"Lại đây, ăn nó đi" trong sơn động, nữ tử đem một củ nhân sâm đỏ như củ cải đỏ tới trước mặt Thỏ.
Thỏ hít ngửi, nâng móng vuốt đẩy ra ngoài: "Hôm nay không muốn ăn cái này, thật khó ăn ưm..." lời còn chưa dứt đối phương đã đem nhân sâm nhét vào miệng nàng, sau đó dưới ánh mắt oán niệm của nàng đã nâng tay dịu dàng khẽ vuốt lên bộ lông mềm mịn.
"Thật ra, ngươi không cần khổ cực tìm nhân sâm tới cho ta ăn, cũng không cần mỗi ngày truyền linh lực cho ta" nàng vừa ăn, hàm hồ nói: "Dù sao... dù sao cũng không hấp thu được"
Bàn tay phủ trên người nàng dừng một chút.
Thỏ ngẩng đầu, đôi mắt trong mong nhìn dung nhan xinh đẹp của nữ tử trước mặt, một lát lại hỏi: "Báo Kiều, chúng ta đã cùng một chỗ bao lâu rồi?"
"Đại khái bốn năm năm rồi"
"Mới có bốn năm năm sao? Ngươi đừng khi dễ bây giờ trí nhớ của ta kém, mơ hồ..."
"Ngươi vẫn thông minh như trước, không có mơ hồ"
Thỏ cười cười, không có vạch trần. Quay đầu lại đã thấy bên ngoài tuyết bay lả tả.
Chính mình đã làm bạn với người này vượt qua hơn mười năm rồi.
Lúc trước vẫn luôn sôi nổi ở bên người nàng, nhìn nàng đột phá cảnh giới, tẩy đi phàm tủy, tiên tức ngày càng thuần khiết. Nhưng hôm nay nàng không nhảy nhót, chỉ có thể an tĩnh bồi bên nàng trong sơn động, luyện công, nói chuyện phiếm, nhìn ngày đêm thay đổi ngoài động, bốn mùa biến hóa.
Gỗ khô mọc lên mầm mới, trưởng thành rồi lại héo khô, băng tuyết bao trùm. Cứ thế lặp đi lặp lại.
"Mang ta ra ngoài đi một chút đi" Thỏ nhẹ giọng nói.
Hôm đó tuyết phủ trên núi, hoa bạch tú cầu bay lượn khắp bầu trời, như hàng vạn lông ngỗng rơi xuống. Một con báo tuyết cõng một con thỏ đi qua trời tuyết mù mịt, phía sau lưu lại từng dấu chân nở hoa.
"Báo Kiều, sau này ngươi còn muốn nuôi thỏ không?" Thỏ ở trên lưng đột nhiên hỏi.
Thấy Tiểu Báo nửa ngày không lên tiếng Thỏ liền lén đem mặt cọ lên bộ lông mềm mềm ấm áp, bá đạo nói: "Không cho ngươi nuôi thỏ khác, chỉ cho ngươi nuôi một mình ta"
Báo tuyết nghiêng đầu liếc mắt ra sau lưng, như trước không nói gì. Lúc này tuyết trên đất đã đóng rất dày, đạp lên sẽ phát ra tiếng xoạt xoạt giòn vang, như đang đạp lên một rừng lá khô. Hơi thở toát ra một luồng khí trắng trước mắt, thổi tan gió rét lạnh thấu xương.
Nàng xong đoàn thân thể mềm mại bước đi trong gió tuyết, bỗng nhiên sinh ra rất nhiều mê man, bừng tỉnh lại thì đã lạc đường.
Khi đi tới giữa bãi đất trống, báo tuyết ngừng lại, biến thành một nữ tử áo trắng, đem Thỏ ôm vào trong ngực "Có thấy lạnh không? Ta mang ngươi về"
"Không lạnh" Thỏ nói: "Ta còn muốn xem tuyết một chút nữa"
Báo Kiều lẳng lặng ôm lấy nàng, bàn tay trắng nõn khẽ vuốt lên lớp lông mềm trên đầu, ánh mắt nhu hòa: "Ừm, xem một chút nữa rồi về"
Các nàng ngồi trên một tảng đá giữa rừng tuyết, nhìn hoa tuyết bay khắp bầu trời, xuyên qua từng cành cây rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
Thỏ nói: "Báo Kiều, ta có lời muốn nói với ngươi"
Qua một lát, người bên cạnh trả lời: "Ừm, ngươi nói đi"
Nàng nghe xong lắc lắc lỗ tai, ngẩng đầu, trong ánh mắt tô thêm ý cười dịu dàng. Nàng gằn từng chữ: "Ta thích ngươi. Từ đầu đến giờ, chưa từng thay đổi"
"Ta biết" Báo tuyết rũ mắt xuống.
