Thỏ Muốn Ăn Thịt Tiểu Báo

Chương 3: Thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người




Mấy tên thợ săn này đã chọc tức Thỏ rồi.
Tục ngữ nói thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, cho nên nàng quyết định trả thù.
Vào một đêm trăng cao gió mát, nàng ẩn vào trong nhà hộ săn bắn, đánh cắp một quyển sách tên là "Tư liệu tập tranh nhiều kiểu bẩy rập tay đào hầm cừ khôi". Vừa mở ra nhìn, bên trong ghi chép chi tiết minh họa các loại bẩy tự chế.
Tốt xấu nàng khi còn bé đã sống 2 năm trong một hộ phú quý ở trấn nhỏ dưới chân núi, theo tiểu thư cùng nhau đọc sách, mưa dầm thấm đất học được không ít, xem như là một con thỏ hiểu biết chữ nghĩa, có tri thức. Rất nhanh, nàng liền lĩnh ngộ tinh túy ảo diệu trong đó, đồng thời thiết kế ra rất nhiều kiểu bẩy tàn độc, xấu hổ.
Sau khi bố trí ổn thỏa, nàng thức khuya dậy sớm, đi sớm về muộn, ở trong rừng đào được một cái hố.
Trong thời gian đó, trong núi rừng bắt đầu không ngừng có tiếng rên la thê lương truyền tới, kinh động đến chim và thú dữ chạy tán loạn. Sau đó liền hoàn toàn thanh tịnh. Người đi săn rất lâu cũng không lại xuất hiện nữa.
Nhưng ít thợ săn đi, ngày ngược lại tựa hồ có chút buồn chán, "cống phẩm" đặt trong bẫy cũng ít hơn. Hôm nay Thỏ ra ngoài chỉ tìm được mấy củ khoai lang trở về.
Động phủ của các nàng ở trên một tường đá cao. Bên trong thời tiết sáng sủa, mây mù thong thả thổi qua trước động, lão tùng xanh biếc cao lớn hai bên cửa động cũng nhẹ lay động theo gió, đem thời gian an bình thong thả trôi qua.
"Báo Kiều, ngươi muốn ăn một chút không?" Thỏ gặm khoai bên miệng, mơ hồ không rõ nói. Gần đây rất kỳ quái, trong bẫy của thợ săn đều thống nhất không đặt cà rốt nữa, đổi thành khoai lang, chẳng lẽ muốn bắt heo rừng sao?
Báo tuyết lạnh lùng liếc nàng: "Đã nói không được phép kêu ta Báo Kiều"
"Nhưng mà ngươi đều sắp hóa thành người rồi, dù sao cũng phải có một cái tên nhân loại. Ý nghĩa của kiều là cô gái xinh đẹp, tốt bụng. Trong thôn dưới núi có rất nhiều cô nương danh tự có chữ kiều, ta còn nghe nói có Đại tiểu thư nhà quan cũng tên là Lôi Kiều Kiều"
Báo tuyết thấy nàng lải nhải, cũng không phản bác, chỉ nhắm mắt tĩnh tọa.
Thỏ cho là nàng ngầm đồng ý, tất nhiên rất hài lòng. Nhưng nàng không có nói ra, kiều cũng có nghĩa là ngạo kiều.
"Thật sự không ăn một chút sao? Rất ngon nha" chỉ còn lại một củ khoai lang, nàng lại hỏi.
"Không ăn" Báo tuyết vẫn lạnh lùng trả lời.
"Ăn một chút đi" Thỏ dùng móng vuốt nhỏ đâm đâm bộ lông trắng sáng mềm mịn này.
Báo tuyết liếc mắt nhìn nàng, không biết vì sao liền nghĩ đến cảm giác ngày đó nàng đem người nàng ngậm trong miệng, trong lòng hơi khác thường.
Có chút mềm mại, thơm thơm, vị cũng không tệ lắm... ma xui quỷ khiến, nàng thế nhưng cúi xuống, ở trên mặt Thỏ liếm một cái.
Bên trong sơn động một mảnh tĩnh mịch.
"Ngươi ngươi ngươi..." Thỏ phản ứng lại, tức khắc giống như cái đuối bị bỏng, đầu lưỡi cũng thắt lại "Ngươi" nửa ngày cũng không nói ra một câu hoàn chỉnh.
Báo tuyết mặt tuyệt không chút thay đổi xoay sang hướng khác.
