Edit: Moon
Beta: Yam
—— “Mình nghe người khác nói, cậu trai bao đó thật sự là một phú nhị đại hàng thật giá thật ấy?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh sợ hãi cả kinh. Thật ra cô là người rất dễ bị dao động, chị em tốt đã nói, cô đương nhiên phải tin, sốt ruột hỏi: “Cậu nghe được từ đâu?”
Doãn Tiểu Thiền nói ra mấy cái tên, lại nói tin đồn là nghe được từ đâu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lắng nghe… Càng nghe càng cảm thấy quen tai, sau đó bỗng nhiên hiểu ra, cười ha ha lên: “Ha ha ha ha ha! Không phải là mấy người ngồi bên cạnh lần trước khi mình đi dự tiệc Giáng Sinh của Đồng tiểu thư sao? Người mình lừa là bọn họ đó. Sao qua tay nhiều người lại đến tai cậu rồi, mà cậu lại còn tin nữa? Cậu có ngốc không vậy?”
Hả? Vậy sao?
Tự mình làm ầm ĩ một trận, Doãn Tiểu Thiền vô cùng xấu hổ: “Thật sao? Nhưng bọn họ có nói cậu trai bao của cậu tốt nghiệp trường gì đó thì phải? Y gì đó, nghe tên có vẻ vô cùng nổi tiếng.”
“Nói xạo đó.” Nhạc Quỳnh Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, đúng là toàn sợ chuyện không đâu. Hóa ra là do cô nói dối quá nghiêm túc khiến người khác cũng phải tin.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười đến mức không dừng lại được, chỉ thiếu chút nữa là vỗ ngực thề thốt mà nói: “Tất cả đều là cậu ta bịa! Chính mình bảo cậu ta bịa như thế. Chính là mình thiết kế hình tượng cho cậu ta. Người khác tin thì không nói làm gì, làm sao mà ngay cả cậu cũng tin vậy chứ? Ngay từ đầu mình đã nói với cậu là mình bảo cậu ta giả làm thiếu gia nhà giàu rồi mà.”
Doãn Tiểu Thiền choáng váng: “Bởi vì nghe nói bọn họ đã tận mắt nhìn thấy… Hơn nữa, cậu cũng đâu phải hiểu chi tiết về cậu ta?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh sắp vui muốn chết: “Bọn họ chỉ gặp qua có một lần, đâu có hiểu rõ được như mình?”
“Nếu như Ninh Tây Cố thật sự là thiếu gia nhà giàu, tại sao lại vội vàng chạy tới làm cậu trai bao cho mình?”
“Lần đầu tiên cậu ta tới tìm mình, quần áo mặc trên người còn chẳng có nhãn hiệu, còn nói với mình là do tìm tiệm may nào đó để làm. Hơn nữa, cậu ta ở trong ký túc xá của trường. Nếu cậu ta thật sự có tiền, sao lại muốn cùng người khác chen chúc trong căn phòng bốn người ở?”
Doãn Tiểu Thiền ngơ ngẩn trả lời: “Đúng nhỉ…”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Lần sau mình sẽ cho cậu thấy. Cậu ta còn biết làm việc nhà, nấu cơm, đều làm rất tốt, chắc chắn là ở nhà thường xuyên làm. Nếu cậu ta là đại thiếu gia, sao lại có thể thông thạo những việc này như vậy? Cậu nói xem có phải hay không?”
Doãn Tiểu Thiền: “Đúng là vậy…”
Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Mấy hôm trước Tết Nguyên Đán, cậu ta còn mua vé tàu, vội vàng trở về gặp mình ngay trong đêm.”
“Mặc dù mình cảm thấy gia đình cậu ta cũng không nghèo, nhưng chắc chắn cũng không phải là thiếu gia nhà giàu lợi hại gì.”
Doãn Tiểu Thiền ngơ ngác: “Ơ?…”
Cô giáo Nhạc đưa ra kết luận: “Vì vậy, Ninh Tây Cố chắc chắn không phải là thiếu gia gì đó đâu.”
