Chưa nói đến câu thứ hai Cổ Nguyệt đã ngay lập tức quay đầu đi, cái áo mưa to rộng trên người cô lỏng la lỏng lẻo, còn cả cái đầu lùn lùn của cô nữa, nhìn cực kỳ giống một người mặc áo mưa vừa đi vừa quỳ, khiến Tô Mặc Ngôn càng nhìn thì trong lòng càng khó chịu.
Tô Mặc Ngôn thở dài: “La Diệp Kỳ, La đại đội trưởng, thực tập sinh kiểu này, cậu đừng nói là định đặt trong đội thật đấy? Có một cái phiền phức là tôi đây chưa đủ hay sao còn muốn tìm thêm một cái nữa à”
“Aiyo, thật không dễ dàng nha!” Đội La nhịn không được mà bật cười, “cậu còn biết cậu là phiền phức của tôi cơ đấy, vậy cậu còn không an phận một chút cho tôi!? Nhanh đi điều tra thân phận của người chết, điều tra không rõ tôi liền để cô gái này làm trợ thủ cho cậu!”
“Đừng! Ngàn vạn lần đừng!” Tô Mặc Ngôn xua tay nhanh chân chuồn mất, “Cậu tốt nhất là nhanh kêu Hình Hâm ghi chép lại thật cẩn thận dấu vết ở nơi này một chút đi, kẻo cho nước mưa cuốn trôi đi hết!”
Vừa xuống khỏi lối vào sân thượng, phía sau Tô Mặc Ngôn liền vang lên tiếng cười của Diệp Tĩnh Di: “Mặc Ngôn, nhân duyên không tồi nha, đến đội La cũng phải tặng người đẹp cho anh cơ đấy!”
Tô Mặc Ngôn dừng bước, quay đầu lại nhìn bóng ma Diệp Tĩnh Di thở một hơi thật sâu, tâm tình lập tức trở nên mất mát: “Em biết đó, lòng tôi trước giờ lúc nào cũng chỉ có em, đừng lấy loại chuyện này ra đùa giỡn.” Quay người tiếp tục đi xuống dưới lầu, anh biết rõ “hũ dấm chua”(*) trong lòng đã bị đánh đổ, cảm giác rõ ràng rất để ý nhưng lại không nói nên lời thật là chết tiệt, khốn khiếp.
(*) Giải thích: ý chỉ ghen tuông, lòng ghen tuông,...
Tòa nhà này và tòa nhà bên cạnh tuy gần trong tầm tay nhưng lại bị ngăn cách bởi một bức tường cao, cho dù là Tô Mặc Ngôn nếu muốn vượt qua thì cũng là chuyện hết sức khó khăn, huống chi Cổ Nguyệt chỉ là một tiểu nha đầu vừa mới tốt nghiệp học viện cảnh sát. Cô mang giày cao gót từ cửa lớn của tiểu khu đi vòng ra ngoài, đi xuyên qua toàn bộ tiểu khu tìm được tòa nhà kia, xiêu xiêu vẹo vẹo đi lên đỉnh của tòa nhà, khi vừa đi được một nửa tầng 5 thì cô nghe thấy có tiếng bước chân từ dưới đi lên ở phía sau.
“Ai?” với tính cảnh giác cực cao Cổ Nguyệt hô lên một tiếng, tiếng giày cao gót ở trong không khí đột nhiên im bặt.
Cùng với tiếng hô thất thanh của cô, tiếng bước chân phía sau cũng dần dần lặng xuống, Tô Mặc Ngôn lãnh đạm mà nói một câu: “Tôi, tới giúp cô!”
Cổ Nguyệt thả lỏng cảnh giác đứng yên tại chỗ chờ anh đi lên lầu, nhưng Tô Mặc Ngôn lại không nhiệt tình như cô tưởng, lướt qua cô mà không nói một lời nào.
