Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 223: Tôi có thể viết được!




Editor: Nguyetmai
Thảo nào lão Kim và Hội trưởng Tiền kích động đến vậy, bọn họ mới nhìn qua bản điện tử của món đồ này, chưa từng thấy đồ thật.
Trong chiến tranh, rất nhiều văn vật bị thất lạc, đa phần những văn vật được lưu truyền đến ngày nay đều nhờ vào bàn tay cất giữ của các nhà sưu tầm.
Đã là của nhà sưu tầm cá nhân, cơ hội mang ra triển lãm công khai chắc chắn càng ít hơn.
Người dẫn chương trình nói: "Vô cùng cảm ơn nhà sưu tầm là ông Lưu, cũng chính nhờ có sự hào phóng của ông mà mọi người có thể chiêm ngưỡng tác phẩm thư pháp quý giá này. Xin mọi người cho một tràng pháo tay cho ông Lưu vì đã mang cơ hội này đến với tất cả chúng ta! Nếu hôm nay các vị chưa thể ngắm thỏa thích cũng đừng buồn, bản "Tự thuật thiếp" của Thôi Thừa Lộc sẽ được triển lãm ở bảo tàng nghệ thuật này trong vòng một tháng, hoan nghênh mọi người tới xem!"
Tiếng vỗ tay vang lên, một người Hoa Hạ bên phía giám khảo mặc vest đứng dậy chào hỏi tất cả mọi người. Đây chắc hẳn là chủ nhân của bảo vật Tự Thuật Thiếp, ông Lưu.
Khán giả bên trong bắt đầu xếp hàng đến thưởng thức bức thư pháp theo sự chỉ dẫn của nhân viên. Một vài giám khảo thì tặng cúp cho người đoạt giải.
Y Y ôm cúp giải nhì chạy đến chỗ Chung Minh và Khương Uyển Na.
"Em được đó, đạt giải nhì thật rồi." Khương Uyển Na khen ngợi.
Y Y bĩu môi một cái: "Cái này có là gì, em cảm thấy em cố gắng thêm một chút nữa là có thể giành được giải nhất."
Chung Minh vui vẻ: "Có lý tưởng là chuyện tốt, nhưng không được kiêu căng, chỉ với trình độ của em, giành được giải nhì đã tốt rồi, còn phải tiếp tục cố gắng biết chưa?"
Y Y không vui: "Cái gì gọi là "Với trình độ này của em", trình độ của em thì làm sao! Quan trọng là, giải nhất thuộc về người Hoa Hạ thì thôi đi, đằng này lại thuộc về một người phương Tây, em không phục!"
Khương Uyển Na có chút ngạc nhiên: "Hả? Người phương Tây đoạt giải nhất?"
"Đúng vậy, chính là thằng ranh tóc vàng kia." Y Y chỉ về hướng bên kia.
Chung Minh và Khương Uyển Na nhìn về phía Y Y chỉ, nhìn thấy đứa nhỏ ôm một cái cúp lớn, trông khoảng mười ba mười bốn tuổi, lớn hơn so với Y Y, mái tóc màu vàng óng, đúng tiêu chuẩn của một cậu bé phương Tây.
Bảo sao Y Y không phục, bại dưới tay một người phương Tây trong cuộc thi đấu thư pháp, với tính cách của con bé, nó chắc chắn rất khó chịu.
Chung Minh cười cười: "Người ta là người phương Tây mà viết giỏi như vậy, chứng tỏ người ta đã rất chăm chỉ cố gắng, về sau em tiếp tục luyện tập thật nhiều, nhất định sẽ đạt giải nhất."
Y Y bặm miệng, rõ ràng vẫn không phục.
Khương Uyển Na nói: "Được rồi, chúng ta đi xem "Tự thuật thiếp" đi."
Mọi người đi theo hàng lần lượt tham quan "Tự thuật thiếp", lão Kim và Hội trưởng Tiền cũng đang chiêm ngưỡng.
