Thỏ Hoa Đào

Chương 9:




Trans: Vương Linh
Beta: Yam
Có lẽ là vì Ninh Tây Cố hoàn toàn không liên quan gì đến giới này của cô, là người chẳng liên quan gì đến mối quan hệ lợi ích, nên mới khiến cho Nhạc Quỳnh Quỳnh không hề cố kỵ gì mà thẳng thắn kể hết tất cả mọi chuyện. Hình như cũng rất lâu rất lâu rồi cô chưa từng bộc bạch hết tâm tình của mình với người khác như vậy.
Ninh Tây Cố hỏi: “Chị rất thích anh ta à”
Giọng nói Nhạc Quỳnh Quỳnh nghe có hơi ngập ngừng: “Tôi cũng không rõ lắm, lúc đi học môn ngữ văn của tôi tệ lắm, mấy câu hỏi văn vẻ như này không biết nên trả lời thế nào nữa”
Có những vấn đề ngay cả là giữa bạn thân với nhau cũng khó mà nói được, bởi vì bạn thân đều là con gái, không thể nào dựa trên góc độ của một người đàn ông để đưa ra ý kiến cho cô.
Vì vậy, Ninh Tây Cố chỉ có thể nhàm chán nghe Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi cậu những vấn đề rất tức cười.
Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Cậu có cảm thấy tôi là một người hư vinh không?”
Hư vinh chứ, nếu không hư vinh thì sao lại tìm người giả làm phú nhị đại để đi khoe khoang? Ninh Tây Cố nghe Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi như vậy thì suýt chút nữa bật cười thành tiếng, cậu cố nhịn cười, dùng bản lĩnh của một tên tiểu bạch kiểm mà cậu tự tu dưỡng ra mà dỗ bà chủ của mình: “Đương nhiên là không rồi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại hỏi: “Tôi có dung tục không?”.
||||| Truyện đề cử: Kiếm Nghịch Thương Khung |||||
Đương nhiên dung tục, chị đúng là đồ ăn hại, tôi vất vả làm giáo án dạy cho chị, chị nói không học là không học luôn à. Ninh Tây Cố vừa nghĩ vừa tiếp tục nói xạo: “Không đâu.”
Cuối cùng Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Có phải tôi rất ngốc không?”
Đúng, vô cùng ngu ngốc. Ninh Tây Cố vừa định mở miệng nói chuyện thì đã nghe Nhạc Quỳnh Quỳnh tự lẩm bẩm trả lời: “… Thôi đi, điều này không cần cậu nói ra, tôi biết tôi rất ngốc. Tôi cũng chẳng thích đọc sách gì cho cam.”
Ninh Tây Cố bật cười, nghe Nhạc Quỳnh Quỳnh nói như vậy, cậu lại thật sự muốn nói rằng: “Không phải, chị không ngốc.”
Cậu suy nghĩ một chút, nếu như Nhạc Quỳnh Quỳnh ngốc như vậy, mà cậu lại không lừa được thì nên gọi là gì đây? Đương nhiên Nhạc Quỳnh Quỳnh không thể coi là ngốc, hơn nữa, còn có một chứng cứ rất quan trọng, một kẻ ngốc có thể từ hai bàn tay trắng mà thành lập một công ty nhỏ sao?
Ninh Tây Cố nghĩ tới nghĩ lui, Nhạc Quỳnh Quỳnh đột nhiên nói những thứ này với cậu để làm gì, là muốn tạo dựng hình tượng một người phụ nữ ngu ngốc trước mặt cậu sao?
Mặc dù Nhạc Quỳnh Quỳnh biết lời nói của Ninh Tây Cố là nửa thật nửa giả, thế nhưng được người khác khen, cả thể xác và tinh thần cô đều thấy vui vẻ, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng.
Ai bảo người khác không cần được khen chứ? Mặc kệ là thật lòng hay giả dối thì bất cứ ai cũng thích được khen mà.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Tôi gọi cậu là bé thanh cao, nhưng kỳ thực cậu còn là một tên nhóc bịp bợm nữa, nói dối mà không hề do dự chút nào.”
