Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 37: Danh sách ước nguyện cuối cùng (18)




Giữa những vách tường đổ nát, hàng vạn quân địch ngã xuống, vốn dĩ từng là kẻ tàn sát vùng đất này, bây giờ phải dùng chính máu thịt của mình để trả lại. Oán khí của chúng quỷ đã được nguôi ngoai, mây đen dần tan đi, vầng trăng tỏ ngời giữa trời cao.
Dưới bóng trăng, Khương Dư Thanh sống lưng thẳng tắp*, lộ ra gương mặt anh tuấn ngời sáng.
*长身玉立 (trường thân ngọc lập): ngày xưa thường được dùng để miêu tả dáng người thanh mảnh của phụ nữ, ngày nay được dùng để miêu tả dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ của người đàn ông.
Một lúc lâu sau, Khương Dư Thanh cảm nhận được thứ gì đó ấm áp trong lòng bàn tay, ngay lập tức rút tay ra, nắm bàn tay của Chu Khiêm lên, phát hiện máu đỏ đang thấm ướt trên lớp băng vải trắng quấn quanh cổ tay trái của anh.
Khương Dư Thanh nhíu mày: “Bắc Hà, cậu bị thương!”
Chu Khiêm không hề dễ chịu một chút nào, một đường xông pha tới đây, thể lực của anh đã cạn kiệt. Hơn nữa luôn phải ép giá trị sinh mạng luôn ở dưới 10%, mất máu quá nhiều khiến anh choáng váng.
Bây giờ anh đã có nhận thức sâu sắc về đại chiêu của mình —— anh cần phải thiêu đốt chính sinh mạng của mình mới có thể triệu tập được lực lượng oán khí mạnh mẽ.
Vừa rồi cố gắng sử dụng đại chiêu, Chu Khiêm vẫn còn đi đường, bắn súng được.
Bây giờ, tác dụng của đại chiêu đã không còn, anh không thể chịu nổi nữa. Đầu óc váng vất mơ hồ, theo bản năng ngả người về trước, Khương Dư Thanh kịp thời đỡ lấy anh, để đầu anh tựa lên vai y.
Chu Khiêm tựa đầu vào hõm vai đối phương, trong đầu mơ mơ hồ hồ chỉ còn một màu máu đỏ, ý thức dần dần tan rã. Nhưng anh vẫn cười mà hỏi: “Này, anh còn không đứng nổi, đỡ tôi làm gì?”

Bên kia. Trên ghế ngồi đại sảnh trò chơi. Trước màn hình.
Mục Sinh trơ mắt nhìn mọi thứ, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười dữ tợn: “Ha, quả nhiên là thế! Dám tiêu hao hết giá trị sinh mạng của mình để đổi lấy sức mạnh oán khí… Đồ ngu, mày cho rằng cứ thế là hết rồi ư?”
Nghe vậy, Mục Sư ở bên cạnh nhẹ nhướng mày, nhàn nhạt nói:”Nếu dựa theo giả thuyết của nhiệm vụ này thì quả thực đã kết thúc rồi.”
“Không giống, bây giờ mới là màn chính! Mọi thứ không được kết thúc! Tôi đã chờ đến giây phút này! Chu Khiêm… giá trị sinh mạng của mày chỉ còn 9%, thanh kỹ năng của những người khác đã chạm đáy! Tao xem làm sao mà mày thắng được!”
“Không có ai có thể cướp chị tao được! Tao muốn mày chết! Mày sẽ chết!”
Nói xong, Mục Sinh nhấn vào một cái nút trên màn hình, lợi dụng quyền hạn của con cờ cao cấp để vào khung lựa chọn của hệ thống, mở thanh đạo cụ.
