Thỏ Hoa Đào

Chương 17:




Trans: Vương Linh
Beta: Yam
Ninh Tây Cố chỉ đứng trước mặt thôi cũng đủ khiến Cừu Tuấn cảm thấy áp lực. Anh ta tự nhận bản thân với chiều cao tầm 1m8 thì cũng không được tính là lùn, nhưng vẫn thấp hơn Ninh Tây Cố nửa cái đầu.
Lúc đầu anh ta luôn cảm thấy, cậu trai trẻ trong hình chụp đẹp trai như vậy, chắc chắn là do Nhạc Quỳnh Quỳnh photoshop mà ra. Nhạc Quỳnh Quỳnh là người ham hư vinh, phàm là ảnh đăng lên mạng thì đều đã được chỉnh qua.
Mà bây giờ khi nhìn thấy người thật, anh ta mới phát hiện hình như Nhạc Quỳnh Quỳnh không hề chỉnh sửa, cậu ta thực sự đẹp trai chẳng thua gì một minh tinh cả.
Cừu Tuấn tự nhận tướng mạo bản thân cũng được xem là đoan chính, nhưng anh ta cảm thấy vẻ đẹp trai của mình cũng chỉ có thể so với đám đàn ông bình thường trên đường thôi. Nếu đem so sánh với Ninh Tây Cố, anh ta nhất thời cảm thấy có một áp lực rất lớn.
Loại áp lực này đạt đến đỉnh điểm khi nghe Ninh Tây Cố nói “Cuối tuần tôi ở nhà cô ấy”, Cừu Tuấn vô cùng kinh ngạc, không dám tin hỏi: “Cậu ở trong nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh?”
Vừa dứt lời thì “Ting” một tiếng, thang máy đã tới nơi.
Ninh Tây Cố bước chân ra khỏi thang máy trước.
Cừu Tuấn cũng nhanh chân bước theo, nhưng chưa được hai bước thì Ninh Tây Cố đã xoay người chặn lối đi của anh ta lại: “Anh còn chưa nói anh đến đây tìm Quỳnh Quỳnh làm gì, cô ấy từng nhắc tới anh với tôi, nếu chưa báo trước đã tới đây tìm cô ấy thì mời anh rời khỏi đây, tôi không thể anh đến quấy rầy cô ấy được.”
Mỗi một chữ Ninh Tây Cố nói ra đều mang một khí thế hùng hồn, quang minh lẫm liệt, tựa như cậu thực sự đã trở thành bạn trai chính thức của Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi vậy.
Sắc mặt Cừu Tuấn trông rất khó coi. Rõ ràng là anh ta quen biết Nhạc Quỳnh Quỳnh lâu hơn, dựa vào cái gì mà cậu con trai này có thể dùng thái độ ngạo nghễ như vậy để nhìn anh ta?
Cừu Tuấn không muốn tỏ ra thiếu lịch sự, thế nên anh ta nén giận, cau mày nói: “Tôi là bạn của Nhạc Quỳnh Quỳnh, tôi tới gặp cô ấy thì có sao chứ?”
“Có sao đấy.” Sự ngạo mạn của Ninh Tây Cố gần như đã đạt đỉnh điểm. Lúc ở trước mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh, vì không muốn cô cảm thấy chán ghét mình nên cậu ít nhiều gì cũng sẽ thu liễm bản tính của mình lại. Nhưng đối mặt với người đàn ông mà Nhạc Quỳnh Quỳnh không cần, thì cậu cũng không nhất thiết phải giả vờ nữa: “Không được sự cho phép của cô ấy thì có nghĩa là anh tự tiện vào nhà.”
Cừu Tuấn tức đến bật cười: “Coi như không muốn gặp tôi thì cũng phải để Nhạc Quỳnh Quỳnh tự mình nói với tôi.”
Ninh Tây Cố dứt khoát lấy điện thoại ra gọi cho Nhạc Quỳnh Quỳnh, hỏi: “Tôi gặp bạn trai cũ của chị ở chỗ thang máy, anh ta nói muốn gặp chị, tôi ngăn anh ta lại rồi, chị muốn gặp anh ta không?”
Ninh Tây Cố “Ừ” một tiếng sau đó nói với Cừu Tuấn: “Cô ấy không muốn gặp anh.”
Cừu Tuấn nói: “Để tôi nói chuyện với cô ấy.”
Ninh Tây Cố mở loa ngoài nói: “Anh ta nói anh ta không tin, muốn tự mình nói chuyện với chị.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Bảo anh ta cút đi. Cuối tuần rồi, tâm trạng của tôi vốn đang rất tốt, gặp anh ta để rước bực vào người chắc?”