Cầu thang dẫn lên đỉnh của tòa nhà treo lơ lửng trên tầng 8. Chỉ có cầu thang lên xuống thẳng tắp, vóc dáng thấp bé của Cổ Nguyệt căn bản là không thể với tới được, Tô Mặc Ngôn khá hào hứng đi theo qua đây. Anh nhảy bật người lên, tay không bắt lấy xà ngang của cầu thang rồi dùng lực cánh tay mà leo lên, Cổ Nguyệt nhìn đến mức sửng sốt.
“Cẩn thận một chút, tôi ở dưới chờ anh.” Cổ Nguyệt tháo mũ áo mưa xuống ngẩng đầu lên nhìn.
Quần áo to rộng của Tô Mặc Ngôn loáng thoáng phập phồng mà lộ ra mấy múi cơ bụng quyến rũ, cơ bắp to lớn ở trên cánh tay kia lại càng gợi cảm mê người, Cổ Nguyệt liếm liếm môi, đây quả nhiên là sức mạnh nam tính mà cô chưa từng thấy qua ở học viện cảnh sát, nếu mà để bạn thân fangirl kia của cô trông thấy e là sẽ nhào hết cả lên?
Tô Mặc Ngôn không có thời gian để ý cái “Quan tâm” kia của Cổ Nguyệt, anh nhanh chóng vọt lên sân thượng tìm chiếc giày đã được đội La để trong túi vật chứng.
Mưa nhỏ dần, Tô Mặc Ngôn mặt đối mặt với đội La ở đỉnh tòa nhà đối diện. Đội La nói với Tô Mặc Ngôn: “Công tác bên này tôi xử lý xong hết rồi, chút nữa chúng ta gặp ở dưới lầu.” Tô Mặc Ngôn gật đầu đáp ứng, cúi đầu bắt đầu tìm kiếm.
Những chỗ trống trên sân thượng không có quá nhiều nước, dù là một nhánh cây cũng đều có thể nhìn rõ nhưng mà Tô Mặc Ngôn lại không nhìn thấy chiếc giày kia!
Anh nhớ lại đoạn tình hình vừa rồi lúc Cổ Nguyệt xuất hiện trên sân thượng, rõ ràng là nhìn thấy chiếc giày bay qua sân thượng bên này! Chẳng lẽ là anh hoa mắt, hay là giày đã bị ai đó cầm đi rồi?
Tô Mặc Ngôn không thể tin được, nhìn về Cổ Nguyệt đang đứng ở phía cửa cầu thang: “Ê cái người tên gì đó, cô đi xuống dưới lầu tìm ven đường xem xem, trên lầu không có! Không chừng là rớt xuống rồi.”
Nghe được những lời này của Tô Mặc Ngôn, trong lòng Cổ Nguyệt cũng giật thót lên, cô rõ ràng nhìn thấy chiếc giày kia bay qua đây, sao lại không có được? Hay là lúc mà mọi người đang nói chuyện thì chiếc giày kia đã bị người khác nhặt đi rồi? Cô một chút cũng không dám dừng lại mà chạy như bay xuống lầu.
Tô Mặc Ngôn tuyệt đối không tin một chiếc giày có thể tự mình “Trốn đi”, anh quyết định kiểm tra toàn bộ đỉnh tòa nhà này một lần, cho dù là một chút dấu vết còn lại cũng không thể để sót.
Sắc trời càng lúc càng tỏ dần, nửa tiếng sau thành viên đội điều tra đều đã rút lui khỏi hiện trường nhưng mà Tô Mặc Ngôn thì vẫn còn đang chiến đấu quyết liệt trên mái nhà.
“Tội gì phải làm khổ chính mình?” giọng Diệp Tĩnh Di đột nhiên xuất hiện, “Biết rõ không có, vẫn còn tra tấn bản thân?”
