Thỏ Hoa Đào

Chương 10:




Trans: Vương Linh
Beta: Yam
Ninh Tây Cố vốn cho rằng sau khi vào cửa cậu sẽ lại thấy một chiến trường hỗn độn, thế nhưng kết quả lại không giống như vậy, trông khá là ngăn nắp sạch sẽ, vượt ngoài dự đoán của cậu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh quay đầu nhìn cậu, phát hiện cậu luống cuống tay chân đi phía sau, không khỏi bật cười: “Làm gì thế? Căng thẳng cái gì? Chị đây sắp mệt chết rồi, không còn sức đâu mà ngủ với cậu. Cậu ngủ trên sofa đi!”
Ninh Tây Cố hoàn toàn không nghĩ đến việc hôm nay có thể tiếp xúc thân mật gì với Nhạc Quỳnh Quỳnh, chỉ cần có thể vào cửa qua đêm thôi đã là một bước tiến lớn đối với cậu, cậu đắc ý là thật mà căng thẳng cũng là thật.
Mặc dù biết xác suất chỉ có 0,01%, nhưng cậu vẫn cứ ôm tia hy vọng viển vông.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Tôi đi lấy chăn mền cho cậu, cậu ngồi đây đi.”
Ninh Tây Cố ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, không dám đi đâu lung tung, cho dù mèo con đi ngang qua cậu cũng không nhúc nhích.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lấy cái chăn được giặt sạch, phơi khô cất trong tủ và một cái gối của mình đưa cho Ninh Tây Cố: “Này, cho cậu.”
Ninh Tây Cố ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên chăn: “Cảm ơn.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đã rất mệt rồi, lông mi rũ xuống, đôi mắt mang theo vẻ buồn ngủ nhìn Ninh Tây Cố. Thế mà lại có cảm giác trông cậu rất đẹp trai, rất dễ thương, cô híp mắt cười một cái, nhịn không được đưa tay sờ đầu Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố hôm nay khiến cho cô có ảo giác như đang nuôi một con cún cỡ lớn vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện vậy, khiến cô thật sự muốn ôm người đàn ông này một cái, không có ý nghĩa sâu xa nào cả, chỉ là muốn chữa lành sự mệt mỏi do làm việc cả ngày trời mà thôi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngáp một cái, nói: “Tôi buồn ngủ lắm rồi, vậy chúc ngủ ngon nhé.”
“Trong ngăn kéo phòng vệ sinh có bàn chải dùng một lần, đôi dép cậu từng đi để trong tủ giày đấy, cậu tự tìm đi nhé, tôi đi ngủ trước đây…”
Kỳ thực Ninh Tây Cố có hơi buồn bực, sao cô gái này lại yên tâm với mình như thế chứ? Không sợ dẫn sói vào nhà à? Không có chút ý thức an toàn chút nào à? 
Hay là đối với người đàn ông nào, cô cũng như vậy? 
Lỡ như cậu là một tên tồi thì sao? May mắn cậu là một người ngay thẳng, tuy rằng muốn chiếm cứ được Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhưng cậu cũng không vội như vậy.
Ninh Tây Cố trải chăn lên trên sofa, cái sofa này hơi nhỏ một chút so với cậu, chân dư ra ngoài một khúc, nhưng miễn cưỡng thì cũng coi như là ngủ được yên ổn. Dùng chăn cuốn quanh người, nhắm mắt lại. Hương thơm từ mền và gối như có như không đột kích khứu giác của cậu.
Đây là mùi hương trên người Nhạc Quỳnh Quỳnh, ngọt ngào ấm áp như thể đang bao bọc lấy cậu, khiến cho cậu có cảm giác như đang ôm Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa thơm vừa mềm trong lòng, tựa như bọn họ đang đắp cùng một cái mền vậy.
Ninh Tây Cố khó mà chìm vào giấc ngủ, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà mặt của cậu từ từ đỏ bừng cả lên.
Cũng không phải mùi hương hiếm lạ gì! Ninh Tây Cố nghĩ, căn bản không phải là loại nước hoa đắt tiền, chỉ là mùi hương của mấy thứ như bột giặt, sữa tắm, dầu gội đầu với các loại đồ trang điểm, đồ dưỡng da của con gái hoà vào với nhau thôi mà.
