Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 282: Ngoại truyện Tề Lưu Hành - Kha Vũ Tiêu (Hoàn toàn văn)




lời của editor: Đây là phần ngoại truyện tác giả không đăng trên Tấn Giang mà đăng trên weibo, tác giả có nói nó nằm ngoài chính văn nhưng vẫn có thể xem là một thế giới song song hoặc ngoại truyện riêng. Cảm ơn bạn Vũ Ngư Nhi đã gửi raw cho mình nha <3
1
《 Ngoại truyện "Có thể xảy ra" của Kha Vũ Tiêu và Tề Lưu Hành 》
1.
Địa ngục. Bờ sông Hoàng Tuyền.
Tiếng khóc thảm thiết vang vọng, lượn lờ theo từng đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực như máu bên bờ sông đen đặc.
Tiết Thiên Thu, người chịu trách nhiệm dẫn dắt các vong hồn di chuyển qua các khu vực khác nhau vừa bước ra khỏi phòng thẩm hán, vẻ mặt u sầu đứng lặng bên bờ Hoàng Tuyền.
Đang nghĩ vẩn vơ chuyện gì đó, vừa quay đầu lại, Tiết Thiên Thu nhìn thấy Dương Dạ và Cố Lương vừa mới làm xong việc cho Tống Đế liền cản bọn họ lại: "Này này, hỏi hai người một chuyện."
Dương Dạ và Cố Lương đến gần, nghe Tiết Thiên Thu kể một phen, biết được đối phương vừa gặp phải một chuyện vô cùng khó hiểu ——
Tiết Thiên Thu dẫn một nhóm linh hồn đến gặp thẩm phán, thẩm phán sẽ dựa vào công đức của mỗi người để đưa ra bước phán định đầu tiên. Phán định kết thúc, thẩm phán lại dẫn những linh hồn khác đến gặp Diêm Vương ở chính điện, họ sẽ nhận được những mức án phạt khác nhau ở đây hoặc họ có thể đến cầu Nại Hà để đầu thai chuyển thế.
Khi đó Tiết Thiên Thu gặp một linh hồn tên là Kha Vũ Tiêu, thẩm phán dùng hệ thống đo lường công đức của người này thì bất ngờ không thể đưa ra được phán định nào.
Khi nhìn thấy bốn chữ "không thể phán định", Tiết Thiên Thu ngây ra, vì chuyện này vô cùng hiếm thấy.
Tiết Thiên Thu nói: "Linh hồn của người này bị phân liệt thành 10 người khác nhau. Người này từng tham gia một trò chơi đứng ngoài vòng nhân quả của nhân gian, bây giờ lại mang nhân quả của trò chơi ấy quay về..."
"Tóm lại, mỗi linh hồn của người này lại làm những chuyện khác nhau, cho nên không thể phân định được ưu khuyết của anh ta một cách rạch ròi. Tôi không biết dẫn người này đi đâu để nhận hình phạt hết."
Dương Dạ hỏi: "Những linh hồn khác nhau làm những chuyện khác nhau? Không thể tách biệt từng người, để mỗi người tự chịu trách nhiệm cho nhân quả và hình phạt của mình à?"
"Nói như thế đúng là không sai. Nhưng có rất ít tiền lệ như vậy. Hơn nữa, vốn chỉ có một linh hồn, nếu chúng ta đồng ý phân liệt ra thành nhiều linh hồn khác... là làm trái với quy luật tự nhiên."
Tiết Thiên Thu suy nghĩ, nhìn hai người trước mặt, nói: "Hay là như vầy đi, hai người phụ trách liên lạc giữa địa ngục và trần gian, cố gắng điều tra thử. Trò chơi kia là sản phẩm do người ngoài hành tinh thiết lập, công đức của chúng ta không thể xác định được nó, nhưng theo tôi biết thì vẫn còn người nhớ về sự hiện diện của trò chơi. Hai người giúp tôi điều tra thử rồi đánh giá chi tiết. Cuối cùng, cho các liên lạc viên bỏ phiếu để quyết định phải làm gì với linh hồn này."
Dạ Dương đau lòng cho Cố Lương vừa thức trắng đêm để hoàn thành công việc nên muốn từ chối: "Tôi làm việc cho Tống Đế, sao anh còn bắt chúng tôi làm thêm? Anh tìm người khác đi."
"Ôi, tôi sẽ tăng phí thù lao cho hai người." Tiết Thiên Thu tủm tỉm cười nói.
Dương – thái tử của tập đoàn Hoài Dư – Dạ: "Anh nghĩ tôi thiếu tiền?"
Tiết Thiên Thu: "..."
Dương Dạ: "Hơn nữa, bây giờ tôi còn dùng được tiền không?"
Tiết Thiên Thu: "..."
Tiết Thiên Thu nhìn Cố Lương: "Cố Lương là người có tấm lòng nhân hậu nhất. Nhớ lại năm xưa cậu từng thụ án ở địa ngục, à không, khi cậu đang làm việc ở địa ngục, chúng ta có giao tình không tệ mà đúng không. Những chuyện như thế này cần phải điều tra tỉ mỉ rồi mới đưa ra được quyết định cuối cùng chứ, đúng không? Địa ngục của chúng ta làm việc công bằng, liêm chính, việc 10 linh hồn kia có thể cùng tồn tại hay không liên quan đến nhân quả tương lai của vô số người khác... Đây là trách nhiệm mà trời cao dành cho cậu, hơn nữa ——"
Cố Lương không nói gì, chỉ lấy màn hình cảm ứng ra đọc thông tin về Kha Vũ Tiêu.
Dương Dạ chọt vai Cố Lương: "Lương Lương, đừng nghe lời anh ta. Em phải từ chối ngay."
Cố Lương liếc mắt nhìn đối phương: "Liên quan đến trò chơi này còn một người khác mà chúng ta vừa gặp. Chúng ta có thể tìm cậu ta hỏi chuyện một chút."
