Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 224: Thiên hạ đệ nhất thảo thư




Editor: Nguyetmai
"Hoài tố gia trường sa, ấu nhi sự phật, kinh thiền chi hạ…"
Chung Minh viết cực nhanh, thậm chí lão Kim còn chưa kịp phản ứng, Chung Minh đã viết được hai hàng chữ!
Những chữ này cơ bản được viết liền một mạch, mỗi hàng chỉ có năm, sáu chữ, đợi đến lúc viết đến hàng thứ tư, nét mực đã dần nhạt đi rõ ràng, nhưng Chung Minh dường như vẫn chưa thấy đủ, viết tiếp đến chữ "đam"trong hàng thứ sáu "Toại đam cấp trượng tích", gần như sắp không nhận ra màu mực nữa, lúc này Chung Minh mới chấm mực lần thứ hai, tiếp tục múa bút như bay.
Hội trưởng Tiền, giám đốc bảo tàng, Macmillan, Y Y và cả Khương Uyển Na đều chăm chú xem.
Nhìn Chung Minh viết nhanh như vậy, Macmillan bật cười giễu cợt theo bản năng.
Ông hiểu tiếng Trung, đọc được chữ Hán, vô thức cảm thấy, đây là đang viết bừa!
Nhưng quay đầu nhìn "Tự thuật thiếp" bên trong tủ kính, Macmillan liền ngây ra.
Rất giống! Giống vô cùng!
Nhìn kĩ có một chút khác biệt rất nhỏ, nhưng chí ít điều này cho thấy không phải Chung Minh đang viết bừa, mà anh đang viết rất chăm chú!
Hội trưởng Tiền, lão Kim và giám đốc đều hiểu thư pháp, nhìn Chung Minh đặt bút, cũng biết anh thật sự có bản lĩnh!
Nhất là lão Kim, gần như nhìn chằm chằm từng chữ, mấy người bọn họ cực kì yêu thích thư pháp, cơ bản có thể nhớ hết "Tự thuật thiếp" từ đầu đến cuối, mỗi một chữ Chung Minh viết ông đều kiểm chứng trong lòng.
"Tích hữu tuế thì, giang lĩnh chi gian, kỳ danh đại trứ…"
"Tích trương húc chi tác dã, thì nhân vị chi trương điên, kim hoài tố chi vi dã, dư thực vị chi cuồng tăng. Dĩ cuồng kế điên, thùy viết bất khả…"
Thậm chí không nhịn được muốn vỗ tay tán dương, viết quá siêu luôn!
"Tự thuật thiếp", là thiên hạ đệ nhất thảo thư, hơn nữa còn được viết theo lối cuồng thảo. Thư pháp có rất nhiều thể chữ, chỉ có người nghiên cứu mới có thể phân biệt được, người bình thường nhìn chỉ thấy chữ như gà bới, căn bản xem không hiểu.
Có điều trong mắt người hiểu thư pháp, những con chữ "như gà bới" này, lại đầy ắp giá trị nghệ thuật, vô cùng quý giá!
Rất nhanh, Chung Minh viết từ đầu bàn bên này sang đầu bàn bên kia. Lão Kim vội vàng tới bên phải Chung Minh, cẩn thận trải cuộn giấy ra bằng hai tay. Chung Minh tiếp tục viết tiếp xuống dưới.
Lão Kim nhân cơ hội này xem cho sướng mắt.
Rất nhanh sau đó, Chung Minh lại viết xong một đoạn, lúc này Hội trưởng Tiền đứng cạnh lão Kim, cũng bắt chước lấy tay giữ giấy, nhân tiện nhìn gần cho đã!
Khán giả đều ngây người, cảnh tượng này chưa ai từng chứng kiến!
Hai nhà thư pháp của Hiệu hội Thư pháp đang giữ giấy cho Chung Minh, hơn nữa trên mặt cứ như quỷ chết đói là sao?
Ngay cả giám đốc bảo tàng và ông Lưu cũng xem đến ngây người.
Nhất là ông Lưu, ông cất giữ "Tự thuật thiếp" của Thôi Thừa Lộc một thời gian dài, đã ngắm nghía rất nhiều lần, giờ thấy Chung Minh viết nó, thực sự rất giống với phiên bản của Thôi Thừa Lộc!