Khuôn mặt Cừu Tuấn tái mét.
Ninh Tây Cố nói: “Anh ta đã nghe thấy rồi đấy.”
Ninh Tây Cố làm một động tác “Mời” hướng về phía thang máy.
Dường như Cừu Tuấn vô cùng tức giận, cất cao giọng nói: “Nhạc Mỹ Lệ, em còn muốn cãi nhau đến bao giờ?”
Ba chữ “Nhạc Mỹ Lệ” này dường như đã xé toạc bầu không khí giương cung bạt kiếm lúc này, Ninh Tây Cố ngây ngốc tại chỗ.
Cậu nhất thời không phản ứng lại kịp: Nhạc Mỹ Lệ? Gọi ai vậy?
Một tiếng “A” sợ hãi như con vịt tắc ở cổ họng của Nhạc Quỳnh Quỳnh truyền từ trong điện thoại ra, sau đó là tiếng “Tút tút” cúp điện thoại.
Từ thái độ thẹn quá hóa giận của cô, Ninh Tây Cố mới bất giác nhận ra… Chẳng lẽ nào là gọi Nhạc Quỳnh Quỳnh?
Cừu Tuấn thấy ánh mắt trợn tròn, ngây ngốc ngay tại chỗ của cậu thì lấp tức bước lên trước, tính đi vòng qua người cậu để đến trước cửa nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhưng thân thể lại cử động trước một bước, vô cùng tận tụy với nhiệm vụ ngăn cản của cậu: “Anh làm gì thế?”
Cừu Tuấn cảm thấy vô cùng phiền phức: “Tôi không biết cậu quen biết Nhạc Quỳnh Quỳnh bao lâu rồi, chắc cũng chỉ mới được mấy ngày thôi phải không? Cậu không biết rõ chuyện giữa chúng tôi thì đừng nhúng tay vào.”
“Cậu thật sự hiểu rõ Nhạc Quỳnh Quỳnh sao? Nhìn thế này thì chắc là ngay cả tên thật của cô ấy cậu cũng không biết phải không?”
“Cô ấy chính là kiểu người phụ nữ chuyên môn nói dối, ham hư vinh, những lời cô ấy nói với cậu chưa chắc đã có mấy câu là thật lòng đâu, cậu đừng để mấy lời ba hoa chích chòe của cô ấy lừa đấy.” Cừu Tuấn nhìn chằm chằm mặt Ninh Tây Cố, giọng nói mang theo vẻ ghen tỵ: “Cậu có tiền, lại đẹp trai, chắc hẳn là trước mặt cậu cô ấy giả bộ rất tốt đúng không?”
Ninh Tây Cố hạn hán lời.
Nhạc Quỳnh Quỳnh giả vờ gì trước mặt cậu? Cổ còn hận không thể trực tiếp cậy móng chân, lôi thôi lếch thếch, bướng bỉnh tùy hứng, hất hàm sai khiến cậu. Lúc thì bảo cậu làm một đằng, lúc lại bảo cậu làm một nẻo khác, sau đó lại quên mất mà hỏi cậu “Tôi bảo cậu làm một đằng sao lại làm một nẻo vậy”.
Nhưng chắc hẳn là anh ta đang nói đến hình tượng “Bạn trai phú nhị đại” của cậu rồi.
Ninh Tây Cố vẫn phải duy trì hình tượng của mình, cậu không hề bận tâm nói: “Thế thì sao? Tôi thích như thế, tôi cảm thấy cô ấy như vậy mới đáng yêu.”
Cừu Tuấn cứng họng, tựa như bị đóng đinh tại chỗ, không hề nhúc nhích trong vài giây. Sau đó anh ta mới vô cùng khó khăn nhấc chân lên, bước vào trong thang máy, sống lưng thẳng đến mức mất tự nhiên.
Ninh Tây Cố đứng ngoài thang máy tận mắt nhìn anh ta rời đi, hai người đối mặt với nhau, giằng co trong im lặng. Cừu Tuấn lạnh lùng nhìn cậu, cậu cũng lạnh như băng nhìn lại.
Mãi cho đến khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, bắt đầu đi xuống——
Cừu Tuấn cứ như vậy bị cậu đuổi đi.
Bây giờ Nhạc Quỳnh Quỳnh là con mồi của cậu, cậu không cho phép bất cứ ai tranh giành.
Ninh Tây Cố nghĩ.
