Edit: Mạn Già La
Đằng Duệ sững sờ.
Cậu là kẻ lỗ mãng không giấu được tâm sự, lập tức ngẩng đầu nhìn Thẩm Văn Quân, nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của anh, quan sát xem có bất kỳ cái gì khác thường không.
Thẩm Văn Quân đương nhiên không thể không cảm nhận được ánh mắt lộ liễu của cậu ta, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, không vui nhìn qua, tin tức tố ngọt ngào vừa rồi cũng lại trở nên sắc bén cay nồng.
Dù không cảm nhận được tin tức tố, nhưng thân là một cảnh sát giỏi nhìn mặt đoán ý, Tạ Hàm đã phát hiện tầm mắt giao nhau giữa hai người, Thẩm Văn Quân luôn không có sắc mặt tốt với đám alpha, tựa như không khác gì trước kia, nhưng lại tựa như không quá giống.
Thẩm Văn Quân hình như đặc biệt để ý Đằng Duệ?
Bởi vì là Alpha thiên mệnh sao?
…… Không biết có phải do Đằng Duệ là alpha thiên mệnh nên cậu ta mới có thể tiếp cận được Thẩm Văn Quân hay không nữa.
Thẩm Văn Quân chỉ liếc Đằng Duệ một cái, sau đó tiếp tục nói chuyện với Tạ Hàm, hai người nghiêm túc bàn chuyện công việc.
Cuộc trò chuyện cũng không có gì đặc biệt, nghe như chỉ là chuyện công việc, nhưng hai người anh một câu tôi một câu, nói chuyện với nhau rất ăn ý, giống như một đôi bạn lâu năm, Đằng Duệ đứng một bên hoàn toàn không xen vào được một câu nào.
Hơn nữa vì sao Tạ Hàm rõ ràng là một cảnh sát, nhưng anh ta còn am hiểu các điều khoản pháp luật hơn một sinh viên luật như cậu ta vậy chứ?
Đằng Duệ nhất thời cảm thấy trên đầu có một nổi áp lực khó tả.
Tạ Hàm cũng không phải không chú ý tới Đằng Duệ.
Thẩm Văn Quân là cố ý không để ý đến Đằng Duệ, hắn cũng cố ý không cho Đằng Duệ có cơ hội tiếp cận đề tài của bọn họ. Người trưởng thành, muốn khi dễ một tên nhóc miệng còn hôi sữa vẫn rất đơn giản.
Qua một lúc, Thẩm Văn Quân nhíu mày, liếc Đằng Duệ như thằng ngốc đang đứng bên cạnh, tức giận nói: “Chỗ này không cần cậu, bộ cậu không biết đi sắp xếp hồ sơ à?”
Đằng Duệ “dạ” một tiếng, có chút thất vọng rời đi.
Hai người nói chuyện công việc xong.
Tạ Hàm hơi mỉm cười, như không chút để ý, rất trà xanh hỏi: “Cậu bạn nhỏ kia có vẻ rất sợ cậu…… tuy tôi biết cậu bởi vì cậu ta có độ xứng đôi cao với cậu, cho nên có chút nhằm vào cậu ta không, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, có phải nên đối xử nhẹ nhàng với cậu ta chút không?”
[*] Trà xanh: ám chỉ những người tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và toan tính, thích đùa giỡn tình cảm và luôn hứng thú với người đã có chủ.
Khuyên bảo như vậy chỉ có tác dụng đổ thêm dầu vào lửa, Tạ Hàm quá hiểu Thẩm Văn Quân, quả nhiên, Thẩm Văn Quân tức giận nói: “Dựa vào đâu chứ? Vô dụng phải bị mắng.”
“Với thành tích kia của cậu ta, thậm chí còn không đủ tư cách làm thực tập sinh ở chỗ này đâu.”
“Tôi đã hỏi thăm, viện trưởng nói cậu của cậu ta là bạn của ông ấy, dựa quan hệ đi cửa sau. Làm một sinh viên luật, mục đích cậu ta đến đây là do bị tin tức tố thôi thúc, muốn theo đuổi tôi, hành động theo cảm tính như thế, quá ngây thơ quá ngu ngốc. Tôi cảm thấy cậu ta căn bản không thích hợp vào ngành này, không bằng nhân lúc còn sớm đổi nghề.”