Ninh Tây Cố: “Tôi không lừa chị, chị à.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh bất thình lình cười hì hì nói: “Bé thanh cao, cậu có biết tại sao tôi lại đặt cho cậu cái nickname là “Bé thanh cao” này không? Có lúc khi nói chuyện với cậu, tôi có cảm giác như đang nói chuyện với đám tiểu thư, thiếu gia như Đồng Tuyết Dao ấy. Chính là… Cảm giác nhìn đời từ vị thế cao hơn người khác, cậu ỷ vào việc cậu thông minh cho nên khinh thường tôi ngốc đúng không?”
Ninh Tây Cố giật bắn người: “…”
“Nhưng mà chẳng sao cả.” Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa hào hiệp vừa như một người phụ nữ xấu xa nói: “Dù sao tôi cũng chỉ vui đùa với cậu chút thôi, chừng nào cậu về, chị tìm cậu chơi nữa nhé!”
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười cười: “Bai bai.”
Vừa dứt lời, chưa đợi Ninh Tây Cố nói gì, điện thoại đã bị ngắt.
Ninh Tây Cố nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, cậu còn chưa nói hết câu, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã tự mình nói tự mình cúp điện thoại rồi, khiến cho lòng cậu bây giờ như đang lơ lửng chơi vơi giữa tầng mây.
Thật là một người phụ nữ kỳ lạ, lần nào cũng như vậy, Ninh Tây Cố nghĩ.
Cậu có thể tìm thấy rất nhiều tính xấu trên người Nhạc Quỳnh Quỳnh như: Hư vinh, coi trọng đồng tiền, tầm thường, ngốc nghếch, lười biếng, thay đổi thất thường, tùy hứng làm bậy.
Ngoại trừ vẻ ngoài đẹp đẽ ra thì quả thật là chẳng còn gì nữa.
Nhưng cậu vốn là muốn tìm một người con gái hư hỏng để chứng tỏ sự phản nghịch của mình, nếu như đối phương là một cô gái quá tốt thì ngược lại sẽ khiến cho cậu không nhẫn tâm.
Một Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa xinh đẹp lại vừa ngốc nghếch này chính là lựa chọn tốt nhất. Nếu đổi lại là một cô gái ngây thơ thuần khiết thì trong lòng cậu sẽ sinh ra cảm giác tội lỗi, nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh lại là người trong giới phong trần, trên người dính thêm chút bùn đối với cô cũng không quan trọng.
Cậu tính dùng Nhạc Quỳnh Quỳnh làm bước đệm đầu tiên, tích góp kinh nghiệm, trở thành một người đàn ông lão luyện trong thế giới của những người trưởng thành.
Chờ đến khi cậu hoàn thành xong nghi lễ trưởng thành, chuyển thành dạng đàn ông đào hoa thì có thể thẳng thắn chia tay với Nhạc Quỳnh Quỳnh… Không đúng, bọn họ vốn chưa tính là quan hệ yêu đương.
Cậu chỉ là một nét bút nhỏ trong lịch sử tình trường của người con gái cặn bã Nhạc Quỳnh Quỳnh mà thôi.
Mỗi bên đều đạt được nhu cầu từ trong cuộc giao dịch mờ ám.
Nhưng trước khi đạt được mục đích thì cho dù người con gái Nhạc Quỳnh Quỳnh này có ngốc thế nào, có vô lý, cố tình gây sự thế nào đi nữa thì cậu vẫn phải nhịn, cho đến khi cậu cảm thấy bản thân có thể trở thành một gã công tử đào hoa mới thôi.
Ninh Tây Cố ngủ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, vào ngày đầu năm mới, cậu cùng bố đi tảo mộ anh cậu.
Mới sáng sớm đã có một cơn mưa nhỏ.
Bãi cỏ xanh mướt như mới được phủ thêm một lớp dầu bóng, khuôn viên nghĩa trang vô cùng an tĩnh, dọc theo đường đi còn có mấy con chim sẻ đuôi xám nhảy tới nhảy lui trên mặt đất.