【 Con bạc Mục Sinh sử dụng đạo cụ: Máy sửa chữa vui vẻ 】
【 Công dụng: Có thể sửa chữa cốt truyện của phó bản; là một đạo cụ đặc biệt quý hiếm 】
【 Chú ý: Trong vòng một phút hãy đưa ra mệnh lệnh của mình với hệ thống, nhập vào nội dung bạn muốn sửa chữa 】
【 Con bạc Mục Sinh sử dụng đạo cụ: Máy vận chuyển NPC 】
【 Công dụng: Có thể chuyển tải tinh thần của bạn vào NPC; là đạo cụ đặc biệt quý hiếm 】
【 Chú: NPC khó khăn, NPC cực khổ, NPC không dễ dàng, xin hãy cẩn thận lựa chọn, sau khi chọn, có thể đối ý trong vòng 30 giây 】

Nhìn thấy động tác của Mục Sinh, Mục Sư nhíu mày: “Tôi khuyên cậu nên cẩn thận suy xét. Cậu chưa từng làm người chơi, không trải nghiệm qua thế giới trò chơi. Cậu nghĩ cậu… có thể thích ứng được?”
Mục Sinh đáp: “Bây giờ là cơ hội tốt nhất để giết Chu Khiêm. Tôi không thể bỏ lỡ.”
“Chu Khiêm, tao muốn lấy cách của mày để đối phó với mày!”
Mục Sư than nhẹ: “Mục Sinh, tôi thấy cậu điên thật rồi.”
Trước khi vào trò chơi, Mục Sinh quay đầu lại, ánh mắt điên cuồng nhìn Mục Sư: “Tôi điên, vậy thì đúng như ý ông rồi, đúng không?”

Trong trò chơi.
Sân thể dục đã trở thành một đống đổ nát.
Trung tâm của đống đổ nát ấy có hai người đang dựa vào nhau mà đứng thẳng, giống như hai đồng đội tín nhiệm lẫn nhau, lại tựa như hai người yêu nhau gắn bó với nhau không rời.
Đầu óc của Chu Khiêm ngày càng choáng váng hơn.
Một lát sau, anh nghe thấy giọng nói của Hà Tiểu Vĩ: “Khiêm ơi, ây da tôi tới rồi đây, cậu có sao không? Tôi còn một chút điểm kỹ năng, có thể dùng kỹ năng thường hồi máu cho cậu. Tuy lượng máu có hơi ít nhưng có còn hơn không, tôi giúp cậu nhé! Cậu khoan đã —— ơ cái, cái gì kia?!”
Vân Tưởng Dung trầm giọng: “Trời ơi…”
Tư Đồ Tình kiệm lời cũng phải bật thốt: “Tại sao lại như vậy?!”
Đồng đội xung quanh không ngừng kinh ngạc thốt lên, và những thanh âm ấy đều chứa đựng sự sợ hãi tột độ.
Chu Khiêm mệt mỏi chớp mắt, chợt nghe thấy bên tai vang vọng những tiếng “ầm ầm ầm” như gió giật sấm rền, giống như bọn họ đang đứng giữa biển khơi, mặt biển nặng nề gầm gào, báo hiệu một cơn sóng thần sắp sửa ập đến.
Cố gắng ngẩng đầu nhìn, Chu Khiêm nhìn qua bả vai Khương Dư Thanh. Tình huống đã có sự thay đổi lớn.
—— Vô số thi thể của quân S, dù là hoàn chỉnh hay đã vặn vẹo biến hình, đều đứng dậy bằng một sức mạnh vô hình nào đó.
Tình cảnh này hiển nhiên vô cùng ly kỳ. Vì nó hoàn toàn không phù hợp với logic và giả thuyết của phó bản.
Theo logic của trò chơi, sau khi đã thu phục boss của cửa ải, người chơi có thể tìm kiếm thêm manh mối, sắp xếp lại logic của cốt truyện, có thể tìm được cách qua màn.
Vì vậy không thể bỗng nhiên lại xuất hiện một con quái vật giết chóc người chơi, hơn nữa lại không có bất cứ manh mối hay cách thức đánh bại nó.
Cho nên… tình huống trước mắt là như thế nào?
Ngay sau đó, một chuyện kỳ lạ hơn đã diễn ra trước mắt bốn người chơi.