Tô Mặc Ngôn đứng thẳng người, đứng dưới ánh mặt trời vẫn còn hơi lạnh đối diện với Diệp Tĩnh Di, ánh mắt anh từ trên khuôn mặt Diệp Tĩnh Di chầm chậm nhìn xuống, cuối cùng dừng lại ở dưới chân cô.
“Đừng nhúc nhích!” Tô Mặc Ngôn tiến lên hai bước, ngồi xổm trên mặt đất, hai chân của Diệp Tĩnh Di ở trong mắt anh biến mất, thay cho đôi chân ấy là nửa cái dấu chân, “Dấu chân?”
Không biết là nhà ai ném nửa túi xi măng trên sân thượng, trong trời mưa dầm làm xi măng trong túi rơi ra, có lẽ là do người đó rời đi quá gấp gáp nên không để ý đến dưới chân, dẫm lên trên vũng xi măng ướt để lại nửa cái dấu chân. Tô Mặc Ngôn móc điện thoại từ trong túi ra, gọi cho Hình hâm một cuộc.
Ba phút lúc sau, Hình Hâm đem chất tạo màng(*) đưa đến tay Tô Mặc Ngôn.
(*) Giải thích: được sử dụng để điều chỉnh dung dịch cảm quang để làm cho dung dịch cảm quang dễ dàng phủ và cấp; để cải thiện độ bám dính giữa lớp cảm quang và đế bản và tốc độ phản ứng quang hóa của lớp cảm quang, tất cả đều có lợi cho dung dịch cảm quang để tạo màng cố định trên đế tấm, sàn. Chất tạo màng phải có khả năng trộn đều với chất cảm quang và có cùng độ tan với chất cảm quang, bao gồm độ tan trong nước, độ tan trong kiềm, độ tan trong dung môi hữu cơ, v.v.
(theo như mình tra được ở trên Baidu vì mình cũng không rõ nó là cái gì)
“Đội Tô, không tìm thấy chiếc giày kia thật á?” Hình Hâm cái biết cái không, “Chiếc giày bị mất với nửa cái dấu chân này có liên quan gì tới nhau sao?”
Liên quan? Bây giờ Tô Mặc Ngôn cũng chưa thể đưa ra kết luận, bị mất một chiếc giày, được đến nửa cái dấu chân, không biết cái này đối với anh đến tột cùng là phúc hay họa. Chẳng qua nếu như đội La thật sự truy cứu, cái nồi này Tô Mặc Ngôn thực sự không muốn vác đâu (*), suy cho cùng thì chuyện cũng không phải do anh làm, thực tập sinh mới tới thật là xui xẻo mà!
(*)Giải thích: 背锅 (vác nồi) là 1 thành ngữ Trung Quốc có nghĩa bóng là “chịu lỗi”. Ý chỉ quýt làm cam chịu, mang tiếng oan, chịu oan,...
Chẳng qua Tô Mặc Ngôn cũng không phải kẻ thấy người gặp nguy mà thừa cơ hãm hại, thái độ nghiêm túc cẩn thận của anh cũng xem như là vì kia cô gái kia lấy công chuộc tội đi, có manh mối vẫn tốt hơn là không có gì chứ nhỉ!?
“Người báo án tìm được chưa?” Tô Mặc Ngôn trích xuất dấu chân xong, “tên nhóc Lưu Soái kia không phải là đang lười biếng đấy chứ?”
“Anh thật sự trách lầm cậu ấy rồi, em có gọi cho cậu ấy mấy lần, cậu ấy luôn làm việc không ngừng nhưng chẳng qua là không tìm ra manh mối có giá trị nào.” Hình Hâm bước theo Tô Mặc Ngôn cùng xuống lầu, “Nhân viên vệ sinh kia tỉnh rồi, đội La đang cùng ông ta nói chuyện phiếm, anh có muốn đi nghe một chút không?”
Editor: Vì bộ này có nhiều từ ngữ chuyên ngành nên khó tránh khỏi có sai sót, mong nhận được sự góp ý từ các bạn.