Thịt Thiên Nga

Chương 11: Thịt thiên nga 11




Edit: Mạn Già La
Sau khi qua quá trình thẩm vấn động cơ phạm tội của nghi phạm, đến đây vụ án hạ màn, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Tạ Hàm xem ngày, đại khái mấy ngày nay sẽ đến kỳ phát tình của Thẩm Văn Quân.
Kỳ phát tình của omega có quy luật nhất định, nhưng không thể coi là đồng đều. Phần lớn omega là mỗi tháng sẽ phát tình, nhưng Thẩm Văn Quân thì khác, có thể có liên quan đến dòng máu Alpha của anh.
Kỳ phát tình của anh rất khó nhớ, không tính bằng tháng được, hơn nữa triệu chứng cũng không đến mức quá khó chịu, sau khi tiêm thuốc ức chế xong là có thể sinh hoạt bình thường, nên ngay cả bản thân anh cũng không coi trọng lắm.
Nhưng Tạ Hàm vẫn luôn ghi chép, theo thống kê của bọn họ, cứ mười tuần lại đến một lần, số lần cách nhau trung bình là 68 ngày.
Trước lúc đó hoặc sau mấy ngày hắn sẽ tìm cách chừa thời gian rảnh, làm đủ tất cả chuẩn bị, lại trước giờ hắn chưa từng chủ động nhắc nhở, mà chỉ là yên lặng chờ đợi Thẩm Văn Quân triệu hoán.
Như một tín đồ trung thành thuở xa xưa, kiên nhẫn và thành kính chờ đợi, chờ Thánh Tử yêu dấu của hắn triệu kiến.
Cũng không phải mỗi lần phát tình Thẩm Văn Quân đều cần dùng phương pháp giao hợp để giải quyết,
nếu có thể dùng thuốc ức chế để vượt qua thì dùng thuốc ức chế, không bất đắc dĩ sẽ không chủ động mở chân ra với hắn.
Bất quá kỳ phát tình của omega quả thật rất gian nan, cho dù ý chí kiên cường như Thẩm Văn Quân cũng không phải mỗi lần đều có thể chống đỡ được.
Cho nên, Tạ Hàm mười lần thì có thể đắc thủ bảy tám lần.
Chỉ cần lúc Thẩm Văn Quân cầu hắn, hắn đúng giờ xuất hiện là được. Beta không thể so với alpha, hắn phải nắm bắt mọi cơ hội, không thể để bất kỳ alpha nào có dịp lợi dụng.
Nhưng chưa bao giờ làm tận hứng cả, cho dù khi hắn hứa với Thẩm Văn Quân, đóng vai một nam công cụ có thể giảm bớt kỳ phát tình của omega.
Vốn dĩ hắn cho rằng mối quan hệ như vậy sẽ tồn tại mãi mãi, cho dù kéo dài cả đời thì hắn cũng không ngại.
-
Thẩm Văn Quân về đến nhà, nhìn thấy xe của Tạ Hàm trong gara, liền biết Tạ Hàm đã về.
Trong lòng Thẩm Văn Quân có chút khó chịu, chiều nay anh nghe nói vụ án đã khép lại, nhưng là nghe đồng nghiệp nói qua, Tạ Hàm lại không có nói cho anh biết. Có chuyện gì sao? Chẳng những là kết án, sao ngay cả tan làm cũng không nói cho anh một tiếng chứ?
Thẩm Văn Quân đỗ xe xong, tức giận đi lên lầu.
Cửa phòng Tạ Hàm mở, anh nghe thấy tiếng đi lại, tức là Tạ Hàm thức, cho nên anh trực tiếp đi vào.
Thẩm Văn Quân vọt tới cửa, vừa định mở miệng hỏi, liền nhìn thấy thùng carton đặt trên mặt đất còn chưa được cất đầy, và Tạ Hàm đang sửa soạn lại đồ đạc.
Tạ Hàm nhìn thấy anh, cười: “Sao cậu về sớm vậy?”
Thẩm Văn Quân sắc mặt xanh mét: “Cậu đang làm gì?”
