"Xin chào ngài." Trường Minh nhẹ giọng gọi điện với chỉ huy của căn cứ Hồ Chí Minh. "Có lẽ chúng tôi sẽ đến nơi trễ hơn dự kiến vài ngày ạ."
Hoàng Quang Khải cũng dự đoán được điều này: "Không vội. An toàn là trên hết, các cậu cứ cẩn thận di chuyển là được."
"Vâng, cảm ơn ngài." Trường Minh nhìn các quân nhân đang nằm sốt ly bì trên giường, rồi nhìn ra cửa sổ, một quân đoàn gồm hơn hai trăm con zombie dạng người đang diễu hành trên phố, tốc độ của bọn chúng nhanh hơn loại zombie dạng người bình thường rất nhiều. "Bên phía các ngài có gặp loại zombie kỳ lạ nào không ạ?"
Quang Khải nhìn bảng báo cáo được gửi lên từ những quân nhân đi làm nhiệm vụ trở về, khẽ nhíu mày. Nghe Trường Minh hỏi vậy, ông đoán chắc loại xác sống có tốc độ rất nhanh không chỉ xuất hiện tại thành phố Hồ Chí Minh mà còn xuất hiện ở các tỉnh thành khác, thậm chí là trên toàn quốc.
"Có, chúng tôi phát hiện ra một loại xác sống rất đặc biệt. Theo như những gì chúng tôi đo lường được, tốc độ của chúng nhanh hơn gấp ba lần xác sống bình thường. Ngoài ra thì độ phản ứng của chúng cũng linh hoạt hơn. Trông cứ như.." Quang Khải dừng lại một lúc rồi nói tiếp. "Trông cứ như là sự kết hợp giữa hai loại xác sống dạng người thông thường và xác sống dạng thú."
Hai người im lặng một lúc, sau đó Trường Minh mới lên tiếng: "Chỉ bấy nhiêu thôi ạ?"
Chỉ.. bấy nhiêu? Quang Khải có cảm giác khó nói nào đó. Ý của cậu ta tức là còn xuất hiện các loại xác sống kỳ dị khác nữa? Bên đó họ đã gặp rồi?
"Bên chỗ các cậu.."
Quang Khải chưa kịp nói điều ông nghi vấn thì bị Trường Minh cắt ngang: "Xin lỗi. Chỗ chúng tôi lại bị tập kích. Tôi xin phép cúp máy trước."
Tút.. tút..
Trong lòng Quang Khải có rất nhiều mối ngổn ngang, định triệu tập cấp dưới họp về vấn đề này để lập các kế hoạch dự phòng mới. Ai ngờ, ông chưa kịp làm gì hết thì nhìn thấy đôi mắt mở to như bị nứt toác ra của con trai ông.
"Gì đấy?" Quang Khải thấy dáng vẻ này của Nhật có gì đó lạ lạ.
"Con nhận ra giọng nói ấy!" Nhật kích động chạy vào phòng, tâm trạng của cậu giống như hạnh phúc vì mất rồi lại tìm được. "Ba, đó chắc chắn là thằng Minh, ba cho con nói chuyện với nó đi!"
Quang Khải cốc nhẹ đầu Nhật, cái bộ dạng xốc nổi khó coi này ghép vào con trai ông sao mà cay mắt quá: "Có khi mày nghe nhầm thôi. Người ta từ Bình Phước đến, không phải ở Sài Gòn đâu." Mặc dù cậu thanh niên kia cũng nói bản thân tên Minh, nhưng chắc là trùng hợp thôi. "Giọng của một người sẽ bị biến đổi thông qua điện thoại."
Nhật cũng không có vì nghe ông nói vậy mà nản chí: "Con không có nhầm đâu! Không nhầm được! Giọng của thằng Minh đặc trưng lắm!"
Giọng của Trường Minh thiên về thiếu niên nhẹ nhàng thanh thoát, huống hồ Nhật đã vô số lần nghe giọng cậu thông qua mic game, sao mà Nhật có thể nhầm được.
"Ba cứ gọi lại thử đi ba!"
Nhật chỉ mới nghe được giọng của Trường Minh liền kích động đến quên lối về nên cậu không hề dung nạp được nội dung mà Trường Minh và ba cậu đang trao đổi.