Cậu bé đạt giải nhất hình như đi cùng bố, nhìn dáng vẻ của cậu, có vẻ vô cùng thích bức thư pháp này.
Bố cậu bé là một người phương Tây cao to, đi đến trước mặt ông Lưu, dùng tiếng Anh nói: "Chào anh Lưu, tên tôi là Macmillan. Bức thư pháp này đáng giá bao nhiêu? Tôi mua."
Ông Lưu sửng sốt, dùng tiếng Anh đáp: "Đây là tác phẩm sưu tập riêng, không bán."
Bố đứa bé nói tiếp: "Mười triệu nhé."
Ông Lưu sửng sốt.
Muốn mua thật ư?
Lão Kim bên cạnh nghe thấy liền nhíu mày.
Có ý gì? Người phương Tây này muốn mua "Tự thuật thiếp"?
Ông Lưu không nói, Macmillan lại ra giá: "Mười lăm triệu, hoặc là, anh hãy ra giá đi, tôi sẽ cân nhắc, con trai tôi vô cùng thích tác phẩm này."
Lần này ông Lưu thực sự hơi dao động.
Ông quả thực say mê sưu tầm cổ vật, nhưng chỉ cần ra giá cao, ông vẫn sẽ suy nghĩ.
"Tự thuật thiếp" này đúng là đồ cổ, nhưng không được tính là quá cổ, chẳng qua là một tác phẩm mô phỏng trước chiến tranh. Nếu dựa theo giá trị ở các cuộc đấu giá thông thường mà nói, "Tự thuật thiếp" có giá xấp xỉ tám, chín triệu tệ. Nghĩ đến địa vị của Thôi Thừa Lộc, cùng với "Tự thuật thiếp" do ông ấy viết có một vài giá trị thư pháp đặc biệt, cái giá mười lăm triệu đã là rất xứng đáng.
Nhưng người phương Tây này còn tỏ ý có thể chấp nhận giá cao hơn nữa?
Đúng là đại gia mà!
Ông Lưu hiểu rất rõ giá trị của bức thư pháp này, nếu như bản "Tự thuật thiếp" thật được lưu truyền đến nay, thì đó là bảo vật vô giá, bán được mấy trăm triệu cũng không có gì kỳ lạ. Nếu là tác phẩm mô phỏng có trình độ cao của một nhà thư pháp cổ đại, vậy bán được vài chục triệu, lên đến cả trăm triệu cũng không lạ. Nhưng đây chỉ là tác phẩm thư pháp tiền chiến, tuy quý hiếm nhưng còn lâu mới đạt đến giá trị đó.
Nếu thật sự có thể bán được hai chục triệu trở lên, ông Lưu cũng sẽ động lòng.
Lão Kim ở bên cạnh không vui: "Anh hiểu thư pháp sao? Đây là kết tinh nghệ thuật của người Hoa Hạ, không thể dùng tiền để đo đạc!"
Lão Kim nói tiếng Trung, nhưng Macmillan cười cười, rõ ràng là nghe hiểu.
Sau đó Macmillan trả lời bằng thứ tiếng Trung vô cùng thuần thục, nhưng khẩu âm hơi lơ lớ: "Đây là kết tinh nghệ thuật của người Hoa Hạ? Không không không, nó là đồ vật của riêng anh Lưu. Hơn nữa, anh nói tôi không hiểu thư pháp đúng là buồn cười, con trai tôi vừa đạt giải nhất cuộc thi này đấy thôi."
Lão Kim sửng sốt, đúng thật, con trai của người đàn ông phương Tây này, chính là cậu bé tóc vàng đạt giải nhất.
Macmillan còn nói thêm: "Nếu anh cảm thấy món đồ này vô giá, có thể ra giá cao hơn giá của tôi để mua, sau đó tặng cho Bảo tàng Mỹ thuật thành phố Minh An, tôi tin ngài giám đốc sẽ vô cùng cảm kích sự hào phóng của anh."
"Anh!" Khuôn mặt lão Kim đỏ bừng, nói gì nghe tức anh ách vậy!