Ánh mắt Tạ Hàm lướt qua Thẩm Văn Quân, nhìn về phía cửa ra vào, ở đó có một bóng người nhỏ bé không núp kỹ, từ từ thu người sang một bên cho đến khi khuất dạng.
Nói thật, trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.
Tạ Hàm nói: “Rồi rồi, đừng tức giận. Cũng không phải chuyện gì to tát.”
Mấy ngày trước, khi Tạ Hàm chưa xuất hiện, Đằng Duệ đã bị Thẩm Văn Quân đả kích rất nghiêm trọng, hôm nay càng tệ.
Cậu ủ rũ cụp đuôi trở lại phòng ngủ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy đám bạn cùng phòng đều là sinh viên đại học đang cười đùa vui vẻ, chẳng ai có thể hiểu được nội tâm bị ân oán tình thù tra tấn dày vò của cậu, càng thêm cảm thấy bản thân cô đơn bất lực.
Vốn dĩ gặp được omega thiên mệnh của mình, phải nên là một chuyện rất lãng mạn, cậu cũng không chê Thẩm Văn Quân là một omega nam cao 1m8 hơn nữa đã 30 tuổi, Thẩm Văn Quân vậy mà lại ghét cậu ta trước.
Thẩm Văn Quân và người bạn làm cảnh sát kia của anh dường như cũng không phải quan hệ bạn bè bình thường, nhưng nếu thật sự có mờ ám, giáo sư Thẩm hẳn sẽ quang minh chính đại thừa nhận. Cho dù chưa quen thuộc bao lâu, nhưng cậu biết Thẩm Văn Quân là người như vậy.
Đằng Duệ nhìn giường đệm bừa bộn của mình, lại nghĩ đến bảng điểm thấp lè tè, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy cơ chưa từng có.
Cậu ra đời quá muộn, còn chưa đủ ưu tú đến mức có thể xứng đôi với Thẩm Văn Quân, dù là tin tức tố phù hợp, cũng không thể khiến Thẩm Văn Quân nhìn cậu với con mắt khác.
Đằng Duệ vén tay áo lên, bắt đầu nghiêm túc dọn dẹp phòng.
Bạn cùng phòng ghé mắt nhìn nhau: “Đờ mờ, cậu làm gì thế? Mặt trời mọc từ hướng tây à?”
Đằng Duệ cắm đầu quét tước, sau đó ngồi vào chỗ mình, đeo tai nghe chóng ồn, nghiêm túc đọc sách.
Không thể cứ tiếp tục như vậy được…… Ít nhất, ít nhất lần sau có thể nghe được Thẩm Văn Quân nói cậu có tiến bộ, cũng khá tốt.
Đằng Duệ hạ quyết tâm.
Rồi ba ngày sau lại đến toà án làm thực tập, lại bị Thẩm Văn Quân mắng lên bờ xuống ruộng.
Quả nhiên, lâm thời ôm chân Phật là không được.
Vận may quá kém, mấy thứ bữa giờ cậu ta học thuộc, hoàn toàn không dùng được, nội dung hôm nay Thẩm Văn Quân hỏi cậu ta chẳng biết gì cả.
…… Chưa kịp thuộc TAT
Trong giờ học thầy giáo cầm quyển sách lên, nói: “Trọng điểm? Không có trọng điểm, nguyên quyển sách này đều là trọng điểm!”
Thầy giảng rất đúng.
Hôm nay sau khi tan làm, Tạ Hàm lại tới tìm Thẩm Văn Quân, hai người cùng nhau lên xe rời đi.
Sao bọn họ luôn ở cùng nhau vậy? Dù là bạn bè, thì cũng không khỏi quá thường xuyên rồi. Cũng đâu phải học sinh trung học tan học một hai phải kết bạn về nhà.
Đằng Duệ không khỏi lẩm bẩm trong lòng.
Vị cảnh sát Tạ kia trông dịu dàng tựa gió xuân, nhưng cứ cảm thấy như có chỗ nào sai sai.