"Báo Kiều..." Thỏ nhìn nàng, đổi thành giọng điệu nhẹ nhõm: "Có thời gian ngươi vẫn nên ra ngoài đi nhiều một chút, tuy là tu hành nhưng không thể đứng lâu trong sơn động, sẽ khó chịu"
"Phải để mình mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ, thỉnh thoảng cũng nên ăn những đồ ăn khác, không nhất định phải ăn gió uống sương. Ngũ cốc lương thực nhân gian, trái cây và rau quả, mặc dù không thể hấp thu linh khí nhưng lại có thể ăn thoải mái. Tu đạo cũng không câu nệ chuyện này, đừng để chính mình quá mệt mỏi"
Thỏ dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay mềm mại, tiếp tục nói: "Sau khi tu hành đến cảnh giới nhất định thì sẽ độ kiếp. Nghe nói độ kiếp cửu tử nhất sinh, rất nguy hiểm, ngươi nhất định phải cẩn thận. Nếu như thật sự không được thì đừng phi thăng, nghĩ biện pháp tránh né lôi kiếp, ở lại nhân gian nửa phàm nửa tiên cũng rất tốt"
"Đến lúc đó còn có thể xuống núi, bên trong thị trấn tìm một nơi để ở, sinh hoạt cuộc sống nhân loại"
"Nè, năm tháng sau này dài dằng dặc, không có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi phải nhớ rõ..."
"Không cho ngươi nói như vậy" Báo tuyết cắt đứt lời nói như di ngôn lâm chung của nàng, đáy mắt tràn đầy ẩn nhẫn buồn bực.
Thỏ há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là đem lời muốn nói nuốt vào. Lúc này nàng rốt cuộc cũng dỡ xuống bộ dáng tựa như "không sao cả" của mình, toàn thân toát ra rất nhiều mệt mỏi. Hiện tại nàng đã không còn trẻ nữa, đi không được, nói hơn hai câu đã cảm thấy không còn sức lực.
"Thật xin lỗi, ta có chút ngu dốt, không thể thoát được sống chết chi mệnh" nàng chậm rãi thở dài, che giấy đau thương nồng đậm trụ ở đáy lòng, thoải mái nói với nữ tử trước mặt: "Nhưng ta thấy ta là con thỏ sống lâu nhất rồi"
Báo tuyết buộc chặt tay ôm nàng, rồi lại không dám quá cố sức, rất sợ sẽ làm bị thương đến thân thể yếu đuối này. Cúi đầu nói: "Ngươi còn có thể sống rất lâu, rất lâu nữa"
"Vậy sao?"
"Ừm"
"Vẫn như vậy, ngươi sẽ không gạt người" Thỏ cười, am thanh lại càng suy yếu. Nàng hướng mắt nhìn bầu trời, giơ móng vuốt nhỏ lên đón lấy hoa tuyết từ vai nữ tử rơi xuống.
Thần sắc báo tuyết biến đổi.
"Thỏ"
"Hả?"
"Đừng đi" Báo tuyết cúi đầu, trong thanh âm lại có vài ý cầu xin.
Ánh mắt Thỏ run lên. Nàng là Tiểu Báo cao ngạo, thanh lãnh, lúc nào lại lộ ra yếu đuối và bi thương như vậy. Nàng đột nhiên đau lòng, lại cái gì cũng không làm được. Mệt mỏi quá, nhiệt độ thân thể từng chút trôi đi, đồng tử cũng từng chút tan rã.
Thỏ hiểu rõ thời gian của mình đã đến, đã chịu đựng hết mức rồi. Nhưng nàng vẫn rất luyến tiếc người này a... Đồ nữ nhân ngạo kiều lạnh lùng, tính tình quái gở, không biết chăm sóc mình.
Ý thức dần tan vỡ, nàng cảm nhận được người ôm lấy mình đang run kịch liệt. Có dịch thể ấm áp rơi xuống trên người, bên tai vang lên âm thanh nghẹn ngào.
Tiểu Báo của nàng khóc. Nhưng mà nàng muốn thoải mái nói lại không thể nói nên lời...
Thỏ nuối tiếc nhắm hai mắt lại.
Xung quanh thoáng chốc cuồn cuộn nổi gió, hoa tuyết che khắp bầu trời, lung lay xơ xác tiêu điều rơi xuống. Trên mặt Báo tuyết như mất đi huyết sắc.
"Thỏ?"
"Thỏ..." nàng ôm lấy thân thể dần băng lãnh, khóc không thành tiếng.
"Đúng rồi!" Thỏ trong lòng đột nhiên lại mở mắt ra, "Cái gã thợ săn kia là loại lòng dạ khôn lường, ngươi ít phản ứng tới hắn!"
"Nam nhân kia thật sự là càng lớn lên càng chán ghét, ở trong rừng núi nhiều năm như vậy gà rừng còn chưa đủ hay sao, còn muốn trêu chọc tới ngươi. Ngươi khi ra ngoài có gặp chỉ cần đánh hắn một cái, không cần nương tay. Hắn thèm muốn sắc đẹp của ngươi, không phải người tốt"
Mỹ nhân ngẩn ngơ ngồi, giọt nước mắt trong suốt còn đọng lại trên mặt, theo cằm rơi xuống.