Cậu nhìn số trên thang máy đến tầng một mới quay đầu về nhà.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không lập tức mở cửa, hỏi: “Cừu Tuấn đã đi chưa?”
Ninh Tây Cố trả lời: “Đã bị tôi đuổi đi rồi.”
m thanh mới mở khoá vang lên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lén lút thò đầu ra, vẻ mặt không vui ngước mắt nhìn cậu, giả vờ giận dữ mà trừng mắt nhìn cậu, dường như muốn cảnh cáo cậu đừng có mà hỏi linh tinh.
Ninh Tây Cố ngậm chặt miệng bước vào cửa, cậu buông bỏ trạng thái phòng bị xuống, trở về trạng thái dễ bảo, còn kèm thêm chút hoang mang. Cậu quen cửa quen nẻo đi theo phía sau Nhạc Quỳnh Quỳnh xinh xắn.
Nhìn bộ đồ ngủ xù lông hình con thỏ trên người Nhạc Quỳnh Quỳnh khiến cậu nảy lên suy nghĩ, chắc là bản thân cô ấy cũng giống vậy nhỉ? Bên ngoài là bộ dạng con thỏ hiền lành nhưng kỳ thực nội tâm bên trong không biết là dạng gì?
Đôi tai Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ đến dọa người, cô còn chép chép môi, bộ dáng như đang xù lông.
Ninh Tây Cố cũng không chọc cô mà hỏi: “Chị, tôi nên làm gì tiếp?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Nhạc Quỳnh Quỳnh lầu bà lầu bầu nói: “Làm cái gì? Cậu đi làm bài tập đi! Nếu kỳ thi cuối kỳ này mà cậu thi tệ thì tôi đuổi việc cậu!”
Ninh Tây Cố chỉ đành mượn tạm cái bàn trong phòng khách để xem lại tài liệu ôn tập thi cuối kỳ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh còn lượn qua lượn lại, liếc liếc mắt mỉa mai cậu nói: “Đi học mà sao chẳng ghi chú gì thế, đi học chẳng chú tâm gì cả, uổng cho tôi còn cho rằng cậu là một học sinh ngoan.”
Ninh Tây Cố ngẩng đầu liếc cô một cái: một học sinh dốt đặc cán mai như chị mà cũng có mặt mũi mà chê cười tôi à?
Nhạc Quỳnh Quỳnh hất cằm hừ một tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Thái độ gì vậy hả?”
Ninh Tây Cố từ tốn nói: “Thái độ gì á? Là thái độ của một người bị vạ lây.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh phát hiện, có đôi khi Ninh Tây Cố rất kỳ quái.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đeo tai nghe ngồi trên sofa xem phim, cô muốn vờ như không để ý đến, thế nhưng vẫn không nhịn được mà liếc mắt qua nhìn Ninh Tây Cố.
Cô cảm thấy Ninh Tây Cố đầy một bụng đen tối, bây giờ còn nắm được nhược điểm của cô, biết được tên thật của cô rồi, nhất định đang nghĩ xấu về cô trong đầu đây!
Ninh Tây Cố vốn là một người thanh cao, bây giờ chắc đang thầm cười nhạo cô trong lòng. Dù sao bình thường cô cũng hay ức hiếp cậu mà, cô chột dạ nghĩ.
Tên trên thẻ căn cước của Nhạc Quỳnh Quỳnh chính là “Nhạc Mỹ Lệ”.
Cô cũng muốn đổi, thế nhưng thủ tục đổi tên quá khó khăn, hơn nữa các loại giấy tờ chứng thực thân phận đều phải ràng buộc với tên ban đầu, thế nên không thể đổi được, cô chỉ có thể âm thầm tức giận mà thôi.
Cái tên này của cô chỉ có bạn học hồi trước và cả những người bạn thân bây giờ biết, bình thường cô đều tự xưng mình là Nhạc Quỳnh Quỳnh, cô vô cùng ghét cái tên thật quê mùa của kia! Lúc còn đi học các bạn nam sẽ trêu đùa cô mà gọi “Xinh đẹp ơi” “Xinh đẹp à”*, còn nói với cái tên này thì chắc là sau này cô sẽ làm tình nhân của người ta.
(*Mỹ Lệ có nghĩa là xinh đẹp)
Vì thế cô không tính nói tên thật cho Ninh Tây Cố biết.
Bây giờ Ninh Tây Cố biết rồi, cô vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, như thể điểm yếu lớn nhất của mình đột nhiên bại lộ trước mặt Ninh Tây Cố vậy, cũng không có cách nào hùng dũng uy nghiêm đứng trước mặt Ninh Tây Cố như trước nữa.