Quang Khải nhìn đứa con trai ngày thường rất trầm ổn, thành thục mà giờ đây chả khác gì mấy đứa con nít loi choi, mắt cay không chịu được nên đuổi thẳng nó ra ngoài: "Đi đi đi. Chỗ người ta đang bị xác sống tập kích. Chừng nào họ liên lạc lại tôi sẽ hỏi giúp anh. Được chưa?"
Xác sống tập kích? Nhật nghe xong mà hoảng hồn: "Ba, có thể cứu viện họ không?"
"Anh biết họ đang ở đâu không?" Quang Khải phiền lòng. Ông có cảm giác thằng này sắp cắp đít theo trai rồi.
Nhật lắc đầu. Cậu tưởng Trường Minh có liên lạc với ba cậu thì cũng phải báo vị trí của cậu chứ.
Hiển nhiên là Trường Minh không báo, nên Quang Khải cũng không biết. "Tao cũng vậy." Mà dù ông có biết cũng sẽ không đi cứu viện được. Chưa kể đến nhân lực, vũ trang, riêng việc phải di chuyển một quãng được dài đã là một thách thức rồi.
Bên này, những con zombie như được thứ gì đó lãnh đạo. Chúng không vội vô tri vô giác xông vào nhà như những con bình thường, mà đứng bao vây xung quanh trước cổng một nhà nghỉ mười tầng, nơi mà dân cư trong căn cứ Bình Phước đang trú ngụ.
Nếu là lúc bình thường, quân lính sẽ không ngán gì mấy loại này, vì họ có đầy đủ súng đạn, cũng đã có kinh nghiệm thực chiến với loại này từ trước. Nhưng hiện tại, năm mươi sáu người trong căn cứ đều bị sốt liệt giường, trong đó có mười ba người dân, còn lại đều là người trong quân đội, cả chỉ huy trưởng lẫn chỉ huy phó đều đã mất hết ý thức. Bây giờ chỉ còn lại đại diện Trường Minh và huấn luyện viên Thỏ là có tiếng nói. Mặc dù hai người họ đều đã có đóng góp nhất định cho căn cứ, nhưng hiển nhiên, các quân nhân không thể tin tưởng hoàn toàn vào bọn họ được.
Thỏ biết điều đó, cũng không có miễn cưỡng hay bắt buộc ai đó phải nghe theo lệnh hắn. Một kích lửa của hắn đều có thể đem mấy trăm con zombie này thiêu rụi hoàn toàn. Thỏ làm thầy giáo đến quen, hắn muốn rèn luyện những người khác tăng cường năng lực, nếu không phải đến bước đường cùng, hắn sẽ không ra tay.
Nhưng hiện tại mấy người có năng lực nhất định đều đã nằm bẹp dí hết rồi, mười đứa nhóc tiểu đội 506 cũng không ngoại lệ, chỉ còn mỗi Trường Minh là có thể chạy nhảy tung tăng bình thường. Nhìn cậu đang chạy đây chạy đó để vừa chăm sóc Cu Tí vừa phải chăm những quân nhân khác, Thỏ có hơi không nỡ.
Trường Minh không biết Thỏ nghĩ gì, cậu nhìn vừa nhìn thấy quân đoàn zombie liền theo phản ứng mà đeo súng đeo dao đeo bom vào người, chuẩn bị đi ra làm gỏi bọn nó.
Nhìn thấy ánh mắt vi diệu của Thỏ, cậu có hơi không hiểu: "Sao thế ạ?"
Thỏ lắc đầu không nói gì. Hắn chợt nhớ ra, ngay từ ban đầu hắn đã dạy dỗ Trường Minh trở thành một người đàn ông mạnh mẽ. Chả biết từ lúc nào hắn lại đối xử cậu như đồ sứ dễ vỡ. Nhưng Trường Minh mạnh mẽ như vậy mới tốt, để cho dù cậu không thể thức tỉnh năng lực thì ai cũng không thể ăn hiếp được cậu.
Thỏ chỉ đạo một nhóm quân lính và quân đội sẽ đi quản trị người dân bình thường, đảm bảo họ phải ở yên trong phòng. Nhóm còn lại sẽ phụ trách cùng Trường Minh tiêu diệt zombie.
Có một vài người dân bình cũng muốn góp sức chiến đấu cùng Trường Minh. Một đứa nhóc gầy yếu như cậu mà cũng có thể cầm súng lên được, không lý gì những người trưởng thành như họ lại chỉ ngồi không mà hưởng quả.