"Uy móng vuốt ta đều lạnh băng hết rồi, phải nhanh xát nhiệt một chút" Thỏ lắc lắc lỗ tai, thấy Báo tuyết cắn môi, nhìn chằm chằm mình, lại nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ta chưa có dặn dò xong không an tâm mà đi..." nàng hít mũi, "Dù sao, ta cũng là thèm muốn sắc đẹp của ngươi, nhưng mà những người này thì không được. Ngươi từ trước đã là Tiểu Báo của ta, hiện tại cũng chỉ có thể là người của ta"
"Vậy ngươi đừng rời khỏi ta!" mỹ nhân rốt cuộc nhịn không được bạo phát, không khống chế được nhéo lỗ tai dài của nàng: "Bằng không ta liền đi tìm tên thợ săn kia, cùng hắn nuôi thật nhiều thỏ!"
"Ta đã sắp chết rồi ngươi còn không nghe lời như thế, không thể để ta an tâm đi sao!" Thỏ tức giận.
"Ngươi đi thử xem!" mỹ nhân giận dữ nói.
Một người một thỏ ở trong tuyết cùng nhau mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng lệ rơi đầy mặt.
Thỏ đột nhiên chỉ vào nữ tử trước mặt: "Báo Kiều, mặt ngươi bị rét lạnh trông buồn cười quá!"
Ầm ầm!!
Trong lúc Thỏ đang nói, chân trời vang lên một tiếng rất lớn. Các nàng kinh ngạc nhìn về phía trước, lúc này mới phát hiện trên không trung không biết từ bao giờ đã có mây đen xoay quanh, che khuất bầu trời. Ánh sáng màu vàng chói mắt từ trong tầng mây đen lóe ra, tiếng sấm từng trận nổ vang. Dị biến thình lình xảy ra.
"Đây là tình huống gì vậy?!" Thỏ vô cùng kinh ngạc.
Người bên cạnh ngưng mi, quên cả tính đốt tay, trầm giọng nói: "Độ kiếp lại có thể tới sớm như vậy..."
"Không phải chứ, lúc này độ kiếp sao?! Ngươi cái gì cũng chưa chuẩn bị tốt mà!" Thỏ mở to hai mắt kêu lên. Cùng lúc đó, nơi chân trời chợt đánh xuống một đạo sấm khiến người ta sợ hãi co rút đồng tử, đạo sấm này đánh nứt toàn bộ đỉnh núi. Mà ngay sau đó, lôi hỏa chướng mắt đã từ trên trời giáng xuống, lấy tư thế đánh chìm gào thét áp chế các nàng, càng lúc càng gần hơn.
"Đúng là không thể để ta ra đi tốt đẹp mà!" Thỏ cuồn cuộn nước mắt, theo bản năng muốn nhảy lên che trước người báo tuyết, giữa đường lại bị một cánh tay nhanh chóng kéo nàng lại, sau đó tiến vào một vòng mềm mại ấm áp.
Một nụ hôn nhẹ nhàng mà đến, dừng lại trên trán nàng.
Nàng không kịp nói thêm câu nào, đôi mắt liền bị ánh sấm chớp bao phủ xung quanh chiếu vào làm không thể thấy được gì nữa. Âm thanh nổ tung tiến vào tai, cuồng phòng bẽ gãy nghiền nát. Sau cơn thống khổ tê tâm liệt phế, thiên địa đều tối sầm xuống.
HOÀN CHÍNH VĂN
—————————————————
Thỏ: Ta từ khi còn nhỏ đã bị vứt bỏ, lại bị nhặt được đem về nuổi, lại bị bán trao tay, cuối cùng trốn thoát được dưới lưỡi đao, một mình sinh hoạt trong núi rừng. Mà nay, ta lại may mắn như vậy, tìm được ngôi nhà tốt nhất chính là ở trong lòng nữ nhân này. Nàng vì ta che gió che mưa, xua tan lạnh lẽo, dung túng ta an thân nghỉ ngơi... nàng để ta hiểu rõ, rốt cuộc cái gì là tình yêu. Cuộc sống này của ta dù ngắn nhưng cũng viên mãn không hối tiếc.
Báo mỹ nhân: (#▔Д▔) Lúc ngươi nói mấy lời tâm tình này phiền ngươi đem móng vuốt háo sắc của ngươi ra khỏi ngực ta!
Thỏ: (xoa xoa) Ta đã sắp té khỏi truyện rồi, ngươi cho ta nhớ thật kỹ cảm xúc này không được sao!
Mỹ nhân nhẫn nhịn: (# ̄ 皿  ̄) Ngươi xoa lại thử xem!!
Thỏ khí phách: Ta chẳng những muốn xoa, còn muốn (tất cả——)!!
Lôi Thần với vẻ mặt bị ngược: Đủ rồi! Lão nương nhìn không nổi nữa!! (nổi giận giương chùy) Lôi điện tám trăm ngàn vôn đánh xuống!!!
Bên dưới một người một thỏ hoảng sợ ôm nhau: A!!!!