Sau khi vô số xác sống đứng lên, chúng dùng một tốc độ nhanh đến chóng mặt quy tụ về giữa không trung, sau đó đắp nặn thành một con quái vật hình người khổng lồ.
Con quái vật được vô vàn xác sống xếp thành núi, vô cùng cao lớn, khiến cho người nhìn có cảm giác đầu đội trời, chân đạp đất.
Quanh thân nó có một luồng khí đen ùn ùn kéo đến —— là oán khí vong hồn của những tên lính S đã bỏ mạng!
Hà Tiểu Vĩ kinh hô: “Đm cái này… Cái quái gì đây?!”
Vân Tưởng Dung gần như nín thở: “Giống hệt kỹ năng của Chu Khiêm! Giống như… Ai đó đang mô phỏng kỹ năng và sức mạnh của anh ấy!?”
“Nhưng không thể có chuyện này được. Tôi đã tham gia nhiều phó bản, chưa từng gặp chuyện nào như thế này ——” Nói đến đây, Tư Đồ Tình tái mặt, giống như nghĩ đến điều gì, cô siết chặt hai nắm tay.
Sau đó, con quái vật khổng lồ bắt đầu di chuyển, nó nghiêng ngả lắc lư cái đầu xấu xí nặng nề, rồi nhìn về phía người chơi. Nó mang theo sát ý mãnh liệt, bước từng bước đi đến chỗ họ.
Mỗi bước đi đều vang dội từng tiếng “ầm ầm”, đất rung núi chuyển, cả thành phố dường như bị nó giẫm nát dưới chân.
“Cái này, cái này không khoa học!”
“Rốt cuộc là sao?!”
“Nó giơ tay kìa!”
“Hình như nó nhìn Chu Khiêm? Nó muốn động thủ với Chu Khiêm!”
Tiếng la của các đồng đội không ngừng vang lên, Chu Khiêm lại hờ hững như không.
Anh híp mắt nhìn về phía trước, đôi mắt lạnh như băng, cũng không có hành động gì.
—— Anh thật sự không còn sức lực.
Bây giờ Chu Khiêm không còn năng lực đến đối phó với quái vật. Điều duy nhất anh có thể làm là nhanh chóng suy nghĩ, có thể tìm ra được cơ hội nào hay không.
Nhưng trong nhất thời anh không thể nghĩ ra.
Nhìn chằm chằm vào hệ thống giao dịch, anh cũng không thể mua được 【 Gương dịch chuyển tức thời 】để giúp anh dịch chuyển đi chỗ khác.
Và có lẽ đạo cụ này cũng không có tác dụng khi đứng trước một con quái vật khổng lồ này.
Phạm vi dịch chuyển không vượt quá nhiều km, quái vật lại có thể nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
Hà Tiểu Vĩ là người nghĩa khí, hắn tăng tốc chạy đến bên cạnh Chu Khiêm, dù sợ hãi nhưng vẫn nắm chặt đàn lia trong tay: “Khiêm, tôi sẽ cố gắng hồi máu cho cậu! Tôi còn có đạo cụ áo choàng, bao tay để phòng ngự, cậu chờ một chút tôi sẽ lấy ra ngay.”
Vân Tưởng Dung đứng sau Hà Tiểu Vĩ, gương mặt đã tái mét.
—— Vô dụng thôi. Đạo cụ vô dụng, dù Chu Khiêm có thể sử dụng đại chiêu thêm một lần nữa cũng không có khả năng thắng nổi quái vật.
Đại chiêu của Chu Khiêm có hạn chế rất lớn. Khi máu chỉ còn 9% mới sử dụng được, nhưng với lượng máu đó mà đối phó với quái vật khổng lồ thì hoàn toàn không thể trụ nổi một giây.
Hà Tiểu Vĩ đương nhiên hiểu rõ điểu này. Đến bên cạnh Chu Khiêm, nhìn gương mặt không còn chút máu của đối phương, Hà Tiểu Vĩ thực sự không thể chịu nổi, hốc mắt đỏ lên, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, hắn nhanh chóng gảy đàn, dùng hết điểm kỹ năng còn lại của mình.