Về việc phiên bản nào đẹp hơn? Điều này không nói được, cần chuyên gia kiểm định.
Chung Minh viết rất nhanh, cả bài hơn sáu trăm chữ, đã viết hết một cuộn giấy rất dài.
Không phải vì muốn nhanh mà viết nhanh, điều quan trọng là "Tự thuật thiếp" theo thể cuồng thảo, lúc Hoài Tố viết bài này, cũng vô cùng có cảm hứng, viết ra dưới sự thúc giục của linh cảm. Nếu chỉ nói về mặt lịch sử, "Thảo thánh" là Trương Húc, nhưng danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất thảo thư" lại thuộc về "Tự thuật thiếp" của Hoài Tố, có thể thấy đây là thành quả của một phút xuất thần sáng chói.
Muốn lột tả rõ hơn cảm xúc của tác phẩm, thì càng phải viết thật nhanh. Rất nhiều chữ trong "Tự thuật thiếp" của Hoài Tố được viết khi nét mực gần cạn, cũng bởi viết quá nhanh, không muốn dừng bút chấm mực.
Để có thể tái hiện cảm giác này khi viết, cũng đòi hỏi kỹ năng rất cao, mực không được quá đậm, phải vừa đủ, nếu không sẽ làm xuất hiện nhiều phi bạch*, mà tốc độ cũng không đẩy nhanh được; nhưng mực cũng không được quá ít, một khi gãy chữ sẽ làm ảnh hưởng đến kết cấu của cả bài.
(*) Phi bạch: tên gọi một kiểu viết trong thư pháp, tận dụng khi mực nhiều viết thật nhanh những nét uốn lượn bay bướm.
Chung Minh bỏ bút xuống, thở phào một cái.
Mệt, mệt thật!
Cả một bài thơ hơn mấy trăm chữ viết liền một mạch, lúc viết không được ngừng, hơn nữa thể chữ thảo thư rất nghiêm khắc, vì từng nét đều không thể qua loa, góc độ đưa nét móc, cao thấp, độ gập cũng không thể vượt quá quy định, nếu không không thể lột tả được nét đặc trưng của lối viết này, cũng mất đi tác dụng cơ bản nhất của việc sao chép, sẽ thành ra viết hỏng.
Hiển nhiên, Hội trưởng Tiền cùng lão Kim đều hiểu rõ điều này, sắc mặt hai người kích động nhìn từ đầu đến cuối bức thư pháp.
Bọn họ muốn ngắm thử, bản viết của Chung Minh và của Thôi Thừa Lộc, rốt cuộc có điểm nào không giống!
Nếu là người ngoài ngành ngắm hai bài viết này, sẽ cảm thấy cực kì giống, nhưng Hội trưởng Tiền và lão Kim là nhà thư pháp chuyên nghiệp nên góc nhìn khác biệt rất lớn!
Bản "Tự thuật thiếp" của Thôi Thừa Lộc, tuy theo nguyên tác của Hoài Tố, nhưng chủ yếu vẫn chỉ giống ý mà không giống hình, rất nhiều chỗ thêm vào theo thói quen và cách lý giải cá nhân. Dù sao, Thôi Thừa Lộc là bậc thầy thư pháp, viết lại "Tự thuật thiếp" là để nâng cao trình độ của mình chứ không đơn giản chỉ viết lại cho giống.
Cho nên có rất nhiều phần bên trong "Tự thuật thiếp" của Thôi Thừa Lộc và bản gốc không giống nhau.
Hội trưởng Tiền cầm "Tự thuật thiếp" của Chung Minh, kích động nghiệm chứng từng chi tiết với những mô tả về nguyên tác được ghi chép trong sách cổ.
"Theo sách xưa, chữ viết của nhà thư pháp Hoài Tố là lấy tròn phá vuông, biến vuông thành tròn, tạo nên một cảm giác mới mẻ, một số chữ không có viền bao gần như được viết thành hình tròn, nhưng vẫn không hoàn toàn rời thể vuông vốn có, trong tròn có vuông, trong vuông có tròn, vuông tròn tương hợp… Vừa phá vừa xây, vừa thưa vừa dày, biến thể rất lớn, muôn hình vạn trạng… thì ra là thế, ra là thế…"
Hội trưởng Tiền và lão Kim nhìn mà ngẩn ngơ, khuôn mặt khó nén vẻ kích động!
