Thỏ Hoa Đào

Chương 12:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cos
Beta: Yam
Người mẫu nhãn hiệu của cửa hàng “Thỏ Hoa Đào” là bà chủ Nhạc Quỳnh Quỳnh của bọn họ.
Trước đây Nhạc Quỳnh Quỳnh đã từng làm người mẫu cho tạp chí thời trang, lại từng chụp ảnh mẫu quần áo cho nhiều shop online. Hiện tại cô không nhận việc bên ngoài từ lâu rồi, chỉ chụp duy nhất cho cửa hàng của mình.
Có thể nói Nhạc Quỳnh Quỳnh thuộc nhóm những người nổi tiếng trên mạng ở đời đầu. Khi mới 15-16 tuổi, cô đã trở nên nổi tiếng nhờ bức ảnh trong hoạt động của trường do các bạn học đăng lên mạng, là một trong những hotgirl mạng tiêu biểu với vẻ đẹp thanh thuần.
Sau khi vào đại học, cô bắt đầu làm nhiều công việc bán thời gian khác nhau, đồng thời tự kinh doanh bằng tài khoản hot mạng của mình. Cô học cách phối đồ, trang điểm, quay video và viết chuyên mục, tận tụy như con ong mật chăm chỉ cho đến nay.
Fans của cô có rất nhiều người là fan lâu năm, vẫn luôn mặc quần áo theo cô, nên mẫu ảnh của cửa hàng bọn họ hầu như là cô tự làm luôn.
Vừa hay tiết kiệm được tiền thuê người mẫu.
Nếu đã chụp cho cửa hàng nhà mình thì Nhạc Quỳnh Quỳnh càng nghiêm túc hơn lúc chụp ảnh cho những nhà khác, tuyệt đối không phải làm qua loa cho có lệ. Cô không muốn tạo ra bất kỳ bức ảnh xấu nào về sản phẩm nhà mình, càng không muốn tạo nên những bức ảnh xấu xí của mình.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đi trang điểm trước.
Ninh Tây Cố thấy dáng vẻ của cô vẫn rất buồn ngủ thì hỏi: “Có cần tôi đi mua một ly cà phê cho chị không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lắc đầu: “Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ chụp ảnh ở khu thương mại, chỗ đó cách WC xa lắm. Uống nhiều quá chạy đi WC còn mệt hơn, nên thôi, không uống đâu.”
Chuyên viên trang điểm cầm bảng phấn mắt hết tán bên trái lại tán bên phải, không chịu nổi nữa bèn nói: “Thưa anh, anh có thể đứng sang một bên không?”
Ninh Tây Cố đỏ mặt, lùi sang bên cạnh. Có vẻ cậu đi theo Nhạc Quỳnh Quỳnh rất vướng chân vướng tay thì phải. 
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn cận cảnh chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp trang điểm cho một người phụ nữ.
Mẹ cậu là một phu nhân nhà giàu khiêm tốn. Trong trí nhớ của cậu thì bà rất ít khi xuất hiện ở các sự kiện và bữa tiệc công khai, thích ở nhà may vá, đan áo len, hoặc là vẽ tranh, mỗi lần vẽ là vẽ cả buổi. Do chỉ ở nhà nên mẹ cậu thường để mặt mộc, ít khi thấy trang điểm lắm.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy cậu nhìn mình chằm chằm một hồi, cô đảo mắt liếc cậu một cái rồi nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Không có gì làm thì đi vận chuyển quần áo đi, đừng nhìn chằm chằm người khác như vậy, tôi thấy không tự nhiên.”
Ninh Tây Cố nghĩ thầm. Lúc thay quần áo ở trên đường lớn bị người khác nhìn thấy cũng không thấy chị mất tự nhiên, chị mà còn biết mắc cỡ à?
Khi Ninh Tây Cố vận chuyển quần áo cần dùng cho buổi chụp ảnh hôm nay của Nhạc Quỳnh Quỳnh thì phát hiện chất liệu rất mỏng, chắc là thuộc bộ sưu tập mùa xuân.
Cậu đoán, họ muốn chụp trước mẫu quần áo sẽ được tung ra trong quý tới. Nhưng giờ còn đang là mùa đông mà, mặc như vậy không phải sẽ lạnh đến phát run sao?
Người vận chuyển quần áo chung với Ninh Tây Cố nhìn cậu vài lần, cho dù cậu muốn giả vờ không thèm để ý tới cũng khó, bèn quay đầu chào hỏi nữ trợ lý: “Chào cô.”
Mặt nữ trợ lý đỏ cả lên.
Ninh Tây Cố nhìn tay cô ấy đầy đồ, hỏi: “Nặng lắm đúng không? Tôi cầm cho.”