Đằng Duệ cưỡi chiếc xe máy điện đi theo, muốn nhìn xem giữa hai người này có phải có quan hệ gì đặc biệt không.
Tạ Hàm liếc nhìn kính chiếu hậu, phát hiện có một chiếc xe máy theo sau.
Đang lúc suy nghĩ có nên nói cho Thẩm Văn Quân hay không, thì điện thoại trong túi hắn vang lên.
Ngã tư đường.
Xe cộ chen chúc cùng đợi đèn đỏ.
Tạ Hàm nghe máy: “Alo?…… Ừ. Được.…… giờ tôi qua ngay.”
Sau đó cúp máy, nhấn vào google chỉ đường, thay đổi đích đến.
Thẩm Văn Quân hỏi: “Có án hả?”
Tạ Hàm đáp: “Đúng vậy. Đi với tôi qua đó không? Hay là cậu đi về trước.”
Thẩm Văn Quân nghĩ, đây có lẽ là án tử đầu tiên của Tạ Hàm khi đến đây. Anh nói: “Tôi đi nữa.”
Bạn tốt chính là phải giúp đỡ nhau.
Đằng Duệ vẫn luôn đi theo sau bọn họ, xe đạp điện cũng sắp hết pin luôn rồi, lòng cậu nóng như lửa đốt, cuối cùng cũng thấy xe của Tạ Hàm cùng Thẩm Văn Quân ngừng lại, đậu ở một con đường gần khu dân cư cũ nát. Đằng Duệ ngó trái ngó phải, nơi này không giống như chỗ Thẩm Văn Quân sẽ ở, cũng không giống như nơi lãng mạn để hẹn hò.
Lại nhìn thấy xe cảnh sát, cậu lập tức hiểu ra.
Hai người thật là ra ngoài làm việc?!
Thẩm Văn Quân vừa xuống xe, rốt cục phát hiện Đằng Duệ theo dõi bọn họ, anh đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn Đằng Duệ, nói: “Lại đây.”
Tiếng nói không lớn.
Nhưng Đằng Duệ vẫn nghe thấy, giống như chú chó nhỏ bị dây xích lại, đáng thương vô cùng, sợ hãi rụt rè đi qua, ủ rũ cụp đuôi chờ phê bình.
Thẩm Văn Quân hỏi: “Cậu biết theo dõi là phạm pháp sao?”
Đằng Duệ run run rẩy rẩy nói: “Biết, biết ạ.”
Thẩm Văn Quân cười lạnh một tiếng: “Ha, biết luật nhưng vẫn phạm luật.”
Tạ Hàm từ trong cốp xe lấy ra một chiếc rương màu đen, mang bao tay cao su dùng một lần lên, nói: “Văn Quân, đi thôi.”
Lại quay sang cậu, ân cần dịu dàng hỏi: “Thật ra đây không phải công việc của thầy cậu, cậu ấy vừa lúc rảnh cho nên cùng đến thôi. Vừa vặn gặp cậu, cậu cũng là nhân viên mảng pháp lý à, muốn tới học tập một chút không?”
Đằng Duệ cứ cảm thấy như có một cái bẫy đang chờ cậu nhảy xuống.
Nhưng cậu ta không thể không nhảy.
Cậu quá hâm mộ ghen tị khí chất tinh anh giỏi giang trên người Tạ Hàm và Thẩm Văn Quân, bây giờ cậu đang nóng lòng muốn trưởng thành, hơn nữa Tạ Hàm đã mời, nếu cậu từ chối, Thẩm Văn Quân chẳng phải sẽ cảm thấy cậu ta rất kém sao?
Đằng Duệ một lời đồng ý.
Sau đó khi nhìn thấy thi thể ở hiện trường vụ án, nhịn mười giây, liền chạy ra ngoài nôn.
Đằng Duệ và Thẩm Văn Quân đều không phải lần đầu tiên thấy thi thể.
Sau khi khám nghiệm tử thi ban đầu, thi thể được cất vào túi đựng xác khiêng ra ngoài, và sẽ được gửi đến giám định pháp y để kiểm tra thêm.