Mùi hương bình thường nhưng cũng rất ấm áp, cũng giống như cảm giác mà Nhạc Quỳnh Quỳnh đem lại cho người khác vậy, không hẳn là rất quý báu, nhưng đối với cậu thì nó rất đặc biệt.
Cậu ngủ không được nên nghĩ đến Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu nghĩ, biểu hiện lần này của cậu nhất định là rất tốt, nếu như theo đuổi Nhạc Quỳnh Quỳnh mà có mức đánh giá thì, chung quy cũng nên thêm vào điểm hảo cảm, tăng thêm 10% ấy nhỉ?
Nhất định Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ cảm thấy cậu là một người đàn ông vừa biết quan tâm chăm sóc vừa lễ độ.
Nhân cơ hội này nên làm thêm nhiều việc nữa mới phải!!
Ví dụ như sáng mai khi Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn chưa thức dậy thì mình có thể dậy sớm hơn nấu bữa sáng cho cô. Nhạc Quỳnh Quỳnh nhất định sẽ vô cùng cảm động. Ninh Tây Cố mơ mộng nghĩ. 
Nói làm là làm! 
Ninh Tây Cố nhanh chóng tìm được mấy cái thực đơn dễ làm nhưng ngon miệng trên app đồ ăn nào đó, lưu lại, rồi lại đặt báo thức 7 giờ sáng mai. Sau đó, cậu mới an tâm chìm vào giấc ngủ, bây giờ phải nghỉ ngơi dưỡng sức, ngủ một giấc thật ngon để mai còn dậy sớm làm cơm.
Bên kia. 
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói là đi ngủ, thế nhưng vừa nghĩ đến việc trong phòng khách còn có một chàng trai trẻ có ý đồ với cô thì lại lo lắng đến không ngủ được, cô rất buồn ngủ thế mà lại không dám ngủ say.
Bây giờ Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy có hơi hối hận, vì sao ban nãy mềm lòng để Ninh Tây Cố vào cửa.
Cô vô cùng mẫn cảm với sự tiếp cận quá mức của đàn ông, cho dù là bạn trai của cô. Nhưng dưới bầu không khí không thích hợp mà muốn động chạm tiếp xúc với cô cũng khiến cô cảm thấy khó chịu, cô không thích động chạm da thịt với người khác, động một chút là xấu hổ.
Nguyên nhân chia tay hai người bạn trai trước cũng tương tự như vậy.
Cô nhớ, người đầu tiên là Giang Diệp Sơn, tên đàn ông lưu manh kia muốn ngủ với cô.
Khi đó, bọn họ còn chưa quen được bao lâu, lúc đó cô mới chỉ có mười tám mười chín tuổi, là một cô gái ngây thơ đơn thuần và ngốc nghếch. Lúc đầu còn tưởng rằng nói chuyện về Platon, kết quả là Giang Diệp Sơn đột nhiên bày ra ý đồ xấu xa khiến cô sợ đến khóc ầm lên.
Đó không phải là cảnh tượng mỹ nhân đẫm lệ gì mà là gào khóc nức nở, tựa như một đứa trẻ không hiểu chuyện vậy, ngay cả Giang Diệp Sơn cũng bị cô dọa một trận, buồn rầu nói: “Được rồi, được rồi anh không động vào em… Không phải anh vẫn chưa động vào em sao? Đồ vẫn còn chưa cởi mà, mới hôn có một cái thôi, em khóc cái gì?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không chỉ khóc mà còn khóc vô cùng dữ dội, khóc đến mức nôn thốc nôn tháo.
Giang Diệp Sơn bị một loạt phản ứng của cô khiến cho mặt mũi tái mét.
Trong lòng Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy không được thoải mái, hôm sau khi trở về thì nhanh chóng nói chia tay với Giang Diệp Sơn, trả lại tất cả những món quà mà Giang Diệp Sơn đã tặng.
Giang Diệp Sơn là một tên đàn ông đào hoa, nơi nào cũng có người đẹp thế nên không níu giữ cô lại, vô cùng tiêu sái mà đồng ý, anh ta còn nói: “Tốt xấu gì em cũng yêu đương với anh hai tháng, thời gian ở bên cạnh em anh rất vui, anh vẫn muốn tặng em thứ gì đó? Hay là anh tìm cho em công việc khác nhé!”