“Cậu ta chỉ là một người bình thường, là một nam sinh viên có hơi đẹp trai mà thôi.”
Doãn Tiểu Thiền hoàn toàn bị thuyết phục, cô ấy xin lỗi vì cái lỗ tai dễ tin người của mình: “Ừm, cậu nói đúng. Sao mình lại bị bọn họ tẩy não nhỉ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng vui vẻ nói: “Không sao đâu. Như vậy cũng chứng minh Ninh Tây Cố đóng giả vô cùng hoàn hảo. Vì vậy người khác mới tin tưởng như thế.”
Doãn Tiểu Thiền cảm thấy lo lắng thay cô: “Cậu định thuê cậu ta bao lâu? Mà việc này… làm nhiều lần, có khi nào sẽ lộ không? Đến lúc đó nhất định sẽ rất xấu hổ.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy mình nên trả lời một cách đương nhiên: “Mới mấy ngày thôi mà.” Mấy việc lừa gạt người này, quả thật càng kéo dài lâu càng nguy hiểm.
Cô thỉnh thoảng cũng sẽ bịa ra những lời nói dối vô tội vì thói hư vinh của mình, như trang điểm thật tỉ mỉ hai tiếng đồng hồ lại nói mình chỉ cần trang điểm mười lăm phút đã ra khỏi nhà, hay đi làm thẩm mỹ lại tự nhận làn da của mình là đẹp tự nhiên, rõ ràng là nỗ lực ăn uống điều độ cùng tập luyện lại nói bản thân vốn là ăn cũng không mập. Những lời nói dối như thế này cô nói rất nhiều, mở miệng là nói ra được ngay, đặc biệt không biết xấu hổ, ngay cả một chút áy náy cũng không có.
Nhưng mà tính chất của việc thuê bạn trai này lại hoàn toàn khác.
Ít nhất, cô sẽ không giới thiệu một người bạn trai giả như Ninh Tây Cố cho người hâm mộ của mình, nếu không hậu quả sẽ càng không dễ thu dọn.
Ngay từ ban đầu cô chỉ định chơi đùa với Ninh Tây Cố một tháng, sau đó vứt bỏ cậu.
Nhưng Ninh Tây Cố thật sự là một công cụ hình người rất dễ sử dụng. Phải đi đến đâu mới có thể tìm thấy một tên nam sinh chịu thương chịu khó như vậy đây? Hơn nữa chơi cũng rất vui.
Cô thích dáng vẻ thanh cao như có như không của Ninh Tây Cố, sau đó còn bị cô cố ý chơi đùa phải tước vũ khí đầu hàng, thật sự rất có cảm giác thành tựu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh suy nghĩ một chút rồi mơ hồ nói: “… Để chơi chán rồi nói sau.”
Doãn Tiểu Thiền nhắc nhở: “Vậy cậu phải nhớ rõ cậu ta chỉ là một sinh viên nghèo! Thậm chí cậu ta còn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp, yêu đương với người nhỏ tuổi hơn, cậu ta có thể chịu trách nhiệm sao? Đàn ông thời nay toàn là loại không biết xấu hổ, cậu phải biết rằng cậu chính là phú bà trị giá ngàn vạn.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh tỏ vẻ như một người phụ nữ đểu cáng, lạnh lùng nói: “Mình biết mà. Có thể dùng tiền để nói thì tuyệt đối không nói đến chuyện tình cảm.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Nhạc Quỳnh Quỳnh liền nhận được tin nhắn của Ninh Tây Cố: [Chị, tôi đã về đến ký túc xá rồi. Chị về đến nhà an toàn nhớ báo cho tôi một tiếng.]
Bởi vì đang lái xe, Nhạc Quỳnh Quỳnh không trả lời, nhưng cô không khỏi khẽ mỉm cười. Cô nghĩ, xem đi, chỉ có đàn ông không có tiền mới có bộ dạng như thế này, cẩn thận tỉ mỉ quan tâm bạn, như là Ninh Tây Cố vậy.