Dương Dạ nhận ra: "Ý em là Chu Khiêm?"
"Đúng vậy. Đây là trò chơi mà Chu Khiêm và Bạch Trụ tham gia." Cố Lương nói: "Chuyện tìm tọa độ cũng cần Bạch Trụ giúp đỡ. Có lẽ chúng ta có thể giao dịch với họ."
...
Nhân gian. 8 giờ tối thứ bảy.
Chu Khiêm và Bạch Trụ hẹn Hà Tiểu Vĩ, Tề Lưu Hành và Ẩn Đao đi ăn lẩu.
Bữa ăn kết thúc, Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao nhận được điện thoại từ khách hàng, xin phép rời đi trước. Chu Khiêm lái xe chở Tề Lưu Hành quay lại trường học.
Xuống xe, Tề Lưu Hành vẫy tay chào tạm biệt Chu Khiêm và Bạch Trụ: "Tôi đi trước đây. Hẹn gặp lại."
"Khoan đã." Chu Khiêm gọi cậu lại, anh xuống xe đi đến trước mặt đối phương: "Tiểu Tề, bỗng nhiên tôi nhận ra một vấn đề."
Tề Lưu Hành dừng chân, khó hiểu nhìn.
Chu Khiêm hỏi: "Vì sao mỗi lần hẹn cậu thì cậu đều có thể dễ dàng đến được? Hình như lúc nào cậu cũng rảnh?"
Tề Lưu Hành chớp mắt: "Tôi là sinh viên, không bận bịu như anh Tiểu Vĩ hay Ẩn Đao."
Chu Khiêm lắc đầu: "Sinh viên thì cũng không cần làm việc nhiều như Tiểu Vĩ hay Ẩn Đao, nhưng khi không đi học, cậu ít nhất nên tham gia hoạt động ngoại khóa hay là đi chơi với bạn bè của mình chứ? Chơi ma sói, kịch bản sát nhân gì đó?"
Im lặng một lát, Tề Lưu Hành nói: "Tôi không thích chơi những trò đó. Chơi trong trò chơi đã đủ rồi."
Chu Khiêm gặng hỏi: "Là không thích chơi hay là không thích kết bạn?"
"Tôi có các anh là bạn rồi." Tề Lưu Hành đáp.
Chu Khiêm: "Không giống nhau. Cậu nên giao lưu tâm sự với bạn bè đồng trang lứa của mình một chút. Bây giờ cậu cũng không quen biết với ai ở trong lớp à?"
"Anh về sớm chút đi. Hẹn gặp lại."
Tề Lưu Hành bỏ chạy.
Chu Khiêm nhíu mày nhìn theo, sau đó quay về ô tô: "Chậc, em thành ông già dông dài rồi. Cũng nhọc lòng lắm đó. Sau khi rời khỏi trò chơi, sao mà Tiểu Tề lại phản nghịch thế nhỉ?"
Nói xong, Chu Khiêm phát hiện Bạch Trụ đã chuyển sang ngồi ghế lái: "Ơ?"
Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm: "Em lái xe quá ẩu. Không an toàn."
Chu Khiêm chính nghĩa nói: "Em chưa từng bị máy theo dõi ghi lại."
Bạch Trụ không quan tâm, trực tiếp nổ máy, nhìn về phía trước: "Tiểu Tề không nghe lời em cũng có nguyên nhân cả."
Chu Khiêm: "..."
Bạch Trụ: "Ngoan, lên xe."
Nhìn gương mặt góc cạnh sắc nét của Bạch Trụ, Chu Khiêm đành phải ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ.
Ô tô băng qua thành phố sặc sỡ ánh đèn neon, Chu Khiêm nhìn chằm chằm Bạch Trụ, chọc ghẹo: "Này, chẳng phải anh là tay mơ à? Là Thần thì sao chứ? Anh cũng chỉ mới có bằng lái xe mà thôi."
Bạch Trụ nghiêng đầu nhìn Chu Khiêm, nhàn nhạt cười: "Ừm. Cảm ơn em đã bằng lòng ngồi trên xe của tay mơ này."
Chu Khiêm cười.
Một lát sau, anh nghiêm túc nói: "Nhưng em thật sự rất lo cho Tiểu Tề. Sau khi bị Kha Vũ Tiêu phản bội, cậu bé không muốn kết giao bạn bè với người khác, không muốn tin tưởng một ai..."
"Một người luôn phòng bị, không tin tưởng một ai không phải là vấn đề, cũng là một cách để tự bảo vệ bản thân thôi, nhưng bây giờ Tiểu Tề lại hoàn toàn tự đóng kín lòng mình. Cuộc sống còn dài, cậu bé mới chỉ 18 tuổi, như vậy sao mà được?"
Bạch Trụ: "Vậy thì em muốn kể chân tướng về Kha Vũ Tiêu cho cậu bé biết?"
Chu Khiêm chưa nói cho Tề Lưu Hành biết nhân cách Kha Vũ Tiêu tốt bụng, dịu dàng, lương thiện chưa từng phản bội cậu. Hận thù dù sao cũng dễ dàng chấp nhận hơn.
Anh không hi vọng Tề Lưu Hành có luyến tiếc gì.
Nếu không, một khi Tề Lưu Hành biết được chân tướng, có lẽ cậu sẽ cảm thấy chuyện mình đóng cửa trò chơi là đúng đắn, nhưng đồng thời điều đó cũng có nghĩa là phải hi sinh mạng sống của Kha Vũ Tiêu. Cậu sẽ sống với sự áy náy cả đời.
Sau khi biết được chân tướng, Chu Khiêm cũng đưa ra lựa chọn như Kha Vũ Tiêu.
Người đó đã qua đời, quá khứ cần phải bỏ lại, Tề Lưu Hành nên tiếp tục bước về tương lai phía trước.
