Thịt Thiên Nga

Chương 2: Thịt thiên nga 2




Edit: Mạn Già La
Dưới ảnh hưởng của tin tức tố, Đằng Duệ si ngốc nhìn Thẩm Văn Quân, như thể bỏ thêm mười tám tầng filter, cảm thấy người đàn ông này là người xinh đẹp nhất trên đời, bị u mê đến thần hồn điên đảo.
Thẩm Văn Quân thì lại không, anh chán ghét liếc nhìn sinh viên Đằng Duệ, rõ ràng chỉ là một tên nhóc đầu óc ngu si, nước miếng trong miệng Đằng Duệ sắp chảy xuống đến nơi.
Anh cất bước, vội vã rời đi.
Cái thứ ngớ ngẩn nào đây trời?
Thẩm Văn Quân đến văn phòng của giáo viên trước, vừa lúc không có người, anh mới thở phào. Lúc sáng đã tiêm một liều thuốc ức chế rồi, không dùng tiếp được nữa, không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thẩm Văn Quân đưa mắt nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa là tới giờ học.
Bây giờ xin nghỉ dạy cũng không kịp rồi.
Hơn nữa, trước giờ anh chưa từng xin nghỉ trong kỳ phát tình.
Nhưng anh có loại dự cảm xấu, alpha vừa nãy đến lớp vào giờ này, trên tay còn cầm tài liệu khoa luật, rất có thể là đăng ký học lớp của anh. Lỡ như gặp, thì sẽ khiến kỳ phát tình của anh nặng thêm mất.
Để phòng ngộ nhỡ, Thẩm Văn Quân gọi điện thoại cho Tạ Hàm, Tạ Hàm lập tức nghe điện thoại.
Thẩm Văn Quân uyển chuyển nói: “Hiện tại cậu có rảnh không? Có thể tới đại học H một chuyến được không? Người tôi không thoải mái lắm. Tầm một tiếng nữa.”
Tạ Hàm lập tức hiểu ý anh: “Hiện tại tôi sẽ xin nghỉ rồi qua ngay.”
Hai người bọn họ học cùng lớp từ thời cấp hai, luôn chơi rất thân.
Năm lớp 10 ấy, Thẩm Văn Quân phân hoá thành Omega, lúc mới vừa phân hoá giới tính thứ hai, tin tức tố của anh rất không ổn định, khi thì sẽ hấp dẫn A phát tình, khiến Thẩm Văn Quân phiền não quá chừng.
Khi đó Tạ Hàm mỗi ngày cùng anh về nhà, anh cũng đặc biệt tín nhiệm bạn tốt phân hóa thành beta sẽ không bị tin tức tố ảnh hưởng này, chỉ cần có Tạ Hàm bên cạnh, luôn sẽ khiến anh cảm thấy an tâm.
Đối với anh, Tạ Hàm giống như một người tất yếu không thể thiếu trong đời.
Tạ Hàm là người đứng đắn, tuy rằng không phải A, nhưng việc học hay sự nghiệp cũng rất thành công, hai người bọn họ bất kể là đối phương muốn làm gì, không cần quá nhiều lời cũng sẽ hoàn thành tốt đẹp.
Tạ Hàm nói sẽ tới, Thẩm Văn Quân lập tức yên lòng.
Anh bình ổn lại nhịp tim đang tăng nhanh, cầm sách giáo khoa giảng dạy đi đến phòng học.
Quả nhiên, vừa bước vào phòng học, Thẩm Văn Quân lại ngửi thấy mùi tin tức tố cực kỳ nồng kia.
Nhưng chỉ có giữa thiên mệnh mới có thể mới có thể ngửi thấy mùi tin tức tố của nhau rõ ràng, những A và O khác cảm nhận được chỉ là nồng độ bình thường.
Thẩm Văn Quân vào lớp vừa vặn ngay lúc chuông reo, như mang theo một luồng gió lạnh, khiến đám sinh viên đang đùa giỡn ồn ào lập tức nín thinh.
Thẩm Văn Quân nhìn Đằng Duệ ngồi ở hàng cuối lớp, tên nhóc ngốc kia đang đang ngây ngốc nhìn anh, mặt mày đỏ bừng, đôi mắt tỏa sáng bling bling.