【 Giá trị sinh mạng của người chơi Chu Khiêm khôi phục đến 13% 】
Xong rồi.
Chu Khiêm xong rồi.
Tất cả chúng ta đều xong rồi.
Trong giây lát, Hà Tiểu Vĩ nhìn thấy một thân ảnh cầm súng vọt lên trước.
—— Là Tư Đồ Tình!
So sánh với quái vật khổng lồ ngưng tụ từ vô vàn xác chết và vong hồn, Tư Đồ Tình quá mức nhỏ bé, chẳng khác gì một con kiến hôi, thậm chí cũng chỉ bằng một hạt cát.
Nhưng cô xông pha lên trước, bóng dáng thẳng tắp kiên cường muốn phản kháng lại, không màng tất cả mà đánh cược toàn bộ, muốn vật lộn liều mạng với con quái vật.
Quái vật chỉ mới há miệng gào lên một tiếng, cả khu vực liền rung chuyển ngay lập tức.
Sau đó nó giơ một tay lên, lòng bàn tay thổi ra một cơn gió lốc, tàn nhẫn bay thẳng về phía Chu Khiêm.
Trong chớp mắt, như thánh thần trừng phạt kẻ tội đồ tày trời, trên trời giáng xuống sức mạnh từ cơn tức giận của thần, muốn xử trảm tất cả.
Không một ai có thể tránh thoát cơn tức giận của trời cao.
Hà Tiểu Vĩ kinh hoàng, tim đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài. Hắn phản ứng lại, nhanh chóng nhìn Chu Khiêm, muốn xem đối phương có thể cứu giúp mọi người thoát khỏi lưỡi hái tử thần hay không. Vì suốt hành trình đều nhờ có Chu Khiêm, hắn mới đi đến được nơi này.
Nhưng trước mắt lại xuất hiện một sự việc bất ngờ hơn!
Hà Tiểu Vĩ vừa liếc mắt nhìn, Khương Dư Thanh dường như chết đi, cả người không còn sinh khí, cứ thế ngã lăn ra đất.
Không rảnh kiểm tra tình huống của Khương Dư Thanh, Hà Tiểu Vĩ tiến lên đỡ lấy bả vai của Chu Khiêm, tránh cho đối phương bị té lại tiêu hao thêm giá trị sinh mạng.
Bất chợt, mặt đất lại tiếp tục rung chuyển lần thứ hai!
Chu Khiêm thoi thóp thở, thật sự không nhận ra đất đá lại lay động, nhắm mắt hôn mê.
Hà Tiểu Vĩ thấy thế liền dùng thân mình chắn trước người Chu Khiêm.
Sau đó, cơn tức giận ngùn ngụt của trời cao chuẩn bị giáng xuống, tiếng r3n rỉ tuyệt vọng đã bị cơn lốc kh ủng bố nuốt chửng.
Nhưng sự việc đáng sợ lại không xảy ra.
Hà Tiểu Vĩ kinh ngạc, đứng thẳng người, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn.
Cùng với tiếng kinh hô của Vân Tưởng Dung và Tư Đồ Tình, hắn nhìn thấy một con rồng!
Con rồng không biết từ đâu xuất hiện.
Nó bay cao trên trời, giống như một vầng trăng xanh, khiến cho cả bầu trời cùng với mặt đất nhiễm một màu xanh nhạt, theo sức gió mà chuyển động.
Cái đuôi của rồng rất dài, phủ kín một lớp vảy màu xanh biển, giống như ngân hà đang trôi, lại như một dải lụa dài phấp phới giữa không trung.
Rồng đối diện với cơn lốc của con quái vật, trong khoảnh khắc đã chém cơn lốc làm đôi, hóa vào thinh không; tiếp theo đó, nó xoay tròn bay về phía trước, đứng trên đỉnh đầu của quái vật khổng lồ, hung hăng lao xuống chém đứt đầu nó ——
Quái vật khổng lồ bất chợt bị chẻ làm đôi!
“Grư a ——!”
