Editor: Nguyetmai
Chung Minh cũng không quá để ý đến vẻ mặt của các nhân viên. Có lẽ rất nhiều người khi mới nghe ý tưởng thiết kế sẽ chưa hiểu ngay, thậm chí những người chuyên nghiệp cũng không coi trọng ý tưởng này.
Tại sao không coi trọng?
Bởi vì game này gần như đảo lộn hoàn toàn rất nhiều nhận thức cơ bản về game truyền thống!
Điểm đơn giản nhất, một bài học đẫm máu được tìm ra qua rất nhiều game chính là hệ thống của game không thể quá phức tạp, phải biến phức tạp trở thành đơn giản.
Người có thể làm cho cách chơi phức tạp trở nên đơn giản mới là cao thủ.
Bởi vì phần lớn người chơi chơi game, chính vì muốn giải trí. Nếu như cách chơi phức tạp, đồng nghĩa với việc thời gian học cách chơi sẽ tăng lên, và nhất định sẽ làm cho người chơi cảm thấy bức bối.
Tôi chơi game, là để vui vẻ, kết quả bạn lại muốn tôi phải học, mất đến mười phút để học cách chơi cảm giác còn căng não hơn đi học nữa??
Cho nên, những loại game có cách chơi phức tạp thường sẽ làm cho rất nhiều người chơi bỏ cuộc. Đây cũng là lý do cho việc rất nhiều nhà sản xuất vô cùng tôn sùng quan điểm "biến khó thành dễ", cố gắng hết sức từ từ đưa ra tính năng mới, từ từ dẫn dắt, là vì muốn giảm những thứ mà người chơi phải học xuống ít nhất có thể.
Cứ triển khai dần dần, đầu tiên phải để người chơi biết được cách chơi trọng tâm và cảm nhận niềm vui chủ yếu của game là gì. Cách chơi chính đơn giản làm cho mọi người chơi không biết mệt, mười phút sau, khi người chơi đã dần quen tay, sẽ lại mở ra một cách chơi mới, cứ như vậy tiến hành theo thứ tự, mới có thể giữ được sự kiên trì của mọi người, lại làm cho họ có được niềm vui lớn nhất, như vậy mới có thể giữ chân nhiều người ở lại với game.
Nhưng "Thái Ngô hội quyển" không như vậy. Game này, hầu như đã đưa hết tất cả những cách chơi mong muốn vào trong game ngay từ đầu.
Ngoại trừ điều đó, "Thái Ngô hội quyển" còn có rất nhiều thiết kế gây đảo lộn nhận thức về game truyền thống, có lẽ sẽ làm cho nhiều người cảm thấy hoang mang, đây là cái gì?
Chỉ đến khi vào game mới phát hiện, móa nó, thì ra game còn có thể làm như vậy?
Ví dụ như hệ thống chiến đấu cốt lõi nhất có rất nhiều cài đặt phức tạp như nội công, ngoại công, vận công, tâm pháp, ngũ hành tương khắc, chân khí, xuất chiêu, bộ vị bị thương, tu luyện chính phái, tu luyện tà phái v.v.., đừng nói là lần đầu tiên chơi, cho dù là người đã chơi một giờ đồng hồ cũng còn chưa hiểu hết những nội dung này là gì.
Nhưng sau khi đã nghiên cứu một ngày, chắc chắn sẽ thấy hệ thống chiến đấu này nhất định là do thiên tài nghĩ ra.
Thật ra, ngay ở kiếp trước của Chung Minh, game "Thái Ngô hội quyển" này đã vả mặt của rất nhiều người.
Nhất là những công ty sản xuất game trong nước, và những người tự xưng là có thâm niên trong nghề sản xuất game!
Trước khi "Thái Ngô hội quyển" được ra mắt, có rất nhiều game lớn do các công ty đứng đầu sản xuất đều tự nhận bản thân đã xây dựng được một giang hồ hoàn chỉnh, nói là người chơi có thể thỏa thích trải nghiệm những ân oán tình thù chốn giang hồ trong game của mình, nhưng người chơi không công nhận điều đó.