Tạ Hàm khom lưng, nửa quỳ xuống, đem đồ đã xếp gọn đặt vào thùng carton, một bên cất đồ một bên nói: “Thu dọn hành lý.”
Giọng điệu đương nhiên, như thể chỉ đang làm một việc rất bình thường.
Thẩm Văn Quân bực bội nôn nóng.
Tạ Hàm như đoán được anh muốn nói gì, ngồi xuống, gần như khiêm tốn nói: “Chẳng phải cậu đã phát hiện nhẫn cầu hôn của tôi sao? Chắc nó khiến cậu rất không được tự nhiên đi. Thật ra tôi không muốn cho cậu phát hiện.”
“Nhưng nếu đã phát hiện, cũng không còn cách nào.”
“Chắc cậu cảm thấy rất xấu hổ, ngày đó tôi thấy mặt cậu đều đỏ, một bộ dáng không thể chấp nhận được.”
“Nếu tôi lại tiếp tục ở trong nhà cậu, đối với cậu chẳng phải sẽ làm cậu rất ngại sao? Không bằng tôi dọn ra ngoài cho rồi.”
Thẩm Văn Quân: “……”
Từng lời Tạ Hàm nói đều có lý có tình, cách chọn từ chọn câu cũng không sai gì, cũng như giọng điệu và thái độ, nhưng chỉ khiến anh cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết.
Anh theo bản năng rất muốn nói dối là “tôi không xấu hổ”, mặc kệ như thế nào, phải để Tạ Hàm ở lại trước đã.
Tạ Hàm còn an ủi anh nói: “Tôi chỉ dọn ra ngoài ở thôi, tôi định tìm một căn nhà gần cục cảnh sát, cũng gần viện kiểm sát, cậu muốn tìm tôi cũng rất tiện. Ngoại trừ giờ không sống cùng thì cũng không có gì khác nhau.”
Lời này của Tạ Hàm như đang nói, hắn không đi xa.
Nhưng trong lòng Thẩm Văn Quân lại dâng lên một trực giác rất mãnh liệt ——
Không thể để Tạ Hàm đi, rời đi này chỉ là bắt đầu, chỉ cần anh buông ra tay, một khi không chú ý, Tạ Hàm sẽ càng đi càng xa.
Thẩm Văn Quân xụ mặt, đi đến bên cạnh hắn, Tạ Hàm ngồi dưới đất, như một con chó bự uể oải. Thẩm Văn Quân trên cao nhìn xuống nói: “Không được. Đừng dọn đi.”
“Đặt đồ lại cho tôi.”
Tạ Hàm không có động tác: “……”
Thẩm Văn Quân cảm thấy có chút không thở nổi, anh cố gắng hô hấp, nhưng vẫn không thể giảm bớt cơn quặn đau kì lạ trong lòng, anh ngồi xổm xuống, lấy từng món từng món trong thùng carton ra, bừa bãi đặt lại.
Kỳ thật anh cũng không để ý trước kia Tạ Hàm đặt đồ vật thế nào, trong lòng dâng lên một tia hối hận, cảm thấy mình chưa bao giờ nghiêm túc nhìn người bạn tốt cùng mình nhiều năm này.
Thẩm Văn Quân vội vàng, tay không cẩn thận, sơ ý làm rơi chiếc hộp sắt xuống đất.
Nắp bị đập mở, đồ bên trong rơi ra ngoài hết, đồ vật có chút rối loạn, một cái ống đựng bút nhỏ, một cây bút hết mực, một cục tẩy dùng một nửa, một bảng thuốc hết hạn, v.v.
Nhìn qua như chất đống một số đồ lặt vặt tạm thời chưa sử dụng đến. Ngay cả chiếc hộp đựng cũng chỉ là một hộp quà đựng sôcôla, như thường được mở ra thưởng thức, lớp sơn ở các cạnh đã bị bong tróc.
Bao bì này trông hơi quen quen, nhưng Thẩm Văn Quân nhất thời không nhớ ra, chỉ nhớ mơ hồ hình như là bao bì mà hồi còn học trung học anh thường nhìn thấy trong siêu thị.