Nhưng không biết có phải mấy ngày qua Chu Khiêm có bị gì đó tác động hay không mà người quyết đoán như anh lại có chút nghi ngờ lựa chọn của mình là không chính xác ——
Có lẽ Tề Lưu Hành có quyền biết được chân tướng. Có lẽ cậu sẽ đau lòng, nhưng cậu không nên sống mãi trong bóng ma tâm lý khi bị người mình tin tưởng nhất phản bội.
Đậu xe vào gara, Bạch Trụ giúp Chu Khiêm mở cửa xe bên ghế phụ, Chu Khiêm thở dài một hơi: "Anh Trụ em thấy em biến thành một bà mẹ nhiều chuyện."
Bạch Trụ bị hình dung của Chu Khiêm chọc cười, nhưng ngay sau đó ánh mắt sắc bén lên, đóng cửa xe thật mạnh, khi vừa xoay người, trong tay đã cầm một thanh kiếm.
Nhận ra điều gì, Chu Khiêm cũng hơi cau mày.
Anh nhìn thấy người đến là Cố Lương và Dương Dạ.
"Hai người hẳn biết Kha Vũ Tiêu là ai." Cố Lương nói: "Linh hồn của người này có vấn đề. Tìm chỗ nói chuyện một chút được không?"
【 Vài lời nhắn nhủ 】
Thật ra đây cũng không hoàn toàn xem như là ngoại truyện, vì tôi đã biết xong kết thúc rồi. Nhưng mọi người cứ xem như là ngoại truyện nha.
Tôi dự định cho Tiêu Tề là BE, Tề Lưu Hành không biết gì về sự hiện diện của nhân cách khác của Kha Vũ Tiêu, không một ai hay biết rằng Kha Vũ Tiêu dùng thân phận là "em trai" của Tề Lưu Hành luôn ở bên cạnh cậu bé đến khi cậu 18 tuổi. Kết thúc không viên mãn và đầy tiếc nuối này là phần cảm động nhất giữa hai người họ. Nếu sử dụng bàn tay vàng giúp ở tìm lại được nhau thì có lẽ sẽ phá hỏng cảm xúc đó, cho nên tôi không viết trong chính văn.
2
Ngoài ra tôi cũng không muốn xây dựng tất cả các nhân vật nam của mình đều là gay, cho nên tình cảm của hai người trong chính văn không quá rõ ràng, có thể xem là tình anh em, hoặc mọi người có thể ship CP đều được, hi vọng mọi người có thể thỏa mãn, vui vẻ với trí tưởng tượng của mình.
Tóm lại, với nhiều lí do, chính văn đã hoàn toàn kết thúc. Nhưng để đền bù tâm tình của mọi người, tôi sẽ viết một thế giới song song hoặc một ngoại truyện bù đắp.
Phần một chủ yếu là Bạch Chu và Dương Cố, phía sau sẽ là đất diễn của Tiêu Tề, tôi sẽ viết ngọt.
Chúc mọi người đọc vui vẻ!
2.
Về chuyện của Kha Vũ Tiêu, Chu Khiêm giải thích cho Cố Lương và Dương Dạ biết trước, sau đó Bạch Trụ trình bày lại thông tin lấy được từ hệ thống trung tâm.
Thông tin nhanh chóng được chuyển xuống địa ngục, Tiết Thiên Thu bắt đầu đưa ra phương án giải quyết, những liên lạc viên của địa ngục cũng đưa ra phiếu bầu chọn.
Phương án được chọn cuối cùng là báo cáo cho chín điện còn lại, để cộng đồng Diêm Vương phê duyệt.
Ba ngày sau, có kết quả.
Linh hồn nhân cách chủ của Kha Vũ Tiêu lĩnh án 800 năm chịu trừng phạt, còn những nhân cách phụ tùy theo công đức có thể chịu phạt hoặc không chịu phạt, cũng không có ai có thể đi đầu thai ngay lập tức. Vì một linh hồn gốc phân liệt ra thành nhiều linh hồn khác nhau nếu đầu thai làm người thì sẽ làm đảo loạn nhân quả.
Những nhân cách phụ có thể theo các liên lạc viên làm việc thiện ở nhân gian, tích công đức, từ tù tu bổ, hoàn thiện nhân quả của mình. Chờ đến khi công đức đủ, đạt được một trị số nhất định, họ có thể dùng số công đức này để đổi lấy một thân thể, có cơ hội được đầu thai xuống nhân gian.
Thời gian ấy kéo dài bao lâu cũng không có định sẵn, điều này phải dựa vào cơ duyên của linh hồn với cuộc sống tương lai.
Nhân gian. Trong nhà tân hôn của Bạch Trụ và Chu Khiêm.
Trong phòng chơi game, Chu Khiêm kể lại đầy đủ chân tướng cho Tề Lưu Hành biết.
Sau đó anh cho Tề Lưu Hành thời gian để bình tĩnh lại, anh và Bạch Trụ rời khỏi phòng, hai người chậm rãi tản bộ vài vòng quanh bờ hồ, sau đó về nhà lại chơi thêm hai ván cờ. Khi đến giờ ăn cơm, Bạch Trụ nấu cơm, Chu Khiêm gõ cửa phòng chơi game, mở cửa bước vào.
Bây giờ cảm xúc của Tề Lưu Hành đã ổn định hơn, nhưng hai mắt vẫn đỏ bừng.
Chu Khiêm xem như không nhìn thấy, ngồi đối diện cậu: "Xin lỗi, lúc trước luôn giấu cậu."
Tề Lưu Hành hít sâu một hơi, gượng gạo cười: "Hiếm khi anh xin lỗi lắm."
Chu Khiêm đứng đắn đáp: "Vậy nên Tiểu Tề, cậu rất quan trọng với tôi."
Xoa bóp gương mặt cứng đờ của mình, Tề Lưu Hành gấp gáp hỏi Chu Khiêm: "Anh ấy, bây giờ anh ấy..."
