Editor: Nguyetmai
Đang ăn cơm, lão Kim đã bắt đầu.
"Mấy câu thơ đó thực sự do cậu viết sao?"
Chung Minh gặm đùi gà: "Đúng vậy, là do tôi viết."
"Được rồi, coi như là cậu viết, cậu phải biết độ khó khi viết "Tế Điệt Văn Cảo" hoàn toàn khác mấy câu thơ này. Người trẻ tuổi đúng là không biết trời cao đất rộng mà." Lão Kim gắp thức ăn: "Lúc tôi còn trẻ cũng cảm thấy bản thân có thể viết "Tế Điệt Văn Cảo", "Lan Đình Thi Tập" và "Tự Tự Thiếp", nhưng khi đặt bút xuống mới phát hiện còn kém xa các nhà thư pháp."
Lão Kim dừng một chút, nói tiếp: "Cậu có nền tảng tốt, nhưng mang tâm lý này thì không hay đâu, kiêu ngạo tự mãn là điều tối kỵ với người học thư pháp. Nhà thư pháp chúng ta chú trọng đến cái gì, phải biết khiêm tốn lắng nghe! Nếu không sự phát triển của cậu sau này sẽ bị hạn chế bởi chính sự ngạo mạn đó."
Lão Kim lải nhải một hồi, Chung Minh nghe ra được người này có lời lẽ chân thành, thực ra là đang khuyên bảo thế hệ sau.
Nhưng quan trọng là kỹ năng thư pháp của Chung Minh đều nhờ ăn quả mà có được, cũng không thích hợp với quy luật chung mà lão Kim đang nói…
Nhưng nhìn thái độ này của lão Kim cũng thật là nhiệt tình, để ông ấy tốn nhiều nước bọt như vậy mà không được gì, Chung Minh cảm thấy thực sự áy náy.
Nhìn thấy cơm cũng sắp ăn xong, Chung Minh nói: "Hay là vậy đi, tôi viết thử "Tế Điệt Văn Cảo" tại chỗ, để ông xem thử trình độ của tôi, và cũng có thể chỉ dạy thêm cho tôi, được không?"
"Viết ở đây?" Lão Kim sửng sốt, đây là nhà ăn dành cho cán bộ nhân viên của trường mà!
Chung Minh gật đầu: "Phải, tôi có mang theo bảng vẽ điện tử và bút cảm ứng đây."
Dáng vẻ lão Kim như thể hận không rèn sắt thành thép*: "Viết tác phẩm nổi tiếng sao cậu có thể dùng bút cảm ứng chứ? Haiz, bỏ đi bỏ đi, dù sao cậu chỉ đang viết thử mà thôi. Vậy được, cậu cứ viết ở đây đi, vừa hay có thể cho cậu biết "Tế Điệt Văn Cảo" không phải ai cũng có thể viết được."
(*) Hận không rèn sắt thành thép: Ý nói sốt ruột mong đối phương thay đổi.
Rất nhanh, đã ăn cơm xong.
Châu Sâm dọn toàn bộ đĩa thức ăn xuống, Chung Minh rút khăn giấy lau chùi bàn, lấy từ trong túi ra bảng vẽ điện tử và bút cảm ứng.
Nét mặt lão Kim kiểu "Để tôi xem thử cậu làm được trò trống gì".
Đây là nhà ăn dành cho nhân viên trường học, bàn là bàn ăn, lão Kim thấy độ cao này chắc chắn không thích hợp, Chung Minh lại chỉ có bút cảm ứng và bảng vẽ điện tử, xét về các điều kiện khách quan đều hoàn toàn không phù hợp.
Nếu lão Kim mà định viết "Tế Điệt Văn Cảo", thì chắc chắn phải chuẩn bị đủ bút mực giấy nghiên, tìm một bàn viết thoải mái và phù hợp nhất, còn phải chuẩn bị cảm xúc mới viết được.