Nữ trợ lý vội vàng nói: “Không, không cần đâu, tôi chỉ nghĩ… Ừm… Cậu là bạn của Nhạc tổng, để cậu làm mấy chuyện này có vẻ không tốt lắm.”
Ninh Tây Cố cười nói: “Chính là Nhạc tổng của các cô kêu tôi tới giúp đỡ đó.”
Cậu nghĩ thầm: Nhạc tổng nhà mấy người chỉ hận không thể tìm thêm việc cho tôi làm, tích tiểu thành đại, chiếm được nhiều món hời hơn thì có.
Cậu cảm thấy bây giờ mình càng ngày càng hiểu rõ Nhạc Quỳnh Quỳnh, chị gái này vừa thích tiền lại vừa keo kiệt, cứ được hời miễn phí là cô vui vẻ nhất.
Vừa dứt lời, Ninh Tây Cố liền chủ động nhận nhiều đồ hơn. Từ nhỏ cậu đã được giáo dục là thân sĩ, thể lực của nam và nữ không giống nhau, chuyện nên đảm đương thì phải đảm đương.
Sau khi vận chuyển quần áo lên Minibus, Ninh Tây Cố quay lại tìm Nhạc Quỳnh Quỳnh. Cô đã trang điểm gần xong, suýt nữa Ninh Tây Cố không nhận ra cô, cậu ngây người nhìn mặt cô: “Chị trang điểm hơi đậm thì phải?”
Đôi mắt chuốt mascara Carslan của Nhạc Quỳnh Quỳnh trợn tròn: “Cậu thì hiểu cái gì? Để ăn ảnh thì tất nhiên là phải trang điểm đậm tí rồi.”
Sau đó lái xe tới địa điểm chụp ngoại cảnh.
Tại khu thương mại sầm uất của Giang Thành, cô đã thanh toán và xin phép trước. Để tiết kiệm thời gian, Nhạc Quỳnh Quỳnh mặc sẵn bộ quần áo sẽ chụp đầu tiên ở trên xe, cô khoác thêm một chiếc áo khoác lông vũ rộng thùng thình ở bên ngoài.
Sau khi xuống xe là lập tức chuẩn bị chụp ảnh.
Khi đến địa điểm chụp, ánh sáng và thợ chụp ảnh đều đã sẵn sàng, có thể bắt đầu chụp ngay.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cởi áo khoác ra, trong nháy mắt Ninh Tây Cố đột nhiên cảm thấy bầu không khí xung quanh cô như biến thành một người khác, cô trở nên khôn khéo lão luyện hơn. Cô vén mái tóc dài đang xõa ra, đưa áo khoác cho Ninh Tây Cố rồi nói: “Cầm dùm tôi một chút.”
Ninh Tây Cố do dự hỏi: “Chị không lạnh sao?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hừ lạnh một tiếng, tự mình tẩy não: “Tôi là tiên nữ, tiên nữ thì không sợ lạnh.”
Ninh Tây Cố cạn lời: “…” Cậu biết chắc cô sẽ không trả lời nghiêm túc mà!
Nhạc Quỳnh Quỳnh đi tới đứng trước ống kính, tùy ý tạo dáng một cách tự nhiên rồi nói với thợ chụp ảnh: “Được rồi, anh có thể bắt đầu chụp được rồi.”
Việc chụp ảnh nhìn thì tưởng đơn giản, chỉ cần đứng trước ống kính để nhiếp ảnh gia chụp vài tấm là được, nhưng thật ra không hề đơn giản chút nào.
Một người mẫu thời trang giỏi, trong một phút có thể thay đổi 30 đến 40 dáng trong một phút. Người mẫu cần thể hiện được các đường nét và kiểu dáng của quần áo một cách nhanh chóng và hiệu quả, chủ yếu là phải tôn quần áo lên, nhìn vào là thấy dễ mặc, ai cũng có thể mặc đẹp được.
Tuy Nhạc Quỳnh Quỳnh không cao lắm, chỉ có 163cm, nhưng tỉ lệ dáng người lại rất chuẩn và cân đối. Chiếc eo nhỏ, bờ vai tròn trịa cùng đôi chân thon dài trời sinh của cô đều là những thứ mà mọi cô gái thời nay đều mơ ước tập được. Cộng thêm mái tóc đen dài, đầu nhỏ mặt cũng nhỏ, tuy không đạt tỷ lệ chín đầu*, nhưng cũng được tám phẩy năm.
(*Tỷ lệ chín đầu có nghĩa là tỷ lệ giữa chiều dài của đầu và chiều cao là 1:9. Đây là một khái niệm y học cũng như một khái niệm thẩm mỹ.)
 1P -
Trên mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh lộ ra ý cười nhè nhẹ, thậm chí Ninh Tây Cố nhìn còn tưởng cô thật sự đang đi dạo dưới nắng xuân ấm áp chứ không phải bị gió đông thổi đến lạnh thấu xương. Động tác của cô cũng không bị cứng nhắc, như thể hoàn toàn không cảm thấy lạnh chút nào, khóe mắt, đuôi lông mày, mỗi cái giơ tay nhấc chân đầy tự tin.