Nhạc Quỳnh Quỳnh suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi: “Anh có thể giới thiệu một xưởng quần áo có giá tương đối cao cho em không?”
Giang tổng thần thông quảng đại cười cười, nói: “Được, nếu như em muốn mở công ty mà có điều gì không hiểu thì có thể tới hỏi anh. Không làm người yêu được thì cũng có thể làm bạn bè mà phải không nào?”
Sau đó, cô mới có thương hiệu “Thỏ hoa đào” của mình.
Còn khi ở cùng Cừu Tuấn, lại là với một hình thức khác.
Cừu Tuấn theo đuổi cô nửa năm, hai người quen nhau nửa năm. Thực ra thì cô đã hẹn trước đến cuối năm khi đón năm mới sẽ theo anh ta về ra mắt bố mẹ anh ta, nhưng bây giờ thì hay rồi, mọi thứ tan thành tro bụi.
Cừu Tuấn trông rất nho nhã, thế nhưng cũng thường ngầm ám chỉ với cô nhiều lần.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại không đồng ý, cô ghét cảm giác bị người khác khống chế, hơn nữa cô cũng không muốn nhanh như vậy mà đã… Nếu nói ra có thể sẽ khiến người khác thấy nực cười, thế nhưng cô vẫn có một trái tim thiếu nữ, cô muốn một tình yêu sâu đậm, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, đối phương càng thúc giục cô thì cô càng cảm thấy khó chịu.
Nhưng trong đó không bao gồm Ninh Tây Cố.
Giống như ngày đầu tiên khi họ gặp nhau vậy, cô xông vào nhà tắm dội nước để bản thân tỉnh táo lại, sau đó đổi ý ngay lập tức.
Cô còn nhớ rõ mồn một cảnh khi mình chặn Ninh Tây Cố ở ven đường.
Ninh Tây Cố trông có vẻ rất sạch sẽ lạnh lùng, tựa như cậu ta sẽ chẳng cảm thấy hứng thú với bất cứ việc gì. Nhưng lúc cậu ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt sáng ngời, không mang chút cảm giác chán ghét nào mà chỉ tựa như đơn thuần nhìn thấy một thứ gì đó thú vị. 
Vô cùng sạch sẽ.
Tim cô đập thình thịch như khi nghe tin trúng số độc đắc.
Cho nên mới như ma xui quỷ khiến mà dẫn Ninh Tây Cố vào nhà.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhắm mắt lại, nhớ đến một Ninh Tây Cố lạnh lùng như một tảng băng trong lần đầu tiên gặp nhau… Nhớ tới Ninh Tây Cố bị mình dùng mọi cách gây khó dễ đến mức suýt chút thì sụp đổ… Còn nghĩ tới tối nay, Ninh Tây Cố ôm một bó hoa hồng đỏ tươi ngoan ngoãn đợi cô tan làm, còn mỉm cười với cô nữa.
Trái tim không biết vì sao mà cứ mãi lơ lửng không yên, thực ra thì qua mấy lần thử, cảm giác lạnh lùng xa cách và xâm lược của Ninh Tây Cố đã càng ngày càng nhạt hơn, dần dần trở nên dịu dàng, chắc là không cần lo lắng nữa đâu nhỉ? 
Dù sao thì cô cũng khoá cửa phòng ngủ kỹ rồi mà.

Ninh Tây Cố bị tiếng động xung quanh đánh thức. Cậu mở mắt ra nhìn về nơi phát ra tiếng động thì thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa mới rửa mặt xong, mặc quần áo ngủ đi tới đi lui trong phòng khách để tìm hộp mặt nạ dưỡng da.
Bên ngoài bầu trời vẫn đen thui.
Ninh Tây Cố lại liếc mắt nhìn đồng hồ đeo trên tay—— 6h sáng.
Nhưng mà, sáng nay hai giờ Nhạc Quỳnh Quỳnh mới về đến nhà mà! Bây giờ đã thức dậy rồi? Cô không phải là một người con gái ham ăn lười làm sao?