Ninh Tây Cố vừa về đến ký túc xá. Sau một ngày mệt mỏi, cậu vào phòng tắm để tắm rửa trước.
Tắm rửa xong, cậu thay quần áo ngủ rồi bước ra từ phòng tắm, quay trở lại giường của mình, kéo màn che, rồi lấy ra phong bì tiền mà Nhạc Quỳnh Quỳnh đã đưa từ trong túi áo khoác.
Ninh Tây Cố ngửi ngửi. Bên trên có mùi nước hoa nhàn nhạt, ngọt ngào và tươi sáng.
Ninh Tây Cố ngồi xuống, đặt phong bì lên bàn, ngay trước mặt cậu.
Giường ngủ cùng mặt bàn của cậu vô cùng sạch sẽ. Dù sao cậu cũng không có gì cần để ở đó, chỉ cần một ít đồ dùng cần thiết và sách giáo khoa là đủ rồi.
Ninh Tây Cố mở khóa ngăn kéo, lấy ra một phong bì khác, là cái lần trước Nhạc Quỳnh Quỳnh cho cậu.
Lần này cậu cũng dùng bút chì ghi rõ ngày tháng Nhạc Quỳnh Quỳnh đưa tiền cho cậu. Suy nghĩ một lát, cậu lại viết mấy từ then chốt: Trợ lý, vệ sĩ.
Sau khi viết xong, cậu không khỏi khẽ mỉm cười, chỉ cần nghĩ lại thôi là đã thấy rất thú vị.
Ninh Tây Cố đánh dấu số tiền, bỏ lại vào phong bì, chuẩn bị ngày mai trở về nhà một chuyến sẽ cất tiền ở đó. Ký túc xá sinh viên nhiều người lẫn lộn, nếu để mất sẽ thật đáng tiếc.
Dù là đôi giày đắt tiền hay đồng hồ bị trộm, cậu cũng không quan tâm, chỉ cần mua lại là được. Nhưng những đồng tiền này đối với cậu lại có ý nghĩa rất đặc biệt, nhất định không thể làm mất. Có lẽ phải bảo người đem tới cho cậu một chiếc két sắt.
Ninh Tây Cố suy nghĩ một chút, để tiền cùng phong bì ở dưới gối, như là muốn đưa Nhạc Quỳnh Quỳnh vào trong giấc mơ của cậu vậy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Ninh Tây Cố cảm thấy bản thân vui vẻ và sảng khoái hơn thường ngày.
Khi đang mua đồ ăn sáng, cậu nhìn thấy một cặp đôi. Cô gái đang yêu cầu bạn trai thay ảnh đại diện là ảnh đôi cùng mình.
Ninh Tây Cố nhìn thêm vài lần, suy nghĩ một lát thì lấy điện thoại ra, mở tài khoản của Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhấn vào ảnh đại diện Thủy Thủ Mặt Trăng của cô.
Cậu nghĩ, khoan đã, đây chẳng phải là ảnh đại diện của nữ trong ảnh đại diện cặp đôi hay sao?
Ninh Tây Cố dùng chức năng tìm kiếm hình ảnh. Thật sự là ảnh đại diện đôi, ảnh tương ứng chính là hình ảnh chàng trai với chiếc mặt nạ trong trang phục dạ hội.
Nhạc Quỳnh Quỳnh để hình đại diện đôi với ai sao? Nghĩ như thế cậu lập tức có hơi khó chịu.
Ninh Tây Cố nhíu mày, nhìn chằm chằm vào hình đại diện của Nhạc Quỳnh Quỳnh tầm nửa phút.
Sau đó, cậu đã đổi hình đại diện của mình thành hình đôi với Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Giữa trưa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh phát hiện cậu bí mật đổi hình đại diện thì hỏi: [Sao cậu đổi hình đại diện rồi?]
Ninh Tây Cố: [Ừm, tôi phát hiện ảnh đại diện này của chị còn có hình nam tương ứng nên tôi đã thay nó, như vậy càng giống là bạn trai của chị, không phải sao?]