Thế rồi "Thái Ngô hội quyển", một tựa game độc lập không được người trong ngành biết đến và coi trọng lại có được cả lượng tiêu thụ và danh tiếng rất tốt.
Rất nhiều công ty lớn, dự án lớn tự xưng là đã tạo ra giang hồ, nhưng trên thực tế, cái cốt lõi của nó vẫn không thoát khỏi hai chữ "lừa tình" và "lừa tiền", cho nên người chơi có thể dễ dàng nhận ra đó chỉ là một game mang cái mác giang hồ mà thôi.
Những game được quảng cáo là có đội phát triển hơn trăm người, được đầu tư hơn một trăm triệu tệ, ấy thế mà chơi không hay bằng một game độc lập chỉ do ba người phát triển.
Cách chơi của "Thái Ngô hội quyển" không được xem trọng, các chuyên gia cho rằng người chơi không thể tiếp thu quá trình học tập nặng nề và hệ thống game phức tạp như vậy. Thế mà hết lần này đến lần khác, người chơi không những đã tiếp thu được, mà còn bằng lòng bỏ tiền ra để mua nó!
Cho nên, nếu nói game "Thái Ngô hội quyển" ở kiếp trước của Chung Minh đã chứng minh một điều gì đó, thì nó chính là: Sản xuất game, không hề có quy tắc nào là nhất định, và không hề có luật lệ nào là không thể vượt qua. Mục đích cuối cùng của game là mang đến niềm vui cho người chơi. Chỉ cần dùng sự chân thành để sản xuất game, thì nhất định sẽ có được sự yêu mến của người chơi.
Vì vậy, Chung Minh quyết định "Thái Ngô hội quyển" sẽ là game đầu tiên của studio Vi Quang trong năm mới, đồng thời, anh vô cùng tin tưởng vào sự thành công của nó!
...
Trong phòng họp.
Chung Minh giới thiệu sơ qua một vài cách chơi cơ bản của "Thái Ngô hội quyển", bao gồm cả hệ thống NPC trong game, bản đồ các khu vực trong game, hệ thống chiến đấu, hệ thống nghề nghiệp.
Mỗi hệ thống đều rất phức tạp!
Tuy Chung Minh đã cố gắng hết sức để biến phần giải thích của mình trở nên đơn giản, rõ ràng và dễ hiểu, nhưng vẫn có không ít người nhíu mày.
Ví dụ, phần giao diện thuộc tính nhân vật.
Riêng thuộc tính cơ bản đã có mười một thuộc tính như họ tên, thân phận, dòng họ, lập trường, danh vọng, độ hảo cảm… còn có sáu thuộc tính chính như thể chất, căn cốt… và sáu thuộc tính phòng ngự như hộ thể, nội tức… ngoài ra còn có đặc tính nhân vật, bảy nguyên tố thiên phú… Riêng thuộc tính nhân vật đã nhiều như vậy, hơn nữa mỗi một thuộc tính nhỏ đều ẩn chứa những hàm ý đặc biệt.
Nói tóm lại, ở mục này, những khái niệm mới mà người chơi cần phải hiểu đã lên đến ba bốn mươi cái.
Có rất nhiều khái niệm, ví dụ như danh vọng, mới nhìn thì có vẻ tương đối dễ hiểu, nhưng trên thực tế, thuộc tính này có thể tạo ra những hiệu quả gì trong game thì phải cẩn thận tìm tòi mới có thể biết được.
Còn một số thuộc tính đặc biệt như bảy nguyên tố thiên phú, chắc chắn sẽ có rất nhiều người dù đã xem giới thiệu cũng không hiểu nó là gì.
Phản ứng đầu tiên của các nhân viên khi nhìn thấy bảng thuộc tính nhân vật là thấy loạn! Có quá nhiều thứ!