Nắng chiều như mảnh lụa vàng khoác lên người cô, làm cả người cô rực rỡ hẳn lên.
Ninh Tây Cố bất giác mải mê nhìn cô không chớp mắt, cậu cảm thấy ảo não. Rõ ràng cậu đã hiểu rõ bản tính xấu xa của người phụ nữ này rồi, thế nhưng vào lúc này, cậu lại cảm thấy cô đẹp đến phát sáng, nhìn đến mê hoặc.
Bình thường trông Nhạc Quỳnh Quỳnh lúc nào cũng ngốc nghếch, cho dù xinh đẹp thì cũng đẹp một cách ngốc nghếch. Cô thay đổi thất thường, tùy hứng làm bậy. Cô như một cơn gió, sau cùng cơn gió lại tạm dừng trên cành cây phủ đầy ánh nắng và lắng xuống.
Ngay lúc này, cô toát ra sự tự tin từ trong ra ngoài, tự nhiên mà có, không cần cố tình, nhưng mỗi cử động của cô để thể hiện vẻ đẹp của mình đều tựa như hạ bút thành văn. Thành thật mà nói thì rất dễ thương.
Thời gian dường như rất dài, mà dường như lại rất ngắn ngủi.
Chỉ mới một lát mà đã chụp xong một một bộ rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không nói một lời, trực tiếp cởi quần áo.
Khi cởi đồ ra, cô muốn duỗi người, y như một con mèo vươn vai vậy, làm lộ ra vòng eo trông rất mảnh mai, thướt tha cực kỳ thon thả, khiến Ninh Tây Cố bất giác đỏ mặt.
Ninh Tây Cố lấy lại tinh thần, hỏi một nữ trợ lý khác: “Lều để thay quần áo tạm thời ở đâu?”
Nữ trợ lý đáp lời: “Lều thay quần áo gì chứ? Không có á.”
Ninh Tây Cố nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện một người đàn ông đang dùng di động chụp ảnh, cậu lập tức nhíu mày.
Ninh Tây Cố bước tới gần cô, cởi áo khoác của mình ra, dùng cơ thể và áo khoác của mình che chắn cho cô một phần. Chủ yếu là để che góc chụp của người đàn ông kia, đồng thời lạnh lùng nhìn chằm chằm qua đó.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhướng mắt nhìn cậu: “Cậu làm gì vậy? Xem ra cậu không chỉ thanh cao mà còn bảo thủ nữa nhỉ.”
Ninh Tây Cố đáp: “Không phải vậy, có người chụp ảnh chị từ phía bên kia kìa.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không quan tâm nói: “Muốn chụp thì cứ chụp.”
Ninh Tây Cố suy nghĩ một chút rồi nói: “Không phải vậy. Ăn mặc là quyền tự do của mỗi người. Chị có thể ăn mặc kiểu gì cũng được, nhưng khi tôi thay quần áo thì phải có phòng thay đồ. Đây là sự tôn trọng tối thiểu.”
“Chị cứ việc thay đồ của chị, tôi che là việc của tôi.”
Áo khoác của Ninh Tây Cố như có như không chạm vào người cô, nhiệt độ cơ thể của Ninh Tây Cố từ bên trong toát ra, hơi ấm truyền tới làn da gần như bị tê cóng bởi gió lạnh của cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngẩng đầu, nhìn Ninh Tây Cố, Ninh Tây Cố cũng cúi đầu nhìn cô. Ánh sáng rơi lên trán, lông mi, mắt và sống mũi của cô, giữa lớp trang điểm đậm, chỉ có đôi mắt là đặc biệt trong veo và sạch sẽ, có chút hoang mang và ngây ngô như trẻ con.
Chỉ trong nháy mắt, ngắn ngủi đến mức Ninh Tây Cố phải tự hỏi có phải là ảo giác hay không. Nhạc Quỳnh Quỳnh hừ nhẹ một tiếng, lại biến thành chị đại cầm đầu băng nhóm xã hội, lão luyện nói với nhân viên khác: “Có đem lều thay quần áo tạm thời không? Còn nữa, ai đi qua bảo hai tên ngốc lén chụp ảnh ở kia xóa ảnh đi đi.”
Sau đó quay đầu lại nhìn Ninh Tây Cố: “Cậu nhiều chuyện thật đấy, mau mặc áo khoác lại đi, không lạnh chết bây giờ.”
Ninh Tây Cố “Ừm” một tiếng rồi mặc áo khoác lại.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn thêm vài cái, cảm thấy dáng vẻ khi cậu mặc đồ cũng đẹp trai đấy chứ, tựa như một con chim khép đôi cánh đen tuyền lại vậy. 
