Trans: Vương Linh
Beta: Yam
Lúc nghe thấy tiếng chuông cửa, Nhạc Quỳnh Quỳnh đang nằm trên ghế salon vừa đắp mặt nạ vừa cày phim.
Xem một bộ phim hài, cười đến mức nghiêng ngả.
Cô cầm ipad, vừa coi vừa lê đôi dép đến cửa, ấn vào máy truyền tin trên cửa, hỏi một câu là ai thế.
Câu trả lời nhận lại được là: “Ninh Tây Cố, chị bảo tôi tới.”
Lúc này Nhạc Quỳnh Quỳnh mới phản ứng——
Mẹ! Tới thật à? Tim Nhạc Quỳnh Quỳnh bỗng đập rộn lên.
Mặc dù là do Nhạc Quỳnh Quỳnh chủ động gọi, thế nhưng có một nam sinh trẻ tuổi anh tuấn thực sự tìm đến cửa, khiến cô cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Hôm đó quả thật do cô uống say, hơn nữa còn tức giận đến mất hết lý trí.
Mới làm ra cái chuyện điên rồ này.
Tiếp sau đó, cô nhận được sơ yếu lý lịch của Ninh Tây Cố gửi tới. Lúc đó nhìn thấy, cô đã hít một ngụm khí lạnh. Sơ yếu lý lịch của Ninh Tây Cố thực sự quá hoàn mỹ, có lẽ thực tập công việc gì cũng có thể thông qua.
Nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy quá hoang đường. Dùng tiền thuê bạn trai, trò gì thế này? Cô nổi danh là keo kiệt bủn xỉn mà, thế là cô nhanh chóng cự tuyệt, suy nghĩ hồi lâu mới gửi lại được một câu trả lời không biết xấu hổ đến vậy. Cô nói giá cả Ninh Tây Cố đưa ra quá cao, hơn nữa số liệu cơ thể không đủ kỹ càng! Muốn nhận được việc thì phải bỏ sự tự cao xuống.
Cô nghĩ, phàm là những người biết xấu hổ thì sẽ không tiếp tục dây dưa nữa.
Nhưng thật không ngờ, thằng bé nhìn có vẻ sạch sẽ và đơn thuần thế này, lại là một đứa không biết xấu hổ!
Lúc cô nhận được bản sơ yếu lý lịch thứ hai, đã qua sửa chữa, được bổ sung các số liệu cụ thể của Ninh Tây Cố, hơn nữa còn không biết xấu hổ mà tự nói bản thân là xử nam, không hề có kinh nghiệm.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chỉ có một suy nghĩ.
Mẹ ơi, nam sinh thời nay thật chẳng có tự tôn tự ái gì cả.
Lúc Nhạc Quỳnh Quỳnh đang làm việc thì nhận được mail trả lời của cậu, cô nhịn rồi lại nhịn. Không nhịn được nữa, nhân viên đều ở đây, cô lén lút mở điện thoại ra nhìn mail.
Vừa thấy nội dung, mắt Nhạc Quỳnh Quỳnh đã trợn tròn, đôi đồng tử co rút, kinh ngạc đến quên cả thở.
Cô vẫn nhớ dáng vẻ thanh thuần, lạnh lùng của cậu ta, thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Không ngờ cậu ta là người không biết chừng mực hả? Kích thước chắc hẳn là do cậu ta tự khoe khoang đúng không? Còn tự nhận là trai tân… Thật là trai tân sao? Tính gạt người à?
Nhạc Quỳnh Quỳnh lén lén lút lút trả lời email ở phòng làm việc.
Viết xóa, xóa viết. Viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cứ lặp lại như thế gần nửa ngày trời.
Cô muốn từ chối, cảm thấy đây là một trò lừa bịp, nhưng lại có chút cảm giác không nỡ, có thể là bởi vì một nam sinh tuấn tú như vậy thực sự là khó mà tìm được… Thậm chí, cô còn cảm thấy Ninh Tây Cố đủ khả năng debut làm idol. Chỉ cần dựa vào khuôn mặt vào vóc người đấy thôi, không cần tô trát thêm gì nữa, cũng đủ để hớp hồn được vô số thiếu nữ!
