Một đạo tia chớp đâm thủng tầng mây, nhanh chóng xé toạc không trung, ban đêm nháy mắt đã bị chiếu sáng đến mức tựa như ban ngày, Tô Mặc Ngôn bị tia chớp bất thình lình ấy đánh thức, ngoài trời mưa to tầm tã giáng xuống bên khung cửa sổ. Bên ngoài đang mưa to, còn Tô Mặc Ngôn thì đang nhìn thấy một bóng lưng xinh đẹp ngồi ở mép giường mình.
“Anh lại tỉnh rồi.” Giọng nói của cô nhu hòa, xoay người đưa mặt nhìn thoáng qua Tô Mặc Ngôn, hốc mắt trống rỗng vô hồn.
“Aiz! Tôi lại nhớ em rồi.” Tô Mặc Ngôn hít một hơi thật sâu, ngồi dậy dựa đầu vào gối một mình nhìn bóng dáng ấy, “Dẫu biết rõ em chỉ là một tia ảo giác trong đầu tôi ấy vậy mà tôi lại chẳng thể thuyết phục được chính mình phải chấp nhận cái hiện thực này, càng cố gắng không nghĩ đến em thì em lại càng xuất hiện, chuỗi ngày này khi nào mới kết thúc đây?”
Cầm điện thoại di động lên, Tô Mặc Ngôn nhìn thoáng qua thời gian, 3 giờ 45 phút sáng, anh vừa mới ngủ chưa đầy bốn tiếng đã bị đợt sấm sét ầm ầm này dọa tỉnh. Điện thoại còn chưa kịp buông xuống đã có tên to con Hình Hâm gọi tới.
Vừa tiếp cuộc gọi, giọng nói lo lắng bất an của Hình Hâm đã truyền đến: “Đội Tô tập hợp, đến hiện trường!”
“Gửi định vị cho tôi, đến ngay đây!” Cúp máy, Tô Mặc Ngôn mặc thêm một lớp áo ngoài, cũng chưa kịp nói lời từ biệt với bóng hình xinh đẹp kia đã vội vàng chạy ra khỏi nhà.
Đi xử lý sự vụ trong thời tiết chẳng mấy tốt đẹp như thế này ngày thường Tô Mặc Ngôn sớm cũng đã tập mãi thành thói quen, trong tám năm kể từ khi anh và Diệp Tĩnh Di xa cách, anh từng giờ từng phút đều khiến cho bản thân mình bận như chó chạy ngoài đồng, chỉ vì để có thể bớt đi chút thời gian nghĩ về cô, càng nhớ tới cô thì ảo ảnh càng xuất hiện, anh lại càng bị vây hãm trong đó. Đối với Tô Mặc Ngôn mà nói, tám năm trước Diệp Tĩnh Di cũng đã từ thế giới này mà biến mất tăm.
“Chết” từ này Tô Mặc Ngôn trước sau cũng không dám thừa nhận, sống không thấy người, chết không thấy xác, những ngày giày vò ấy mới tạo ra Tô Mặc Ngôn như bây giờ, anh thường xuyên nói chuyện với không khí, loại ảo giác này khiến anh cho rằng Diệp Tĩnh Di vẫn luôn ở bên cạnh chưa rời đi.
Hiện trường vụ án bị dây cảnh báo an toàn vây quanh, cơn mưa to này đem những dấu vết vốn đã ít ỏi trên mặt đất tại hiện trường cuốn trôi đi chỉ còn lưu lại một chút, người chết nằm ngửa mặt trên vũng nước, máu chảy đầy đất.
“Tình hình thế nào rồi?” Tô Mặc Ngôn đưa ô che mưa cho Hình Hâm, “Đội La đâu?”
“Đội La đi lên lầu rồi, hình như đây là tự sát tập thể.” Hình Hâm đi theo phía sau Tô Mặc Ngôn, “Người báo án vẫn chưa được tìm thấy.”
Pháp y Giang Nam gần như đã thu dọn xong hiện trường, hắn từ bên phía thi thể đi tới, cùng Tô Mặc Ngôn chào hỏi, nói: “Cơ bản là cũng tàm tạm rồi, những cái còn lại thì phải về đội kiểm tra.” Hắn là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, kĩ năng pháp y tương đối chuyên nghiệp, có thể là cộng sự tuyệt đối của Tô Mặc Ngôn.
“Nói đi.” Tô Mặc Ngôn vừa nói vừa tiến tới, đeo găng tay và bọc giày lên, thật cẩn thận đi vòng qua kiểm tra thi thể.
“Nạn nhân là nam, thời gian tử vong hiện tại vẫn chưa thể nói chính xác, dự đoán là đã chết được hơn hai tiếng, suy cho cùng thì do ngày mưa nên nhiệt độ không khí và độ ẩm sẽ làm phán đoán của tôi có chút sai lệch, chỉ e rằng phải về đội mới có thể kiểm tra thời gian tử vong chính xác. Trên người nạn nhân không có vết thương rõ ràng, hiện trường cũng không có dấu vết của ẩu đả, theo suy đoán có thể là do nhảy trên cao xuống mà chết.” Giang Nam lời ít mà ý nhiều đem sự việc kể lại, sau đó chuẩn bị tháo găng tay rồi rời đi, hắn đột nhiên lại xoay người lại đưa ra một bao thuốc nhưng lại bị Tô Mặc Ngôn nhẫn tâm từ chối.
“Tôi không buồn ngủ.” Tô Mặc Ngôn quay đầu lại hỏi Hình Hâm, “Còn thông tin nào có giá trị nữa không?”
“Nạn nhân quá cố khoảng 45 tuổi, cao 1m75, cân nặng nhìn khoảng 75kg. Trên người thi thể không có di động, ví tiền hay chứng minh thư, mặc áo ba lỗ và quần đi biển, giày rơi mất một chiếc, đội La nói có thể là lúc nhảy lầu làm rớt trên sân thượng. Vì vậy tất cả bằng chứng đều cho thấy khả năng tự sát là rất cao!” Hình Hâm lặp lại những lời mà đội La đã nói trước khi lên lầu, sau đó chỉ vào phía xa xa nói, “Bên kia còn có một người, không biết anh ta có chứng kiến quá trình tử vong hay không, đã kêu xe cứu thương tới rồi.”
Tô Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn qua một lượt theo hướng đó, một ông chú mặc quần áo bảo vệ môi trường đang đứng dựa vào tường trong cơn mưa lớn, có lẽ là đã bị những thi thể nằm trên đất dọa ngất.
“Được, tôi chờ tin tức của cậu.” Tô Mặc Ngôn tháo bao tay xuống, “Tôi lên lầu tìm đội La, cậu ở đây bảo vệ hiện trường.” Anh nhấc dây bảo vệ lên vừa có ý định rời đi, “Nhìn kĩ lại xem có để sót manh mối nào hay không, cho dù là một tờ giấy cũng không được bỏ qua!”
(1) Dư Sinh Chi Tội: tội lỗi của quãng đời còn lại
(2) Đội Tô: ý chỉ một cá nhân là Tô Mặc Ngôn chứ không phải một đoàn đội