Chàng trai trên di ảnh nhìn không lớn hơn Ninh Tây Cố bao nhiêu, khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, hai anh em trông giống nhau đến năm sáu phần, chỉ là người anh trên di ảnh trông rất vui tươi còn người em trai đứng trước mộ lại trông khá lạnh lùng.
Ninh Tây Cố chưa từng gặp người anh này.
Sau khi anh chết cậu mới được sinh ra, chính xác là bởi vì người anh này chết đi nên mới phải tạo ra một sản phẩm thay thế là cậu.
Anh hai là đứa con do bố mẹ sinh tự nhiên mà có, đứa con trai duy nhất, nghe nói được cưng chiều từ bé, hơn nữa còn là một đứa trẻ rất thông minh, học tập và thể thao, cái nào cũng tốt, vị trí thừa kế nhà họ Ninh người người đều biết, quả thực là như một đứa con trời.
Lúc đó anh hai đã hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp đại học thì vào công ty gia đình làm việc, mọi việc đều vô cùng suôn sẻ thuận lợi.
Nhưng chẳng ngờ, người tính cũng không bằng trời tính. 
Trong một lần du lịch trượt tuyết, anh ấy ngã gãy cổ, lúc được phát hiện ra thì đã tắt thở từ lâu. Người thừa kế duy nhất của nhà họ Ninh, được dày công bồi dưỡng từ nhỏ cứ như thế mà chết đi.
Bố mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vô cùng thương tâm, vì cần người kế thừa gia sản kếch xù nên mới nghĩ đến việc sinh thêm một đứa nữa. Vậy là nhờ có sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, dùng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm, bố mẹ đã già của cậu mới sinh ra được đứa con trai thứ hai là cậu. Mẹ vì vậy mà bệnh nặng, có lúc thậm chí Ninh Tây Cố còn nghĩ, nếu như mẹ không sinh cậu ra thì có lẽ mẹ sẽ sống được lâu hơn.
Khi còn bé chưa hiểu chuyện, cũng chẳng có ai nói cậu biết chuyện này. 
Thế nhưng cậu là một đứa trẻ thông minh, từ nhỏ cậu đã thấy lạ, vì sao bố mẹ của mình lại già hơn bố mẹ người khác nhiều như vậy, có khi còn có thể làm ông làm bà của đứa trẻ khác rồi. Cậu còn biết hằng năm nhà cậu sẽ đi bái mộ, mà người nằm trong mộ chính là anh của cậu.
Bố sẽ sờ đầu cậu, cổ vũ cậu: “Anh con là một người vô cùng xuất sắc, con cũng phải xuất sắc như anh vậy, có biết không?”
Lúc còn bé, suy nghĩ của cậu cũng chỉ như một đứa trẻ bình thường, cậu khát vọng được người lớn khen ngợi cho nên mới làm một đứa trẻ ngoan, một học sinh xuất sắc.
Sau đó cậu nhận được rất nhiều lời đánh giá từ bố:”Anh con còn làm tốt hơn con nhiều, con không nên quá kiêu ngạo.”
“Học thêm một ngôn ngữ nữa đi, anh con bằng tuổi con bây giờ đã bắt đầu học rồi đấy, con cũng nên học đi.”
“Đi tham gia cuộc thi đấu này đi! Anh con cũng từng tham gia rồi.”
“Con phải học hành thật tốt, sau này còn phải kế thừa gia sản nữa.”
Lúc đầu Ninh Tây Cố xem anh hai như một mục tiêu để theo đuổi, cậu cứ mơ mơ màng màng theo đuổi theo hình tượng đó mà lớn lên, nhưng đó vẫn là mục tiêu mơ hồ trước mắt, là mục tiêu chẳng bao giờ có thể đạt tới. 
Trước khi mất, mẹ cậu nói với cậu: “Tây Cố, mẹ chỉ mong con có thể vui vẻ mà sống, con muốn làm gì thì làm cái đó, chỉ cần mạnh khỏe vui vẻ là được rồi.”
Con thỏ trắng côi cút, đông bôn tây cố.
Áo không bằng mới, người không bằng cũ.*
(*Raw: 
茕茕孑兔,东奔西顾。
衣不如新,人不如故。
西顾 = Tây Cố, tên nam chính. 