Thẩm Văn Quân đã gặp qua rất nhiều A nhìn mình như thế trong kỳ phát tình rồi.
Trong số những phạm nhân anh đã thẩm vấn có rất nhiều kẻ cặn bã rác rưởi, cách những tên đó nhìn anh mới là hạ lưu vô sỉ, nhưng dù tình huống nào đi nữa, anh vẫn luôn bình tĩnh như thường.
Chỉ hơi có chút khó chịu mà thôi, anh có thể nhịn được, từ lúc ra cửa đến giờ đã hơn một tiếng, vừa vặn là thời điểm thuốc ức chế phát huy tác dụng cao nhất.
Đại học Luật H là trường có điểm chuẩn cao nhất, sinh viên ở đây cứ mười người thì có hết tám người là A.
Hương tin tức tố thanh lãnh mà ngọt ngào của Thẩm Văn Quân tràn ngập trong phòng học, khiến không ít người mặt đỏ bừng tim đập loạn, chăm chú nhìn anh.
Một bạn học thực sự không nhịn được, giơ tay nói: “Giáo sư Thẩm, em nghĩ thầy nên dùng một liều thuốc ức chế đi ạ...... quá, quá thơm rồi.”
Mọi người đều ngầm đồng ý.
Ông đây đã dùng thuốc ức chế rồi.
Thẩm Văn Quân mặt không cảm xúc nghĩ, sau đó cười nhạo một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Đó là vì tôi đang trong kỳ phát tình.”
“Sao thế? Đến chút năng lực khống chế cũng không có, sau này đi làm nếu gặp phải phạm nhân là omega thì sao đây? Chẳng lẽ cậu cũng như bây giờ, lắp bắp bảo người ta uống thuốc ức chế?”
Có người cười trộm khiến cậu sinh viên kia đỏ mặt.
Thẩm Văn Quân không lùi mà tiến, bước xuống bục giảng.
Anh cởi áo khoác ra, thân trên là áo sơ mi trắng cổ gập phối cùng áo vest đen, cà vạt thắt nút tam giác đơn giản, bên dưới là quần tây đen phẳng phiu. Từ dưới bục giảng nhìn lên, dáng người anh quá ư là đẹp, cổ tay dài qua đũng quần, eo thon chân dài.
Thẩm Văn Quân cao 1m82, so với alpha cũng không tính là thấp.
Anh thong thả bước tới chỗ ngồi của sinh viên.
Mùi tin tức tố ngọt ngào quyến rũ xen lẫn thái độ lạnh nhạt cùng cao ngạo của anh tựa như hương thơm lẫn trong tuyết mịn phả vào mặt. Quá mê người rồi. Nhưng mọi người nhớ đến lời trào phúng vừa rồi của giáo sư Thẩm, xem như là vì thể diện của A, phải cố nhịn!
Rõ ràng giáo sư Thẩm ăn mặc rất kín đáo, ngay cả cổ cũng chẳng lộ ra.
Thẩm Văn Quân mang theo hương thơm của omega đang trong kỳ phát tình đi lướt qua đám sinh viên alpha non nớt, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tôi biết trong các cậu có rất nhiều người tự cho là mình siêu phàm, xem thường omega, nhưng trên thực tế, thân là omega thật ra cũng có chỗ tốt, ngay cả omega đang trong kỳ phát tình thì cũng có cách để phát huy tác dụng trong công việc......”
“Ví dụ như......”
Ánh mắt cả lớp dõi theo bóng lưng anh.
Tim đập thình thịch, vừa sợ vừa mong giáo sư Thẩm đi qua người mình.
Trong đó, căng thẳng nhất là Đằng Duệ.
Mấy alpha khác đều chịu không nổi, cậu còn cảm nhận rõ hơn A khác mấy trăm lần luôn có được không? Cậu đau đầu hoa mắt, hơi thở gấp gáp, mặt đã đỏ bừng, còn tim thì đập nhanh kịch liệt như giây sau sẽ nổ tung đến nơi.
Khoảng khắc Thẩm Văn Quân đứng lại bên cạnh Đằng Duệ, đầu óc Đằng Duệ trống rỗng.