Nhạc Quỳnh Quỳnh: [Tôi cho phép cậu đổi à? Tôi phát hiện gần đây cậu càng ngày càng kiêu ngạo, luôn tự làm theo ý mình!]
[Chú ý đến thân phận của cậu một chút, đừng có nghĩ rằng cậu thật sự là bạn trai của tôi.]
Ninh Tây Cố không hề tức giận. Cậu nghiền ngẫm những lời của Nhạc Quỳnh Quỳnh, phân tích xem có phải có ai đó để hình đại diện đôi với cô hay không.
Ninh Tây Cố vô cùng nghe lời hỏi: [Vậy tôi phải đổi lại à?]
Đợi một phút, Nhạc Quỳnh Quỳnh chậm rãi trả lời: [Nếu đã đổi rồi thì cứ để như vậy đi. Nhưng lần sau tôi cho phép cậu đổi, cậu mới được đổi. Biết chưa?]
Ồ, xem ra là không có ai khác. Ninh Tây Cố cảm thấy buồn cười, vậy mà còn hung dữ thế à? Nhưng cậu vẫn làm theo lời cô nói: [Biết rồi.]
Dù sao bất luận Nhạc Quỳnh Quỳnh muốn giả vờ giả vịt thế nào cũng không quan trọng, cậu cũng không phải thật sự yêu đương với cô. Cậu thấy khi nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh giả vờ giả vịt có cảm giác như đang xem một vở kịch, rất vui vẻ, cậu cũng không bao giờ bực bội tức giận gì.
Để làm cho Nhạc Quỳnh Quỳnh hài lòng, cậu có thể chịu đựng được.
Đang nghĩ đến đây thì Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: [Cuối tuần này cậu có rảnh không?]
Sao vậy? Ninh Tây Cố lập tức tỉnh táo. Đoàn người xếp hàng cũng vừa hay đến lượt cậu, Ninh Tây Cố tùy tiện gọi một phần bánh bao hấp, sau đó cúi đầu trả lời Nhạc Quỳnh Quỳnh: [Tôi rảnh.]
Nhạc Quỳnh Quỳnh gửi tới meme hình mèo mong đợi: [Vậy chị đây sẽ đưa cậu đi hẹn hò!]
Trái tim của Ninh Tây Cố lỡ mất nửa nhịp, sau đó đột nhiên có một dòng máu tràn vào tim, làm nó đập dữ dội.
Cậu vất vả nhiều như vậy, chịu đựng sự tùy hứng và tính nết xấu xa của Nhạc Quỳnh Quỳnh hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng phát triển đến bước hẹn hò!
Ninh Tây Cố có cảm giác giống như đã chờ được mây tan để nhìn ngắm trăng sáng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tiếp tục gửi tin nhắn cho cậu:
[Tôi đưa cậu đến công viên Disneyland chơi. Vé tôi sẽ mua, cậu báo lại thông tin cho tôi.]
[Nhớ ăn mặc đẹp trai một chút.]
[6 giờ sáng thứ bảy gặp mặt, xuất phát từ nhà tôi.]
Đi công viên giải trí trông cũng giống một buổi hẹn hò đấy. Ninh Tây Cố nở nụ cười, nghĩ: Thật là trẻ con.
Cậu một mặt chê bai trẻ con, một mặt lại không khỏi mong đợi, nhanh chóng bắt đầu suy nghĩ xem hôm đó nên mặc gì.
–
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy bản thân quả thật làm bằng sắt.
Buổi sáng chưa tới 5 giờ cô đã thức dậy, tự trang điểm cho bản thân một lớp trang điểm thật hoàn hảo, phối với chiếc váy Lolita mà cô chuẩn bị mặc hôm nay.
Cô còn nhớ rõ phải quay lại video, chờ đến lúc trở về sẽ biên tập một chút. Vậy là có ngay một video hướng dẫn làm đẹp để đăng lên.