Khó chịu.
Càng khó chịu hơn là, Ninh Tây Cố vẫn đang giả bộ như thể không có chuyện gì xảy ra.
Khiến cô không còn tâm trạng mà coi bộ phim lãng mạn mình yêu thích nữa, cứ thấp thỏm lo âu chờ Ninh Tây Cố nói ra.
Mãi đến khi trong lòng cô bât đầu phiền muộn, cô nghĩ, không bằng Ninh Tây Cố cứ nói thẳng luôn cho rồi.
Ninh Tây Cố mà dám cười nhạo cô một câu, cô sẽ nướng Ninh Tây Cố ngay tại đây! Tức thật!
Ninh Tây Cố làm gì suy nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ nghĩ không biết hôm nay có thể ở lại đây không.
Cậu cứ thế ngồi ôn tập đến chín giờ.
Hình như Nhạc Quỳnh Quỳnh không kiềm chế được nữa, cô đứng dậy, lết đôi dép lê đi tới đi lui, tiếng “Loẹt xoẹt, loẹt xoẹt” nghe như vô cùng sốt ruột.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đứng một bên, im hơi lặng tiếng nhìn cậu. 
Ninh Tây Cố bị cô nhìn đến mức cảm thấy toàn thân không được thoải mái, cậu đặt bút xuống, hỏi bóng hỏi gió: “Muốn tôi làm đồ ăn khuya à?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh “Bộp” một tiếng đóng sách của cậu lại, lạnh lùng nói: “Cậu vẫn nên trở về trường học đi, công ty cũng không cần tới nữa, đợi khi nào thi xong thì lại tới!”
Ninh Tây Cố ngồi yên bất động.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Đứng lên.”
Ninh Tây Cố chỉ đành chậm rì rì đứng lên, dọn hết sách vở vào trong cặp, không tình nguyện đeo lên vai.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy cậu cứ từ từ lết người đến cửa chính, chậm như rùa bò.
Ninh Tây Cố đứng ở cửa, cao to một đống, quai cặp đeo ở một bên vai, vì đeo không ngay ngắn nên nặng nề tuột xuống. Cậu dùng ánh mắt tội nghiệp như một cún con bị chủ bỏ mà nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Còn giả vờ à? Nhạc Quỳnh Quỳnh lạnh lùng nghĩ, cô đường hoàng nói: “Trách nhiệm của học sinh là học tập, không cho phép tự ý tới tìm tôi.”
Nói xong, cô đưa tay mở cửa.
Dứt khoát đẩy Ninh Tây Cố ra ngoài.
Thân hình Nhạc Quỳnh Quỳnh nhỏ hơn Ninh Tây Cố rất nhiều, cánh tay cũng bé, nếu cậu thực sự muốn ở lại thì sao Nhạc Quỳnh Quỳnh có thể đẩy cậu ra ngoài được?
Ninh Tây Cố rất chi là phiền muộn, thật là tai bay vạ gió, cậu đã làm gì sai chứ? Cậu làm trợ lý rồi lại đảm đang cả việc nhà, còn nghiên cứu thực đơn để nấu những bữa ăn vừa ngon vừa dinh dưỡng cho Nhạc Quỳnh Quỳnh. Thế nhưng vì cậu có tai, nghe được một câu nói không nên nghe nên bị đuổi ra ngoài sao?
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, ngày mai cô sẽ thông báo sa thải Ninh Tây Cố!
“Đi đường cẩn thận.” Nhạc Quỳnh Quỳnh chăm chú nhìn cậu, giọng nói lạnh tanh, dứt lời thì định đóng cửa lại.
“Tôi còn có chuyện muốn nói với chị.” Ninh Tây Cố duỗi tay vội vàng chặn cửa lại. Sức lực của cậu rất lớn, cái cửa sắp kẹp lại cũng bị cậu mở ra.
Nhạc Quỳnh Quỳnh sợ đến mức đỏ bừng cả lỗ tai, ngửa đầu nhìn cậu, phô trương thanh thế nói: “Cậu định, cậu định làm gì đó?”
Ninh Tây Cố hơi cúi người giống như đang khiêm tốn phục tùng trước mặt cô vậy, cậu thở dài dịu dàng nói: “Tôi cảm thấy cái tên Nhạc Mỹ Lệ này rất hay, tôi rất thích, chị không cần xấu hổ như thế.”
Trong nháy mắt, mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.