Hội trưởng Tiền cũng bước tới giải thích: "Anh này, không biết anh có hiểu giá trị của bức thư pháp này không? "Tự thuật thiếp" của Hoài Tố được xưng là Thiên hạ đệ nhất thảo thư, nhưng nguyên tác rốt cuộc có phong thái như thế nào đã không thể kiểm chứng được, nói cách khác, bản viết này chính là tác phẩm gần sát nhất với "Tự thuật thiếp" hiện có trên thế giới. Anh Kim nói đúng, giá trị của bức thư pháp này không thể dùng tiền để đo đạc."
Nét mặt Macmillan nghiêm nghị, gật đầu nói: "Thì ra là thế, cảm ơn anh đã giải thích."
Lão Kim thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói người đàn ông này còn biết lý lẽ.
Kết quả Macmillan quay đầu nói với ông Lưu: "Vậy thì, hai mươi triệu, thêm năm triệu vì giá trị nghệ thuật của nó."
"Ông…" Lão Kim tức không chịu được, nói đến thế mà gã da trắng này còn cố ra giá!
Lần này ông Lưu thật sự bị dao động, hơn nữa nhìn ý của người phương Tây này, nếu ra giá thêm bốn, năm trăm vạn nữa vẫn được!
"Anh Lưu, chữ này không thể bán!" Lão Kim cau mày nói, "Đồ vật của người Hoa Hạ, bán cho người của mình tôi không có ý kiến, tuyệt đối không được bán cho người nước ngoài!"
Macmillan khinh thường mỉm cười: "Anh này, anh có tư cách gì yêu cầu anh Lưu không được bán tác phẩm này?"
Lão Kim nói: "Tôi là hội viên Hiệp hội Thư pháp, được chưa?"
Macmillan cười cười: "Ok, ok. Có điều qua việc này tôi càng cảm nhận rõ sự vô dụng của Hiệp hội Thư pháp các anh hơn. Nếu thực sự có tài, bây giờ tôi đã ra giá mua tác phẩm của các anh, chứ không phải đứng đây tranh luận với các anh về giá cả của "Tự thuật thiếp"."
Hội trưởng Tiền kéo lão Kim, khẽ lắc đầu, ý bảo bỏ qua đi.
Không còn cách nào, tuy ông và lão Kim đều vô cùng thích bức thư pháp này, nhưng đúng là không còn cách nào khác. Hiện tại bản viết này là tài sản riêng, nếu ông Lưu thực sự muốn bán, hai người họ có lý do gì để ngăn cản?
Lão Kim tức giận quá chừng, không phải ông có thành kiến với người phương Tây, vấn đề là, Macmillan hiển nhiên không có thành tựu gì về phương diện nghệ thuật thư pháp, chẳng qua vì con trai ông ta học thư pháp nên mới muốn mua.
Nhưng bảo vật này, nói trắng ra chỉ là một trang giấy, nếu đặt trong Hiệp hội Thư pháp, hoặc bảo tàng nghệ thuật, hay thậm chí là trong tay ông Lưu, chắc chắn đều được bảo quản thích đáng.
Nhưng Macmillan quan tâm nó được bao nhiêu? Thật sự không dám chắc. Cũng có thể không thích thú được bao lâu, nhìn chán rồi sẽ đem đi đấu giá.
Nói cách khác, lão Kim không muốn tác phẩm này rơi vào tay người ngoài ngành mà phí hoài.
Macmillan nhìn ông Lưu: "Thế nào, anh Lưu, hai chục triệu được chứ?"
Ông Lưu chần chừ nói: "Tác phẩm này sắp tới sẽ được triển lãm ở bảo tàng, hay là sau đó chúng ta bàn lại …"
Sắc mặt lão Kim thoáng sầm lại: "Anh Lưu! Anh thật sự muốn bán cho người nước ngoài?"
Macmillan cười nói: "Không muốn bán, vậy cũng được, không bằng mời vị này của Hiệp hội Thư pháp viết một bức bằng trình độ này, vậy là vẹn cả đôi đường."