Thỏ thở sâu mọt hơi, bình phục kìm lại kích động, mở mắt to nhìn chằm chằm Tiểu Báo trước mặt. Muốn nói lại thôi, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, cuối cùng rầu rĩ hỏi: "Ngươi sắp bế quan sao?"
"Ừm" Báo tuyết vẫn nhìn nơi khác "Ngày mai"
"Muốn ta giúp ngươi bảo vệ không?"
Tiểu Báo nghe vậy mới quay đầu lại, lành lạnh nhìn nàng một cái: "Ngươi đi ra ngoài chơi đi"
"Cái gì kêu ta ra ngoài chơi a!" Thỏ căm giận, sau đó đại khái ý thức được mình dư thừa, cụp hai lỗ tai xuống không phản bác nữa.
U oán hít vài tiếng rồi thật sự chạy ra ngoài. Báo tuyết phía sau ngạc nhìn nàng biến mất nhanh như chớp, không kịp gọi lại.
Thỏ vừa đi chính là hai ngày. Buổi chiều ngày thứ ba, chân trời mây đen kéo tới, đen ngòm tích tụ lại một chỗ, che khắp đỉnh núi.
Thôn nhỏ dưới chân núi cũng bị kéo vào một mảnh đen kịt. Các nam nhân ở bên ngoài uống trà cũng nhao nhao về nhà, nhóm phu nhân cũng đua nhau thu gom quần áo phơi nắng. Sau đó không lâu, mưa dông đột ngột kéo tới.
Thỏ cả ngươi ướt nhem chạy như điên trở về, về đến sơn động hơi thở đã không giống như trước.
Đập vào mặt nàn chính là hương khí tươi mát, tựa như hoa cỏ nhưng không làm nàng cảm thấy xa lạ. Nàng nhảy tiến vào, không ngoài ý muốn thấy được một nữ tử nằm trên tảng đá. Thân thể duyên dáng thon dài, da thịt như tuyết, mái tóc đen nhánh dài đến eo.
Nữ tử yếu ớt tỉnh lại, trong nháy mắt mở mắt ra, ánh sáng hiện ra, đẹp đến mức khiến hô hấp của nàng bị kìm hãm.
"Ngươi là... Báo Kiều?" Thỏ kinh ngạc hỏi.
Nữ tử thấy nàng, kinh ngạc ném ra một cái phiến lá che khuất đôi mắt nàng, trách mắng: "Xoay người sang chỗ khác!" ngữ điệu hung hăn ngạo kiều, thật đúng là Báo Kiều của nàng không thể nghi ngờ.
"Có gì mà thẹn thùng nha, đều là con cái, ngươi có ta cũng..." trong đầu Thỏ dần hiện ra thân thể nhân loại mà nàng có hứng thú, dừng một chút lại suy sụp lầm bầm nói: "Được rồi, ta không có"
Vì vậy nàng nghe lời xoay người, sau đó dùng chân ngắn đem túi vải ở một bên đẩy về trước: "Này, ta chạy xuống núi ngậm quần áo về, có ướt một chút, ngươi dùng lực hong khô rồi mặc, xem xem có vừa người không. Vì bộ quần áo này, ta thiếu chút nữa bị bà chủ tiệm chặt đứt chân"
Người phía sau chần chờ một chút, vừa muốn tiếp nhận mắt lại phát hiện trên đùi nàng có một chỗ khác thường. Cho dù có da lông che lấp nhưng vẫn thấy rõ ứ sưng bên trong.
"Ở đây của ngươi xảy ra chuyện gì?"
"...Haha, cho dù không có bị chặt đứt chân thì cũng là không cẩn thận một chút thôi" Thỏ không chút xấu hổ vẫy vẫy lỗ tai.
Báo tuyết nhíu chặt lông mày: "Ngươi rời khỏi chính là vì chuyện này?"
"Bằng không thì sao?"
"Thực ra lông của ta cũng có thể biến thành quần áo"
"Nhưng mà báo văn khó coi quá"
"Ngươi nói cái gì?"
Thỏ bị ngữ khí nguy hiểm của mỹ nhân phía sau làm sợ đến thè lưỡi, cúi thấp đầu xuống, ủ rũ: "Này, vậy ngươi không cần quần áo này sao?"
Người phía sau không đáp lại, sau đó có một bàn tay trắng vươn ra lấy túi đồ.
