Editor: Nguyetmai
Gương mặt lão Kim đầy vẻ kích động.
Trước đây, ông ấy có suy nghĩ sẽ hả hê nhìn Chung Minh lúng túng, đợi sau khi Chung Minh viết chữ xong ông sẽ chỉ ra những chỗ còn sơ sót, để anh biết lượng sức mình, thư pháp đặc biệt như "Tế Điệt Văn Cảo" không phải ai cũng có thể viết được.
Nhưng bây giờ, lão Kim không có suy nghĩ này nữa.
Ông ấy chỉ có một ý nghĩ là nhanh chóng lấy được bản viết điện tử kia đem về viết phỏng theo một trăm lần, không, một nghìn lần!
Mặc dù các nhà thư pháp trong thế giới này chưa từng thấy qua nhiều bản thư pháp gốc, nhưng họ đã xem qua các phiên bản không hoàn chỉnh của thư pháp gốc trong một số sách cổ nên vẫn có khả năng giám định và thưởng thức.
Nhìn bài "Tế Điệt Văn Cảo" này, thậm chí lão Kim có một ảo giác, cảm thấy đây chính là bản gốc!
Dù là Nhan Chân Khanh sống lại chắc cũng viết giống như vậy!
Đương nhiên, còn rất nhiều chi tiết cần phải từ từ kiểm chứng một cách cẩn thận tỉ mỉ hơn.
Cho nên, lão Kim mới hỏi Chung Minh bản thư pháp điện tử này bao nhiêu tiền mới chịu bán.
Chung Minh cười cười: "Bức thư pháp này tôi có thể tặng cho Hiệp hội Thư pháp, nhưng hy vọng Hiệp hội Thư pháp có thể giúp tôi một việc nhỏ, đợi sau khi game "Sương Khói Thủy Mặc" thật sự hoàn chỉnh, xin các vị làm giúp tôi một quảng cáo nhỏ."
Lão Kim sửng sốt, lập tức gật đầu: "Được thôi! Cái này dễ mà! Có điều, cậu chắc chắn muốn tặng bức thư pháp này cho Hiệp hội Thư pháp sao?"
Chung Minh gật đầu: "Thư pháp truyền thống thuộc về tất cả dân tộc Hoa Hạ và nghệ thuật toàn thế giới, để cho nhiều người thấy được bức "Tế Điệt Văn Cảo" này là niềm vinh hạnh của tôi, tặng cho Hiệp hội Thư pháp, giúp thư pháp có được sự phát triển vượt bậc hơn, cũng là một việc tốt nên làm. Được rồi, chúng tôi còn có việc, cần nhanh chóng về thành phố Minh An, xin phép đi trước."
"Haiz, chờ đã, cậu đưa tôi bản thư pháp điện tử này trước đi!" Lão Kim vội vàng nói.
Chung Minh cười cười: "Tôi gửi lên Weibo, ông tự lấy về nha."
...
Chung Minh tặng bản "Tế Điệt Văn Cảo" này cho Hiệp hội Thư pháp, chứ đâu có nói tặng luôn bản quyền này cho họ đâu.
Ý của Chung Minh là Hiệp hội Thư pháp có thể dùng bản này để giao lưu, học hỏi, có thể tùy ý sử dụng.
Nhưng nếu là một số công ty kinh doanh muốn sử dụng thì vẫn cần đến chỗ Chung Minh mua bản quyền.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bản thư pháp này không phải sáng tác của Chung Minh, nhờ có sự trợ giúp của quả thư pháp mới mô phỏng lại được bản gốc của Nhan Chân Khanh, viết thành bản điện tử.
Một lần nữa làm rạng danh "Tế Điệt Văn Cảo" là một chuyện tốt, nhưng nếu dựa vào nó để kiếm tiền thì không còn ý nghĩa gì nữa.
Giống như bài hát "Pacfic Rim" Chung Minh đã đăng lên, chỉ thu phí một đồng cho mọi người tải xuống, nhưng không bán bản quyền, xét cho cùng là giúp cho các tác phẩm này càng được nhiều người khắp mọi nơi biết đến, yêu thích, chứ không phải sao chép kiếm tiền.
Chung Minh gửi "Tế Điệt Văn Cảo" lên Weibo, chờ lão Kim tự lên tải về.
Sau khi gửi xong, Chung Minh đột nhiên phát hiện có vài "tin nhắn follow".
Cái gọi "tin nhắn follow" chính là chủ weibo mình follow gửi tin nhắn cho mình, đây là một loại khác so với tin nhắn thông thường. Dẫu sao thì weibo mà Chung Minh follow hầu hết đều là những người có tiếng tăm, không giống với tin nhắn riêng bình thường.
Chung Minh mở ra đọc, đó là Thang Doanh.
"Xin mạo muội làm phiền một chút, tôi là Thang Doanh, à có một chuyện muốn nhờ anh giúp, không biết thời gian gần đây anh có rảnh rỗi không? Xin cho tôi cách thức liên lạc để nói chuyện chi tiết."
Xem kĩ lại, xác nhận là Weibo của Thang Doanh.
"Kỳ lạ, cô ấy tìm mình có chuyện gì đây?"
Chung Minh vẫn đang khó hiểu.
Nói ra thì, Thang Doanh từng gián tiếp giúp Chung Minh không ít chuyện.
Cosplay của Hạ Nại Nhi, tuyên truyền "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng" và "Sổ tay sinh tồn của dân công sở", những chuyện này đều làm lợi cho Chung Minh.
Đương nhiên, Thang Doanh cosplay Hạ Nại Nhi hoặc livestream chơi game của Chung Minh là vì hiệu quả livestream của bản thân, nhưng dù nói như thế nào, cô cũng đã gián tiếp giúp Chung Minh được biết đến nhiều hơn.
