Hoàn cảnh hiện tại của Chu Khiêm vô cùng áp lực.
Con đường đen tối chật hẹp, phía trước là một bức tường bịt kín, phía sau là một con đường dài vô tận, nhưng ở cuối con đường đó vẫn là một bức tường dày nặng.
Nhưng mà khoan đã…
Con đường anh vừa đi qua liệu có xảy ra sự thay đổi nào không?
Trong nhiều trò chơi vượt qua mê cung thường có kịch bản như thế này —— khi người chơi đi một vòng lớn, bị lạc đường, phát hiện không còn nơi nào để đi nữa, khi không biết phải làm gì thì họ sẽ không ngần ngại quay về vị trí xuất phát để kiểm tra.
Nhưng tình huống trước mắt lại không xảy ra như vậy.
Chu Khiêm vừa quay đầu, còn chưa kịp bước đi thì sau lưng anh bất ngờ có một bức tường đổ sụp xuống.
Chu Khiêm lấy tay gõ gõ, bức tường dày nặng kín mít.
Không khí áp lực càng tăng thêm ở trong địa đạo.
Chu Khiêm bị nhốt trong một không gian chật hẹp vuông vức, trước sau, và cả trên trần nhà, đều là tường, hai bên trái phải là hai cánh cửa thủy tinh.
Ở một bên là Khương Dư Thanh tuổi trẻ đang tì tay lên kính, ánh mắt thê lương tuyệt vọng nhìn qua đây, ở bên còn lại là ông lão Khương Dư Thanh với đôi mắt vẩn đục, mờ mịt không biết mình đang ở nơi nào.
Xung quanh lại dội vang những tiếng bom nổ ầm ĩ, bốn phía không ngừng rung lắc dữ dội càng tăng thêm áp lực trong không gian tù túng này.
Thời gian đưa ra lựa chọn là mười phút, vừa đủ.
Chu Khiêm nhìn về người lính trẻ tuổi ở bên tay trái trước.
Gương mặt của y chậm rãi hòa cùng với gương mặt của người viết thư dưới ánh nến.
Nhưng Chu Khiêm biết rõ một điều, trong thế giới ý thức này từng xuất hiện rất nhiều người lính trẻ tuổi như thế này, nhưng tất cả lại không cùng là một người.
Lần đầu tiên Chu Khiêm gặp người lính trẻ trong ảo cảnh, người ấy đang viết thư.
Viết xong một bài thơ, người ấy sẽ đốt trụi nó đi, vì người ấy biết rõ Bắc Hà đã chết.
Hơn nữa, khi nhìn thấy Chu Khiêm và những người chơi khác đến, biểu hiện của người ấy vô cùng kinh ngạc, chỉ hỏi: “Tôi vẫn còn thể gặp mọi người khi còn sống ư?”
Y không tin Bắc Hà thực sự xuất hiện, cho rằng mọi thứ đều là ảo giác của mình.
Vì y đã sớm biết Bắc Hà đã ra đi mãi mãi.
Cho nên người lính trẻ trong ảo cảnh từ đầu đến cuối đều là một người.
Cảm xúc của người ấy cũng nhất trí trước sau như một —— đau lòng, bi thương, vì y nhớ rõ tiểu đội Liệp Ưng đã hy sinh.
Nghĩ lại, Khương Dư Thanh trong nhiệm vụ《 Bến tàu phía Tây 》cũng là một người trẻ tuổi, nhưng người này lại không có ký ức giống như người kia.
Người này chìm đắm trong cốt truyện ở Bách Thành, luôn chờ đợi Bắc Hà cùng với những thành viên của tiểu đội Liệp Ưng đến cứu mình.
Cho đến khi nhìn thấy Bắc Hà và mọi người đều hóa thành quỷ ở bến tàu, không thể rời khỏi Bách Thành, người này mới nhận ra, hoặc nói đúng hơn là nhớ lại, tất cả mọi người đã chết rồi.
Thế nên Khương Dư Thanh ở trong nhiệm vụ tuy còn trẻ nhưng bản chất vẫn là ông lão Khương Dư Thanh đã quên hết mọi việc.
Ông lão Khương Dư Thanh mượn thân xác trẻ tuổi của mình du đãng trong chốn cũ, trải qua những chuyện trong quá khứ để nhớ lại hết thảy mà thôi.
Vì vậy có thể xác định, trong phó bản này có rất nhiều Khương Dư Thanh trẻ tuổi.
Nhưng điều đó không có nghĩa rằng tất cả những người này là cùng một người.
Cũng có nghĩa, không phải ai cũng sẽ giúp đỡ người chơi sống sót.