Dĩ nhiên Thỏ không đồng ý, một là những người này chưa từng được huấn luyện qua, sẽ không biết cách phối hợp với quân đội, hai là họ không biết bắn súng, sẽ lãng phí đạn dược.
Khi thấy các quân lính đứng ở các cửa sổ chĩa súng xuống, đàn zombie như được lên dây cót mà cố gắng đâm sầm vào cánh cổng sắt cũ kỹ và bức tường mỏng manh.
Chúng không những có tốc độ nhanh mà sức lực cũng rất lớn. Rất nhanh, hai cánh cổng không chịu được sức đè ép lớn như vậy, lung lay như sắp bị đổ sập.
Bên phía quân đội vẫn không ngừng xả súng xuống dưới, nhưng không hiểu sao số lượng zombie ngày càng đông. Bắn hết một băng đạn lại hết một băng mà bọn chúng vẫn đông như vậy.
Thỏ nhìn số lượng zombie gấp mấy lần ban đầu nhíu mày. Cứ như thế này cũng không phải là cách, bọn họ phải tiết kiệm vũ trang để còn có cái mà trao đổi với căn cứ Hồ Chí Minh. Hắn ra lệnh ngưng bắn.
"Huấn luyện viên, bây giờ phải làm sao đây?" Một quân nhân là cấp dưới của Minh Tuấn hỏi.
Anh ta cũng nhận thấy dùng súng không thể giải quyết được tình trạng này. Bọn zombie như thành tinh ấy, các anh đã cố nhắm vào đầu zombie nhưng chúng lại có thể tránh né dễ dàng, thành ra bọn họ chỉ bắn được vào tay chân của chúng là chủ yếu.
Nhìn hàng rào mỏng manh chỉ chực chờ bị sụp đổ, mấy trăm con zombie thét gào làm trán anh ta đổ mồ hôi lạnh. Nếu bây giờ tất cả các quân nhân và quân lính có thể chiến đấu cùng đi ra, dùng sức mạnh vật lý để vặt đầu bọn chúng thì cũng không phải là không thể. Nhưng số lượng zombie ngày càng nhiều, mà bên họ chỉ còn hơn một trăm người là có thể chiến đấu, nếu địa điểm là ở một bãi đất trống thì còn tốt, bọn họ có thể quyết tử. Đằng này, chỗ trống trong sân nhà nghỉ khá nhỏ, từ cổng đến cửa nhà nghỉ cũng chỉ có mười mét. Hơn trăm người nhất thời không thể chống lại được mấy trăm con zombie kỳ dị như này để tránh cho chúng xông vào nhà nghỉ được.
Trường Minh đứng bên cạnh nghe được, đầu cậu liền nảy số: "Không lẽ.. anh định dùng siêu năng lực?"
Thỏ gật đầu.
"Siêu năng lực.. là sao?" Anh quân nhân không hiểu. Chuyện siêu năng lực mới được Thỏ tiết lộ cho Minh Tuấn lúc trưa nay, cậu ta vừa nghe xong liền bị sốt nằm bẹp dí ra đất, nào còn sức lực mà thông báo cho căn cứ biết. Vì vậy mà đến giờ vẫn không ai biết cơn sốt này thực ra là sự thức tỉnh siêu năng lực, bọn họ cứ nghĩ là một cơn cảm cúm nào đó do dầm mưa.
Trường Minh nhíu mày: "Có đến nỗi phải để anh tự ra tay không? Giờ bọn em ra đấy chiến đấu vẫn được mà?"
Suy cho cùng Trường Minh vẫn còn trẻ, sau vài lần dễ dàng chiến thắng zombie và chưa bao giờ rơi vào cảnh khốn cùng đã khiến cho cậu nảy sinh ra cảm giác vô cùng tự tin, lúc nào cũng nghĩ bản thân có thừa năng lực, mà những người khác cũng có năng lực như cậu. Cho dù bây giờ bao vây họ là những con zombie dị loại, cậu vẫn tự tin rằng hơn một trăm người quân nhân, quân lính cùng cậu vẫn có thể đấu lại chúng.