Việc chụp ảnh cứ thế bị trì hoãn mười phút.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, thôi kệ vậy, dù sao bây giờ cô cũng là bà chủ, nếu hôm nay không chụp xong thì ngày khác tiếp tục chụp cũng được.  
Không phải có kiểu cảm giác vô dụng như kiểu xấu hổ gì đó, mà là cảm thấy thật tốt khi được người khác tôn trọng và quý mến. Cô không muốn coi nhẹ phần tâm ý này của Ninh Tây Cố, cho dù có hơi phiền phức.
Thời gian trước, Cừu Tuấn cũng từng đến xem cô chụp ảnh, còn cãi nhau với cô nữa, như thể là cô đang làm chuyện gì đó đáng xấu hổ vậy. Cô là người rất ngang bướng, nếu người khác không cho cô làm thì cô càng muốn làm. Cô thản nhiên nói rõ đây là công việc, không có gì phải xấu hổ cả.
Từ khóe mắt, Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn thấy rõ Ninh Tây Cố chỉ rời khỏi một lúc, không tới hai phút nữa, lúc quay lại thì cầm thêm mấy tấm bìa cứng, trên mặt đều được viết bằng bút lông: Xin đừng chụp lén, đó là hành vi xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân của người khác. 
Đặt ở bên cạnh, khóe môi Nhạc Quỳnh Quỳnh không khỏi hơi cong lên. Cô dõi theo bóng lưng của Ninh Tây Cố, có cảm giác cậu như là con cún Đại Hoàng đang canh cửa ở quê cô, trung thành và thật thà.
Mùa đông trời tối rất sớm.
Khoảng 5 giờ chiều là phải kết thúc việc chụp ảnh rồi.
Chưa chụp xong thì để lần sau chụp tiếp vậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lập tức lấy chiếc áo khoác to xụ bằng lông vũ trùm lên người. Hai má và chóp mũi cô ửng đỏ vì lạnh, cô lạnh phát run, điên cuồng dán miếng giữ nhiệt vào người và uống vài ngụm trà gừng đường đỏ nóng.
Qua một chút, cô mới chậm chạp khôi phục sức sống, Nhạc Quỳnh Quỳnh vỗ vỗ hai tay vào nhau, lớn tiếng nói: “Để mọi chuyện sang một bên đi, tôi mời mọi người đi ăn thịt nướng!”
Lập tức hàng loạt tiếng hoan hô hưởng ứng của mọi người dấy lên.
Mọi người ăn ngay tại cửa hàng thịt nướng trong trung tâm thương mại.
Trong nhà vệ sinh của trung tâm thương mại, Nhạc Quỳnh Quỳnh tẩy trang và rửa mặt sạch sẽ, sau khi thoa một lớp kem dưỡng qua loa thì vui vẻ chờ ăn lẩu.
Với tư cách là người đang theo đuổi cô, hiển nhiên là Ninh Tây Cố ngồi ở bên cạnh cô rồi. Nhạc Quỳnh Quỳnh nháy mắt ra hiệu, Ninh Tây Cố liền ngoan ngoãn trở thành nhân viên nướng thịt.
Còn chưa ăn được mấy miếng, di động của Nhạc Quỳnh Quỳnh đã vang lên, trong quán quá ồn nên cô đi chỗ khác nghe điện thoại. Ninh Tây Cố nhìn cô, thấy khóe miệng Nhạc Quỳnh Quỳnh xị xuống, lông mày nhíu lại, sắc mặt không vui.
Sau khi Nhạc Quỳnh Quỳnh nghe điện thoại xong, trở lại thì gọi nữ trợ lý để nói gì đó, sau đó nói với Ninh Tây Cố: “Tiểu Ninh, lại đây.”
Ninh Tây Cố đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngước gương mặt đỏ hồng lên nhìn cậu, dịu dàng hỏi: “Bây giờ tôi phải đến nhà xưởng một chuyến, bên kia xảy ra chút chuyện. Cậu muốn ở lại tiếp tục ăn rồi tự về trường học, hay đi với tôi đến nhà máy ngay bây giờ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn thì có vẻ nhỏ nhỏ xinh xinh, dễ khiến người khác yêu mến, đôi mắt tròn xoe của cô nhìn cậu như một con vật nhỏ xin người đi theo. Trái tim Ninh Tây Cố như nhũn ra, đâu thể nào thốt nên lời cự tuyệt, dứt khoát nói: “Ừm, để tôi đi chung với chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ thầm: Ok, vệ sĩ đã vào vị trí.
Ngộ nhỡ chút nữa cô và những người trong nhà xưởng xảy ra tranh chấp, sẽ đẩy Ninh Tây Cố lên trước. Hoàn mỹ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.