Thỏ Muốn Ăn Thịt Tiểu Báo

Chương 7: Phiên ngoại Trung thu





Đêm Trung thu, hoa hảo sum vầy.
Thế gian phố xá đèn dầu rực rỡ, người đi đường như dệt. Vô số người đem theo hoa đăng đi đến đầu đường, cùng nhau thưởng thức chân trời sáng rực.
Giữa một mảnh ấm áp náo nhiệt này, có hai nữ tử dung mạo xinh đẹp vai kề vai thản nhiên tản bước ở đầu đường phồn hoa.
"Nè, ăn thêm một viên nữa" thiếu nữ đem mứt quả đưa tới bên mép mỹ nhân bên cạnh, uy ăn xong một viên thì tự mình đem viên còn lại ăn luôn.
"Ăn nhiều thứ như vậy, bao tử của ngươi chịu được sao?" Hằng Nga liếc nàng.
"Ta cũng không phải người phàm trần, sao lại không chịu được" Mỗ thỏ nuốt mứt quả xuống, "Với lại không cẩn thận mua nhiều thế này, không ăn hết chúng chẳng lẽ cứ mang theo à? Tay ta còn mỏi a"
"Ngươi không thể cất chúng vào vật giới(*) sao?" Hằng Nga nói, sau đó câu lấy cánh tay mỏi của người kia, trên mặt ửng một tầng hồng mỏng, oán trách: "Đừng lớn tiếng nói tay mỏi như vậy, để người khác nghe được thì không tốt"
(*) vật giới: một vật để giữ các bảo vật, vũ khí của tiên nhân
"Tay mỏi thì có gì không tốt sao? Còn không phải do Thiên Đình nhiều quy củ, đêm Trung thu còn nhất định muốn chúng ta thắp một trăm ngọn nến giữa Nguyệt cung, còn phải tự tay thắp từng cái" Thỏ nhìn Hằng Nga, thấy mặt nàng mang vẻ xấu hổ, ánh lên ánh sáng của hoa đăng, nhướn mày nói: "Uy? Hình như ngươi... đỏ mặt kìa"
Hằng Nga vốn đang lo lắng người khác sẽ hiểu sai ý thì lại bị nói như thế, nhiệt ý trên mặt càng sâu, cắn môi, bỏ lại mỗ thỏ đi nhanh về phía trước.
"Ơ, đi nhanh như vậy làm gì a" Thỏ đuổi theo, thừa dịp người qua đường không chú ý, ở trên mặt nàng hôn một cái.
Hằng Nga cả kinh, nổi giận nắm lấy lỗ tai của thiếu nữ trước mắt: "Lá gan của ngươi rất lớn nha!"
"Không có lớn như đêm qua~ "Thỏ chai mặt cười nói.
Lực đạo trên lỗ tai đột nhiên mạnh hơn.
"A! Kiều Kiều, đau đau đau!!" nàng thế mới biết mình sai, nhanh nhẹn cầu xin tha thứ.
"Không được phép gọi Kiều Kiều!" Hằng Nga hung thanh.
"Tại sao" Thỏ xoa xoa lỗ tai được cứu trở về, đáng thương lầm bầm: "Hằng Nga là tên Vương Mẫu nương nương ban cho người, Kiều Kiều là tên thân mật ta gọi ngươi, ý nghĩa khong giống nhau. Ta gọi Kiều Kiều có gì sai sao"
Bạch y tiên tử không thể nhìn dáng vẻ ủy khuất của nàng, chuyển ánh mắt đi. Qua một lát, lại nhỏ giọng hỏi: "Lỗ tai còn đau không?"
"Đau!" Thỏ biết nàng mềm lòng, tranh thủ rưng rưng nước mắt, nhân cơ hội làm nũng: "Đau quá nha..."
Hằng Nga do dự chốc lát, cuối cùng vẫn là kéo Thỏ đi vào con hẻm không người. Dịu dàng nâng mặt nàng lên, thổi thổi lên lỗ tai, tiện thể hôn một cái. Đáy mắt Thỏ tinh quang chợt lóe, thừa cơ hội ôm lấy vòng eo mỹ nhân, nghiêng đầu bắt lấy đôi môi mềm mại.
"Ngô... buông ra... " Hằng Nga muốn vùng vẫy, hai tay lại bị giam cầm, chống ở trên tường.
"Ngoan, đừng nhúc nhích"
"Ngô... không được... ân..."
Qua một lát, bên trong con hẻm đột nhien truyền ra tiếng kêu la thảm thiết thê lương, cả kinh đến nhóm tiểu tình lữ đang ngọt ngào ven đường, thiếu chút nữa đã đem bánh Trung thu Tiêu Dao Tử ném lên mặt ái nhân.