"Sau này... không cho phép không nói một tiếng đã chạy mất" Báo mỹ nhân diện trang phục xong, lạnh giọng nói.
"Không phải ngươi kêu ta ra ngoài chơi sao?" Thỏ phản bác.
"Sao? Ngươi còn dám tranh luận?" Mỹ nhân nhướn mày.
"Ta không tranh luận" Thỏ cười tủm tỉm tiến đến, ngẩng đầu nhìn Tiểu Báo của nàng. Tiểu Báo sau khi biến thành nhân loại quả nhiên rất đẹp, đẹp hơn rất nhiều so với những người nàng từng gặp qua, hơn nữa vóc người cũng rất tốt. Ừm... một thân trang phục trắng, vừa vặn vừa người, không uổng nàng hao hết sức lực ngậm trở về.
"Thật tốt" nàng buông tiếng thở dài, trong lòng thực hài lòng, lại không hiểu chua xót.
Báo mỹ nhân không nói lời nào đem nàng ôm lên đùi, sau đó dùng pháp lực giúp nàng trị thương, tiện thể rửa sạch bộ lông dính nước mất trật tự.
"Báo Kiều ngươi thưởng cho ta một chút đi" Thỏ vừa híp mắt hưởng thụ vừa nói.
"Giúp ngươi chữa thương không tính là thưởng sao?"
"Không tính, hôn ta một chút mới là thưởng" Đoàn cầu trắng lại có dịp được một tấc tiến một thước.
"Càn quấy" mỹ nhân lãnh khiển trách, lúc này trong con ngươi vàng nhạt thấm thúy chứa uy hiếp, nhưng trong mắt Thỏ thì nhìn ra dịu dàng, mê người. Thỏ nhìn chằm chằm si mê một hồi, đột nhiên đem đầu thò lại, thình lình cọ vào nơi mềm mại trước người nàng. Ôn hương đầy mặt, thoải mái rầm rì.
"Ngươi!" Báo tuyết kinh sợ vung tay lên, theo bản năng muốn đánh xuống. Nhưng trước khi rơi xuống vẫn là thu lại sức lực, cuối cùng chỉ dịu dàng dừng trên đầu Thỏ, nhẹ nhàng xoắn hai cái lỗ tai dài đầy lông một chút.
Thỏ ngẩng đầu, thấy người đang ôm nàng hai bên má ửng đỏ, như ánh nắng chiều rọi vào. Trong lòng nàng ngọt ý tràn lan, chung quy không dám quá làm càn, chỉ cọ hai cái liền lưu luyến dời đi.
"Nhanh biến thành người đi" Báo mỹ nhân nhẹ giọng nói.
Thỏ thở dài, cúi xuống lại vung lên hai lỗ tai đùa theo vuốt ve của nàng, vô cùng thân thiết đem đầu cọ vào lòng bàn tay nàng: "Vô luận thế nào, ta sẽ bồi bên cạnh ngươi, mặc dù ta vĩnh viễn chỉ là một con thỏ"
"Nếu ngươi chịu cố gắng tu hành, có một ngày cũng sẽ tu được thành người"
"Thăng tiên chi đạo, há lại dễ dàng như vậy" Thỏ cười khẽ: "Ta biết mình không có tuệ căn, không có ngộ tính như vậy"
Mỹ nhân khẽ nhíu mày: "Đừng nói như vậy, ngươi rất thông minh"
Thỏ nghe xong nháy mắt mấy cái, không có tiếp tục nói đề tài này nữa, ngược lại hỏi: "Ngươi tu hành bao lâu rồi?"
"...Gần trăm năm rồi"
"Nga..." nàng cúi đầu xuống, thấp giọng cảm khái: "Trong núi không biết năm tháng dài a"
Nhưng mà tuổi của ta chung quy cũng có điểm cuối.
————————————————————————
Thỏ: A, ta cảm giác mình sắp không được rồi.
Báo mỹ nhân: Đừng nói ngốc nữa, ngươi còn tốt.
Thỏ: Không được rồi, ta không có sức lực, ngươi, ngươi cho ta chút năng lượng đi!
Báo mỹ nhân suy nghĩ một chút, xấu hổ hôn một cái lên mặt Thỏ: Được chưa?
Thỏ: Uy? Ta là muốn ăn cà rốt, ngươi nhân cơ hội chiếm tiện nghi làm gì?
Mỹ nhân nổi giận đá bay Thỏ: Trong văn án không phải nói ngươi thèm muốn ta sao!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.