống này cũng không thường thấy, anh lập tức nghĩ tới, có lẽ mình đã gặp được thiên mệnh* rồi.
[*] Thiên mệnh: trời định/ý trời
Gần ba mươi năm qua, anh đã từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng lúc gặp được thiên mệnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ là khoảng khắc như vậy.
Anh thế nhưng nhìn thấy một tên nhóc luộm thuộm trông khoảng hai mươi tuổi, vẻ mặt ngu đần, ngửa đầu ngơ ngác nhìn chằm chằm mình, mùi tin tức tố alpha mê người mà anh ngửi thấy chính là phát ra từ người tên nhóc thúi này.
Tại sao là một tên ngốc thế hã?!
Thẩm Văn Quân tức muốn ngất, trực tiếp cắn đứt điếu thuốc trên miệng.
“Đệt.” Anh thấp giọng mắng.
———
Mạn: Bộ này mình thấy đã có một nhà làm đến c9 rồi, nhưng lâu quá vẫn chưa hoàn nên tui mới bê về edit. Không thích xin đừng ném đá mình.