Ý của câu thơ này là chỉ một người bị vứt bỏ đến mức bị ép buộc phải rời đi, giống như chú thỏ trắng cô đơn, hết chạy Đông lại ngó Tây. Có mới nới cũ, áo cũ thì không bằng áo mới nhưng người mới thì chắc chắn không thắng người cũ.)
Bố đặt tên “Tây Cố” cho cậu, là vì tưởng nhớ đến con trai lớn sao? Người không bằng cũ, người không bằng cũ. 
Bỗng nhiên có một ngày, từ trong việc học tập mệt mỏi và cô độc, Ninh Tây Cố chợt tỉnh ngộ: Tại sao mình lại phải cố gắng để trở thành một người khác như vậy?
Nhưng đã nhiều năm qua đi, cậu đã quen với việc làm theo yêu cầu của bố mà ngày càng trở nên giống anh hai. Làm người phải lễ độ, thành tích phải ưu tú, phải giành được giải nhất trong các cuộc thi, quan hệ xã giao phải rộng, cứ thế đến bây giờ, cậu quay đầu nhìn lại.
Dáng vẻ nội tại thực sự của bản thân lại vô cùng mơ hồ, rất không rõ ràng, rốt cuộc cậu là người thế nào? Đến chính Ninh Tây Cố cũng không thể nói rõ được.
Cho dù cậu muốn phản nghịch, muốn để bản thân mình phóng túng thế, nhưng đến cùng cậu cũng không biết bản thân mình là như thế nào? 
Cho nên đến cả việc phản nghịch, muốn tự mình cất cánh, cậu cũng hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.
Sau khi dọn dẹp mộ, Ninh Tây Cố hỏi bố cậu: “Trường học của con chỉ cho nghỉ hai ngày, con phải về rồi.”
“Được.” Bố nói.
Ninh Tây Cố lại ngồi máy bay tư nhân trở về, cậu không trở về trường học mà trực tiếp đi đến chỗ ở của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Cậu muốn nhìn thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Lần này chắc là Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ rất bất ngờ cho xem? Ninh Tây Cố tưởng tượng ra khuôn mặt bất ngờ của Nhạc Quỳnh Quỳnh thì không khỏi nở nụ cười.
Nói không chừng sẽ cảm động đến mức trực tiếp đồng ý ngủ cùng cậu đấy chứ!
Đến đây hai lần rồi, Ninh Tây Cố đã có thể tìm được cửa nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh một cách quen thuộc, nhấn chuông cửa.
“Ding dong. Ding dong.”
Không có ai trả lời. Lại ấn.
“Ding dong. Ding dong.”
Vẫn là không có ai ra. Ninh Tây Cố bất giác nghĩ tới một việc.
Tết nguyên đán, cũng là ngày diễn ra hoạt động thúc đẩy mua bán của các cửa hàng trên mạng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh sắp mệt chết rồi.
Chỉ có điều hoạt động lần này của tiệm bọn họ không làm lớn như hồi giáng sinh, hai giờ sáng là cô có thể về nhà rồi.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa ngáp vừa bước ra từ trong thang máy, mí mắt sắp dán chặt vào nhau. Cô nghĩ, may mà hôm nay không trang điểm, về nhà có thể ngả đầu ngủ ngay.
Nơi cô ở là nhà có thang máy, mỗi hộ một thang máy. 
Thang máy vừa mở thì một bó hoa hồng lớn đã xuất hiện ngay trước mắt, chắn mất nửa cái cửa.
Nhạc Quỳnh Quỳnh bất ngờ bị dọa đến mức giật mình. 
Ngọn đèn hành lang mờ mờ, u ám, Ninh Tây Cố như một con cún to xác, người mặc tây trang, ngồi dưới đất, trong góc nhỏ giữa tường và cửa, trong lòng còn ôm một bó hoa lớn, khuôn mặt đẹp trai và anh tuấn kề sát bó hoa hồng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhẹ nhàng bước từng bước tới, ngồi xổm xuống nhìn ngắm khuôn mặt của Ninh Tây Cố. Thật là đẹp trai, thật sự rất đẹp trai, mũi cao môi mỏng, đường nét lạnh lùng nghiêm nghị, hàng lông mi tạo nên cái bóng thanh mảnh, cong vút dưới mí mắt. Chỉ có điều, ngay cả khi ngủ, cậu cũng mang lại cho người khác cảm giác lạnh lùng xa cách, lông mày hơi nhíu lại, hình như có vẻ không vui.