Không phải Thẩm Văn Quân không thấy nóng, nhưng ý chí của anh tốt hơn so với thanh niên choai choai như Đằng Duệ nhiều.
Thẩm Văn Quân từ trên cao nhìn xuống, cụp mắt nhìn chằm chằm Đằng Duệ, hỏi: “Cậu tên gì?”
Đằng Duệ ngẩng đầu, như bị ánh mắt lạnh băng của Thẩm Văn Quân sai khiến, khô khốc nói: “Đằng, Đằng, Đằng Duệ, Đằng trong Đằng Vương Các*, Duệ trong sắc bén.”
[*] Đằng Vương Các: là tên gọi của ba nhà lầu có gác do Đằng Vương Lý Nguyên Anh thời Nhà Đường cho xây dựng tại các tỉnh Giang Tây, Tứ Xuyên và Sơn Đông.
“Bao nhiêu tuổi?”
“Mười chín tuổi…… Tuổi, tuổi mụ của em là hai mươi mốt.”
“Trước đây từng học ở đâu?”
“Tiểu học em học ở trường Tiểu học XX, cấp hai là trường Trung học cơ sở XO, cấp ba là trường Trung học phổ thông OO. Thi đại học được XXX điểm.”
“Người thân trong nhà gồm những ai?”
“Em là con một, ba mẹ vẫn còn, ba em là nhân viên công chức, còn mẹ là bác sĩ. Nhà, nhà em có hai căn hộ, một căn ở đường vành đai 2, căn còn lại ở đường vành đai 5, và có một chiếc xe bốn mươi vạn.” (≈ 1,4 tỷ VND)
Thẩm Văn Quân hỏi cái gì, cậu ta cũng ngoan ngoãn trả lời tất.
Cuối cùng, Thẩm Văn Quân hỏi: “Có tiền án không?”
Cả người Đằng Duệ cứng ngắc, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không, không có!”
Thẩm Văn Quân thật sâu nhìn cậu ta: “Thật sự không có?”
Đầu Đằng Duệ vốn đã choáng váng, đầu óc rối bời mơ hồ, vô cùng xấu hổ nói: “Em....... đã từng trộm thẻ căn cước của người lớn, lúc còn vị thành niên từng đến quán net lướt mạng.”
Thẩm Văn Quân cười.
Má ơi. Đằng Duệ ngơ luôn, nhìn nụ cười của Thẩm Văn Quân, cậu ta cảm thấy cõi lòng cằn cỗi của mình như muốn nở hoa.
Thẩm Văn Quân đứng thẳng dậy, nhìn quanh lớp rồi nói: “Đã thấy rõ chưa? Kiểu alpha ngu ngốc giống thế này, lúc thẩm vấn tôi đã gặp rất nhiều rồi. Hỏi gì liền đáp cái nấy.”
Cả lớp cười phá lên.
Thẩm Văn Quân quay lại bục giảng trong tiếng cười của đám sinh viên, tiếp tục bài dạy.
Bọn sinh viên yên lặng ghi chép, trừ tiếng giảng bài của anh ra, cũng chỉ nghe thấy tiếng lật sách vở và tiếng viết chữ khe khẽ.
Cho nên dù động tác nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Văn Quân vẫn nghe thấy tiếng cửa mở đầu tiên, anh theo tiếng động nhìn về phía cửa sau phòng học ——
Tạ Hàm bước vào, cười với anh một cái rồi vẫy vẫy tay.
Thẩm Văn Quân vừa thấy hắn, trong lòng an tâm hẳn, cả người cũng thả lỏng hơn trước nhiều, không còn quá căng thẳng và sắc bén nữa.
Tạ Hàm tìm chỗ ngồi ở cuối phòng, lại vừa vặn ngồi cạnh Đằng Duệ.
Hắn ngồi xuống nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa là tan học.
Hắn một chút cũng không cảm giác được, cả phòng học này đang ngầm dâng trào tin tức tố.
Tạ Hàm lơ đãng nhìn thoáng qua Đằng Duệ đầu đầy mồ hôi, ân cần nhỏ giọng hỏi cậu ta: “Bạn học này, cậu nên lên phòng y tế đi?”