Còn Chung Minh thì ngược lại, nhạc nào cũng chơi, sàn nào cũng nhảy.
Chung Minh mở bảng vẽ điện tử ra, đặt lên bàn.
Sau đó cầm bút cảm ứng, mở ra trang bản thảo trống, tùy ý làm vài đường cơ bản để khởi động.
Bản chính của "Tế Điệt Văn Cảo" trong đống quả thư pháp, anh nhớ rất kĩ càng, đừng nói tới hình dạng mỗi chữ, ngay cả cách phết phẩy cũng nhớ cực kì rõ.
Bởi vì dạng thư pháp nổi tiếng "Tế Điệt Văn Cảo" và "Lan Đình Thi Tập" vốn là một phần trong khả năng thư pháp, đương nhiên đều nằm trong quả thư pháp.
Có điều Chung Minh cũng không dám viết ngay lập tức. "Tế Điệt Văn Cảo" không giống với các bài khác, cảm xúc bên trong nó trước sau như một, cần hít một hơi rồi viết, giữa chừng không được ngừng.
Quả thực, bảng vẽ điện tử có thể undo, bôi xóa tùy ý nhưng nếu làm như vậy, ngược lại không dễ thể hiện được hàm ý của "Tế Điệt Văn Cảo".
Lão Kim đang nhìn Chung Minh nuôi dưỡng cảm xúc, tùy ý viết vài chữ trên bảng vẽ điện tử rồi lại xóa hết.
"Cũng được đó, thằng nhóc này coi vậy mà cơ bản rất khá, xem ra mấy câu thơ kia đúng thật là do cậu ta viết." Lão Kim nhủ thầm trong lòng.
Cuối cùng, Chung Minh đặt bút!
"Niên hiệu Càn Nguyên năm thứ nhất, nhằm năm Mậu Tuất, tháng Chín ngày mùng một là ngày Canh Ngọ, đến mồng ba là ngày Nhân Thân".
Chung Minh viết rất nhanh, giữa chừng có uốn nắn phết phẩy, nhưng không do dự quá nhiều, hết chữ này đến chữ khác, liên tục chấm phết, trau chuốt!
Lão Kim tròn xoe hai mắt!
Châu Sâm cũng đang đứng một bên nhìn, xem tới chau mày lại.
Gì thế này!
Châu Sâm chỉ biết Chung Minh đang viết một bức thư pháp, trong đó có nhiều chữ đã bị biến dạng, cậu ta còn thường xuyên tô vẽ, sửa xóa, hàng thứ hai rõ ràng là viết sai, đợi đến giữa chừng càng tô đi vẽ lại từng mảng lớn, rất nhiều chỗ đều bị bôi đến mức đen sì!
Điều này khiến Châu Sâm, người bị chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế nhẹ quả thực khó chịu toàn thân, viết văn cảo tại chỗ mà viết sai lắm thế??
Nhà thư pháp mấy người ai cũng cẩu thả vậy sao?
Đương nhiên, Châu Sâm không hiểu gì về thư pháp cả, ngay đến nội dung cụ thể đoạn văn Chung Minh đang viết là gì anh cũng không hiểu, cùng lắm chỉ nhìn những chỗ khoanh gạch xóa sửa mà thôi.
Nhưng anh ấy nhìn sang lão Kim, thấy dáng vẻ lão Kim như hận không thể vươn cổ ra tới bảng vẽ điện tử vậy, hai mắt càng tròn xoe giống như gặp ma.
Châu Sâm thầm khó hiểu, vậy là viết đẹp hay là không đẹp đây?
Nhìn vẻ mặt của lão Kim, có lẽ những dòng chữ này không hề tầm thường chút nào!
Châu Sâm vừa định hỏi đã bị lão Kim nhìn ra, ông trợn mắt lườm anh một cái, dường như có ý nhắc: Đừng lên tiếng, không thấy người ta đang viết sao!