Lúc cô đang do dự thì nhận được thiệp mời dự tiệc Noel của bạn bè.
Nhu cầu tìm bạn trai trở nên cấp bách.
Cô nhìn ảnh thẻ trên sơ yếu lý lịch của Ninh Tây Cố, càng nhìn càng bị mê hoặc, không biết sao trong đầu lại nảy ra một ý tưởng điên rồ… Hình như, nhận cậu làm trai bao cũng không phải không được.
Nhạc Quỳnh Quỳnh mở cửa, nhìn thấy Ninh Tây Cố mặc âu phục trước cửa thì hai mắt tỏa sáng.
Móe! Đẹp trai quá! So với hình tượng nam sinh viên hưu nhàn lần trước thì cứ như là mới được lột xác, nhìn qua thật sự giống với tinh anh giới thượng lưu. Bây giờ để cậu ta vào vai mấy tên thiếu gia nhà tài phiệt trong phim truyền hình cũng được nữa là.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng hài lòng, rất tốt, rất rất tốt.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn Ninh Tây Cố hơi há hốc mồm, lúc này mới ý thức được hình tượng bây giờ của cô cũng khác xa với hồi ở trong quán bar. Cô mặc một đồ ngủ hình con thỏ, trên người dính đầy lông mèo, đầu tóc tán loạn buộc thành búi nhỏ trên đầu, trên mặt đắp một cái mặt nạ dưỡng da, chỉ để lộ hai con mắt và cái miệng, trông vô cùng lôi thôi lếch thếch. Nhưng mà dù sao cô cũng là kim chủ, làm thế nào để thoải mái thì làm, không cần phải duy trì trạng thái đẹp đẽ trước mặt chàng trai mà mình bao, mệt chết được.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại quan sát trang phục trên người Ninh Tây Cố, không thấy có nhãn hiệu gì cả, chắc hẳn là loại trang phục không nổi tiếng gì rồi. Cô nghĩ thầm, quả nhiên đẹp thì mặc gì cũng đẹp, dạng đồ chợ mặc trên người trai đẹp, cũng sẽ biến thành đẹp đẽ.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cho cậu đi vào, sờ sờ bộ tây trang trên người cậu, tấm tắc khen ngợi: “Không tồi, rất có trách nhiệm nghề nghiệp, còn đặc biệt mặc âu phục qua đây. Đồ mua ở đâu thế? Chất vải khá tốt đấy.”
Ninh Tây Cố dừng lại một lúc, cân nhắc nói: “Không phải nhãn hiệu nổi tiếng gì, chỉ là mua vải tự may thôi.”
Bộ vest đặt may riêng bên Italia, một bộ khoảng 8 vạn*, còn phải đợi một tháng mới may xong.
(*8 vạn sấp sỉ 280 củ tiền Việt)
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Vào đi, dép lê đi một lần ở trong tủ giày đó, cậu tự mình lấy. Cứ tùy tiện ngồi đi, đây là nhà tôi.”
Cô dương dương tự đắc đi phía trước, giới thiệu cho tên nam sinh viên nghèo khó này thấy căn nhà rộng lớn của mình.
Thành tích khi đi học của cô không tốt lắm, học đại học thì ham mê kiếm tiền, làm parttime, để dành tiền, tự gây dựng sự nghiệp, bắt đầu bằng hai bàn tay trắng, từ may đồ cho học sinh tiểu học đến người mẫu cho một tiệm đồ taobao nhỏ, rồi tự mình mở tiệm. Bây giờ cô đã mua được một căn nhà ba trăm mét vuông, có vị trí tốt trong trung tâm thành phố. Mặc dù còn đến 30 năm tiền trả góp mua nhà chưa trả xong, thế nhưng cô cảm thấy bản thân có khả năng mua được đã là rất lợi hại rồi.
Phàm là có cơ hội, cô đều không nhịn được mà khoe khoang một chút.
Ninh Tây Cố không nói gì, chỉ nghĩ thầm, người phụ nữ này thật nông cạn.