Sau đó đưa khăn giấy cho cậu ta.
Đằng Duệ nhận lấy khăn giấy lau mồ hôi: “Cảm ơn...... tôi, tôi không sao.”
Trong lòng Tạ Hàm hiểu ra vài phần, chắc là nam sinh này bị tin tức tố của Thẩm Văn Quân hấp dẫn, hắn đã thấy nhiều rồi. Từ khi Thẩm Văn Quân phân hoá, đã có rất nhiều A muốn đánh dấu anh, thế nhưng tất cả đều tự rước nhục, không một ai thành công.
Cuối cùng chuông tan học cũng vang lên.
Tạ Hàm vừa đứng dậy liền nghe thấy hai sinh viên bên cạnh tán gẫu về Thẩm Văn Quân:
“Moá nó, giáo sư Thẩm gợi cảm quá trời quá đất luôn. Tin tức tố của thầy ấy thơm ghê, tôi muốn *.”
“Thầy ấy còn chẳng mang vòng cổ, trên cổ trống trơn, vẫn chưa bị A đánh dấu. Lúc nãy trong đầu tôi chỉ toàn suy nghĩ muốn đánh dấu thầy ấy.”
“Tôi thì có hơi sợ thầy ấy, tôi vẫn thích omega dịu dàng đáng yêu hơn.”
“Không biết kiểu alpha nào mới có thể đánh dấu thầy ấy nhỉ.”
Tạ Hàm vẫn thường hay nghe các A nói tin tức tố của omega trong kỳ phát tình rất thơm, nhưng hắn là một beta không thể cảm nhận được gì, trong lòng hắn có chút hâm mộ, không biết tin tức tố của Thẩm Văn Quân có mùi gì?
Thẩm Văn Quân sắp xếp giáo án cùng tài liệu xong, anh vắt áo khoác lên tay rồi đi về phía Tạ Hàm.
Đằng Duệ cảm thấy mình sắp điên rồi, cậu ta lo lắng nghĩ: Sao, sao bây giờ? Chẳng lẽ thầy ấy muốn rủ mình cùng giải quyết kỳ phát tình? Mình, mình cũng không mang ‘áo mưa’, bây giờ đi mua luôn không? Mình có mang bóp tiền không trời?? Nam với nam thì phải làm thế nào??? Mình, mình, mình còn là trai tân, mình không có kinh nghiệm, mình có làm được không???
Đằng Duệ đang muốn đứng dậy thì Tạ Hàm cách cậu ta một ghế cũng đứng lên, chắn tầm nhìn của cậu.
Thẩm Văn Quân không thèm liếc cậu ta một cái, anh đưa áo khoác cho Tạ Hàm.
Tạ Hàm quen thuộc giúp anh cầm áo khoác và sách vở, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Đằng Duệ như bị sét đánh, ngồi yên tại chỗ, trơ mắt nhìn hai người sánh vai rời đi.
Bạn học bên cạnh xì xào bàn luận: “U là trời, đó chẳng lẽ là bạn trai của giáo sư Thẩm à...... xứng đôi thật đó. Mẹ nó, thật hâm mộ anh ta quá.”
Thẩm Văn Quân vừa ngồi lên xe Tạ Hàm, trong nháy mắt như bỏ xuống bộ giáp nặng nề, cả người xụi lơ, không chút phòng bị.
Thẩm Văn Quân dựa vào ghế lái, anh nhấn nút điều chỉnh ghế ngồi, ghế xe chầm chậm hạ xuống, anh cũng ngửa đầu ra sau, đôi môi hơi hé mở tràn ra những tiếng thở dốc đã kiềm chế rất lâu.
Trong mắt Tạ Hàm, hình ảnh này như Thánh Tử ngoan ngoãn nằm trên tế đàn của ác ma, mong muốn dâng hiến bản thân, vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ.
Anh dùng tay kéo cà vạt để nới lỏng cổ áo, cụp mắt xuống, nhàn nhạt liếc nhìn Tạ Hàm một cái: “Nhanh lên.”
.......
Tác giả có lời muốn nói: Tôi quyết định để đôi chim cu này có chút thân mật vượt qua quan hệ bạn bè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.