Khi đang làm tóc cho bản thân, chuông cửa đã vang lên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh xõa tung mái tóc dài, mặc váy dài đi chân trần ra mở cửa cho Ninh Tây Cố.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh, Ninh Tây Cố cảm thấy ánh sáng chiếu trên mặt cô còn sáng hơn xung quanh vài phần. Cô cười rộ lên: “Hôm nay cậu ăn mặc thật sự rất thư sinh nha.”
Ninh Tây Cố khó chịu suốt bốn năm ngày, nghiên cứu rất nhiều loại trang phục của bạn trai. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại cậu vẫn quyết định ăn mặc thoải mái một chút. Vốn dĩ chính là đi chơi, cũng không cần ăn mặc quá trang trọng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm nhận được ánh mắt đánh giá bộ váy cô đang mặc của cậu. Cô làm dáng xoay vài vòng ở trước mặt Ninh Tây Cố, làn váy bồng bềnh.
Đôi mắt của cô sáng lên, cười xinh đẹp hỏi: “Tôi có xinh không?”
Ninh Tây Cố thật đúng là khâm phục sự tự tin tràn đầy của Nhạc Quỳnh Quỳnh. Cô có vẻ vô cùng yêu bản thân, trông cứ ngốc ngốc, cho dù có phiền não cũng không qua được một đêm. Lúc cô không cười cũng rực rỡ như ánh mặt trời, cười lên rồi chính là mặt trời chiếu thẳng vào tim, làm người khác muốn tránh cũng không tránh được.
Xinh đẹp thì cũng xinh đẹp đấy, cô thật sự rất hợp với chiếc váy này, như là thiếu nữ xinh đẹp bước ra từ tranh minh họa. Ninh Tây Cố chân thành khen ngợi: “Xinh lắm. Nhưng mà tôi cứ nghĩ chị sẽ mặc quần áo từ cửa hàng của chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói vô cùng đúng tình hợp lý: “Cái đó mặc lúc bình thường là được, còn ra ngoài chơi thì phải mặc váy Lolita và Hán phục.”
“Cậu chờ tôi mười phút, tôi phải làm tóc.”
Ninh Tây Cố thấy cô lại bước vào phòng trang điểm, vừa đi vào lại ló đầu ra đưa cậu một bộ quần áo. Đây đúng là bộ âu phục đắt tiền lần trước cậu để quên ở nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Cậu thay bộ này đi. Tôi cảm thấy như vậy càng hợp với tôi hơn. Nhanh lên.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh búi tóc theo kiểu phương Tây cổ điển, lại lấy ra vài lọn tóc ở phần tóc mai uốn cong để chỉnh sửa dáng mặt, trên đầu mang một chiếc cài tóc hình nơ bướm đỏ bằng lụa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn chính mình trong gương, cảm thấy thật quá đáng cmn yêu. Cô quả thật là nàng công chúa Disney đang bỏ trốn.
Chuẩn bị xong xuôi, Nhạc Quỳnh Quỳnh làm bộ đáng yêu mà nhảy nhót đến trước mặt Ninh Tây Cố. Cô nói với giọng ngọt ngào, biết rõ mà còn hỏi: “Mau giúp tôi nhìn xem, tôi đeo nơ con bướm này thẳng chưa?”
Ninh Tây Cố bị sự ngọt ngào của cô tấn công, cảm thấy có hơi không nói nên lời. Còn không phải là muốn nghe cậu khen sao? Nhưng cậu vẫn là hết cách nói: “Đã đeo thẳng rồi, vô cùng đẹp luôn.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh muốn được khen ngợi hay khích lệ gì đó, những lời này cô vĩnh viễn nghe không chán. Quả là cậu trai bao ngoan ngoãn, luôn biết nịnh nọt cô, không giống như bạn trai, có đôi lúc sẽ quản cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Biết bao nhiêu tiền không? Cậu đoán xem.”
Ninh Tây Cố suy nghĩ, Nhạc Quỳnh Quỳnh nghèo như vậy thì có thể mua được váy đắt bao nhiêu chứ, cũng không phải là nhãn hiệu cao cấp gì. Cậu cũng không hiểu rõ quần áo phụ nữ đắt đến cỡ nào liền đoán đại một con số: “5000?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “3000*!”