Cho nên, Chung Minh gửi tài khoản Linking của mình đi.
Không bao lâu sau, có lời mời kết bạn gửi tới.
"Xin chào, bây giờ có tiện không? Mở cuộc gọi video được không?" Thang Doanh thẳng thắn hỏi.
Chung Minh trả lời: "Đợi buổi tối hoặc ngày mai đi, chiều nay tôi phải lên máy bay về thành phố Minh An."
Thang Doanh hỏi: "Anh hiện không ở thành phố Minh An à?"
Chung Minh: "Ừ, bay tới thành phố Quang Hoa có chút việc."
"… Anh đang ở đâu, tôi tới tìm anh."
...
Phía bên kia, lão Kim đi ra từ nhà ăn dành cho cán bộ nhân viên học viện nghệ thuật, vừa đi về nhà vừa mở đồng hồ tìm tới Weibo của Chung Minh.
Nhà của Kim Hi khá gần Học viện Nghệ thuật Quang Hoa, đi bộ vài phút là tới.
Đang cắm cúi đi, đột nhiên nghe có người gọi.
"Lão Kim! Lão Kim!"
Kim Hi ngẩng đầu lên nhìn, Đỗ Minh Hiến không biết đang đi công chuyện gì, hai người tình cờ gặp nhau trong khuôn viên trường.
Đỗ Minh Hiến nhìn thấy lão Kim có vẻ vội vã thì hỏi đùa: "Lão Kim, anh làm gì đi vội vàng vậy. Haiz, thí sinh tên Chung Minh kia đâu rồi? Ai bảo muốn tâm sự với cậu ta mà, hay là nói linh tinh quá người ta bỏ đi mất rồi?"
Lão Kim chẳng lấy gì làm vui vẻ trả lời: "Lải nhải cái rắm! Xém chút là mất mặt rồi! Bỏ đi, tôi không hơi sức đâu cãi với anh, tôi phải về nhà, có chuyện quan trọng!"
Đỗ Minh Hiến khó hiểu: "Lão Kim này, làm gì mà ra vẻ thần bí vậy, trúng số cũng chưa từng thấy anh sốt sắng đến vậy."
Lão Kim làm mới mấy lần liền, cuối cùng cũng thấy được bài "Tế Điệt Văn Cảo" trên Weibo.
Ông ấy nhanh chóng tải xuống, sau đó gửi cho hội trưởng Hiệp hội Thư pháp.
Chưa quá một phút, Tiền Thái Thụ - Hội trưởng Hiệp hội Thư pháp gọi điện thoại tới: ""Tế Điệt Văn Cảo"! Đây là tác phẩm của vị nào đây? Chắc không phải do anh viết chứ?"
Lão Kim trả lời: "Nếu là tôi viết thì tốt rồi! Nhắc đến chuyện này, tôi cảm thấy có chút không bình thường, gần đây có người mời tôi làm giám khảo cuộc thi ý tưởng game nghệ thuật của GGAC, tôi nghĩ thầm mình là một người viết thư pháp, đến đó coi như cưỡi ngựa xem hoa thôi, vậy mà…"
Lão Kim kể ngắn gọn lại toàn bộ chuyện về Chung Minh.
Ở đầu dây bên kia, Hội trưởng Tiền tức đến đấm ngực giậm chân thình thịch: "Một thiên tài về thư pháp như vậy, anh lại để cậu ấy chạy mất sao?"
Lão Kim sửng sốt: "Cái gì mà để người ta chạy mất? Chẳng lẽ ý anh là tôi phải trói cậu ấy lại rồi đưa tới Hiệp hội Thư pháp hay sao?"
Hội trưởng Tiền ngẫm nghĩ: "Cũng phải, không thể xem cậu ấy như một người trẻ tuổi thông thường, đây là nhân vật thiên tài nghìn năm hiếm gặp đó! Có thể viết "Tế Điệt Văn Cảo" đạt tới trình độ này đúng là không thể tưởng tượng được! Cậu ấy tên gì? Sống ở đâu anh biết không? Hôm nào đó tự tôi sẽ đến tận nơi thăm hỏi!"
Lão Kim: "… Tôi chưa hỏi!"
Hội trưởng Tiền tức quá buột miệng chửi: "Lão Kim anh là đồ vô dụng, không làm nên tích sự gì!"
Lão Kim cũng thực sự cạn lời: "Anh này hồ đồ rồi! Gặp mặt đã hỏi người ta sống ở đâu có hợp lý không! Có Weibo của cậu ấy đây, anh tự đi mà hỏi! Tôi đi viết lại "Tế Điệt Văn Cảo" đây, hừ."
...
Tại một quán cà phê nào đó, bên ngoài Học viện Nghệ thuật Quang Hoa.
Một mình Chung Minh đang uống cà phê.
Vé máy bay đặt hơn sáu giờ chiều, cứ lo ban giám khảo cuộc thi sẽ có vấn đề gì hỏi thêm nên anh đã đặt giờ bay khá muộn, ai ngờ mọi thứ đã nhanh chóng được giải quyết chỉ trong một buổi sáng.
Châu Sâm có vài người bạn học ở thành phố Quang Hoa nên ở lại, hẹn sẽ gặp Chung Minh tại sân bay.
Chung Minh lại có hẹn gặp Thang Doanh tại tiệm cà phê này.
Trước đây, Chung Minh thực sự không biết Thang Doanh sống ở thành phố Quang Hoa, hơn nữa hình như còn tốt nghiệp Học viện Nghệ thuật Quang Hoa.
Học chuyên ngành gì thì không biết, nhưng sau khi tốt nghiệp ngôi trường nổi tiếng này cô lại trở thành một streamer, cũng có thể coi là một nhân tài.