Nhưng sau khi Nhạc Quỳnh Quỳnh đưa cậu ta vào phòng thì không quan tâm đến cậu nữa, tiếp tục xem phim của mình. Ninh Tây Cố không đoán ra cô muốn gì.
Ninh Tây Cố đợi ở một bên, không nói tiếng nào, đợi đủ năm phút đồng hồ. Hình như sự kiên nhẫn của cậu đã bị mài mòn hết, cậu vẫn không hiểu, chỉ đành mở miệng hỏi: “Sau đó tôi nên làm gì?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngước mắt liếc nhìn cậu một cái: “Cậu nhàn rỗi không có việc gì làm thì quét dọn vệ sinh đi, máy hút bụi trong tủ âm tường ở bên kia.”
Ninh Tây Cố: “…”
Không phải hôm nay cậu đến đây giả làm bạn trai à? Trò khỉ gì thế này?
Chẳng lẽ muốn kiểm tra thể lực của cậu? Ừ chắc thế.
Sau một hồi suy nghĩ sâu xa, Ninh Tây Cố nghe lời Nhạc Quỳnh Quỳnh, ngoan ngoãn đứng dậy dọn vệ sinh.
Nhạc Quỳnh Quỳnh giả vờ thờ ơ, nhưng lâu lâu lại liếc nhìn cậu làm việc. Nhìn thấy Ninh Tây Cố cởi tây trang ra, khoác lên phần lưng ghế trong phòng ăn, sau đó cuộn cà vạt lại nhét vào trong túi áo sơ mi bên ngực trái, hai ống tay áo xắn lên.
Động tác của cậu vừa ưu nhã vừa chăm chú, lại vô cùng tỉ mỉ, Nhạc Quỳnh Quỳnh âm thầm hài lòng gật đầu lần nữa. Không hổ là con nhà nghèo, làm việc nhà rất thuần thục.
Chỉ có điều cô không có ý định ngủ với Ninh Tây Cố.
Mặc dù Ninh Tây Cố tự nhận mình là xử nam, nhưng mà ai biết được là thật hay giả. Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy bản thân có thể sẽ chịu thiệt, không bằng cứ lợi dụng thân hình hoàn hảo này của cậu ta một chút.
Tìm dì dọn dẹp một lần cũng phải mất đến mấy trăm, bây giờ cậu ta làm không công, đáng giá đáng giá.
Lúc mới bắt đầu, coi như Ninh Tây Cố còn rất kiên trì. Cậu dọn bàn, quét rác, lau bàn ăn, quét dọn phòng khách sạch sẽ. Nhưng sau hơn một giờ, cậu không khỏi bắt đầu hoài nghi.
Cậu đang làm gì vậy? Cậu tưởng tới đây để ngủ với Nhạc Quỳnh Quỳnh cơ mà?
Trước khi đi cậu còn đặc biệt xịt ít nước hoa, bây giờ trên tay chỉ còn lưu lại mùi thuốc tẩy rửa mà thôi. Ninh Tây Cố không khống chế được bản thân mà nhớ đến một mẩu tin hoang đường cậu từng đọc được. Người đàn ông nào đó đến để tình một đêm, đồ còn chưa cởi thì chồng của người phụ nữ về, cô ta liền nói dối với chồng đây là nhân viên vệ sinh, thế là anh ta phải dọn vệ sinh không công cả buổi chiều.
Sẽ không phải là cậu cũng bị lừa rồi đúng không?
Nhạc Quỳnh Quỳnh đã đắp xong mặt nạ rồi vào phòng ngủ từ lâu, không biết cô đang làm gì.
Ninh Tây Cố tựa người vào cây lau nhà, cau mày lại, nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ của cô.
Một con mèo nhảy phốc lên sofa, vừa mài móng vuốt vừa tò mò nhìn cậu. Ninh Tây Cố vươn tay giữ con mèo lại.