Quái vật bị chém phát ra tiếng rít gào, sau đó dưới tác dụng của oán khí lại ngưng tụ thành hình, thân thể nó nhảy lên cao, lao về phía rồng bay.
Rồng vẫn bay lượn trên trời, nó chỉ nhẹ vẫy đuôi, giữa không trung liền xuất hiện một lưỡi dao gió.
Lưỡi dao gió sắc bén, dứt khoát chém về phía con quái vật.
Thân xác được hình thành từ vô số xác chết và vong hồn của con quái vật cùng hàng trăm tòa nhà, cây cối sau nó… tất cả đã nát tan thành bột phấn trong nháy mắt! Một nửa thành phố bị gió chém mà bật gốc.
Thậm chí cả biển lớn ở phía tây cũng bị gió cuốn ảnh hưởng, sóng biển ầm ào dâng cao, đánh thẳng lên các con thuyền, muốn nuốt chửng những con thuyền xuống đáy đại dương…
Đây mới là sức mạnh chân chính của thần, là sức mạnh có thể hủy diệt cả trời đất!
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhìn thấy những cột sóng cao dâng lên từ phía tây, Hà Tiểu Vĩ trợn mắt há mồm nhận thức được điều gì, hắn liền la lớn với con rồng trên cao: “Dừng lại! Chúng tôi cần thuyền để hoàn thành nhiệm vụ!”
Gió ngừng.
Quái vật biến mất, xác chết của quân S hóa thành cát bụi, phân nửa thành phố đã hoàn toàn bị san bằng.
Thế giới rơi vào tịch mịch.
Một lúc lâu sau, con rồng mới rũ mắt, nhìn về phía trung tâm của sân thể dục.
Hà Tiểu Vĩ nhận ra, lại ôm chặt Chu Khiêm, bảo vệ đối phương trong lòng mình, bây giờ hắn đã có tự giác làm “người cha” duy nhất trong đội, với trách nhiệm và bổn phận của mình, hắn cảnh giác nhìn con rồng ở trên cao.
—— Tuy nó vừa giúp mọi người, nhưng một con quái vật đáng sợ như vậy… Ai mà biết mục đích của nó là gì?!
Bỗng nhiên con rồng biến mất giữa không trung, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Hà Tiểu Vĩ.
Đuôi rồng sáng lấp lánh quất qua, nhưng nó không tạo ra sức mạnh gì, chỉ đẩy tay của Hà Tiểu Vĩ đi.
Hà Tiểu Vĩ vừa chạm vào đuôi rồng lạnh như băng, giật bắn cả người, sau đó hắn bị một sức mạnh vô hình đẩy ngã, ngồi bẹp mông dưới hố đất.
Ôm mông bò dậy, Hà Tiểu Vĩ muốn hỏi con rồng muốn làm gì.
Lại thấy một nửa cái đuôi nó chắn hết nửa sân thể dục, bao bọc Chu Khiêm ở trong đuôi dài của mình.
Vì khoảng cách khá gần, Hà Tiểu Vĩ mới nhận ra nó không hẳn là rồng, phần thân và đuôi của nó giống rồng, nhưng lỗ tai không giống mà giống như lỗ tai của tinh linh trong các câu chuyện cổ tích phương Tây.
Sừng trên đầu của nó cũng không phải sừng rồng, mà là một cặp sừng sắc nhọn, phát sáng trong đêm đen, chẳng khác gì những lưỡi dao.
—— Vậy là nó không phải rồng, mà chỉ là… một con quái vật giống như rồng?
Chu Khiêm như tỉnh như mơ.
Anh vô thức nâng hai tay, không ngừng mò mẫm trên lớp vảy của con rồng, còn hay cạy một chiếc vảy, như muốn lấy nó ra.
Nghịch chiếc vảy đó xong, anh lại tiếp tục đổi chỗ khác mà nghịch, nhìn qua vô cùng vui vẻ.
Hà Tiểu Vĩ nhìn thấy hành động của Chu Khiêm thì hãi hùng khiếp vía.
—— Con rồng bị nghịch vảy như thế, nó có đau không?