Châu Sâm nuốt lại những lời vừa định thốt ra trong nháy mắt.
Rất nhanh, Chung Minh đã viết xong.
"Ô hô ai tai, thượng hưởng*!"
(*) Câu thường dùng để kết thúc bài văn tế, ý nghĩa là mời người đã khuất về để hưởng đồ cúng.
Đương nhiên là không có có dấu chấm câu, nhưng cảm xúc này vẫn được thể hiện rất rõ ràng.
Viết tới hai hàng cuối cùng, nét chữ càng trở nên vô cùng mất trật tự, viết ngoáy kinh khủng, nếu nội dung phía trên Châu Sâm miễn cưỡng còn biết được một hai chữ, vậy tới hai hàng cuối cùng này, Châu Sâm hoàn toàn giống như đang xem thiên thư, không đọc được một chữ nào.
Lão Kim im lặng hai giây, không nói gì.
Ông biết Chung Minh viết xong rồi, nhưng vẫn dõi theo với vẻ vô cùng căng thẳng.
Ông ấy đang lục lại những tư liệu trong trí nhớ của mình để… kiểm nghiệm tác phẩm này!
Trên thế giới, có nhiều nhà thư pháp chuyên môn nghiên cứu "Tế Điệt Văn Cảo", ở đâu viết ngoáy, chỗ nào có sửa chữa, thậm chí hình dạng kiểu chữ ra sao, tất cả đều có tư liệu rõ ràng!
Viết "Tế Điệt Văn Cảo" không phải chỉ cần cầm bút viết từng nét hợp lại chỉnh tề là xong chuyện, đó là chuyện mà học sinh tiểu học làm.
Đối với các nhà thư pháp trên thế giới, điều họ theo đuổi là tái hiện một cách hoàn mỹ nguyên dạng của "Tế Điệt Văn Cảo", cho nên mới có nhiều người nghiên cứu như vậy, thông qua từng tung tích dấu vết để tái hiện lại bản gốc ban đầu.
Bây giờ, lão Kim nhìn chằm chằm phiên bản này, cảm thấy sự ý thức bản thân rơi vào mơ hồ.
Tất cả những mô tả về "Tế Điệt Văn Cảo" trong sách cổ mà ông biết đã hoàn toàn được phục hiện trên bản "Tế Điệt Văn Cảo" này.
"Trần Dịch thời Nguyên từng nói: chữ "Thôi" như núi Thái Sơn vững chãi, không như chữ "Tai" nhẹ như gợn mây, chữ "Hưởng" cuộn tròn như rồng ngủ đông… Hóa ra ý nghĩa là vậy sao?"
Lão Kim nhìn Chung Minh: "Cho tôi xem kĩ chút nữa được không?"
Chung Minh cười, đẩy bảng vẽ điện tử tới trước mặt lão Kim.
Hai tay của lão Kim hơi run rẩy, nhấn nút lưu vài lần, giống như sợ chỉ cần một chút bất cẩn sẽ làm mất bản "Tế Điệt Văn Cảo" này vậy.
Vừa coi vừa dùng ngón tay vẽ trên không trung, miệng đọc lẩm nhẩm.
"Thì ra là thế... thì ra chữ này viết như vậy!"
"Ngay cả chỗ xóa và sửa này, chỗ này xoá và sửa, thoạt nhìn cũng hoàn toàn tự nhiên!"
"Hoàn mỹ, hoàn mỹ..."
Lão Kim lẩm nhẩm trong miệng khiến đầu óc Châu Sâm mơ hồ.
Ý gì đây, những chữ này sửa nhiều quá trông khác gì cái tổ ong đâu, vậy mà khen là hoàn mỹ …
Đúng là người bình thường không thể nào hiểu được thế giới của nhà thư pháp…
Lão Kim đột nhiên đập bàn: "Tôi muốn mua bản điện tử "Tế Điệt Văn Cảo" này! Bao nhiêu tiền!"