Bạch y mỹ nhân chỉnh tốt vạt áo, vẻ mặt dữ tợn từ trong góc bước nhanh đi ra, đi theo khập khiễng phía sau là thiếu nữ với dục cầu bất mãn.
"Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn..." (*)
(*) đây là câu thành ngữ của Trung Quốc: xuất phát từ 1 điển cố thời bắc Tống, dung túng cho quan lại làm gì cũng được, còn dân thường đén sinh hoạt bình thường, hoạt động chính đáng cũng bị hạn chế. Nay còn để chỉ mình muốn làm gì thì làm, không đếm xỉa đến quyền lợi chính đáng của người khác.
Cre: Facebook Tiếng Trung thương mại
"Nè, chờ ta với"
"Đừng giận mà, Hằng Nga tiên tử của ta, báo mỹ nhân của ta, Kiều Kiều ~~~~ " Thỏ nỉ non gọi, chạy đến dắt tay Tiểu Báo, bị hất ra, rồi lại nắm lấy. Sau một trận làm nũng, bán manh thì rốt cuộc cũng hống được đối phương hết giận.
Đi dạo mệt mỏi, các nàng liền đi đến trà lâu bên cạnh ngồi xuống.
Lúc này bên ngoài là từng trận pháo hoa nổ vang, tiếng người ồn ào, khách quan trên lầu trà lâu đều đua nhau ngước nhìn. Điếm tiểu nhị bưng lên một phần năm cái bánh Trung thu nhân xá xíu, cười giới thiệu: "Đây là bánh Trung thu Tiêu Dao mới nhất của trà lâu chúng ta, kiệt tác mỹ vị, hai vị thỉnh nếm thử"
Thỏ đưa mắt nhìn, đuôi lông mày không nhịn được run lên.
Mỹ nhân bên cạnh như có chút đăm chiêu: "Nam nhân trên bánh Trung thu này... nhìn thật quen mắt"
"Nga? Vậy à?" Thỏ giả vờ không biết, cười lạnh cầm lấy dao, sau đó động tác tao nhã đem gương mặt kia chia thành nhiều phần khác nhau.
Cùng lúc đó, trên Thiên Cung...
Vương Mẫu: "Ai nha đêm nay người đi đâu hết rồi, chơi mạt chược có ba nhà còn thiếu một nhà, không bằng tới ăn bánh Trung thu đi" Vì vậy gọi thị nữ đem tới mấy cái bánh Trung thu.
Nguyệt Lão vuốt vuốt râu mép cười nói: "Nhân gian năm nay hình thức cung phụng bánh Trung thu ngược lại có chút mới lạ"
Quan Âm mặt không chút thay đổi lấy cành liễu cắm trong bình ngọc ra, rót rượu ngon cất kỹ bên trong ra, tùy ý quét mắt qua bánh Trung thu: "Ừm... tựa hồ khắc nhiều chi tiết hơn một chút?"
"Ha ha, đừng quan tâm kiểu thế nào, ăn ngon là được... bất quá nghe nói Trung thu năm nay, nhân gian thật náo nhiệt a, lão phu còn muốn hạ giới đi xem một lần nhaaa..." Nguyệt Lão cầm lấy dao găm, vừa vui đùa vừa cắt bánh Trung thu.
Đêm nay, nam nhân được khắc trên bánh Trung thu, bị vô số người cắt thành vô số khối...
—————————————————
Có một ngày, Thỏ đang gặm cà rốt trong Nguyệt cung đột nhiên ý thức nói: Vì sao ta không có cái tên dễ nghe vậy, cứ trực tiếp gọi Ngọc Thố hả?
Hằng Nga: Ngọc Thố không dễ nghe sao?
Thỏ: Rõ ràng là quá đơn giản mà!
Hằng Nga: Nhưng ngươi vốn dĩ chính là thỏ, có gì tốt mà ghét bỏ nó.
Thỏ nổi giận: Vậy ngươi vốn cũng chỉ là Tiểu Báo đó, như thế nào lại gọi Nga!
Thỏ lại bị đá bay.
Tiên nhân đi ngang qua: Nhìn xem, tiên pháp của Ngọc Thố thực sự càng lúc càng tinh xảo, dáng bay cũng như tia chớp ~
Có một ngày, Hằng Nga ôm eo mỏi lưng đau trong Nguyệt cung bỗng nhiên ý thức nói: Vì sao quỷ Thỏ lại là công? Rõ ràng ta mới là Tiểu Báo hung mãnh mà!
(Lạnh lùng liếc tác giả)
Tác giả: Ta không nói được.
Thỏ: ╮(╯▽╰)╭ Chuyện này có gì mà khó giải thích, vì ta là tiểu súc sinh, mà ngươi là mỹ thú (thụ) đó mà ~~~
Thỏ và tác giả đều bị đá bay.
TOÀN VĂN HOÀN.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.