Ông Lưu thấy cảnh này, hoàn toàn bối rối.
Thế này là sao?
Chàng trai trẻ tuổi này là thần thánh phương nào, mà dám viết "Tự thuật thiếp" của Hoài Tố?
M* kiếp nó là một bản cuồng thảo đấy! Là thiên hạ đệ nhất thảo thư từ xưa đến nay! Đâu phải thứ ai cũng có thể viết?
Hơn nữa nhìn vẻ mặt của Hội trưởng Tiền và lão Kim, có thể thấy bức thư pháp vừa viết ra chất lượng rất tốt! Thậm chí có thể nói là tuyệt hảo!
Ông nhìn về phía giám đốc bảo tàng với vẻ hơi khó tin: "Chuyện này…"
Ông Lưu thấy hơi khó tin, tuy ông biết Hội trưởng Tiền và lão Kim đều là nhà thư pháp có tiếng, là người có mặt mũi, không đời nào diễn kịch hại ông, nhưng trong lòng vẫn không tin, đành xin giám đốc bảo tàng trợ giúp.
Giám đốc cũng là chuyên gia trong mảng sưu tầm văn vật và nghệ thuật, tuy khả năng viết chưa chắc đã tốt, nhưng cơ bản cũng có năng lực thưởng thức và hiểu biết về cổ vật, trình độ cao hơn nhiều so với người thường.
"Bức này… Trình độ cao hơn thật…"
Giám đốc cũng không dám tin, so với "Tự thuật thiếp" của Thôi Thừa Lộc, rõ ràng Chung Minh viết còn tốt hơn!
Hay có thể nói là, tự nhiên hơn, gần sát hơn với bản "Tự thuật thiếp" gốc trong tưởng tượng hơn!
Chung Minh nói với ông Lưu: "Tôi đã viết "Tự thuật thiếp", hy vọng anh có thể hết lòng tuân thủ lời hứa, đưa tác phẩm của Thôi Thừa Lộc cho hội thư pháp bảo quản. Ít nhất đừng coi nó là thứ để mua bán, môn nghệ thuật này, tuy thuộc về toàn nhân loại, nhưng khởi nguồn hẳn là thuộc về dân tộc Hoa Hạ. Thân sơ có khác biệt."
Sắc mặt ông Lưu trắng bệch, lui về phía sau mấy bước, thừa dịp tất cả mọi người đang vây xem tác phẩm, nhìn về phía Macmillan: "Anh Macmillan… Giao dịch của chúng ta…"
Sự chú ý của Macmillan đều bị bản viết của Chung Minh hấp dẫn. Nghe ông Lưu nói, ông ta lắc đầu: "Anh Lưu, không giao dịch nữa. Nếu giá trị nghệ thuật của bức này không phải là cao nhất, thì nó chỉ là một văn vật bình thường mà thôi, tôi không cần phải mua nó cho con trai tôi học làm gì."
Ngay cả con trai của Macmillan cũng hoàn toàn không chú ý đến bức của Thôi Thừa Lộc phía trên nữa, ngược lại vòng quanh xem bản viết của Chung Minh cùng người khác!
Ông Lưu không nói được câu nào. Trước đó ông ta vừa là tiêu điểm trong mắt mọi người, thoáng chốc mọi người đã không còn quan tâm đến ông ta nữa!
Chung Minh nhìn phản ứng của ông ta, chỉ thấy buồn cười.
Ông Lưu tỏ ra mình là một người sưu tầm vô cùng yêu thích cổ vật Hoa Hạ, nhưng nói trắng ra, ông chỉ là một nhà sưu tầm kiêm con buôn cổ vật, vừa nghe nói người khác ra giá cao đã muốn bán đi. Sự yêu thích của ông ta với đồ cổ cũng chỉ là nói miệng, là vẻ bề ngoài, trên thực tế lợi ích vẫn là thứ được ưu tiên hơn!
Ông ta cũng không phải là người đời sau của bậc thầy Thôi Thừa Lộc, có được tác phẩm này chưa chắc là do cơ duyên tình cờ, có khi đây chỉ là vật ông mua được với giá thấp.