"Anh ta sẽ lấy thân phận quỷ để làm việc ở nhân gian. Tôi đoán có lẽ anh ta có nhiệm vụ như người đưa đò, cũng có nghĩa là dẫn dắt người từ nhân gian xuống địa ngục. Nhưng vẫn chưa đủ. Anh ta còn phải làm rất nhiều việc tốt nữa."
Chu Khiêm đoán được Tề Lưu Hành muốn hỏi gì nên nói thẳng: "Địa ngục có quy củ của địa ngục. Giữa người và quỷ, anh ta không thể hiện thân trước mặt cậu."
"Vậy..." Tề Lưu Hành cau mày, một lúc lâu sau mới hỏi: "Vậy anh có thể giúp tôi chuyển lời một chút... Tôi rất xin lỗi anh ấy. Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi. Anh ấy, anh ấy vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy. Tôi lại không tin tưởng anh ấy. Anh ấy liệu có trách tôi không?"
"Không đúng... Anh ấy tôi như vậy, anh ấy sẽ không trách tôi. Nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi anh ấy. Tôi thật..."
Đã rất lâu rồi Tề Lưu Hành mới nói nhiều như vậy trước mặt Chu Khiêm. Nghĩ mình bị phản bội, Tề Lưu Hành dần kiệm lời hơn, từ "giả bộ làm người lớn thâm trầm" đã thật sự trở nên thâm trầm.
Chu Khiêm có chút vui mừng.
Kha Vũ Tiêu từng lấy đi sự ngây thơ của cậu, bây giờ chính hắn là người trả lại cho cậu.
Một lát sau, Chu Khiêm cười nói: "Thật ra cậu có thể tự mình nói với anh ta."
"Là, là sao cơ?" Tề Lưu Hành đứng phắt dậy: "Không phải vừa rồi anh mới nói..."
Chu Khiêm: "Tôi là ai chứ? Làm gì có chuyện cung cấp thông tin mà không đòi lại lợi ích cho mình?"
"Chẳng lẽ ——" Tề Lưu Hành ngây ngô cười, gương mặt tràn ngập hạnh phúc.
"Không được mua bán lỗ vốn, không được làm người tốt không công." Chu Khiêm híp mắt cười: "Tôi và anh Trụ đã cung cấp thông tin về tội phạm đào tẩu cho họ. Ngược lại, họ phải cho cậu đi cửa sau. Làm "quỷ", Kha Vũ Tiêu không thể để người khác nhìn thấy mình nhưng anh ta vẫn có thể gặp cậu."
"Cho nên dù cậu muốn nói gì với anh ta đi chăng nữa, hãy tự mình nói."
Nói đến đây, Chu Khiêm không cười nữa mà nghiêm túc nhắc nhở Tề Lưu Hành: "Đương nhiên cũng có một tiền đề khác – anh ta bằng lòng chủ động hiện thân gặp cậu."
"Sao anh ấy lại không muốn gặp tôi? Anh ấy, anh ấy đã ở bên cạnh tôi suốt 18 năm..."
Tề Lưu Hành nghẹn ngào nói, sau đó khẳng định: "Trừ khi anh ấy không muốn gặp tôi. Nhưng sao anh ấy lại không muốn? Anh ấy sẽ đến gặp tôi. Sau đó... Tôi sẽ xin lỗi anh ấy, cố gắng đền bù lại cho anh ấy. Tôi... Anh Khiêm, tôi cảm thấy anh ấy..."
Chu Khiêm vỗ vỗ vai đối phương: "Tôi chỉ cảm thấy có lẽ anh ta vẫn còn một vài băn khoăn. Cậu đừng lo. Tôi nghĩ cậu nên bình tĩnh lại, cậu cứ nôn nóng chờ đợi như vậy thì có khả năng sau đó sẽ thất vọng. Cậu cần phải cho bản thân và anh ta một chút thời gian."
"Tôi biết rồi." Tề Lưu Hành suy nghĩ một lát, vẫn có chút khó hiểu: "Nhưng tôi không nghĩ được anh ấy còn băn khoăn chuyện gì."
"Khi có suy nghĩ sẽ rời đi, anh ta không hề có hi vọng vào tương lai của hai người, cho nên cũng không cẩn thận suy nghĩ quan hệ giữa cả hai là gì. Khi đó anh ta bắt buộc phải rời đi rồi." Chu Khiêm nói: "Mà khi có hi vọng... Là người bình thường thì sẽ nghĩ rất nhiều. Băn khoăn nhiều, rối rắm nhiều, cho nên anh ta sẽ không đến gặp cậu ngay."
Tề Lưu Hành: "... Quan hệ giữa hai chúng tôi? Có nghĩa là gì? Anh ấy băn khoăn điều gì?"
Suy nghĩ một lát, Chu Khiêm xoay người rời đi: "Đi thôi, đi ăn cơm. Tôi thiếu chút nữa quên mất cậu còn nhỏ. Tôi không nên nói với cậu những lời này. Sau này cậu sẽ tự mình ngộ ra."
Tề Lưu Hành: "Hả?"
Chu Khiêm: "Ngoài ra, dù sau này hai người có quan hệ gì đi chăng nữa, nếu tôi và anh ta cùng rơi xuống nước ——"
2
Tề Lưu Hành: "Tôi biết, tôi sẽ cứu anh trước."
Chu Khiêm: "Tôi rất vui."
Tề Lưu Hành nói thầm trong lòng —— Dù sao thì Kha Vũ Tiêu cũng biết bơi.
Một tháng trôi qua.
Hai tháng trôi qua... Chớp mắt, bốn tháng trôi qua. Chu Khiêm miệng đen như quạ, Tề Lưu Hành đúng là không hề thấy bóng dáng của Kha Vũ Tiêu đâu. Cậu không nhịn được mà nghĩ rằng có phải Kha Vũ Tiêu thật sự ghét mình rồi hay không?