Chỉ có người lính trẻ trong ảo cảnh nhớ rõ mọi việc, y sẽ dẫn dắt, giúp đỡ người chơi sống sót, mục đích là để giúp cho chính mình ở tuổi già nhớ lại quá khứ.
Nhưng Khương Dư Thanh tuổi trẻ trong nhiệm vụ thì không nhất định như vậy.
Bây giờ, Chu Khiêm đã tường tận mọi việc, hai bên trái phải đều là Khương Dư Thanh, một người lớn tuổi, một người trẻ tuổi, nhưng bọn họ đều không phải là con đường sống của mình.
Người ở cánh cửa thủy tinh bên trái có gương mặt tuấn mỹ, là Khương Dư Thanh khi còn trẻ, Chu Khiêm nhớ đến cách đây không lâu, dưới ánh nến lập lòe, anh đã hỏi Khương Dư Thanh câu hỏi tàn nhẫn nhất.
“Anh có áy náy không? Có hối hận không? Nếu anh phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại thì ước nguyện lớn nhất của anh là gì?”
Câu trả lời rành mạch, dứt khoát của Khương Dư Thanh vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Thật ra tôi đã nằm mơ vô số lần, tôi đều mơ thấy một cảnh tượng duy nhất.”
“Tôi và Bắc Hà đi trong địa đạo để chạy trốn, dài lâu đến vô tận. Như vậy thì chúng tôi sẽ nắm tay nhau, đi mãi như vậy…”
“Nhưng tôi ở trong mộng rất tỉnh táo. Tôi biết rõ, chúng tôi sẽ gặp bom nổ, hoặc là đạn bắn.”
“Cho nên, kết cục cuối cùng của giấc mơ đó rất đơn giản ——”
“Tôi và Bắc Hà cùng nhau thoát ra ngoài, sau đó tôi sẽ chết bên cạnh cậu ấy.”
“Chúng tôi không phản bội lại lời thề khi gia nhập quân đoàn Bảy, cũng không phản bội tín ngưỡng của mình. Và cuối cùng, chúng tôi có thể chết ở bên nhau.”
Chợt, Khương Dư Thanh trong ảo cảnh lại nói tiếp: “Nhưng mơ cuối cùng cũng chỉ là mơ. Nếu lịch sử lặp lại, tôi vẫn sẽ lựa chọn như cũ. Tôi không thể rời khỏi địa đạo, chết cùng Bắc Hà. Vì mạng của tôi… không thuộc về tôi. Thời đại giao sứ mệnh cho tôi, tôi có trách nhiệm của mình, cho nên tôi phải sống.”
“Mọi người… mọi người đều muốn tôi sống. Không một ai cho tôi chết.”
“Thậm chí Bắc Hà cũng nói… Người càng có tài, trách nhiệm càng lớn. Tôi cần phải sống.”
“Bọn họ nói tôi là công thần, là một bậc vĩ nhân, bọn họ nói giá trị của tôi vô cùng quan trọng.”
“Bọn họ nói tổ quốc cần tôi, người dân cần tôi, tôi phải mang hạng mục nghiên cứu đó bên mình mà tiếp tục sống…”
“Nhưng… khi tôi già rồi, không còn ký ức, cũng không thể làm nghiên cứu được nữa, cuối cùng tôi có thể lấy lại bản thân mình. Khi đó, tôi muốn sống vì mình, dù chỉ trong chốc lát cũng được.”
“Tôi không biết tôi sẽ sống được bao lâu. Nhưng nếu tôi có thể sống thọ… e rằng khi đó, những người mà tôi quen đều đã chết hết rồi. Bắc Hà, Đông Thủy, Nam Hồ, Tây Giang… đều đã chết hết cả rồi. Những người khác của quân đoàn Bảy, có lẽ cũng vậy ——”
“Tiểu đội Liệp Ưng làm nhiệm vụ mật, hồ sơ cũng đã bị thiêu hủy hầu như không còn gì.”
“Đấy, bọn họ hy sinh tất cả, nhưng trên đời này sẽ không có ai biết, cũng không có ai nhớ rõ.”
“Không một ai nhớ rõ họ là anh hùng… ngoại trừ tôi.”
“Ở trên đời này, chỉ có tôi nhớ rõ những gì họ phải trả giá, bơi qua biển máu, cống hiến hết mình…”
“Cho nên tôi không thể quên họ được.”
“Có lẽ do già cả, trí não thoái hóa khiến tôi mất khống chế mà quên đi mọi thứ.”