—— Lỡ như nó tức giận thì sao? Sau đó gi3t chết chúng ta trong vòng một nốt nhạc ư?!
Nhưng con rồng có vẻ rất tốt tính, mặc kệ Chu Khiêm nghịch phá như thế nào, nó vẫn dùng đôi mắt xanh lẳng lặng nhìn người trong lòng, ánh mắt dịu dàng như nước.
Một lát sau, nó cong đuôi, kéo người của Chu Khiêm lên cao, có vẻ là nằm lên phần cổ của mình.
Chu Khiêm trong lúc hôn mê vẫn dính sát lấy, sau đó dùng hai tay ôm chặt cổ nó.
Và rồi con rồng làm một việc khiến Hà Tiểu Vĩ sững sờ rớt cả cằm.
Con rồng cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi lên trán Chu Khiêm, giống như dịu dàng mà hôn con người nhỏ bé này.
Hà Tiểu Vĩ liền cao giọng la lên: “Ê ê ê, mày làm gì đó! Chu Khiêm, Khiêm ơi tỉnh lại đi! Cậu đang bị sàm sỡ ——”
Con rồng liền lạnh lẽo liếc mắt nhìn qua, Hà Tiểu Vĩ nhận ra mình chỉ biết trợn mắt há mồm, không nói được gì nữa.
Sau đó, không biết một vách tường từ đâu bay tới, chặn ngang trước mặt hắn, che chắn toàn bộ tầm nhìn của Hà Tiểu Vĩ.
Hà Tiểu Vĩ: “…”

Ý thức của Chu Khiêm tan rã, anh đã nằm mơ thấy một giấc mộng ngọt ngào.
Anh như chìm dưới biển sâu, lại như trôi nổi giữa bầu trời sao.
Xung quanh anh là một màu xanh.
Ánh xanh ấy lạnh như băng, mang theo hơi lạnh thấu xương nhưng Chu Khiêm lại cảm thấy thật an toàn.
Chu Khiêm thường cảm thấy mệt mỏi.
Vì anh cần phải suy nghĩ rất nhiều điều, luôn trong tình trạng đề phòng những người khác.
Nhưng bây giờ, anh cảm thấy mình có thể buông bỏ mọi phòng bị.
Anh không cần phải tính kế, không cần đeo mặt nạ, chỉ cần an yên đi vào giấc ngủ.
Anh cũng không biết vì sao mình không cần phải đề phòng nữa, nhưng anh đã thả lỏng tinh thần theo bản năng.
Chu Khiêm mơ thấy mình lại chơi đùa cùng những vì sao, không biết đã qua bao lâu, trên trán truyền đến một cảm giác ướt át lạnh lẽo nhưng cũng vô cùng dịu dàng, chữa lành mọi đau đớn trên người cho anh.

Đại sảnh trò chơi.
Mục Sinh bị hệ thống đánh văng ra ngoài, cả người thoi thóp nằm trên mặt đất, thất khiếu đều chảy máu.
Nhưng may mắn chỉ có tinh thần của cậu ta vào trong đại sảnh trò chơi, cậu ta không chết ngay lập tức, có cơ hội để Mục Sư tạm thời giữ lại một mạng.
Nhét một viên thuốc vào miệng Mục Sinh, Mục Sư thở dài: “Thật ra cậu không nên cố chấp như thế, cậu là một nhân tài đáng để bồi dưỡng. Thật đáng tiếc…”
Mục Sinh vừa ho ra máu vừa túm lấy cổ tay đối phương: “Đó… đó là sức mạnh gì?”
“Đương nhiên là sức mạnh của người chơi cấp Thần.” Mục Sư đáp: “Có một người chơi cấp Thần đã tự mình vào phó bản, trở thành Khương Dư Thanh. Người đó muốn chọn người chăn chiên của mình.”