Nếu là vậy, cậu sẽ sẵn lòng chờ đợi, cho đến khi đối phương tha thứ cho mình.
Nhưng nếu không phải như vậy, lẽ nào Kha Vũ Tiêu đang băn khoăn điều giống như Chu Khiêm nói?
Tâm trạng của Tề Lưu Hành thay đổi xoành xoạch.
Đến ngày gặp mặt ở biệt thự.
Khi ăn lẩu, Tề Lưu Hành ngồi bên cạnh Cao Sơn và Vân Tưởng Dung đã thở dài liên tục suốt 3 lần, Vân Tưởng Dung không thể chịu được nữa, hỏi: "Tiểu Tề, rốt cuộc em bị sao vậy?"
Tề Lưu Hành kể lại đầu đuôi một lần: "Vì sao anh ấy không muốn gặp em?"
Lần này Cao Sơn lên tiếng: "Anh không rõ tình huống của em và anh ta lắm. Nhưng nếu anh và Vân Tưởng Dung cùng rơi vào trường hợp như vậy thì anh có thể hiểu một chút."
Bình thường Vân Tưởng Dung là người nói chuyện mau lẹ hơn, Cao Sơn thật thà chất phác kiệm lời, Tề Lưu Hành không ngờ Cao Sơn lại là người sẽ nói đáp án cho mình biết: "Anh Sơn, anh nói cho em biết đi."
Cao Sơn nói: "Em nghĩ đi, Dung Dung còn trẻ như vậy, mà nếu anh hóa thành quỷ... Anh sẽ kéo em ấy ở lại phía sau. Hai người đã là một người một quỷ rồi, em ấy cũng nên được hạnh phúc như những cô gái khác, có thể cưới một người khác để bầu bạn, đối xử tốt với em ấy, nếu muốn có con, họ cũng có thể sinh con cùng nhau."
"Một con quỷ như anh thì có thể cho em ấy được thứ gì chứ? So với gặp nhau, chi bằng không nhìn thấy nhau nữa, để em ấy có thể nhanh chóng quên anh đi, quay lại cuộc sống bình thường. Anh chỉ có thể yên lặng đi theo sau em ấy, nhìn em ấy hạnh phúc thôi."
Nghe xong, Vân Tưởng Dung liền nóng nảy ngay. Cô nhìn chằm chằm vào mắt Cao Sơn, nghiêm túc nói: "Anh Sơn, anh nói gì vậy? Nếu anh thật sự dám làm như vậy, em mà hóa thành quỷ, em sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Tề Lưu Hành nghe đáp án xong lại càng mơ hồ hơn, cậu nhìn Cao Sơn: "Tôi hiểu ý của anh rồi. Nhưng anh và Vân Tưởng Dung là người yêu, hai người thích nhau mà. Vũ Tiêu không chịu gặp tôi có nghĩa là gì?"
Vân Tưởng Dung nhận ra, cô nhìn Tề Lưu Hành: "vậy thì nếu hai người là anh em bình thường, anh ta chắc chắn sẽ đến gặp cậu ngay. Anh ta do dự, băn khoăn nhiều như vậy... có lẽ là đang suy xét đến chuyện khác. Anh ta, anh ta thích cậu à?"
"A... Hả? Gì, gì cơ..."
Tề Lưu Hành từ trước đến nay chưa từng suy nghĩ cặn kẽ về mối quan hệ giữa hai người, chợt nghĩ đến phương án này liền đỏ bừng mặt: "Anh ấy, anh ấy... Không phải đâu, tôi... Tôi, tôi..."
Chu Khiêm cầm một ly nước chanh không biết đứng sau lưng Tề Lưu Hành từ khi nào: "Thật ra chuyện này cũng dễ làm lắm. Tôi đoán Kha Vũ Tiêu hẳn là luôn đi theo sau cậu, chỉ là không chịu hiện thân thôi. Vậy thì cậu ép anh ta xuất hiện đi."
Cổ của Tề Lưu Hành cũng đỏ ửng lên, đầu óc hỗn loạn, theo bản năng hỏi: "Hả? Là sao? Làm sao ép anh ấy xuất hiện được?"
Chu Khiêm hào phóng đáp: "Giả bộ tự sát đi. Anh ta không xuất hiện thì cậu tự đánh mình. Anh ta không muốn nhìn thấy cậu bị thương thì chắc chắn sẽ hiện thân."
Vân Tưởng Dung xem đủ: "Này, anh hơi quá rồi đó."
Chu Khiêm không cho là đúng, nhíu mày liếc mắt nhìn qua: "Tôi còn chưa nói đến cô đâu. Tiểu Tề còn nhỏ, cô nói chân tướng hết cho cậu ấy nghe làm gì?"
"Wow, chẳng phải anh thích Bạch Trụ ngay từ thời cấp hai rồi sao?"
"Khi chúng tôi chính thức yêu nhau là năm 23 tuổi. Hơn nữa ——"
Chu Khiêm thấm thìa nói: "Đối với người quá dịu dàng, thành thật, nếu không làm quá một chút thì làm sao mà thành công được? Người ta là một cục bông, những cách khác không làm cho người ta hồi âm mình được."
2
"Đúng rồi, Vân Tưởng Dung, ngày xưa sao cô cua được Cao Sơn? Người như Cao Sơn sao mà dám chủ động tỏ tình được chứ? Cậu ta hẳn chỉ biết yên lặng quan tâm chăm sóc cô thôi đúng không."
"Tôi trực tiếp hỏi anh ấy có thích tôi hay không. Tình huống của Tiểu Tề... Cũng đúng, bây giờ cậu ấy không thể chủ động nhìn thấy Kha Vũ Tiêu. Có lẽ cần phải ép buộc một chút."
"Nghe lời tôi đi. Năm xưa tôi cũng ——" Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ cầm một dĩa trái cây đi đến, cười nói: "Tôi cũng phải suy nghĩ một ít biện pháp mới ép anh Trụ nói lời thật lòng được đó."