Thỏ hiểu để cho Trường Minh có suy nghĩ vậy là không nên, sẽ khiến cậu trở nên tự mãn với bản thân. Những nghĩ lại, cậu còn nhỏ như vậy, tính tình cũng hướng thiện giống mẹ bọn họ nên chắc chắn cậu không bao giờ làm ra chuyện gì xấu xa như kiểu cậy mạnh mà kiêu, vì vậy mà hắn không nỡ "vả" một phát để cậu nhìn nhận rõ hiện thực tàn khốc, để cậu tập suy nghĩ kỹ càng, tăng tính cẩn thận và cảnh giác với mọi thứ. Dù sao thì có hắn bên cạnh, cứ để cậu chơi thêm một chốc rồi lớn cũng không muộn.
"Tôi.. có cảm giác như đám zombie này được thứ gì đó.. lãnh đạo thì phải?" Anh quân nhân không chắc chắn lắm nói.
Zombie bình thường là loại vô tri chỉ biết hướng tới con người mà tấn công, khi không phát hiện được con mồi thì chúng là một cái xác vật vờ. Nhưng gặp phải đám zombie dạng thú hồi sáng nay, và cả quân đoàn hiện giờ, bọn chúng hành động có trật tự, có sự phối hợp nhịp nhàng. Nhìn một tốp zombie tiến lên đâm vào cổng rồi lui ra, rồi lại có tốp khác tiến lên, cứ lần lượt như thế, anh quân nhân lạnh toát sống lưng.
Đám zombie sáng nay được chỉ đạo bởi mấy con quái vật khổng lồ. Vậy bây giờ, có phải chỉ đạo quân đoàn này cũng là quái vật như vậy không?
Trường Minh nghe anh bộ đội nói thế thì dần hiểu ra. Cậu cũng có suy đoán giống anh ta, có lẽ chỉ huy bọn zombie này là quái vật nào đó. Nhưng cậu có trực giác rằng, không phải lúc nào bọn quái vật cũng có thể xuất hiện được. Bởi vì gần một tháng từ lúc còn ở rừng cao su, cậu với Thỏ mới gặp lại được chúng. Trong lúc bọn họ xây dựng căn cứ càng không gặp. Mà căn cứ Hồ Chí Minh có khả năng còn chưa bị quái vật tấn công bao giờ.
Cho nên, mới sáng nay bọn họ đã gặp rồi, bây giờ sao có thể gặp tiếp được?
Trường Minh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cậu lại chẳng biết nói gì, vì cậu cũng không biết suy đoán của mình có chính xác hay không. Cậu nhìn Thỏ, quyết định để hắn chỉ huy, nghe theo hắn mới là quyết định an toàn và chính xác nhất.
Thỏ từ cửa sổ tầng ba, trong tầm mắt ngạc nhiên của quân nhân mà nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất. Hắn đánh nhanh thắng nhanh, hàng chục quả cầu lửa hiện lên từ không trung bay thẳng vào đám zombie. Rất nhanh, ngọn lửa nóng bỏng bùng cháy lên, đám zombie thét gào, nhưng vẫn không ngừng dùng sức để đâm vào cổng và tường rào.
Thỏ lạnh mắt ngước nhìn một con zombie lẻ loi đang đứng bên đường đối diện. Vì hắn là người có siêu năng lực nên tầm mắt cũng vượt xa hơn người thường, nhờ đó mà có thể thấy rõ được hình dạng của con zombie này. Vẻ ngoài của nó vẫn giống zombie bình thường, làn da nổi các mạch máu xanh đen, mắt đục ngầu, thân thể nhếch nhác, nhưng cả người nó lành lặn không có vết thương, máu dính trên người nó có vẻ như là của người khác.
Một con zombie cấp B, còn là loại có khả năng cao phát triển thành Zombie Chúa, nó có thể trong một lúc điều khiển được một ngàn con zombie loại thường.
Thỏ chạy nhanh về phía con zombie nọ, nhưng nó có vẻ đánh hơi được mùi nguy hiểm, trước khi bị cầu lửa của Thỏ nuốt chửng thì đã nhanh chóng lủi đi mất.
Nhìn đám cháy trước mặt, rất nhanh đã không còn con zombie nào sống sót, mấy anh quân nhân mắt chứ A, mồm chữ O: "Đây.. Đây là sao?"
"Là siêu năng lực đó!" Trường Minh kiêu ngạo trả lời. Thỏ của cậu là nhất.
Mấy anh quân nhân chưa kịp tiêu hóa cái chuyện phi khoa học này, bỗng có một người dân bình thường hớt hải chạy vào phòng hét lên: "Không xong rồi! Xác sống đã đột nhập vào bên trong được rồi!"
"Cái gì?"