Lão Kim á khẩu.
Nếu ông có thể viết ra, còn ở đây nói nhảm sao?
Tiếng tranh cãi bên này không lớn, nhưng vẫn dẫn đến một vài xáo trộn. Giám đốc bảo tàng đi tới, nói với lão Kim: "Anh Kim, tình cảm của anh đối với thư pháp, tôi hiểu. Nhưng đây là giao dịch cá nhân…"
Thực ra, nếu lão Kim không biết chuyện này, thì cũng thôi đi. Nhưng nếu bán một tác phẩm trân quý như vậy cho một người nước ngoài không hiểu chút gì về thư pháp trước mặt ông, điều này khiến ông không cam tâm.
Chung Minh lắng tai nghe tình huống bên này.
Ý gì đây, trông có vẻ Macmillan muốn mua bức thư pháp này?
Có thể nhìn ra lão Kim vô cùng không vui. Thực ra có thể hiểu được điều này, tuy sau chiến tranh khái niệm quốc gia đã biến mất, nhưng người Hoa Hạ và văn hóa Hoa Hạ vẫn là một thể không thể tách rời. Lão Kim đương nhiên không hy vọng tác phẩm này rơi vào tay một người nước ngoài, huống chi là một người không hiểu gì về thư pháp!
Một tác phẩm, nhất định phải ở trong tay người thực sự thích nó, mới có thể phát huy được giá trị cao nhất.
Thậm chí Chung Minh cảm thấy, phiên bản "Tự Thuật Thiếp" này cần được Hiệp hội Thư pháp bảo tồn, hoặc là đặt trong tủ trưng bày, cho tất cả người Hoa Hạ cùng chiêm ngưỡng.
Nhưng Chung Minh hiểu rất rõ, đây là giao dịch cá nhân, muốn mang bức thư pháp này về, phải bỏ ra số tiền cao hơn Macmillan.
Nhưng vấn đề là, Macmillan ra giá hai chục triệu.
Đừng nói bây giờ Chung Minh không có số tiền này, cho dù có, cũng sẽ không thể bỏ ra mua được, không thể coi tiền như rác, làm lợi cho ông Lưu.
Chung Minh đã nhìn ra, tuy ông Lưu là một người Hoa Hạ, nhưng rõ ràng là một kẻ chuyên buôn bán đồ cổ. Lúc trước nói không chừng là vì nguyên nhân nào đó mới tình cờ có được bức thư pháp này, nói là mình bảo tồn, thực tế đối phương ra giá cao một chút đã định bán đi rồi.
Nhưng vấn đề là Macmillan là hạng người gì? Mua tác phẩm này xong liệu có đối xử tử tế với nó không?
Nhìn bên này đã sắp nói chuyện xong, xem ý của ông Lưu, hẳn là muốn bán.
Nếu bán thật, thì rất khó lấy lại từ tay Macmillan.
Chung Minh bước đến gần nơi cuộc thỏa thuận diễn ra, thở dài: "Chậc, tác phẩm này mà có người bằng lòng chi hai chục triệu tệ, đúng là giàu mà ngu, có tiền cũng không mua được văn hóa, không mua được tri thức."
Macmillan nghe hiểu tiếng Trung, khuôn mặt thoáng sầm lại.
Những lời này rõ ràng đang châm chọc ông ta!
Macmillan lạnh lùng nói: "Kỳ lạ, tôi bỏ tiền ra mua một thứ mình thích, vì sao lại có nhiều người muốn ngăn cản đến vậy? Các người lúc thì nói bức thư pháp này giá trị cao, lúc lại bảo không đáng hai chục triệu, xin các người đó, muốn tới quấy rối, chí ít hãy thống nhất cách nói trước đi đã."
Lão Kim và Hội trưởng Tiền cũng sửng sốt, không biết dụng ý của Chung Minh là gì.