“Như vậy thì tôi nghĩ rằng tôi nên chết trước khi quên đi toàn bộ.”
“Tôi muốn mang ký ức về họ theo mình chết đi.”
…
Đi suốt một quãng đường dài trong địa đạo, Chu Khiêm nhận ra khung cảnh này giống với những gì mà Khương Dư Thanh trong ảo cảnh nói.
Mọi thứ dài đến vô tận, nhưng cuối cùng vẫn có điểm kết thúc, là nơi mà Khương Dư Thanh thường nằm mơ.
Trong mơ, ông ấy đã vứt bỏ thân phận và sứ mệnh của mình, tùy ý muốn vì mình mà sống một lần trong đời.
Dù ở trong mơ, ông ấy cũng sẽ không đào ngũ, càng sẽ không phản bội lại quân đoàn Bảy để gia nhập vào quân S.
Ông ấy chỉ muốn chết cùng một chỗ với Bắc Hà.
Bây giờ, Khương Dư Thanh tuổi trẻ đang đứng ở bên trái Chu Khiêm.
Trong góc nhìn của y, Bắc Hà đứng gần trong gang tấc, nhưng lại không thể chạm vào được.
Nơi đây là điểm cuối cùng của địa đạo, y chỉ cần nắm chặt tay Bắc Hà, xoay người dẫn Bắc Hà chui ra khỏi bệ bếp để thoát khỏi địa đạo, vậy thì họ có thể chết cùng nhau trong mưa bom bão đạn…
Vì vậy, không thể chọn con đường bên trái.
Đẩy cánh cửa đó ra, thứ tiếp theo anh đón nhận sẽ là bom đạn, Chu Khiêm chắc chắn anh sẽ chết không toàn thây.
Vậy còn bên phải thì sao?
Ông lão Khương Dư Thanh đứng ở bên phải, đây là người đã gần giống như Khương Dư Thanh ở ngoài hiện thực.
Ông lão đã không còn nhớ rõ chính mình, không ngừng gi3t chết những thứ mình lãng quên trong thế giới ký ức.
Ngoài ra, khi Khương Dư Thanh trong trạng thái tức giận, ông ấy sẽ trở thành một “quái vật” cấp B.
Chu Khiêm không cần nghĩ cũng có thể đoán được, một khi mở cánh cửa bên phải, ông lão Khương Dư Thanh sẽ nổi sát tâm.
“Ông lão mất trí nhớ” chắc chắn sẽ gi3t chết anh.
Bây giờ Khương Dư Thanh chỉ còn sống được một ngày, bệnh tình của ông ngày càng nghiêm trọng hơn.
Vậy thì “quái vật” trong không gian ý thức cũng sẽ ngày một mạnh hơn, có lẽ không chỉ dừng ở cấp B.
Ở đây không có oán khí để Chu Khiêm sử dụng, cũng không có ai giúp anh hồi máu. Đại chiêu của anh hoàn toàn bị phế đi. Trong tình huống này, anh thật sự chỉ có sức chiến đấu bằng một cọng bún giá trị bằng 5.
Với anh, tiến vào cánh cửa bên phải cũng đồng nghĩa với việc tự đi tìm chết.
Hai con đường đều là tử lộ.
Khác nhau là một đường bị pháo bắn chết, một đường bị Khương Dư Thanh gi3t chết.
Chu Khiêm hơi nhướng mày, nâng cổ tay trái nhìn thời gian, lần thứ hai quan sát một vòng địa đạo chật hẹp.
Bỗng nhiên anh phát hiện, nếu đổi góc độ suy nghĩ… có lẽ tình huống trong địa đạo này không hề giống với tình huống ở “bến tàu phía Tây”.
Nếu nói viện dưỡng lão Tích Thời và phòng 701 khi người chơi vừa tiến vào là không gian ý thức thứ nhất của Khương Dư Thanh thì trong các nhiệm vụ, nhiệm vụ ở bến tàu phía Tây là một không gian sâu hơn so với không gian ban đầu, nói cách khác, đó là không gian ý thức thứ hai.
Ngay từ đầu, Chu Khiêm cho rằng địa đạo này cũng giống với bến tàu phía Tây, nằm trong không gian ý thức thứ hai.
Nhưng nhìn thấy tường đất ngày một thu hẹp lại, cả người anh bị bao vây ở giữa, Chu Khiêm nhận ra điều này không đúng.
Có lẽ ngay từ đầu, địa đạo là không gian ý thức thứ hai.
Nhưng bây giờ không gian ý thức thứ nhất e rằng đã lụi tàn rồi.
Hôm nay là ngày thứ ba Chu Khiêm đến ở trong viện dưỡng lão Tích Thời.