(*5000 khoảng 17 triệu hơn/ 3000 khoảng 10 triệu hơn)
Ninh Tây Cố gật gật đầu, thật tâm nói: “Thật là rẻ.”
Mẹ cậu có rất nhiều bộ váy cao cấp, mỗi một chiếc đều có giá mấy chục vạn. Còn có một ít trang sức đều để ở nhà cũ, được giữ gìn cẩn thận.
Cậu nghĩ, nếu đã thật sự là bạn trai của Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu có thể mua cho cô rất nhiều loại váy kiểu này.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nở nụ cười. Cô cảm thấy nói chuyện cùng Ninh Tây Cố thật sự thoải mái.
Bạn trai cũ của cô nhất định sẽ cảm thấy tiêu tiền chỉ để mua những bộ quần áo mặc một hai lần như này là phung phí. Có gì sai khi những cô gái xinh đẹp đáng yêu muốn mua những bộ váy xinh đẹp đáng yêu chứ? Tiền cô tiêu đều là do cô kiếm được, cũng không phải là bảo bạn trai mua cho cô.
Ninh Tây Cố: “Không còn sớm nữa, chúng ta nên xuất phát thôi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh giơ tay lên, nói: “Chờ một lát!”
Cô cầm túi máy ảnh đặt trên bàn lên, đưa cho Ninh Tây Cố, cười hì hì nhìn cậu: “Tôi định quay vlog hàng ngày, cũng muốn chụp một vài tấm ảnh. Cậu giúp tôi chụp một chút đi.”
Ninh Tây Cố: “…” Cậu thế mà lại không hề có cảm giác ngạc nhiên.
Nhìn mặt Ninh Tây Cố đột nhiên đen đi, Nhạc Quỳnh Quỳnh không khỏi cảm thấy buồn cười. Cô kéo kéo tay Ninh Tây Cố, giống như làm nũng nói: “Đừng tức giận mà. Sao mà cậu lúc nào cũng tức giận vậy? Tôi đặc biệt muốn để cậu chụp, còn không thèm tìm thợ chụp ảnh đây này.”
“Bởi vì tôi cảm thấy chỉ có cậu chụp mới giống góc nhìn của bạn trai.”
Ninh Tây Cố càng tức giận. Người phụ nữ này vừa làm bộ vừa xảo quyệt, nhìn qua thì có vẻ ngốc ngốc, nhưng vì sao lúc nào cũng chỉ cần một câu, cô đã có thể làm cho cậu mặt đỏ tim đập?
Làm cho cậu nghe được câu trước thì tức giận, nghe sang câu sau thì vui vẻ. Nhất định là do cậu còn thiếu kinh nghiệm.
Ninh Tây Cố vẫn nghiêm mặt. Cậu cố tình làm vậy, cậu không muốn biểu hiện ra sự vui mừng trong lòng, như vậy Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ càng đắc ý! Hừ.
Ninh Tây Cố lạnh lùng mà “Ừ” một tiếng, lại nói: “Nhưng tôi chưa từng học chụp ảnh. Tôi không biết là có chụp đẹp hay không đâu.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không hề lo lắng mà nói: “Không sao cả, tôi sẽ dạy cho cậu, cậu chỉ cần dùng tâm để chụp là được. Cậu thông minh như vậy chắc chắn có thể học được ngay lập tức.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ung dung nhìn Ninh Tây Cố xụ mặt. Thấy cậu không tình nguyện cầm camera lên, cô cảm thấy thật buồn cười, nghĩ thầm, dễ bị lừa quá đi, bị cô chơi đùa quay vòng vòng.
Thợ chụp ảnh chuyên nghiệp không cần tiền ha? Như thế chẳng phải hôm nay cô vừa có culi giúp cô xách đồ, vừa có thợ chụp ảnh tạm thời hay sao?
Hê hê hê.