Một lúc lâu sau, Hà Tiểu Vĩ đại trí giả ngu luôn im lặng lắng nghe câu chuyện lên tiếng.
Hắn kinh ngạc nhìn mọi người: "Nãy giờ mọi người nói hăng say như thế nhưng hình như quên mất một chuyện quan trọng rồi. Không tính biện pháp của Khiêm có đáng tin cậy hay không, chẳng phải chúng ta cần phải suy xét đến một tiền đề trước à?"
"Giả dụ, giả dụ Kha Vũ Tiêu thật sự thích Tiểu Tề, nhưng Tiểu Tề có thích người ta hay không? Chỉ khi Tiểu Tề thích Kha Vũ Tiêu thì mới tính tiếp được chứ, đúng không?"
3.
Thời gian thấm thoắt trôi, đã đến Lễ Tình nhân 14 tháng 2.
Tề Lưu Hành đi bộ trên đường, người bán hoa ven đường gọi cậu: "Anh chàng đẹp trai, cậu đẹp vậy thì chắc bạn gái cũng đẹp lắm đúng không? Mua hoa hồng tặng cho bạn gái nhé?"
Còn chưa kịp phản ứng, trong lòng Tề Lưu Hành đã có 9 đóa hoa hồng.
Một bàn tay xòe ra: "Chỉ cần 199, ý nghĩa là mãi mãi dài lâu. Giá của tôi rất rẻ và hợp lý!"
Ngơ ngác mờ mịt cầm bó hoa, mơ mơ màng màng quét mã trả tiền, Tề Lưu Hành ôm bó hoa hồng đi trên đường.
Cúi đầu nhìn hoa hồng trong tay, không biết nghĩ đến điều gì, Tề Lưu Hành chợt đỏ bừng mặt.
Phố xá tấp nập, chàng trai trẻ vô thức đi về phía trước, ngay sau đó tiếng thắng xe chói tai vang lên, Tề Lưu Hành sực tỉnh khỏi cơn mê, nhận ra vừa rồi mình vừa xông qua đèn đỏ. Chợt cậu thấy tay mình đã có người khác nắm lấy, kéo về sau.
Ai đã cứu mình?
Tề Lưu Hành nhìn xung quanh, không thấy một bóng người nào.
Hơi ấm vẫn còn lưu lại trên cổ tay, nghĩ đến khả năng nào đó, trái tim cậu đập nhanh hơn.
"Đừng nghe theo ý kiến của Chu Khiêm. Anh vẫn còn nhiệm vụ ở đây, không phải lúc nào cũng ở bên cạnh em được, lỡ như em xảy ra chuyện thật thì làm sao?"
Nghe thấy một thanh âm vang lên, Tề Lưu Hành nín thở.
Cậu chưa kịp giải thích hành vi bất cẩn của mình, cậu chỉ biết ngẩng đầu nhìn về phía cửa hàng đối diện, nhìn thấy một quán net.
Nói chuyện ở đây quả thực không thích hợp, nhưng Tề Lưu Hành sợ Kha Vũ Tiêu sẽ biến mất ngay lập tức.
"Vũ Tiêu, là anh đúng không? Anh ra đây đi!"
Tề Lưu Hành nhanh chóng chạy đến quán net, vào trong một phòng không có ai, sau đó khóa trái cửa, hốt hoảng nhìn trái nhìn phải, cẩn thận nói: "Vũ Tiêu, anh đang ở đâu? Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, anh có thể xuất hiện rồi. À, còn máy quay..."
Cởi khăn quàng cổ, Tề Lưu Hành phủ nó lên máy quay trên cao, sau đó lại nói với không khí: "Như vậy được chưa?"
Sự kiện khi nãy xảy ra đường đột, Tề Lưu Hành vất vả mới lên tiếng gọi Kha Vũ Tiêu lại được, sau đó tìm một nơi vắng vẻ để nói chuyện, muốn đối phương hiện thân.
Đã tìm được địa điểm, trực giác cho rằng Kha Vũ Tiêu vẫn chưa rời đi, chỉ cần chờ đợi đối phương xuất hiện, Tề Lưu Hành hậu tri hậu giác bắt đầu khẩn trương.
Cậu cảm thấy mình vốn không nên khẩn trương như vậy.
Nếu chỉ là anh em tốt lâu ngày gặp lại thì nên kích động, vui vẻ, có lẽ sẽ khóc ch ảy nước mắt... Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không nên cảm thấy bất an hay khẩn trương.
Tề Lưu Hành khó tránh khỏi nhớ lại lời của Chu Khiêm ——
"Tôi không nói với ai chuyện này cả, ngay cả anh Trụ cũng không biết. Tôi kể cho cậu nghe, nhưng cậu phải giúp tôi giữ bí mật. Ngày xưa, tôi nhận ra tình cảm anh em tốt giữa mình với Bạch Trụ thay đổi là vì hoa khôi của lớp bên cạnh xuất hiện. Người này đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong lòng tôi, nên thật ra tôi phải cảm ơn cô bạn này."
"Vì vậy nếu cậu muốn biết tình anh em giữa cậu và Kha Vũ Tiêu có thay đổi hay không thì cũng khá dễ. Cậu chỉ cần tưởng tượng ra một cảnh tượng... Kha Vũ Tiêu cưới vợ sinh con, còn cậu chỉ là bạn của anh ta."
"Cậu bị bệnh, hay muốn xem phim nên gọi anh ta đến, nhưng anh ta không thể đến vì bây giờ anh ta phải ở bên cạnh vợ của mình. Cậu gặp khó khăn trong công việc nên muốn tìm bạn uống rượu giải sầu, con của anh ta bị bệnh nên anh ta phải ở nhà chăm sóc. Hay khi anh ta gặp tai nạn giao thông, người kí tên xác nhận bảo hộ cho anh ta là người vợ chứ không phải là cậu..."
"Sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố của anh ta không hề liên quan đến cậu nữa, cậu sẽ có cảm giác gì?"
Tề Lưu Hành suy nghĩ nhiều ngày, đưa ra một đáp án không cần nói cũng biết.
Bây giờ, cúi đầu nhìn bó hoa hồng trong tay, trong đầu Tề Lưu Hành vang lên cuộc hội thoại của hai người từng trải ——
Vân Tưởng Dung: "Tôi trực tiếp hỏi anh ấy có thích tôi hay không. Ngoài ra tôi còn nói thêm rằng dù anh ấy có như thế nào, tôi vẫn sẽ thích anh ấy."
Chu Khiêm: "Tôi làm trò một chút, sau khi biết anh ấy lén hôn tôi, tôi hỏi anh ấy có thật không. Anh ấy làm gì còn đường mà phản bác? Anh ấy chỉ có thể thừa nhận là thích tôi thôi."
Ừm, nói tóm lại, vẫn phải chủ động nói ra sao?
Đã trải qua cửa tử nhiều lần, chuyện này có gì mà khó chứ?
Tề Lưu Hành nâng bó hoa hồng lên: "Anh... Vũ Tiêu, anh có bằng lòng... Ý em là hoa hồng rất đẹp, cũng rất thơm..."
"Vậy anh có thích hoa hồng không? Anh thích thì cứ lấy đi?"
"A... chờ một chút, hay là anh ăn một bữa cơm với em được không?"
Sau khi rời khỏi trò chơi, Tề Lưu Hành đã cô đơn lẻ bóng một thời gian dài. Cậu ít khi nói nhiều như vậy, lời nói cũng lắp bắp, ngượng ngùng.
Cậu lớn lên trong sự nghi ngờ với mọi người, không thể tin tưởng với bất kì ai, bây giờ lại như trẻ ra thêm vài tuổi. Cậu cảm thấy bản thân có chút ấu trĩ, ảo não giật giật tóc.
Nhiều chuyện khi nói thì rất dễ, nhưng khi làm lại là một chuyện khác.
Mình cứ như vậy mà tặng hoa hồng cho anh ấy, lỡ như bọn họ phán đoán sai thì sao?
Lỡ như... Lỡ như Kha Vũ Tiêu chỉ xem mình là bạn thì sao?
Có phải mình quá lỗ m ãng rồi không?
Bất an chờ đợi một lát, Tề Lưu Hành cuối cùng cũng nghe thấy giọng của Kha Vũ Tiêu: "Ngày mọi người gặp nhau ở biệt thự, anh cũng ở đó. Tiểu Tề..."
"Cao Sơn nói không sai. Anh có băn khoăn của anh. Đôi khi chỉ cần nhìn em từ xa như vậy đã đủ rồi. Nhưng nếu thật sự như vậy thì anh lại quá ích kỉ. Vì suy nghĩ của riêng anh, vì những ảo tưởng trong lòng anh... Đã khiến em thất vọng một thời gian dài như vậy, là anh sai."
"Dù thế nào đi nữa, anh cũng không nên chờ đến bây giờ mới gặp em. Anh xin lỗi."
"Ảo tưởng...?" Tề Lưu Hành nhận ra điều gì, nói ngay: "Nếu em nói đó không phải là ảo tưởng thì sao? Hoa hồng này..."
Giọng điệu của Kha Vũ Tiêu mang theo ý cười: "Thật ra Chu Khiêm nói đúng. Em còn nhỏ, không nên nghĩ nhiều như vậy. Những băn khoăn trước đây vốn là vấn đề của một mình anh thôi. Em đừng để trong lòng, không cần thấy phải có gánh nặng, chúng ta cứ làm bạn ở chung với nhau như trước, sau đó ——"
Thật ra Tề Lưu Hành biết tuổi nhỏ không phải là vấn đề.
Vì trong nhận thức của cậu, Chu Khiêm thích Bạch Trụ từ năm cấp hai, thậm chí Bạch Trụ đã thích Chu Khiêm từ thời tiểu học, nhưng họ đã ước hẹn ở với nhau cả một đời.
Lời nói của Kha Vũ Tiêu như có ý rằng cậu không hiểu thích là gì, hoặc không có ý định tương lai như thế nào.
Cho nên Tề Lưu Hành cau mày nói: "Sau khi tham gia trò chơi, em cảm thấy em đã trưởng thành hơn rất nhiều."
Không chờ Kha Vũ Tiêu đáp, cậu nói tiếp: "Một người một quỷ, còn là nam, cha mẹ em phải như thế nào, cũng không cần phải băn khoăn. Anh chỉ cần trả lời cho em biết anh có bằng lòng nhận lấy bó hoa này không?"
Nhanh chóng hỏi xong, cả mặt và cổ Tề Lưu Hành đều đỏ bừng, cậu bổ sung thêm: "Em nói như vậy không phải là muốn vội vã cùng với anh... Chúng ta cũng có thể từ từ... làm bạn trước cũng không sao, em chỉ, chỉ là..."
Càng giải thích càng loạn, cậu có chút bực bội: "Rốt cuộc anh có muốn gặp em hay không?"
Bó hoa siết chặt trong lòng chợt bị lấy đi bởi một bàn tay vô hình.
"Được rồi, là do anh sai. Anh không nên nghĩ nhiều như vậy. Sau này có băn khoăn gì anh sẽ trực tiếp nói với em, anh sẽ không trốn tránh em nữa."
"Tiểu Tề, cảm ơn hoa hồng của em. Anh cũng có một món quà dành cho em."
Trong hư không đột nhiên xuất hiện một cái khe màu đen. Hai không gian khác nhau trùng điệp, xé ra một khe hở. Một thanh kiếm từ trong khe không gian chui ra ngoài. Bao kiếm màu xám bạc, không có hoa văn phức tạp gì, kiểu dáng cổ xưa, đặc biệt hấp dẫn lực chú ý của Tề Lưu Hành.