Ninh Tây Cố tìm thấy lược chải lông cho thú cưng, sau đó bắt đầu chải cho con mèo mập Bong Bóng. Bong Bóng cuộn thành một cục, cong cong móng vuốt, được vuốt ve đến mức vô cùng thỏa mái. Nó nheo mắt lại, từ cuống họng phát ra những tiếng gầm gừ nho nhỏ, không phải quá hài lòng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa từ trong phòng bước ra, đã trông thấy cảnh tượng này. Cô nhỏ giọng lầm bầm: “Thật là một con mèo dễ dãi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đã trang điểm vô cùng tinh xảo, mái tóc xõa xuống, uốn thành những đường cong uốn lượn. Tốn hết một giờ đồng hồ đã là nhanh lắm rồi. Bộ đồ ngủ lôi thôi lếch thếch trên người đã được thay bằng một cái váy dạ hội màu đỏ, lại thêm một đôi bông tai hình hoa tuyết để hợp với tiệc Noel. Khuôn mặt trang điểm theo phong cách Hongkong đang thịnh hành, thích hợp cho các buổi dạ tiệc tối. Da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, rực rỡ sáng chói.
Ninh Tây Cố còn chưa thích ứng được với hình tượng lôi thôi lếch thếch ở nhà của cô, bây giờ lại đổi về thành một đại mỹ nữ?! Ninh Tây Cố nhìn đến ngây người.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tức giận hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Ninh Tây Cố gật đầu, nhận xét: “Khả năng trang điểm của con các gái chị thật đáng sợ, cứ như ma pháp biến hình ấy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười ha ha: “Đúng vậy, tôi là thiếu nữ ma pháp.”
Ninh Tây Cố thả con mèo xuống, đứng dậy. Con mèo cứ mãi cọ tới cọ lui bên chân cậu, cậu không hề để tâm đến mà hỏi: “Đi ra ngoài à?”
Trên tay Nhạc Quỳnh Quỳnh cầm một đôi vớ: “Tôi còn chưa mang vớ.”
Lời còn chưa nói dứt thì chuông cửa đã vang lên.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Rất đúng lúc, cậu đi lấy hàng đi.”
Ninh Tây Cố ra nhận bưu phẩm, là một cái kiện hàng rất lớn, thế nhưng không nặng lắm. Cậu cầm cái hộp vào nhà, hỏi: “Để đâu đây?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đang gác một chân lên ghế sofa mang vớ, lông công bó sát được kéo lên đến tận đùi. Ngón tay vừa buông, phát ra âm thanh như thể khẽ vỗ lên da.
Lỗ tai Ninh Tây Cố khẽ động đậy, mặt hơi đỏ, không thể phát hiện ra. Cho dù là một người luôn thờ ơ như cậu, cũng không tránh khỏi cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo.
Người phụ nữ này muốn làm gì? Có còn muốn ngủ với cậu không?
Nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh lại cho cậu một câu trả lời ngoài sức tưởng tượng: “Mở ra đi! Bên trong đó là quần áo tôi mới mua, tặng cậu.”
Ninh Tây Cố mở hộp lấy bộ quần áo trong đó ra. Tâm trạng của cậu vô cùng phức tạp, ngốc luôn tại chỗ. Hàng lông mày từ từ nhíu lại với nhau, nhìn chằm chằm bộ đồ mà cô đưa cho, nhất là khi thấy nhãn hiệu ở trên, cậu có cảm giác muốn nói lại thôi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng đắc ý nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi thay đi. Mặc trang phục có thương hiệu ra ngoài, tôi mới có thể diện.”
Ninh Tây Cố: “… Cảm ơn.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn vẻ mặt “Thật ngại quá” của cậu, càng tin đây là lần đầu cậu ra ngoài kiếm tiền.
Cậu nhóc này thật dễ thẹn thùng.
Nam sinh thay đồ rất nhanh.
Không quá mười phút, cậu đã thay xong và bước ra ngoài.
Nhạc Quỳnh Quỳnh khẽ ngây người, cân nhắc một lúc, lại thấy vẫn là bộ đồ tự Ninh Tây Cố mặc đến đẹp hơn. Toát lên chút quý khí, giống như một cậu ấm nhà giàu vậy.
Nhưng bộ đồ này là do cô bỏ tiền mua, hơn nữa thắng ở chỗ hãng logo nổi bật! Vừa nhìn đã biết đây là hàng hiệu! Sang quý!
Ninh Tây Cố đẹp trai, vóc người đẹp, mặc lên người cậu cũng đẹp.