Chờ khi Đằng Duệ trở về, thi thể đã được mang đi.
Bây giờ cậu đang rất suy sụp, cảm thấy mình tiêu đời rồi, sợ là trong lòng Thẩm Văn Quân đã đánh giá cậu âm điểm.
Sau đó cậu nhìn thấy trên tay Tạ Hàm cầm một thứ giống như súng lại giống gậy nhỏ, đang vận hành gì đó, Đằng Duệ hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Thẩm Văn Quân “suỵt” một tiếng.
Tạ Hàm lại nói: “Thiết bị mới. Còn chưa hoàn toàn đưa vào sử dụng. Là máy kiểm tra đo lường tin tức tố, gọi tắt IOA ( Inspectionofabopheromone), có thể dùng để thu giữ các hạt tin tức tố còn sót lại tại hiện trường.”
Thẩm Văn Quân nói tiếp: “Những người có tiền án thì có xác suất phạm tội càng cao. Chắc cậu cũng biết cấu trúc tin tức tố của mỗi alpha và omega là không giống nhau, cho nên sẽ có khác biệt rất nhỏ về mùi hương. Trước tiên sẽ thẩm tra đối chiếu với thông tin trong kho cùng với tin tức tố đã được ghi lại trong hồ sơ tội phạm, có thể rút ngắn thời gian điều tra của cảnh sát.”
Tóm lại, càng nhiều chứng cứ, thì sẽ có thêm nhiều manh mối để phá án.
Tạ Hàm lại nói: “Có điều tin tức tố sẽ tiêu tán trong không khí, cho nên muốn phá án trong thời gian nhất định, mới có thể sử dùng IOA.”
Hai người lại cùng nhau thương thảo vụ án.
Sắc trời đã tối.
Tạ Hàm nói: “Cậu về trước đi.”
Thẩm Văn Quân nói: “Tôi giúp cậu đưa đồ vật đi giám định cho.”
Đằng Duệ hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ ngây ngốc đi theo bên cạnh Thẩm Văn Quân, vướng chân vướng tay.
Thẩm Văn Quân cầm lấy rương đựng IOA, Đằng Duệ nói: “Giáo sư, anh đi đâu vậy? Em có thể đi với anh không?”
Tạ Hàm bất động thanh sắc vểnh tai nghe, hắn cảm thấy Thẩm Văn Quân sẽ từ chối, ai dè Thẩm Văn Quân lại cho Đằng Duệ theo thật.
Tạ Hàm nhíu mày, đồng nghiệp nói: “Lão Tạ, trở về mở họp.”
Đằng Duệ muốn ngồi trên ghế phó lái.
Thẩm Văn Quân nghĩ đến anh và Tạ Hàm đã từng ngồi ở vị trí này nên lập tức ngăn lại, nói: “Ngồi phía sau đi.”
Đằng Duệ ngoan ngoãn đi đến ghế sau, một lát sau mới dám hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy ạ? Đây không phải vật chứng sao?”
Thẩm Văn Quân đáp: “Đến sở quản lý tin tức tố. IOA là thiết bị mới, vẫn chưa được sử dụng chính thức, cho nên phải đến tìm người phát minh hỗ trợ phân tích số liệu.”
Đằng Duệ gật đầu.
Cậu nghẹn rồi lại nghẹn, thật sự không nín được, giống như tự thú nói: “Giáo sư, hôm nay em đi theo anh, là bởi vì anh luôn ở cùng Tạ tiên sinh, em nghĩ, hai anh, hai anh có phải là người yêu không?”
Thẩm Văn Quân dứt khoát phủ nhận scandal này: “Không phải. Chúng tôi là bạn bè.”
Quả nhiên, quả nhiên. May quá, may quá.
Đằng Duệ vừa định yên lòng.
Thẩm Văn Quân lại nói: “Nhưng tôi và cậu ấy ở cùng nhau, cho nên mới cùng về nhà.”
Đằng Duệ: “???”
.....
Tác giả có lời muốn nói: Máy đo lường tin tức tố gì kia là tôi bịa đại ra đấy.