Cũng là ngày cuối cùng Khương Dư Thanh còn sống.
Khương Dư Thanh đã đi đến chặng đường cuối cùng của mình, bệnh tình đã ảnh hưởng nghiêm trọng nhất. Lúc trước chỉ có y tá, điều dưỡng, bình hoa, bảo vệ biến mất, bây giờ có lẽ toàn bộ viện dưỡng lão cũng đã biến mất.
Không gian ý thức thứ nhất đã sụp đổ, địa đạo trong không gian ý thức thứ hai thay thế, trở thành không gian ý thức thứ nhất.
Mà bây giờ, ông lão Khương Dư Thanh chỉ có thể chống đỡ một không gian ý thức duy nhất.
Địa đạo sâu thẳm, nhưng vẫn có điểm cuối.
Đây là giấc mơ Khương Dư Thanh đã từ bỏ mọi trách nhiệm của mình.
Sau đó không gian ý thức lại thu hẹp thành một không gian hình lập phương chật hẹp, ký ức cuối cùng của Khương Dư Thanh dừng lại ở đây.
…
Chu Khiêm vừa định hình, bỗng nhiên trận bom nổ oanh tạc thứ hai lại bắt đầu.
Mọi thứ trước mắt anh rung chuyển dữ dội.
Chờ đến khi ổn định lại, anh nhận ra bức tường sau lưng lại thu hẹp khoảng cách.
—— Chỉ trong chốc lát nữa, Khương Dư Thanh ở thế giới hiện thực sẽ qua đời. Ông ấy cũng không thể gắn bó cùng với ký ức ít ỏi cuối cùng ở trong địa đạo này.
Thở một hơi dài, Chu Khiêm bước về phía bên trái, đi đến trước mặt Khương Dư Thanh trẻ tuổi.
Khương Dư Thanh trẻ tuổi vui mừng khôn nguôi, y dang rộng tay, có vẻ muốn ôm Chu Khiêm vào lòng, vui sướng vì Chu Khiêm đã chọn mình, sau đó dẫn anh rời khỏi địa đạo này, cùng nhau chết đi.
Chu Khiêm đứng trước cánh cửa thủy tinh, đặt tay lên.
Nhưng anh không đẩy cánh cửa, chỉ nhìn Khương Dư Thanh rồi nói: “Thật ra con người một khi đã chết đi thì sẽ kết thúc mọi việc. Cái chết không đáng sợ. Người ở lại sống không dễ dàng. Cho nên tôi thấy rằng… Ông dũng cảm hơn Bắc Hà rất nhiều.”
“Khương Dư Thanh, ông là một người vô cùng dũng cảm và kiên định. Dù là ở trong mơ, ông cũng không phản bội một ai.”
“Như vậy thì ông là một người anh hùng vĩ đại.”
“Cũng chính vì vậy, trong giấc mơ này, hoặc gần như chỉ là giấc mơ. Ông cũng sẽ không muốn cùng Bắc Hà chết đi. Ông chết rồi, trên đời này sẽ không còn ai nhớ rõ những người anh hùng ngay cả tên họ cũng không được giữ lại trong hồ sơ.”
“Cho nên, cùng chết với Bắc Hà trong mưa bom bão đạn không phải là ước nguyện cuối cùng của ông.”
“Mà tôi… tôi sẽ đi tìm ông. Bắc Hà đã hứa rằng sẽ đi tìm ông. Tôi sẽ thay ông ấy thực hiện lời hứa.”
“Tôi sẽ lấy danh nghĩa của Bắc Hà, cùng ông trải qua giây phút cuối đời.”
Nói xong, vẫy tay với Khương Dư Thanh trẻ tuổi, Chu Khiêm xoay người, đi vào con đường đối diện.
Hai bên địa đạo đều là Khương Dư Thanh, bọn họ chỉ khác nhau về thời điểm và cảnh tượng mà thôi.
Bây giờ, Chu Khiêm đi đến bên kia như đối diện với điểm kết thúc của cuộc đời mình.
Dừng chân trước cánh cửa thủy tinh bên phải một lát, tay đặt lên cửa, Chu Khiêm nhẹ nhàng đẩy ra.
…
Cửa thủy tinh vừa đẩy ra lại là một trận đất rung núi chuyển.
Chu Khiêm quay đầu lại nhìn —— ở phía sau anh, “cạch” một tiếng, cửa thủy tinh tự động khép lại.
Nhìn quan ô cửa, Khương Dư Thanh trẻ tuổi vẫn còn đứng đối diện anh.