Kế hoạch làm một bữa sáng bất ngờ của cậu cũng phá sản rồi hả?
Ninh Tây Cố kinh ngạc hỏi: “Sao chị dậy rồi?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh liếc mắt nhìn cậu một cái: “Dậy còn làm việc nữa chứ! Chị là người chơi hệ làm việc khổ cực mà! … Cậu tỉnh rồi à? Có muốn dậy luôn không? Ngủ thêm lát nữa cũng được.”
“Tôi dậy rồi.” Ninh Tây Cố gật đầu nói. Mặc dù cậu vẫn cảm thấy buồn ngủ thế, nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh đã dậy rồi thì chắc chắn cậu không thể ngủ nướng.
Khuôn mặt của Nhạc Quỳnh Quỳnh tiều tuỵ vì thiếu ngủ, kéo đôi dép lê đi lẹt xẹt trong nhà. Cô cầm cái gương nhỏ soi qua soi lại mặt mình, Ninh Tây Cố còn nghe thấy cô lẩm bẩm một câu: “Trời ơi, xấu quá đi.”
Không được chói lọi như lúc cô trang điểm dày.
Nhưng Ninh Tây Cố lại hoàn toàn không thấy cô xấu, cậu bật thốt ra một câu: “Không xấu, rất xinh đẹp.”
Đến bây giờ Nhạc Quỳnh Quỳnh mới ý thức tới những lời tự lẩm bẩm của mình bị cậu nghe thấy, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, liếc mắt nhìn cậu rồi lặng lẽ đi ra ngoài: “Cậu… Cậu nhanh đi đánh răng rửa mặt đi.”
Ninh Tây Cố nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt rồi trở ra.
Lúc quay về phòng khách, cậu thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh đang ngồi khoanh chân trên thảm, máy vi tính đặt trên bàn trà trước mặt cô, đang cầm con chuột làm ra một loạt những thao tác vô cùng thành thục.
Ninh Tây Cố đi tới nhìn thoáng qua thì thấy cô đang cắt nối, biên tập video. Cậu còn nhớ, Nhạc Quỳnh Quỳnh lập nghiệp nhờ vào việc nổi tiếng trên mạng, cô vừa làm video dạy trang điểm và phối đồ, phối trang sức vừa mở một tiệm Taobao. Cô rất chăm chỉ, mỗi tuần đều đăng một hai cái video mới.
Giống như video dạy trang điểm theo phong cách HongKong trước Giáng sinh, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã biên tập xong, đăng lên chuyên mục riêng trên kênh của cô.
Ninh Tây Cố nhìn được mấy phút thì hỏi: “Chị đều tự mình biên tập video à?”
“Ừ.” Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Tôi thích tự mình chỉnh video.”
Ninh Tây Cố vẫn đứng ở một bên tiếp tục xem, nhưng thứ cậu nhìn không phải là video Nhạc Quỳnh Quỳnh đang làm, mà là chính bản thân Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Trên mặt cô đắp một cái mặt nạ dưỡng da, không nhìn thấy mặt đâu, chỉ chừa đôi mắt trầm tĩnh, sáng lấp lánh đang vô cùng chuyên chú vào công việc.
Thỉnh thoảng đôi mắt chuyên chú ấy lại chớp chớp một cái, hai hàng lông mi nhỏ dài như khẽ cứa vào lòng Ninh Tây Cố. Có chút cảm giác kỳ lạ không biết từ đâu dâng lên, khiến cậu không nhịn được mà nhìn chăm chú, không nỡ dời mắt đi.
Cậu nghĩ, Nhạc Quỳnh Quỳnh không chỉ xinh đẹp khi cười rộ lên, mà cả đôi mắt của cô cũng rất đẹp, nhất là khi đang chăm chú làm việc, đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy, thật là thần kỳ.
Đánh giá của Ninh Tây Cố về Nhạc Quỳnh Quỳnh lại bất ngờ chuyển hướng. Hình như Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không phải rất ngu ngốc… Rốt cuộc có phải hay không? Cậu cũng không rõ nữa.
Công cuộc chỉnh sửa video này của Nhạc Quỳnh Quỳnh kéo dài cả tiếng đồng hồ, sau khi làm xong video, cô lại bắt đầu chăm sóc da cho ngày hôm nay.