Lại một tiếng thở dài, Mục Sư nói: “Trò chơi có quy định để chọn lựa người chăn chiên của mình, người chơi cấp Thần có thể vào phó bản, trong một phạm vi nào đó của cốt truyện phó bản cùng với những nền tảng và quy tắc khác trong trò chơi có thể xây dựng một số ít nhiệm vụ phụ để kiểm tra phương diện nào đó của người chơi. Nhưng trò chơi cũng có hạn chế hành động của họ, không được phép OOC, không được giúp đỡ người chơi.”
“Cũng có nghĩa là người chơi cấp Thần chỉ có thể tăng độ khó của phó bản, nhưng không được hạ thấp mức độ khó cho người chơi. Nhưng mà, quy định này có ngoại lệ ——”
“Ngoại lệ đó là khi có người ở bên ngoài sử dụng đạo cụ thay đổi cốt truyện phó bản, nâng cao mức độ khó của phó bản trên diện rộng thì người chơi cấp Thần có thể dùng chính sức mạnh của mình để giúp đỡ người chơi. Cho nên tôi mới nói… cậu chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ.”
Nói tới đây, Mục Sư lại cười.
Y trào phúng liếc nhìn Mục Sinh, nói: “Tuy nhiên tôi vẫn phải cảm ơn cậu một tiếng. Vì nhờ hành động của cậu, tôi đã biết được… người chơi cấp Thần nhìn trúng Chu Khiêm là ai.”
Mục Sinh nằm vật dưới đất lại ho ra máu, sau đó bò trườn ôm lấy chân Mục Sư: “Tôi đồng ý. Tôi đồng ý đến khu X. Tôi chấp nhận cải tạo! Giúp tôi… Giúp tôi thành người chơi cấp Thần! Tôi không muốn chỉ làm một con bạc sau màn hình! Tôi, tôi muốn thành người chơi!”

Trong trò chơi.
Khi Chu Khiêm tỉnh lại, bình minh ló dạng trên cao, màn đêm vô tận cuối cùng cũng biến mất.
Anh đứng lên trên sân thể dục, có chút ngẩn ngơ, cũng có chút buồn bã, mất mát.
Nhíu mày suy nghĩ điều gì đó, anh mở lòng bàn tay, nhìn thấy một chiếc vảy màu xanh lấp lánh.
—— Ừm, con rồng đó… không phải ảo giác của mình.
Nó lại cứu mình, một lần nữa.
Nhìn chằm chằm chiếc vảy trong chốc lát, Chu Khiêm cất nó đi, ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa là Hà Tiểu Vĩ đang giúp Khương Dư Thanh băng bó vết thương trên đùi.
Viên đạn cũng không bắn thẳng vào xương, chỉ xuyên qua chân, cho nên xử lý cũng không quá phiền phức.
Còn một bên khác là Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung đang song song nằm ngủ trên mặt đất.
Có lẽ hai cô đã kiệt sức, bất chấp ngủ trên một đống xương cốt.
Chu Khiêm nhìn về hướng tây, không biết vì sao một nửa thành phố đã bị phá hủy hoàn toàn.
Những tòa nhà cao cao bây giờ chỉ còn là cát bụi.
Khói lửa không còn, nơi nơi hỗn độn. Nhưng may mắn là quân thù đã bị tiêu diệt hết.
Thành phố nà vẫn có thể chờ đợi dân chúng đến khôi phục một lần nữa.
Dời mắt, Chu Khiêm đi về phía Hà Tiểu Vĩ và Khương Dư Thanh.
Hà Tiểu Vĩ thấy anh đã tỉnh liền nói: “Khiêm! Cậu ổn chưa?”
“Tôi không sao.” Chu Khiêm hỏi: “Khi tôi ngất xỉu… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hà Tiểu Vĩ muốn cao giọng nói lại những thứ mình uất nghẹn nãy giờ.
—— “Ôi Khiêm của tôi ơi cậu bị một con rồng, à không, cậu bị một con quái vật giống như rồng sàm sỡ! Cái phó bản kỳ quái này, có hai cô gái xinh đẹp bên kia mà nó không thèm nhìn một cái, sao lại ra tay với một người đàn ông như cậu chứ, tôi nói với cậu, nó là một con rồng không đứng đắn chút nào…”
Nhưng hắn lại nhớ đến ánh mắt của con rồng nhìn mình trước khi biến mất, cuối cùng không dám nói ra.