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhẹ nhàng nắm lấy mũi của cậu.
Ninh Tây Cố hít thở không thông nên mới bật dậy, nhìn thấy cô.
Bọn họ dựa vào nhau rất gần.
Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy đáy mắt vốn vì buồn ngủ mà mờ mịt, tiêu cự mơ hồ của Ninh Tây Cố dần trở nên trong suốt, phản chiếu bóng hình cô trong đó. Như một vũ trụ thu nhỏ rực cháy trong một dải ngân hà rộng lớn, vào khoảnh khắc đó, cả không gian như sáng bừng cả lên.
Giọng nói của Ninh Tây Cố mang theo tiếng khàn khàn lười biếng do mới thức dậy, hàng chân mày hơi chau lại của cậu sau khi nhìn thấy cô thì bất giác giãn ra, khẽ cười, tựa như chỉ cần nhìn thấy cô mọi buồn phiền đều tiêu tan: “Chị về rồi?”
“Câu này phải hỏi cậu mới đúng đấy!” Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Không phải cậu về nhà rồi sao? Sao lại quay trở lại nhanh như vậy?”
Ninh Tây Cố trả lời một cách hiển nhiên: “Không phải chị bảo tôi về sao? Tôi đã đồng ý hôm nay sẽ về.”
Nói xong, Ninh Tây Cố có chút buồn bực, nói lại: “Không đúng, là chuyện của ngày hôm qua mới đúng. Tôi đợi chị mấy tiếng đồng hồ rồi đấy.”
Trái tim thiếu niên đơn thuần sạch sẽ. 
Bạn chỉ vô tình nói một câu, vậy mà cậu lại cho là thật một trăm phần trăm, dốc toàn lực hoàn thành điều mà bạn muốn.
Ninh Tây Cố ôm một bó hoa hồng lớn đến mức hai tay ôm không xuể, trong không khí ngập tràn mùi hương thơm ngát, cậu cười với cô: “Chị, cuối cùng thì chị cũng về rồi, tôi đến tặng hoa cho chị.”
Dường như cậu chỉ muốn thể hiện tình yêu nồng nhiệt không nơi nào nguôi ngoa của mình cho Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy, giương mắt nhìn cô, không dám mơ mộng tới sự coi trọng của cô. Cô nguyện ý nhận lấy đóa hoa, là cậu đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn: “Chị nhận lấy đi, tôi đi đây. Ngủ ngon, chị, chị vất vả rồi.”
Cũng không biết có phải hôm nay làm việc quá mệt mỏi khiến đầu óc choáng váng.
Hay là do bóng đêm quá mê người 
Mà Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy hôm nay Ninh Tây Cố đẹp trai đến kỳ lạ, trong nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, cô như bị quỷ thần sai khiến nói: “Đã trễ thế này rồi, ký túc xá trường cậu còn mở cửa không?”
Ninh Tây Cố nói: “Không sao cả, tôi có thể tìm khách sạn.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh có cảm giác như thể mình đang nhận một con cún con không ai cần, cô mềm lòng nói: “Thôi đi, vào đây trước đi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đã mở rộng cửa đón chào, thế nhưng Ninh Tây Cố vẫn đứng nguyên trước cửa không hề động đậy, cậu do dự nhìn cô. 
Nhạc Quỳnh Quỳnh cười: “Vào trong đi, đứng ngây ra đó làm gì?”
Ninh Tây Cố cẩn thận từng li từng tí bước vào trong.
Cậu cúi đầu đổi giày, khoé miệng không nhịn được mà cong lên.
Quả nhiên Nhạc Quỳnh Quỳnh là một người ăn mềm không ăn cứng.
Hôm nay cho cậu vào nhà, vậy thì mấy ngày nữa là có thể tán đổ Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi nhỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.