Nhạc Quỳnh Quỳnh diện đồ cho “Bạn trai nhỏ” tạm thời của mình, rồi dẫn cậu xuống gara xe.
Cô lái xe, Ninh Tây Cố ngồi bên ghế bên cạnh.
Xe chậm rãi lái ra khỏi gara.
Màn đêm giăng tứ phía, đường mới lên đèn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói với cậu: “Bây giờ tôi dẫn cậu đến một buổi tiệc Noel. Thân phận của cậu là phú nhị đại từ nước ngoài về, bây giờ trường trong kỳ nghỉ nên về nhà nghỉ ngơi. Sau đó, nửa tháng trước vô tình gặp tôi trong một buổi triển lãm nghệ thuật, gặp tiếng sét ái tình với tôi, hiện đang theo đuổi tôi. Ừ, cứ vậy đi, là bám riết không buông lấy tôi. Nhưng chúng ta chỉ mới dừng ở giai đoạn tìm hiểu, vẫn chưa chính thức quen nhau.”
“Đến đó rồi thì nhớ đi theo sát tôi, đừng để lộ. Nhớ phải lanh lẹ chút, phải thể hiện bản thân là một người có giáo dưỡng, còn phải lễ độ nữa, biết không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đắn đo nói: “À… Nói thẳng ra chút, cũng cần thể hiện sự nịnh nọt chút. Nhưng không được thể hiện quá mức, nịnh nọt quá mức trông thấp kém lắm.”
Ninh Tây Cố cố nhịn cười đáp: “Biết rồi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói tiếp: “Coi như đây là cuộc phỏng vấn của cậu đi! Nếu cậu làm tốt thì xem như cậu được nhận, tôi sẽ thuê cậu nhiều lần nữa. Nếu làm không tốt thì chỉ tính tiền của một lần này thôi, tôi cho cậu hai trăm.”
Bao nhiêu? Hai trăm?
Ninh Tây Cố không biết nói gì với sự ra giá keo kiệt của cô, có hơi buồn cười, lại có chút thú vị, cậu gật đầu: “Được.”
Nửa tiếng sau, xe đã đỗ vào trong bãi xe của một biệt thự.
Nhạc Quỳnh Quỳnh dừng xe.
Ninh Tây Cố bước xuống xe trước, đi vòng qua cửa xe đối diện, đón lấy cô.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa mới đứng vững đã bị cậu cầm lấy tay. Tay Ninh Tây Cố vừa lớn lại vừa ấm, mặt cô đỏ hồng, đẩy cậu ra, có chút tức giận nói: “Làm gì vậy? Tôi không cho phép cậu đỡ tôi. Tôi là bà chủ của cậu, tôi có thể động tay động chân với cậu nhưng cậu thì không được làm thế, chú ý chút đi.”
Người phụ nữ này thật phiền phức. Ninh Tây Cố nhướng nhướng lông mày nói: “… Đây là lần đầu tiên tôi làm việc này, không có kinh nghiệm, Lần sau sẽ chú ý.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh khẽ hừ một tiếng: “Được rồi, tôi tha thứ cho cậu.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh có cảm giác như bản thân đang nuôi cún con vậy. Vừa mới mắng cậu ta xong, lại muốn xoa dịu, kiêu căng tùy hứng nói: “Bây giờ tôi muốn khoác tay cậu. Qua đây. Cánh tay.”
Ninh Tây Cố ngoan ngoãn đi tới, Nhạc Quỳnh Quỳnh giữ lấy cậu. Cô âm thầm vui mừng, cô có cảm giác như cảm giác ưu việt đang căng phồng trong lồng ngực. Cô vô cùng muốn khoe khoang tiểu soái ca ngoan ngoãn này với đám bạn của cô, để đổi lấy những ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ.
Hai người đi thang máy lên lầu.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại nhấn mạnh thêm lần nữa, trầm giọng nói: “Nhớ kỹ, nhân vật của cậu là một phú nhị đại lạnh lùng nhưng chỉ si tình với mình tôi. Diễn cho tốt đấy! Nếu khiến tôi mất mặt, tôi sẽ không đưa tiền công cho cậu đâu!”