Vì vậy Hà Tiểu Vĩ chỉ nói: “Có một con rồng xuất hiện cứu chúng ta!”
“Mẹ nó rốt cuộc đây là phó bản gì vậy? Hay là không gian ý thức của Khương Dư Thanh có vấn đề?”
“Tóm lại, khi con quái vật từ mấy xác chết của quân S đánh chúng ta, một con rồng xuất hiện đã đánh bại nó, tất cả chúng ta không bị thương gì hết… Hay đây là nội dung cốt truyện của phó bản vậy? Không liên quan đến việc chúng ta làm nhiệm vụ đúng không? Nếu không thì không logic chút nào!”
Nghĩ đến chiếc vảy trong tay mình, Chu Khiêm không nhiều lời, chỉ suy tư nhìn về phía Khương Dư Thanh.
Chợt anh đi đến bên cạnh Khương Dư Thanh rồi hỏi: “Anh Khương khỏe không?”
Khương Dư Thanh gật đầu, sắc mặt tái nhợt suy yếu.
Y nhẹ giọng nói với Chu Khiêm: “Cảm ơn Bắc Hà, tôi không sao.”
Chu Khiêm mỉm cười với đối phương: “Đã cứu được anh, như vậy thì chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Nghỉ ngơi một lát rồi chúng tôi sẽ dẫn anh đến bến tàu phía Tây.”
Một tiếng sau.
Hà Tiểu Vĩ, Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung đi trước.
Chu Khiêm dìu Khương Dư Thanh đi ở phía sau.
Hai tiếng sau, họ đến bên bờ biển.
Mặt biển u ám đã biến mất. Ánh bình minh soi rọi trên mặt biển mênh mông. Sắc đỏ hòa cùng sắc xanh tạo nên một màu tím thăm thẳm, trùng trùng điệp điệp, cuối cùng tạo nên một dải lụa màu xám xa xôi nơi chân trời.
Những đồng đội khác tìm một con thuyền chưa hư hỏng có thể khởi động được, Chu Khiêm kéo Khương Dư Thanh đến ngồi trên một tảng đá bên bờ biển, anh nghiêng đầu nhìn vào mắt đối phương.
Chu Khiêm thấp giọng hỏi: “Trên đường đi tôi có hỏi Hà Tiểu Vĩ, anh ấy nói khi rồng xuất hiện, anh lại ngất xỉu. Anh ấy sợ, còn nghĩ rằng anh đã chết.”
Khương Dư Thanh giống như không hiểu anh nói gì, chỉ chìm đắm trong thiết lập của phó bản. Y nói: “Bắc Hà, cảm ơn cậu, cảm ơn tiểu đội Liệp Ưng đã vì tôi và vì đồng bào cả nước.”
Chu Khiêm lại nói: “Sau khi nhìn thấy rõ ánh mắt của anh, tôi càng thêm chắc chắn anh rất giống một người tôi quen.”
Khương Dư Thanh dường như vẫn không hiểu anh nói gì.
Chu Khiêm nhìn về phía mặt biển rộng lớn. Sau đó hơi híp mắt nói: “Thật ra phó bản lần này rất nguy hiểm. Nhưng tôi đã tự hứa với lòng, tôi phải sống sót và thoát ra ngoài.”
“Tôi đã đào tro cốt của anh ấy ra, hủy cả mộ bia của anh ấy. Cho nên, tôi cần phải còn sống để quay về, tôi phải xem tấm bia tôi đặt làm cho anh ấy có đẹp hay không, lại phải an táng cho anh ấy thêm một lần nữa. Nếu thế thì đến khi xuống địa ngục gặp anh ấy ——”
Chu Khiêm lại quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt của Khương Dư Thanh, hỏi: “Anh ấy trách tôi thì nên làm sao đây?”
Tác giả có lời muốn nói:
Vì quy định của trò chơi cùng với cốt truyện phó bản, anh Trụ không thể OOC.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.