Đây không giống một game, mà giống một bảng biểu lớn, toàn bộ đều là chữ cái và con số, chỉ cần nhìn là thấy đau đầu.
Huống hồ đây chỉ là một hệ thống nhỏ bên trong một hệ thống lớn.
Trong hệ thống nhân vật, ngoại trừ thuộc tính cá nhân, còn có các mục như trang bị, túi đồ, kỹ năng, công pháp, hơn nữa nội dung của các mục đó đều rất phức tạp!
Này thì tuyệt vọng rồi đây.
Mọi người trong dự án cứ như đang lên lớp môn Đường lối Cách Mạng, ai nấy đều cau mày, liều mạng nghe sợ bản thân mình sẽ bỏ sót điều gì.
Nhất là Phó Hưng An và Giả Gia. Hai người bọn họ, một người là nhân viên phát triển ý tưởng game, một người là nhân viên thiết kế số liệu, hai người nhất định phải hiểu được cặn kẽ toàn bộ,những thứ mà Chung Minh nói, nếu không không thể chỉ đạo các lập trình viên được, nên áp lực của bọn họ vô cùng lớn.
Có lẽ Phó Hưng An cảm thấy bản thân sẽ không nhớ hết được, nên đã viết một ghi chú trên đồng hồ.
Nhưng có rất nhiều người vừa chăm chú nghe vừa cảm thấy dần dần tuyệt vọng.
Game này ổn không đây?
Ngay cả chúng ta đều không hiểu, thì còn có thể trông cậy vào việc người chơi sẽ hiểu được sao??
Tuy nhiên, nghiêm túc mà nói, nội dung của game này vô cùng phong phú.
Sau khi nghe Chung Minh giải thích xong, phần lớn mọi người đều tin tưởng, quả thật nội dung của game rất phong phú, thậm chí còn hơi phong phú quá.
Thậm chí, nghiêm chỉnh mà nói, game này có thể coi là game thế giới mở, cũng có thể nói nó thuộc dòng game Roguelike*, đồng thời nó còn tổng hợp đặc tính của các dòng game như tương tác mô phỏng, và dòng game mô phỏng nhân vật.
(*) Game Roguelike: thể loại game nhập vai đi cảnh nhưng mỗi lần chết, người chơi sẽ phải chơi lại từ đầu chứ không thể tiếp tục ở nơi vừa chết.
Đương nhiên, có rất nhiều người chơi thậm chí là các trang tin về game cũng không quá hiểu biết về định nghĩa của dòng game thế giới mở - Sandbox Game. Theo nghĩa đen, sandbox game phải có "sand" và có "box". "Sand" để chỉ việc người chơi có thể tự do sáng tạo và chỉnh sửa nội dung game, còn "box" có nghĩa là người chơi có thể tự do chơi trong một phạm vi nhất định, và phạm vi này thường rất lớn.
Nhưng sau này, bởi vì game thế giới mở càng ngày càng nổi tiếng, nên cách hiểu về nó được mở rộng ở một mức độ nhất định. Về sau, sandbox game được mở rộng nghĩa và trở thành từ thay thế của "game thế giới mở".
"Thái Ngô hội quyển" cũng miễn cưỡng được xem là game thế giới mở theo nghĩa bóng, gọi nó là dòng game thế giới mở, là để cho người chơi dễ hiểu mà thôi. Còn thật ra, nó là một game roguelike tiêu chuẩn, nó có đủ những đặc tính cơ bản của dòng game roguelike như tính xác suất, cốt truyện đơn giản, khi thua bắt buộc phải chơi lại, game không có tuyến cốt truyện, hình ảnh đơn giản, cách chơi phức tạp.
Đương nhiên, việc game thuộc thể loại nào, tên là gì đều không quan trọng, phân biệt thể loại cũng chỉ vì muốn người chơi có thể dựa vào đó để tìm game mà mình thích một cách dễ dàng hơn.
Chân chính có thể thành công hay không vẫn phải dựa vào tố chất riêng của game.