Chung Minh cười cười: "Anh Macmillan, con người tôi khá là thẳng tính, thật ngại quá. Có điều tôi nghe ý của anh trước đó, mua tác phẩm này là vì con trai của anh hả?"
Macmillan gật đầu: "Đúng thế, con tôi cực kì thích bức thư pháp này, chỉ cần tác phẩm này có thể nâng cao trình độ thư pháp của nó, tôi đồng ý chi tiền."
"Ồ, ra là vậy. Macmillan, anh thương con trai mình tôi hoàn toàn có thể hiểu, nhưng trong mắt tôi, thực ra tác phẩm này có rất nhiều vấn đề, tuy nói đây là tác phẩm của bậc thầy Thôi Thừa Lộc, nhưng nó được thực hiện khi Thôi tiên sinh còn trẻ. Khi ấy trình độ của ông vẫn chưa đạt đến độ thuần thục như sau này, "Tự thuật thiếp" được viết ra trong bối cảnh như thế, tất nhiên giá trị nghệ thuật kém hơn rất nhiều."
Ông Lưu nghe không nổi nữa, có ý gì, muốn hạ thấp món đồ mà ông sưu tầm hả?
"Nói bậy bạ, cái gì mà lúc trẻ với già, có quan trọng không? Cậu ở đây nói một thôi một hồi, có thể kể ra những tác phẩm về sau của Thôi Thừa Lộc không?" Ông Lưu cau mày, "Đây chính là phiên bản sát nhất với "Tự thuật thiếp" gốc, cậu nói trình độ của nó thấp, hay là cậu cũng viết một bức luôn đi? Nếu cậu viết đẹp hơn bức này, tôi sẽ không bán nữa mà tặng cho Bảo tàng Nghệ thuật thành phố Minh An luôn!"
Chung Minh vội vàng nói: "Đừng, vẫn nên tặng cho Hiệp hội Thư pháp thì hơn."
Ông Lưu tức đến bật cười: "Cậu… cậu nằm mơ hả?"
Macmillan cũng nhíu mày, nói với giám đốc bảo tàng: "Một kẻ gây sự vô lý, ông có thể đuổi người nói không biết ngượng này ra ngoài không?"
Chung Minh cười cười: "Nếu tôi thật sự có gan viết, anh Lưu, anh thật sự dám tặng không?"
Ông Lưu quay mặt đi.
Lão Kim lộ vẻ vui mừng, vội vàng ngăn giám đốc bảo tàng lại: "Đừng đuổi cậu ta ra ngoài, tôi đảm bảo là cậu ta viết được! Mau, mau đi chuẩn bị giấy mực!"
Giám đốc bảo tàng nhìn Macmillan, lại nhìn lão Kim.
Ông giám đốc có quen biết với lão Kim, giờ lão Kim lên tiếng, đương nhiên không thể đuổi Chung Minh ra ngoài.
Macmillan cười lạnh: "Ok, vậy cho cậu ta viết, tôi muốn xem cậu ta viết như thế nào. Nếu người phương Đông này không ngại bêu xấu trước mấy trăm người, tôi cũng rất vui được chứng kiến."
Lão Kim lôi Chung Minh ra khỏi đám đông, bước nhanh tới một cái bàn trống ở gần đó.
Lúc trước để tổ chức cuộc thi nên bảo tàng đã chuẩn bị không ít bút, mực, nghiên và chặn giấy, giờ ngược lại không cần chuẩn bị nữa.
Duy chỉ có giấy là hơi phiền phức, "Tự thuật thiếp" dài mấy mét, cần một cuộn giấy dài đúng chuyên môn để viết, bảo tàng nghệ thuật cũng có, nhân viên nhanh chóng mang tới.
Lão Kim khẽ hỏi: "Cậu chắc chắn có thể viết chứ? Nắm chắc bao nhiêu phần?"
Chung Minh không nói gì, chỉ nhấc bút lên rồi chấm vào mực.
Sau đó, nét bút như gió tung hoành trên trang giấy, những con chữ nhanh chóng thành hình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.