Cô tự cảm thấy bản thân là một người lười, thế nhưng dùng xong các loại mỹ phẩm, dụng cụ dưỡng da cũng cần tới ba bốn mươi phút, cái này là còn chưa tính thời gian gội đầu và sấy tóc. 
Cuối cùng cô còn tự giác tập yoga nửa tiếng đồng hồ rồi mới ăn điểm tâm.
Thực đơn của Ninh Tây Cố căn bản không được dùng đến.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đã tự mình đặt món rồi, đây là một bữa sáng chứa ít dầu ít calo và nhiều protein, thực đơn gồm: một miếng bánh mì ngũ cốc, một chén dâu tây nhỏ, một ly sữa chua trộn với vài quả hạch, còn có một ly cà phê đen không đường kiểu Mỹ. Hết rồi.
Đây là lần đầu tiên Ninh Tây Cố được chứng kiến hoạt động một ngày của hotgirl trên mạng, tuy chỉ diễn ra trong một buổi sáng nhưng thật sự khiến cậu không khỏi cảm khái.
Cho dù chỉ là một bình hoa di động nhưng muốn giữ được khuôn mặt xinh đẹp thì cũng phải trả giá rất nhiều.
Đảo mắt một cái đã đến tám giờ rưỡi.
Hôm nay Nhạc Quỳnh Quỳnh không trang điểm mà để nguyên khuôn mặt mộc và mặc quần áo trông khá tùy tiện, cái áo hoodie in hoạt tiết nhân vật hoạt hình phối với cái quần thể thao, trông rất giống đồ bình thường mặc ở nhà.
Ninh Tây Cố hỏi: “Chị, hôm nay trường học vẫn được nghỉ, tôi có thể hẹn chị đi chơi không?”
“Không được.” Nhạc Quỳnh Quỳnh dứt khoát từ chối: “Không thấy tôi đang chuẩn bị đi làm à? Không rảnh đi chơi với cậu đâu, tự mình trở về trường đi nhé.”
Ninh Tây Cố sững người.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng chẳng quan tâm cậu muốn làm gì nữa, cô bước vào phòng để đồ lấy một cái áo lông rộng thùng thình và một cái mũ có gắn cục bông trên đỉnh rồi chuẩn bị rời đi.
Cô vừa ngồi ở gần tủ giày cạnh cửa mang một đôi giày thể thao vừa nói với Ninh Tây Cố: “Tự cậu về trường học hay là để tôi chở cậu về?”
Ninh Tây Cố nghiêm túc hỏi: “Tôi có thể đi cùng chị không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không hiểu hỏi: “Hả? Đi đâu?”
Ninh Tây Cố đĩnh đạc nói: “Đến công ty của chị, coi như hôm nay tôi làm trợ lý một ngày cho chị nhé!”
Ninh Tây Cố trầm mặt. 
Cậu cảm thấy thật sự rất lạ, cho dù cậu có dùng trăm phương ngàn kế nhưng vẫn không thể nào chạy theo sự thay đổi của Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhất định là do cậu vẫn chưa hiểu rõ Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Cậu cảm thấy bản thân vẫn nên tìm hiểu kỹ hơn về cuộc sống và công việc của Nhạc Quỳnh Quỳnh, như thế thì mới có thể tán đổ người con gái này.
Ninh Tây Cố sợ Nhạc Quỳnh Quỳnh lại cự tuyệt cậu, thế nên cứ bất an đứng đó chờ câu trả lời của cô.
Trái tim đập loạn của Nhạc Quỳnh Quỳnh dần dần bình ổn trở lại, cặp mắt xinh đẹp của cô như được chiếu sáng. Cô chớp chớp mắt, sau đó cười nói: “Được.”
Khuôn mặt của Ninh Tây Cố ửng hồng, chỉ cần cậu ở bên cạnh thôi cũng khiến cô gái ngốc nghếch này thấy vui vẻ rồi hả? Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Nhạc Quỳnh Quỳnh khiến cậu có cảm giác như bản thân mình rất có giá trị.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thật sự vui vẻ.
Nhân lực không công! Không cần thì phí! Hi hi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.