Hiện tại đã xuất hiện bản mô phỏng "Tự thuật thiếp" đẹp và giống hơn, nên bản của Thôi Thừa Lộc chỉ đơn thuần là văn vật có giá trị sưu tầm, đương nhiên giá cả của nó sẽ giảm nhiều.
Macmillan đi đến trước mặt Chung Minh: "Không ngờ cậu thật sự là nhà thư pháp, tôi không nghĩ lại có nhà thư pháp trẻ như vậy, tôi rất thích tác phẩm này, ra giá đi."
Chung Minh lắc đầu: "Bức này tôi không bán, tôi sẽ tặng cho Hiệp hội Thư pháp."
Macmillan sửng sốt: "Hay là, cậu viết cho tôi thêm một bức nữa…"
Chung Minh mỉm cười: "Anh Macmillan, có thể anh thực sự rất giàu, nhưng tiền không phải thứ đáng quý duy nhất trên thế giới này. Thư pháp là nghệ thuật, có những thứ, không thể dùng tiền để đánh giá, hy vọng anh không bị tiền che mờ mắt, mất đi niềm tôn kính với nghệ thuật."
Lão Kim nghe lời này của Chung Minh liền kích động: "Cậu nói thật chứ? Tặng cho hội thật sao?"
Chung Minh gật đầu: "Đương nhiên, tôi lừa anh làm gì. Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi ăn cơm trước…"
"Đừng đừng đừng, sao có thể để cậu đi được? Hôm nay cậu có hẹn với ai cũng mặc, tôi phải mời cậu ăn cơm! Nếu không bỏ hẹn được thì mời người đó đi cùng chúng ta luôn!" Lão Kim không nói nữa, nắm lấy tay Chung Minh, ép anh đi theo mình.
Bên kia, Hội trưởng Tiền đang cẩn thận cầm "Tự thuật thiếp" lên, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Buổi trưa, lão Kim kéo Chung Minh, Khương Uyển Na và Y Y đi ăn một chầu.
Lúc đầu ông muốn gọi vài người bạn trong Hiệp hội Thư pháp đến cùng nói chuyện, nhưng Chung Minh hơi ngại nên thôi.
Lão Kim rất vui, trên bàn cơm còn vỗ ngực cam đoan, về sau Y Y học thư pháp không cần đi tìm chuyên gia nào khác nữa, tới nhà ông sẽ dạy cho thành tài thì thôi.
Lần này Chung Minh cho Hiệp hội Thư pháp một ân huệ lớn, bức "Tự thuật thiếp" với trình độ đó quả là một bảo vật vô giá.
Chung Minh không có ý định bán mà giao nó cho Hiệp hội Thư pháp, để nó có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Anh là nhà sản xuất game mà, sau này lo gì thiếu tiền?
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã hết Tết.
Tết âm lịch ở thế giới này và kiếp trước không quá giống nhau, cái gọi là "không khí Tết" ít hơn một chút, có điều trải qua rồi cũng thấy không tệ.
Đã không còn phong tục thăm hỏi người thân, bạn bè ở kiếp trước, nhưng bầu không khí Tết vẫn còn đó.
Ra ngoài đi dạo, mua đồ, có thể thấy các nơi đồng loạt cho ra chương trình khuyến mãi, giảm giá. Rất nhiều nhân viên phục vụ của trung tâm thương mại mặc bộ đồ truyền thống Hoa Hạ, khắp nơi dán câu đối Tết, quang cảnh vô cùng tươi vui.
Phần lớn các trò chơi cũng tặng quà, tặng trang bị, ưu đãi đặc biệt nhân dịp Tết âm lịch.
Có lẽ ở thế giới này, Tết âm lịch giống một ngày lễ thông thường hơn một dịp đoàn tụ thiêng liêng, nhưng như vậy cũng không có gì không tốt.
Qua Tết, nhóm nhân viên mới được tuyển lần lượt đi làm, công việc của studio cũng chính thức đi vào quỹ đạo.
Chung Minh cố ý bọc hai mươi mấy cái lì xì, bên trong có từ ba trăm đến năm trăm tệ tiền mặt.
Tiền không nhiều, nhưng coi như lì xì nhân ngày đầu tiên làm việc, cũng là cầu mong may mắn, năm mới, hy vọng studio Vi Quang phát triển không ngừng, làm ăn phát đạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.