Nhưng người nọ không thể mở cánh cửa ra, cũng không thể chạy ra ngoài.
Mặt đất kịch liệt lay động một lúc, cánh cửa thủy tinh đối diện cũng biến mất, một bức tường dày khác đã phủ kín nó.
Sau đó âm thanh thủy tinh vỡ “loảng xoảng loảng xoảng” truyền đến, ba mặt tường tiếp tục thu hẹp dần.
Trong chớp mắt, vị trí đứng khi nãy của Chu Khiêm đã bị những bức tường chiếm chỗ.
Không gian ý thức tiếp tục sụp đổ, thu hẹp lại chỉ còn một chỗ trống ở đây.
Ở đây chỉ còn hai người là Chu Khiêm và ông lão Khương Dư Thanh.
Trước khi rời khỏi ảo cảnh trong tấm ảnh, sau khi Khương Dư Thanh đã trả lời xong câu hỏi tàn nhẫn của Chu Khiêm thì đã đưa cho anh một chiếc lọ sứ men xanh.
Cho tới bây giờ, cuối cùng Chu Khiêm đã biết được thứ trong lọ là gì.
“Đến đây nào, Khương Dư Thanh.” Nhìn ông lão đục ngầu hai mắt gần trong tấc, Chu Khiêm nói: “Ông giết tôi, hoặc là tôi giết ông.”
【 Mục tiêu: Khương Dư Thanh 】
【 Cấp: S 】
【 Kỹ năng:??? 】
【 Cảnh báo: Mục tiêu có tính sát thương rất cao! Người chơi Chu Khiêm không thể chống cự lại tính sát thương này! 】
【 Cảnh báo: Mục tiêu có tính phòng ngự rất cao! Người chơi Chu Khiêm không thể tấn công! 】
Mục tiêu là hóa thân của chủ nhân không gian ý thức.
Quả thật, ở trong không gian ý thức của chính mình, làm sao có thể đánh bại được chủ nhân của thế giới đó?
【 Người chơi Chu Khiêm, hệ thống đã chọn ngôi mộ mới phát hành gần đây, xin mời bạn chọn mua —— 】
Khương Dư Thanh giận dữ lại xuất hiện.
Tính sát thương cao đã phát động, bây giờ hai mắt của ông lão chỉ còn một màu đỏ đậm.
Ông nâng tay lên, không hề lưu tình nhào về phía Chu Khiêm.
Gi3t chết Bắc Hà, hủy hoại mọi ký ức liên quan đến cậu ấy, đây là yêu cầu duy nhất của người đã mất hết ký ức dành cho ông lão!
Giữa cơn sát ý, Chu Khiêm không nhanh không chậm ngẩng đầu nhìn Khương Dư Thanh.
Ánh mắt của Chu Khiêm rất dịu dàng. Dùng giọng nói của Bắc Hà, anh nhàn nhạt nói: “Anh Khương, tôi yêu anh. Cho nên tôi sẽ… giết anh thật nhẹ nhàng.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phó bản sau sẽ viết 《 Những bông hoa ác 》. Có khả năng nha.
“Những bông hoa ác, sắc tươi lạnh lùng, thơm nồng mà xa, diễm lệ mong manh, nở rộ bên địa ngục.” —— lời dẫn tập thơ 《 Những bông hoa ác 》của Baudelaire.
02.02.23
làm xong phó bản 2 trong hôm này thì mình sủi đi làm nckh nha ;; v ;;
btw phó bản 3 liên quan tới thơ Baudelaire kìa áu áu áu mình thích mình thích
bổ sung tri thức: Baudelaire là nhà thơ tiên phong cho chủ nghĩa tượng trưng siêu thực, đồng thời cũng là nhà thơ có sức ảnh hưởng rõ nét đối với phong trào Thơ Mới (tiêu biểu là các nhà thơ như trường thơ loạn Hàn Mặc Tử, Chế Lan Viên, hay Xuân Diệu, Huy Cận…)
hồi mình thi quốc gia thì mình cũng học thơ Baudelaire để mở rộng cho bài “Nguyệt cầm” của Xuân Diệu =))) dù chỉ học có một đoạn thôi hêh
Hương thơm, thanh âm và màu sắc tương ứng nhau
Có hương thơm tươi mát như da thịt trẻ thơ,
Ngọt ngào như kèn trompét xanh tươi như đồng cỏ,
Và có những loại suy đồi, nồng đượm và sung sức,
Chúng tỏa ra vô tận những sự vật vô vàn
(Tương ứng)
Có thời gian mọi người đọc thử thơ Baudelaire nha hay lắm ó