Dù không rút kiếm ra nhưng cậu vẫn có thể tưởng tượng ra được thân kiếm bên trong cũng hoàn toàn hợp ý thích của mình.
"Cái này..."
"Tặng em. Nó là một chất môi giới. Em cầm nó thì em có thể nhìn thấy được anh."
"Nói cách khác... Chúng ta không cần phải bị động như thế này nữa? Em muốn gặp anh thì em cũng sẽ tìm được anh?"
"Nếu địa ngục không giao nhiệm vụ cho anh thì chỉ cần em muốn, anh sẽ xuất hiện ngay lập tức."
Khe không gian khép miệng lại. Chuôi kiếm được một bàn tay thon dài cầm lấy, từ từ cả cánh tay, ống tay áo, toàn bộ thân thể, tiếp đến là đôi mắt của Kha Vũ Tiêu ánh lên ý cười dần xuất hiện.
7
Hắn chăm chú nhìn vào đáy mắt Tề Lưu Hành, sợ kinh động điều gì, chỉ nhẹ nhàng nói ——
"Tiểu Tề, đã lâu không gặp."
Tề Lưu Hành ngây ngẩn.
Cảnh tượng trước mắt cậu là mỹ nhân như ngọc, trường kiếm như hồng*.
*Raw 美人如玉,长剑如虹
...
Một ngày nọ vào nhiều năm sau.
Tề Lưu Hành kết thúc một ngày làm việc, vừa mở cửa nhà, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, cậu quên đổi giày, chạy thẳng vào phòng bếp.
Quả nhiên, người nọ không chỉ đã quay lại mà còn làm cá chép chua ngọt, gà gay và thịt heo rang muối mà cậu thích.
4
Kha Vũ Tiêu đeo tạp dề quay đầu lại, tươi cười chào Tề Lưu Hành: "Tan làm rồi? Em ngồi nghỉ một lát đi, còn hai món chay nữa là xong."
Tề Lưu Hành không đi, tiến đến trước mặt Kha Vũ Tiêu: "Lần này anh đi lâu quá."
"Nhiệm vụ lần này có hơi phức tạp." Kha Vũ Tiêu lau khô tay, xoa đầu Tề Lưu Hành: "Sắp tới sẽ không bận lắm, anh sẽ ở đây với em."
Tề Lưu Hành thuận thế nắm lấy tay đối phương, nghĩ đến điều gì chợt hỏi: "Họ cảm thấy anh làm gì cũng tốt nên giao nhiều nhiệm vụ cho anh. Vậy giá trị công đức của anh đã sắp đạt tiêu chuẩn chưa?"
"Có lẽ. Lát nữa anh hỏi thử." Kha Vũ Tiêu hỏi: "Sao vậy?"
Tề Lưu Hành do dự một lát, nói: "Không có gì. Vậy thì thật ra anh không cần ăn thức ăn ở đây, anh còn nấu cơm nữa... Em thấy anh vất vả. Hay là để em tự học. Ngày mai Chu Khiêm cũng muốn đến đây. Anh ấy rất kén ăn, làm thức ăn cho anh ấy cực lắm."
"Không sao, cậu ta không thấy anh. Anh xem như không nghe thấy lời oán giận của cậu ta là được."
"Chà, nói vậy cũng đúng."
"Anh không đi mua nguyên liệu được thì cứ nói với em, ngày mai tan làm em sẽ đi mua giúp anh."
"Ừm, anh biết rồi."
"Vậy em ra ngoài trước..."
"Tiểu Tề..."
"Dạ?"
"Vừa rồi em hỏi điểm công đức là để làm gì?"
Lần này không do dự lâu lắm, Tề Lưu Hành thành thật đáp: "Chờ đến khi đủ điểm công đức, những chuyện tốt mà anh muốn làm không cần tự mình làm nữa, cứ giao cho em, được không?"
—— Nếu không, một khi công đức đã đủ đầy, Kha Vũ Tiêu sẽ đầu thai làm người. Đến lúc đó mình có thể tìm anh ấy ở đâu đây?
Tề Lưu Hành nghĩ đến lúc mình đã lớn tuổi, cùng Kha Vũ Tiêu xuống Hoàng Tuyền.
Đến lúc đó dù họ đi đến đâu vẫn có thể ở bên cạnh nhau, như vậy sẽ không còn nuối tiếc.
Một lúc lâu sau, Kha Vũ Tiêu bỏ hết mọi thứ xuống, cởi tạp dề, chậm rãi đi đến trước mặt Tề Lưu Hành, giang rộng hai tay, ôm chặt cậu vào lòng, chân thành đáp: "Được. Anh đồng ý."
Cũng không biết vì sao hốc mắt lại nóng lên, Tề Lưu Hành vòng tay ôm Kha Vũ Tiêu, thấp giọng nói: "Vũ Tiêu, cảm ơn anh."
Kha Vũ Tiêu lắc đầu, thì thầm bên tai cậu: "Là anh phải cảm ơn em. Tiểu Tề, anh sẽ cố gắng ở bên cạnh em lâu, lâu hơn một chút."
Tiểu Tề, cảm ơn em.
Anh vốn không nên tồn tại trên đời, nhưng vì em, anh mới có thể tách biệt khỏi bản thể, có được tư tưởng của riêng mình, trở thành một linh hồn độc lập.
Vì em thích anh và chấp nhận anh, anh mới có thể tồn tại trên trần gian.
Dù chỉ một mình em nhìn thấy được anh.
Cả đời này, anh cũng chỉ muốn được một mình em nhìn thấy.
4
(The End)
...
Chu Khiêm: Cậu phải làm như thế này, sau đó như thế này... Phải tính kế một chút, như vậy mới thành công.
1
Bé ngoan Tiểu Tề: Hiểu rồi.
1
Sau đó cậu ấy tặng hoa hồng trong quán net ven đường ha ha ha ha ha
2
Kết thúc ngoại truyện.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.