Hiện tại đã sớm bị loại bỏ rất nhiều năm rồi.
Tạ Hàm thở dài, quỳ trên mặt đất, cẩn thận nhặt mọi thứ lên, đặt lại đàng hoàng.
Đỉnh đầu truyền đến giọng của Thẩm Văn Quân: “Cái hộp này là sinh nhật cậu năm cấp hai, tôi tặng cậu làm quà sinh nhật.”
Tạ Hàm nhẹ nhàng “ừm” một tiếng: “Đây đều là trước kia cậu cho tôi.”
“…… Cậu thích tôi.”
Thẩm Văn Quân nói, anh nhìn thấy một tia nắng vàng gỉ từ cửa sổ bên cạnh Tạ Hàm chiếu vào, bụi bay theo tia nắng, mơ hồ không rơi.
Tạ Hàm cầm lấy đồ vật trong tay, lui về sau hai bước, ngồi ở mép giường, hắn không nói thích hay không thích, chỉ là có chút mệt mỏi nói: “Tôi không muốn trở thành một thứ cống hiến cho hạnh phúc của người khác. ①”
Thẩm Văn Quân chợt cảm thấy đôi mắt chua xót, anh nói: “Tôi không có nghĩ như vậy.”
“Tôi biết.” Tạ Hàm nói, “Trong lòng cậu tôi chính là tốt nhất, lúc cậu còn chưa phân hóa, thì tôi đã ôm tâm tư như vậy với cậu rồi. Mặc kệ cậu là alpha, beta hay là omega, tôi đều thích cậu.”
“Nhưng tôi cùng cực cả đời, cũng không thể ngửi được hương tin tức tố của cậu giống những alpha đó.”
Tạ Hàm cười cười: “Vụ án này đến cũng có chút trùng hợp, khiến tôi cũng có chút sợ hãi chính mình.”
“Mấy ngày này Đằng Duệ cũng có tìm tôi nói chuyện phiếm, cậu ta trộm nói cho tôi…… nói, cậu là omega thiên mệnh của cậu ta.”
Tạ Hàm ngước mắt, ánh sáng rơi vào trong mắt hắn, nhưng lại như không chạm tới đáy, không có một tia ý cười: “Tiểu Quân, tôi rất ghen tị.”
Thẩm Văn Quân dừng một lát, nói: “Tôi sa thải cậu ta rồi. Tôi bảo cậu ta đừng tới đi làm nữa.”
Lại nói thêm: “Ít nhất từ phía tôi, tôi sẽ không chủ động gặp lại cậu ta. Cho dù cậu ta tới gặp tôi, tôi cũng sẽ tránh đi.”
Thế nên, Thẩm Văn Quân dứt khoát nói: “Ở lại đi.”
Tạ Hàm hỏi: “Ở lại tiếp tục làm bạn cậu sao?”
Thẩm Văn Quân đi về phía hắn, trong mắt Tạ Hàm, giống như anh đang đi hướng tế đàn của mình, Thẩm Văn Quân ngập ngừng nói: “…… Sáng nay lúc rời giường tôi phát hiện mình đã đến kỳ phát tình rồi.”
Anh chủ động vươn tay nắm lấy tay Tạ Hàm, đầu óc anh rối bời, nhất thời nói không ra lời rõ ràng.
Trước giữ người lại rồi tính tiếp. Anh nghĩ.
Tạ Hàm lần đầu tiên trong đời từ chối anh: “Không được, Tiểu Quân. Trước khi cậu nghĩ kỹ và quyết định, tôi sẽ không chạm vào cậu nữa.”
“Tôi muốn làm với cậu, vẫn luôn không chỉ là giải quyết triệu chứng phát tình.”
“Tôi là muốn cùng cậu làm, tình.”
Tác giả có lời muốn nói: ① Tôi không muốn trở thành vật liệu cống hiến cho hạnh phúc của người khác: Tôi muốn bản thân trở thành một người hạnh phúc, mạnh mẽ và tự do, và tôi cũng có quyền lợi này. by Andrea Yev

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.